[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu
Chương 52 : Chuyện cũ thời trẻ
Người đăng: Triệu Gia
.
"Dương Phàm à, mày mọc đâu ra thêm một bà chị đấy?" Trầm Ninh dựa gần vào Dương Phàm, nhỏ giọng hỏi một câu.
"Cái này hả, một hai câu không giải thích rõ được đâu, sau này có thời gian nói sau." Dương Phàm đối phó một câu rồi đi thẳng ra cửa.
Trầm Ninh vẫn ở lại, Dư Dũng biết Trầm Ninh là con trai của thư ký thị ủy, đương nhiên là có ý muốn làm quen, cho nên lại gần nhỏ giọng nói:" Chị của cậu Dương ấy hả, ha ha, họ Chúc đó, phó tổng giám đốc quản lý thị trường của tập đoàn ô tô Trường Giang."
Ở cái xã hội này, phó tổng, tổng giám đốc các kiểu nhiều như quân Nguyên, thế nhưng tập đoàn ô tô Trường Giang là công ty có máu mặt, xí nghiệp đứng đầu Vu Thành. Trầm Ninh đối với tập đoàn ô tô Trường Giang cũng biết chút ít, công nhân viên Vu Thành rất căm ghét cái tập đoàn này, nguyên nhân là vì thành phố quá coi trọng cái tập đoàn ô tô này, nên công nhân viên chức Vu Thành đã năm năm nay chưa được tăng lương, nghe nói đều là vì dồn tiền cho tập đoàn ô tô Trường Giang hết rồi.
Làm phó tổng quản lý thị trường ở tập đoàn này, lại còn họ Chúc. Cái này không thể không khiến người ta liên tưởng. Hình như Chúc thư ký của tỉnh ủy đã từng làm thư ký thị ủy hai nhiệm kỳ ở Vu Thành mà. Cái lão Dư Dũng này còn che che dấu dấu, Trầm Ninh không nghi ngờ mới là chuyện lạ.
Cuối cùng thì Ngô Yến đi tới cười nhỏ nói:" Cậu Trầm à, đừng nghĩ nữa, mau đi tìm nơi nào đó sang trọng một chút, đừng làm phó tổng giám đốc Chúc phải đợi lâu."
Ngô Yến nhắc nhở Trầm Ninh, Trầm Ninh trong lòng vô cùng bất mãn chửi, cái thằng chim lợn này, đi lại với cả thư ký tỉnh ủy từ lúc nào mà cũng không thèm nói một tiếng. Cái cô họ Chúc này không biết là liên quan gì tới Chúc thư ký không, lại còn chủ động tới đây thăm Dương Phàm, trong này khẳng định có gian tình.
Trầm Ninh vội gọi cho quản lý Lưu Thiết của quán Ngu Nhạc Thành, cái quán này vốn là của Trầm Ninh, sau nghi nghe Dương Phàm dặn hắn liền cho Lưu Thiết thuê lại. Lưu Thiết vốn cũng là dân giang hồ ở Uyển Lăng, luận thực lực cũng có số có má đàng hoàng, nhưng hắn tương đối khiêm tốn, làm việc không quá khoe khoang, mấy năm nay cũng từ từ phủi tay rồi. Lưu Thiết cùng Dương Phàm và Trầm Ninh còn có một đoạn chuyện xưa, mấy thứ này nói ra thì rất dài, đương nhiên đây cũng là nguyên nhân Trầm Ninh hợp tác với Lưu Thiết.
Lưu Thiết nhận được điện thoại của Trầm Ninh, lập tức xum xoe nói sẽ chuẩn bị phòng xịn nhất, đồng thời trong lòng cũng trở nên lanh lẹ. Vì sao ư? Tam Tử và Hạ Thiên cùng nhau vào tù bóc lịch rồi, bảy tám cái cứ điểm của bọn nó cũng đã bị niêm phong, Lưu Thiết nghĩ tới việc mình có thể nhờ Trầm Ninh tiếp tay để tới đó làm chủ hay không?
Dương Phàm lái xe đi tới trước của tòa nhà thị ủy, đợi khoảng năm phút, một chiếc Porsche màu đỏ cóng đã xuất hiện rồi. Chúc Vũ Hàm xuống xe, thấy xung quanh không có người, cười tủm tỉm như muốn nhảy sổ tới.
Dương Phàm vội xua tay, chỉ chỉ vào trạm gác trước cổng, ý tứ rất rõ ràng, ở đó có người nhìn đấy. Chúc Vũ Hàm bất mãn bĩu môi, hai tay vẫn bướng bỉnh níu lấy Dương Phàm, lần này Dương Phàm không ngăn cản, mà là nhíu mày nhìn xe của Chúc Vũ Hàm.
"Xe của chị quá huênh hoang rồi, chị coi đây là thủ đô hay là trên tỉnh? Cho dù là trên tỉnh thì cái xe của chị cùng lắm cũng chỉ có vài chiếc thôi."
Chúc Vũ Hàm hiểu rằng Dương Phàm đang nói đùa, dựa sát vào, nhỏ giọng cười bảo:" Em thích sao? Thích thì cứ lấy mà lái!"
Dương Phàm thực sự không hiểu nổi tại sao đàn bà ai cũng vậy, động một tí là mang đồ đắt tiền ra đập vào mặt người ta. Dương Phàm cũng không thể làm rõ, mình và Du Nhã Ny, Chúc Vũ Hàm là quan hệ gì? Tình yêu sao? Hình như hai bà chị này không ai có ý nghĩ muốn kết hôn với mình, bản thân mình cũng chưa khoái kết hôn. Nhưng có một điểm có thể khẳng định, Dương Phàm đối với hai người đàn bà này đều xuất phát từ nội tâm. Tử tế suy nghĩ thì Dương Phàm phát hiện hình như mình yêu ai cũng lớn hơn mình vài tuổi. Mẹ, mình không mắc phải hội trứng Oedipus chứ. ( Google để biết thêm chi tiết )
Ý nghĩ này bị Dương Phàm phủ nhận ngay, thậm chí còn cảm thấy rất vớ vẩn. Dương Phàm chỉ là cảm thấy phụ nữ cùng tuổi bây giờ, nếu không phải quá ấu trĩ thì là quá hiện thực, không hợp khẩu vị.
"Cái xe này của chị, lái tới dưới nhà em mà đỗ đĩ, chói mắt quá."
Chúc Vũ Hàm cười hi hi hỏi:" Sao? Không dám xin chị hả?" Giọng điệu này, nghe kiểu nào cũng có điểm quái quái? Người đàn bà này, tâm tư ngang ngược thật, nói cạnh khóe nữa chứ.
Dương Phàm lấy tay ôm éo Chúc Vũ Hàm, hơi dùng sức bóp, mặt lại cạ nhẹ vào má Chúc Vũ Hàm, nhỏ giọng thì thầm bên tai Chúc Vũ Hàm:" Nếu chị muốn thật thì chúng ta kết hôn đi."
Chúc Vũ Hàm như bị sét đánh ngang tai ngẩn ra, vấn đề này để Dương Phàm đề nghị lại có một ý nghĩa hoàn toàn khác, theo lý mà nói sau khi nam nữ đã quan hệ với nhau rồi, lúc này người sốt ruốt thường là phái nữ.
Chúc Vũ Hàm khẽ vùi đầu vào ngực Dương Phàm, thở sâu một lúc, nhỏ giọng nỉ non:" Có câu này của em trong lòng chị cảm thấy đủ lắm rồi. Em muốn phát triển sự nghiệp của mình thì kết hôn đối với em không phải là chuyện tốt. Hơn nữa chị còn lớn hơn em, người ta biết được sẽ nói em là đồ ăn bám đàn bà. Miệng lưỡi người đời đáng sợ lắm!"
Dương Phàm mở mồm muốn nói nhưng một ngón tay mềm mại đã đặt lên môi.
"Em đừng nói gì cả, chị biết em không phải thế mà."
Còn một câu nữa nhưng Chúc Vũ Hàm lo Dương Phàm khó chịu nên không có nói ra. Chỉ có thể thở dài một tiếng, hận bản thân ra đời muộn mấy năm.
Ôm nhau một hồi, Trầm Ninh nhắn tin đến nói rõ địa điểm, hai người cuối cùng cũng tách nhau ra, Dương Phàm lái xe đi trước dẫn đường, Chúc Vũ Hàm đi theo rồi đỗ xe ở nhà Dương Phàm, sau đó hai người lên xe của Dương Phàm đi tới Ngu Nhạc Thành.
"Xấu xa, em có người thân nào có thể tuyệt đối tín nhiệm làm nhà nước hay không?" Chúc Vũ Hàm nhỏ giọng hỏi, Dương Phàm tùy miệng trả lời:" Trừ mẹ em ra thì không có ai. Sao?"
"Tập đoàn của chị rất quan tâm tới mức tiêu thụ xe của Uyển Lăng nên định áp dụng phương thức liên doanh với bên này, em mang chứng minh thư của mẹ đi đăng ký mở một cái công ty, sau đó tìm một người nào đó tin cậy giúp trông coi việc buôn bán, việc này làm xong xuôi thì một năm cũng kiếm được hai đến ba triệu. Sau này em ở trên quan trường, không nhận của người khác không có nghĩa là không phải tặng người khác. Tiền là vật quan trọng với đàn ông, thiếu tiền thì sau này việc gì cũng không làm được." Chúc Vũ Hàm bố trí như vậy có thể nói đã suy nghĩ kỹ càng, cho Dương Phàm tiền thì lại sợ Dương Phàm không vui.
Dương Phàm cảm động, nghĩ một lát rồi nói:" Việc này để em suy nghĩ đã, dùng tên của mẹ em cũng không được, nguyên nhân cụ thể sau này em sẽ nói cho chị hay."
Chúc Vũ Hàm có chút tò mò, vì sao dùng tên của Dương Lệ Ảnh lại không thích hợp? Bất quá Chúc Vũ Hàm không có hỏi thêm, nếu hỏi Dương Phàm khẳng định sẽ trả lời rằng để vợ của tỉnh trưởng mở công ty nói ra nghe nó buồn cười lắm. Biết đâu bây giờ thì không sao, thời gian dài đột nhiên có người chú ý tới, vớ vẩn sau này còn bị kẻ địch lấy làm thủ đoạn tấn công chính mình cũng không chừng.
Trầm Ninh tới Ngu Nhạc Thành không có lên ngay, mà đứng dưới bãi đỗ xe ở dưới nhà để chờ Dương Phàm. Lưu Thiết thân hình không cao nhưng lại đô con sau khi nhận được tin, cười hô hô từ bên trong đi ra, thấy bên cạnh còn có Ngô Yến và Dư Dũng liền nói:" Cậu Trầm à, phải giới thiệu một chút chứ."
Trầm Ninh cười nói với Lưu Thiết:" Đây là Ngô chủ nhiệm của ủy ban thành phố, đây là Dư cục trưởng từ Vu Thành tới, chào hỏi cho nó tốt đó. Ngô chủ nhiệm còn tiếp đón người trong đoàn của Dư cục trưởng nữa đó."
Lưu Thiết nhiệt tình chào Ngô Yến và Dư Dũng, rồi mời Trầm Ninh và Dư Dũng hút thuốc, sau khi ân cần châm thuốc mới cười nói:" Cậu Trầm, người nào mà hổ báo thế? Bắt cậu ở dưới này chờ?"
Trầm Ninh không có trả lời trực tiếp, mà lấy tay vén tóc trên trán Lưu Thiết, hình như đang tìm thứ gì đó. Lưu Thiết cũng không giận, lấy tay gạt tay Trầm Ninh nói:" Làm gì thế? Nổi hết cả da gà rồi đây này."
Trầm Ninh cười nói:" Mày không phải muốn biết cậu đang đợi ai sao? Cậu thấy mày lành sẹo quên cả đau rồi nên đang tìm vết sẹo năm xưa Dương Phàm nó cho mày đó."
Lưu Thiết vỗ trán nói:" Mẹ, con chim lợn này về rồi sao? Thù mới hận cũ lát nữa phải giải quyết hết."
Ngô Yến ở bên cạnh cười hỏi:" Giữa các người còn có chuyện gì sao?"
Lưu Thiết cười khổ giải thích:" Trước đây tôi là côn đồ, dựa vào hộ khẩu mà lên thành phố. Lúc đó không biết gì cả, còn học người ta bắt chước phim HK thu phí bảo kê trong trường học. Kết quả Dương Phàm không nộp, tôi dẫn theo hai đứa đứng trước cổng trường lúc tan học chờ hắn, ai mà biết hắn bề ngoài thì dáng vẻ thư sinh, trên thực tế lại hổ báo quá chừng, trong cặp có thủ sẵn hàng. Kết quả thì ai cũng biết rồi, hắn không thèm nói câu nào xông tới đập lia lịa, thế là tôi phải khâu sáu mũi, thiếu chút nữa là hỏng hết cả khuôn mặt."
Ngô Yến cảm thấy hứng thú, hỏi tiếp:" Sau đó thì sao?"
"Sau đó hả, lúc đó tôi học cấp ba rồi, bị như vậy đương nhiên không chịu được. Quay về gọi thêm đàn em, tính úp sọt Dương Phàm tiếp. Ai mà biết Dương Phàm chơi thân với cậu Trầm, bọn tôi vừa mới đứng ở cổng trường để đợi liền thấy hai xe cảnh sát ập tới bắt cả lũ về đồn. Lúc đó tôi còn máu, dám định chạy, kết quả bị người ta đuổi theo bắt về. Tới đồn thì Dương Phàm đã đợi ở đó, cười tủm tỉm lấy ra 500 nói là tiền thuốc men cho tôi, tôi cũng nể mặt nên cho qua luôn. Kỳ thực tôi rất khâm phục hắn, đi lại với nhau vài lần là thành bạn luôn, cả lũ quan hệ tương đối tốt."
Trầm Ninh đợi Lưu Thiết nói tới đây, giơ tay nói:" Trả tiền đầy, 500 đó là lương hai tháng của cậu đấy."
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện