[Dịch] Siêu Cấp Cường Giả - Sưu tầm
Chương 20 : Không thể nhịn nữa thì không cần nhịn
Người đăng: mrdoor
.
Lúc 7h55’ bên trong hội trường đã chật kín, đa phần là các phụ huynh cùng các học sinh ngồi đợi cuộc họp bắt đầu.
Phía trên hội trường có đặt một dãy bàn trên mỗi bàn đều có đặt một tấm thẻ, trên mỗi tấm thẻ đều có viết tên.
Dựa vào sự an bài của nhà trường thì lần họp gia trưởng hội này là do phó hiệu trưởng chủ trì, các giáo viên chủ nhiệm cùng với các tổ trưởng của lớp 12 đều phải có mặt.
Bởi vì vẫn chưa đến 8h cho nên các lãnh đạo cùng giáo viên chủ nhiệm các lớp đều chưa có mặt, trong hội trường vang lên những lời tranh cãi ầm ĩ, không ít những học sinh có thành tích kém đang bị cha mẹ của mình khiển trách.
Cũng không ít học sinh có thành tích tốt đang nói chuyện cùng với cha mẹ của mình, đang bàn về tương lai của con mình, làm sao có thể thi được vào trường Đại Học có chất lượng cao.
Không ít học sinh bị mắng liền nhìn về phía cha con của Bùi Đông Lai.
Bọn hắn hiểu rõ rằng thành tích thi thử lần trước của Bùi Đông Lai là xếp thứ nhất từ dưới đếm lên trong cả khối 12.
Bọn hắn xem ra thành tích của mình còn tốt hơn Bùi Đông Lai mà vẫn còn bị quở mắng như vậy thì có thể khẳng định là Bùi Đông Lai sẽ thảm bại hơn bọn hắn. Bọn hắn muốn thông qua phương pháp so sánh để làm giảm bớt buồn bực ở trong lòng.
Bất đồng với đám học sinh có thành tích kém kia, một ít học sinh đã kéo kéo cánh tay của cha mẹ mình rồi chỉ trỏ vào Bùi Đông Lai nói rằng thành tích của Bùi Đông Lai là đứng thứ nhất từ dưới đếm lên trong cả khối 12 này.
Dưới tình hình như vậy thì cha con của Bùi Đông Lai đã trở thành nhân vật tiêu điểm trong cả hội trường này.
- Thật không biết tại sao trường học lại có thể cho một tên học sinh rác rưởi này tiến vào học được.
Lý Kim Hoa biết được thành tích của Bùi Đông Lai thì không nhịn được mà mắng một câu.
Trịnh Phi nghe xong thì cười.
Tiếc là cha con Bùi Đông Lai cũng không thấy được nụ cười trên khuôn mặt của hắn.
- Qua tử, có thể chịu đựng mà ngồi ở đây được không ?
Mắt thấy không ít học sinh cùng cha mẹ bọn họ đang giễu cợt mình, Bùi Đông Lai cười khổ trêu.
Bùi Vũ Phu chỉ cười nhẹ, xòe bàn tay ra vuốt ve nhẹ vào đầu của Bùi Đông Lai, ôn nhu nói:
- Ngươi có thể chịu đựng được cả một năm, ta chỉ chịu đựng cho đến trưa thôi, như thế thì có tính là gì.
- Qua tử, kỳ thật… ta không cũng không muốn như vậy.
Bùi Đông Lai bất đắc dĩ mà thờ dài sau đó ánh mắt liền trở nên sắc bén:
- Bất quá ngươi cứ tin tưởng ở ta, con của ngươi nhất định sẽ thi vào một trường Đại học tốt nhất, hảo hảo sẽ đem lại thể diện cho ngươi.
Bùi Vũ Phu gật đầu, rất tin tưởng hắn.
Cùng lúc đó, phó hiệu trưởng dẫn đầu đoàn người tiến vào hội trường, vừa đi vừa tươi cười với học sinh cùng cha mẹ bọn họ, sau đó đi đến ngồi vào chỗ của mình.
Sau khi bọn họ ngồi xuống thì gia trưởng hội chính thức được bắt đầu.
Người thứ nhất lên phát biểu chính là phó hiệu trưởng, hắn là người đại diện cho nhà trường nên được mọi người hoan nghênh. Hắn nói một đống chuyện nhưng quan trọng nhất chỉ có một vấn đề quan trọng chính là việc thi vào Đại học chỉ còn lại thời gian không nhiều lắm cho nên mong muốn trong mấy tháng tới đây các bạn học sinh phải cố gắng để có thể vượt qua lần khiêu chiến đầu tiên ở trong đời này.
Sau khi phó hiệu trưởng phát biểu xong thì đến các giáo vụ chủ nhiệm phát biểu, phát biểu cuối cùng chính là tổ trưởng của khối 12, lão sư chủ nhiệm lớp 12/1 Vương Hồng.
- Đầu tiên, cảm tạ các vị đã bỏ ra thời gian để tới tham gia lần gia trưởng hội này.
Vương Hồng nói xong thì dừng lại một chút, đám học sinh cùng với người nhà của mình liền vỗ tay.
Đợi mọi người vỗ tay xong thì Vương Hồng dùng ánh mắt nhìn thoáng qua chỗ ngồi ở hàng thứ nhất nơi mà mẹ con Trịnh Phi đang ngồi, sau đó dùng ánh mắt trao đổi với Lý Kim Hoa rồi nói:
- Vừa rồi, những vị lãnh đạo kia cũng đã nói rồi, kế tiếp tôi cũng muốn tiếp tục nói vài câu. Trường học tổ chức lần gia trưởng hội này mục đích là gì ? Chính là để học sinh, phụ huynh cùng với thầy cô giáo thống nhất tư tưởng với nhau. Các vị phụ huynh đang ngồi ở đây chắc hẳn là biết rằng, học sinh không thể rời khỏi thầy cô của mình, càng không thể rời khỏi cha mẹ được.
- Đối với một người học sinh mà nói nếu cha mẹ của hắn mà không quản tốt được con cái của mình thì làm một người thầy cô giáo như chúng ta đây cho dù muốn quản hắn thì đó cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.
- Tôi đơn giản lấy một ví dụ là học sinh Bùi Đông Lai trong lớp tôi đây. Thành tích học kỳ I trong lớp 11 thì vô cùng tốt , luôn luôn đứng thứ nhất toàn khối nhưng mà bắt đầu qua học kỳ II chỉ vì bị một bạn nữ cùng học chung một lớp cự tuyệt mà thành tích liền trở nên kém đi.
Ào..
Vương Hồng vừa nói xong thì hội trường đang im lặng bỗng trở nên xôn xao, cơ hồ toàn bộ mọi người đều nhìn về phía chỗ ngồi của cha con Bùi Đông Lai.
Tần Đông Tuyết không có.
Nàng tức giận nhìn về phía Vương Hồng.
Nàng xem ra, lần này Vương Hồng thật sự là quá phận rồi.
Đối mặt với hơn một nghìn con mắt cùng với lời nghị luận của mọi người thì cha con Bùi Đông Lai vẫn như cũ, mặt vẫn không đổi sắc giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhìn thấy biểu hiện khác thường của hai cha con Bùi Đong Lai thì mọi người liền kinh hô.
- Bùi Đông Lai, lão tử nhìn ngươi còn có thể giả bộ tới khi nào nữa.
Trịnh Phi vốn muốn nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Bùi Đông Lai nhưng lúc này hắn thấy Bùi Đông Lai cũng không tỏ thái độ gì, nhất thời thì có chút thật vọng, hắn cảm thấy được Bùi Đông Lai đang cố làm ra vẻ.
- Bùi Đông Lai ngày đó ngươi cự tuyệt ta thì ngươi nằm mơ cũng không ngờ rằng bản thân của mình sẽ có như ngày hôm nay sao? Có phải bây giờ ngươi đang hối hận không, hối hận rằng lúc trước cặp mặt chó của ngươi bị mù phải không ?
Cố Mỹ Mỹ cũng giống như Trịnh Phi cũng cho rằng Bùi Đông Lai đang cố làm ra vẻ, khóe miệng liền nở ra một nụ cười lạnh, trong lòng ác độc nói.
- Chắc hẳn mọi người đã thấy được phản ứng của Bùi Đông Lai cùng với phụ thân của hắn.
Ở phía trên đài, Vương Hồng thấy hai cha con Bùi Đông Lai không phản ứng gì thì khuôn mặt liền nhăn lại, tiếp tục mở miệng nói tiếp:
- Lúc trước bởi vì chuyện tình học tập của Bùi Đông Lai cho nên tôi cùng với ban lãnh đạo nhà trường đã nhiều lần tìm đến nói chuyện với Bùi Đông Lai đồng học, cũng có đi tìm phụ thân của hắn nhưng cuối cùng phản ứng của hai người cũng giống hệt với bây giờ, căn bản cũng không quan tâm – không cần kết quả. Cho đến bây giờ thì thành tích của Bùi Đông Lai đồng học đã đứng ở chót cùng của toàn khối 12.
Rầm !
Vương Hồng vừa mới nói lời kia ra xong thì tất cả mọi người trong hội trường đều xôn xao, đều nhìn vào Bùi Vũ Phu giống như là một quái vật bình thường, bọn hắn xem ra Bùi Vũ Phu thân là một người cha mà lại không hướng dẫn, giáo dục lại Bùi Đông Lai, quả thực là một người cha không có trách nhiệm.
- Ha ha.. Nói thật thì tôi cũng không thể lý giải được tại sao Bùi Đông Lai cùng với phụ thân của mình lại có thể ngồi bình thản như vậy?
Nói tơi đây, Vương Hồng liền cười lạnh, giọng nói cũng trở nên cay nghiệt hơn:
- Đồng thời tôi cũng muốn hỏi phụ thân của Bùi Đông Lai một câu : Ngươi vốn là một nông dân từ trong núi ra hiện tại miễn cưỡng cũng có thể thành một tài xê taxi chẳng lẽ ngươi lại hi vọng con của mình cũng giống như ngươi sao, sau này hắn đi ra làm nông dân hoặc là một tên tài xế taxi sao ?
Vương Hồng vừa nói xong thì tất cả mọi người lại một lần nữa nhìn về phía Bùi Vũ Phu.
- Đủ rồi!
Không đợi Bùi Vũ Phu trả lời , Bùi Đông Lai đã không thể nhịn được nữa, hắn liền đứng dậy gào thét lên, vẻ mặt hung tợn nhìn về phía Vương Hồng, thanh âm như sấm rền.
Trong phút chốc cả hội trường lại trở nên im lặng, im lặng đến mức có thể nghe thấy được tiếng thở dốc của Bùi Đông Lai.
- Vương Hồng, ngươi thân là một lão sư đáng lẽ phải là gương tốt để cho các học sinh noi theo nhưng mà bộ dạng hiện giờ của ngươi thật là làm cho người ta cảm thấy ghê tởm!
Bùi Đông Lai hoàn toàn nổi giận, trực tiếp xé toang da mặt cùng với Vương Hồng.
Vương Hồng vốn là sửng sốt khi nghe được lời nói của Bùi Đông sau đó liền đứng dậy, vẻ mặt tức giận nói:
- Bùi Đông Lai, ngươi mới nói cái gì đó ?
- Vương Hồng, ta biết được ông già của Trịnh Phi cho chồng của ngươi rất nhiều chỗ tốt cho nên ngươi muốn thông qua lần họp gia trưởng hội này giúp hắn, làm cho cha con của chúng ta mất mặt.
Bùi Đông Lai cũng không hề nhượng bộ chút nào:
- Nhưng mà, thân là một người giáo viên mà ngươi lại làm ra như vậy, thật là đáng chê cười!
Ân!
Nghe được tin tức từ trong miệng của Bùi Đông Lai thì tất cả mọi người trong hội trường đều kinh ngạc nhìn Vương Hồng.
- Bùi Đông Lai, ngươi đang nói hưu nói vượn cái gì đó ? Bản thân ngươi không có tiền đồ mà phụ thân ngươi lại không chịu trách nhiệm, ta không nói ngươi thì thôi tại sao ngươi lại nói xấu ta ?
Nhìn thấy được mọi người đang nhìn mình thì Vương Hồng thiếu chút nữa ngã xuống, bất quá nàng lại làm ra vẻ trang nghiêm, hùng hồn nói lại.
- Cố Mỹ Mỹ, ngươi châm chọc ta cũng tốt, trả thù ta cũng được, ta cũng có thể bỏ qua cho ngươi, dù sao thì ngươi cũng bị ta cự tuyệt rồi.
Bùi Đông Lai đem Vương Hồng trở thành cái rắm, hắn nhìn về phía Cố Mỹ Mỹ, ánh mắt trở nên lạnh lùng :
- Nhưng mà ngươi ngàn vạn lần không nên tính kế lên đầu của cha ta.
Rầm!
Bùi Đông Lai vừa nói xong thì toàn hội trường liền trở nên oanh động.
Phải biết rằng ngoại trừ Tần Đông Tuyết ra thì tất cả mọi giáo viên cùng với học sinh trong trường đều cho rằng bởi vì Bùi Đông Lai bị Cố Mỹ Mỹ cự tuyệt cho nên mới trở nên bộ dạng như thế, nhưng mà giờ đây Bùi Đông Lai lại nói Cố Mỹ Mỹ biểu lộ tình cảm đối với hắn.
Chuyện gì đang xảy ra ?
Giờ khắc này toàn bộ mọi người đều tuôn ra một dấu chấm hỏi ở trong lòng đồng thời cũng đang tìm lấy bóng dáng của Cố Mỹ Mỹ.
Dưới ánh đèn, lúc trước vẻ mặt của Cố Mỹ Mỹ còn tỏ ra vẻ vui sướng khi thấy người khắc gặp họa nhưng lúc này sắc mặt của nàng lại trở nên trắng bệch, thân thể cũng run lên.
- Ngươi nói cái gì ?
Nhìn thấy nữ nhi của mình bị “ Vu hãm “ Trương Vân liền tức giận đến mức mặt không còn chút máu, nàng liền đứng lên vẻ mặt bực mình nhìn vào Bùi Đông Lai.
- Bùi Đông Lai, mẹ nó, ngươi… ngươi không nên ngậm máu phun người.
Trịnh Phi liền đứng lên mắng ra một câu nói tục.
- Bùi... Bùi Đông Lai, ngươi nói hưu nói vượn!
Cố Mỹ Mỹ cũng đứng lên giống như là một người điên hét lên :
- Ngươi tưởng rằng ngươi là ai ? Cố Mỹ Mỹ ta sẽ biểu lộ đối với ngươi sao, ngươi không biết rằng đây là một chuyện tức cười sao ?
- Đúng a, Bùi Đông Lai ngươi hãy tự lấy nước tiểu mà soi mặt của mình đi, ngươi tính ra là thứ đồ chơi gì mà để cho Cố Mỹ Mỹ thích ngươi? Hơn nữa lại còn thổ lộ cùng ngươi ?
Cố Mỹ Mỹ vừa nói xong thì ngay lập tức đám chó săn của Trịnh Phi liền lập tức phụ họa theo.
Bọn họ mở miệng là cho tình thế trở nên thay đổi, Bùi Đông Lai liền trở nên bị động.
Trong lúc nhất thời toàn bộ mọi người trong hội trường đều tin tưởng lời nói của Cố Mỹ Mỹ đồng thời cũng cho rằng Bùi Đông Lai thật sự hơi quá đáng.
Thấy một màn như vậy thì Cố Mỹ Mỹ cũng âm thâm thở dài đồng thời lại cười lạnh nhìn Bùi Đông Lai giống như đang muốn nói : “ Bùi Đông Lai a Bùi Đông Lai, ngươi tưởng những gì ngươi nói sẽ khiến mọi người tin sao ? Ngươi cũng quá ngây thơ đi !
Đối mặt với tất cả mọi chuyện này thì Bùi Đông Lai cũng tỏ ra vẻ bình tĩnh.
Thấy được biểu hiện của con tra mình, Bùi Vũ Phu cũng không hé răng vẫn để cho Bùi Đông Lai tự xử lý mọi chuyện.
- Cố Mỹ Mỹ, ta xem ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa thấy zú xệ chưa thấy kinh hồn , ngươi đã không biết xấu hổ thì ta đây cũng thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.
Không biết qua bao lâu, không khí trong hội trường dần dần yên tĩnh trở lại, đối mặt với những ánh mắt xem thường của mọi người thì Bùi Đông Lai lại một lần nữa mở miệng, giọng nói vô cùng lạnh lùng:
- Ngươi hẳn là chưa quên bức thư ngươi đã từng viết cho ta, có đúng không ?
Nói xong thì Bùi Đông Lai liền lấy từ trong túi áo ra một phong thư màu trắng, từ từ giơ lên. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện