[Dịch] Sát Thần
Chương 41 : - Tiên Thiên tam trùng thiên!
Người đăng: Chất Độc
.
Ngoài sơn cốc, yên tĩnh không tiếng động.
Yêu thú đã sớm rời đi.
Đã là ban ngày, ánh nắng giống như từng tuyến lửa, xuyên thấu qua bụi cây chui vào sơn động.
Trong động, hơi thở ba người đều đặn, vẫn duy trì tư thế ngồi xếp bằng, yên lặng tu luyện.
Không biết qua bao lâu, Thạch Nham từ trong tu luyện tỉnh lại, xoay cổ, đứng lên chậm rãi hoạt động khớp xương.
Cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên!
Hít sâu một hơi, Thạch Nham cảm thấy thần thanh khí sảng*, cảm giác mỏi mệt trên người đã trở thành hư không, ngũ quan linh mẫn hơn bao giờ hết. (* hình dung tinh thần thoải mái, tâm tình thư sướng)
Mượn những lực lượng kỳ dị đó, tốc độ tu luyện của hắn nhanh như tên bắn, tiến bộ thần tốc, một lần bước vào cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên!
Đứng ở cửa thạch động, hắn mơ hồ có thể nhận thấy được linh khí tồn tại trong thiên địa.
Linh khí đó tràn đầy trong không khí, ngày thường hắn vốn không cảm thấy, bây giờ lại có thể mơ hồ cảm ứng được.
Cảm ứng thiên địa linh khí, đây là Võ Giả cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên mới có thể làm được, chỉ có thể cảm ứng được thiên địa linh khí, Võ Giả mới có thể mượn linh khí trong thiên địa sử dụng, để tu luyện nhanh hơn, thi triển võ kỹ nào đó tốt hơn.
Tâm niệm khẽ động, thân thể hắn cứng rắn như sắt đá, da thịt hiện ra màu ám tối, hơn nữa mơ hồ có ô quang bao trùm bên ngoài da thịt, tình huống cực kỳ tương tự khi hắn thi triển ra Ô Quang Thuẫn.
"Ồ?"
Thạch Nham có chút kinh ngạc, cẩn thận cảm thụ một lát, mới khẳng định mình vốn không có lợi dụng Tinh Nguyên thúc dục Ô Quang Thuẫn.
. . . Nói cách khác, ô quang mờ hiện ra bên ngoài da thịt, thuần túy là Thạch Hóa Võ Hồn giai đoạn thứ hai gây ra.
Quan sát trong chốc lát, ý cười ở miệng hắn lại đậm hơn, trong lòng hiểu biến hóa kỳ diệu của làn da, khẳng định là có liên quan tới Võ Hồn.
Trong động không còn u ám con ngươi tối đen của Thạch Nham chuyển động, tầm mắt quét lên người Mục Ngữ Điệp, Địch Nhã Lan.
Hai người Mục Ngữ Điệp và Địch Nhã Lan, vẫn còn duy trì tư thế ngồi xếp bằng ngay ngắn, đôi mắt nhắm chặt, trên người mơ hồ có đầy ánh sáng nhạt, Tinh Nguyên trong cơ thể các nàng cũng đang vận chuyển theo quỹ tích đặc thù.
Sở dĩ hắn đưa những lực lượng kỳ dị rót vào một bộ phân cho Mục Ngữ Điệp, một là muốn thử xem lực lượng kỳ dị này, có thể không thông qua hoan hảo chuyển sang cho người khác hay không.
Còn có ý muốn thêm một phần trợ giúp, hắn không biết kế tiếp còn có thể gặp phải địch nhân gì, nếu Mục Ngữ Điệp vẫn trong tình trạng trói buộc, sẽ cực kỳ bất lợi với hành trình của bọn họ.
Dựa theo lời của Địch Nhã Lan, gân mạch Mục Ngữ Điệp trước khi không bị gãy thì nàng cũng là một gã Võ Giả, nếu Mục Ngữ Điệp có thể khôi phục như lúc ban đầu, như vậy với hành trình tiếp theo của bọn họ sẽ cực kỳ có lợi.
Bắt đầu cân nhắc từ hai điểm này, hắn mới đưa lực lượng kỳ dị trong thân thể phân ra một phần nhỏ chuyển cho nàng.
Thạch Nham nín thở ngưng thần, tập trung chú ý đặt lên người Mục Ngữ Điệp, đột nhiên phát hiện trong cơ thể cả Mục Ngữ Điệp, lại có tinh thuần Tinh Nguyên hùng hậu đang lưu động.
Trong lòng hơi kinh ngạc, Thạch Nham nhịn không được nhìn chằm chằm Mục Ngữ Điệp vài lần, cau mày tinh tế cảm thụ trong chốc lát, kinh ngạc trong lòng hắn càng nhiều. . .
Hắn phát hiện Tinh Nguyên bên trong thân thể Mục Ngữ Điệp, thế nhưng còn tinh thuần hơn Tinh Nguyên trong cơ thể Địch Nhã Lan rất nhiều, cũng chính là. . . cảnh giới của Mục Ngữ Điệp còn cao thâm hơn Địch Nhã Lan!
Phát hiện này khiến hắn rất ngạc nhiên, tuy rằng hắn đã sớm biết rằng Mục Ngữ Điệp cũng là một gã Võ Giả, nhưng chỉ biết đại khái nàng chỉ có tu vi cảnh giới Tiên Thiên.
Dù sao, Mục Ngữ Điệp ít tuổi hơn Địch Nhã Lan nhiều, đáng lý nàng không thể có cảnh giới cao thâm hơn Địch Nhã Lan.
Nào biết đâu sự thật cũng không phải như thế, hôm nay nhìn thấy, hắn mới phát hiện Mục Ngữ Điệp thế nhưng lại lợi hại như thế, tuổi còn trẻ mà đã bước vào cảnh giới Nhân Vị, so với Địch Nhã Lan ban đầu còn cao hơn cả một cảnh giới!
Ngay tại lúc vẻ mặt hắn kinh ngạc, hắn cảm nhận rõ Tinh Nguyên trên người Mục Ngữ Điệp, dần dần ổn định lại.
Hắn biết, Mục Ngữ Điệp lập tức sẽ tỉnh lại. . .
Quả nhiên, không bao lâu, Mục Ngữ Điệp lông mi dài giật giật, cũng chầm chậm mở mắt ra.
Một đôi mắt xinh đẹp trong vắt không linh, ở bên trong sơn động bỗng nhiên sáng lên, tô điểm lên khuôn mặt tinh xảo của Mục Ngữ Điệp, làm nổi bật nàng giống như tinh linh trong rừng, toàn thân tràn ngập khí chất rung động lòng người khó mà diễn tả hết.
Thạch Nham ngây dại một hồi, cổ quái nhìn nàng, ngây người trong ngắn ngủi.
"Ngươi nhìn đủ rồi chứ?" Mục Ngữ Điệp vẻ mặt lạnh nhạt, chầm chậm đứng lên, duỗi cái thắt lưng, khẽ cười nói: "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không còn là gánh nặng."
Từng tia ánh sáng lung linh óng ánh, lúc nàng duỗi người, từ giữa thiên thiên ngọc thủ của nàng lan ra ra, ánh sáng lung linh giống như dây cầm ở trong hư không chợt lóe lên rồi biến mất.
Mục Ngữ Điệp năm ngón tay run nhẹ, gảy nhẹ vào hư không hai lần, từng tia lưu quang biến mất lại dần hiện ra, ở giữa ngón tay mềm mại của nàng linh hoạt chui tới chui lui.
"Ta luyện tập thủ pháp, đã lâu không đánh đàn, sợ không quen tay." Mục Ngữ Điệp thản nhiên cười, như một khe suối mát trong hẻm núi, kỳ ảo tĩnh mịch, tựa như có hàm súc say lòng người.
"So với trước kia cô càng đẹp hơn." Thạch Nham nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, thản nhiên nói.
Gân mạch của Mục Ngữ Điệp đã lành lại, Tinh Nguyên cảnh giới Nhân Vị đỉnh cấp đang lưu động giữa thân thể, da thịt toàn thân trở nên càng óng ánh hơn, sắc mặt hồng hào, hai mắt trong suốt sáng ngời, tựa như không hề e ngại khó khăn nào, biến thành đầy tự tin, khí chất toàn thân đã xảy ra biến hóa kinh người.
Sau khi khôi phục lực lượng, nàng giống nhau biến thành một người khác, mị lực gia tăng hơn không chỉ gấp đôi.
Mục Ngữ Điệp giờ khắc này, dừng ở trong mắt Thạch Nham, tuyệt đối là một mỹ nữ cấp bậc cao hơn Địch Nhã Lan, Mặc Nhan Ngọc, bất luận là tu vi cảnh giới, hay là khí chất, nàng đều dễ dàng vượt qua hai nàng kia.
"Cám ơn." Mục Ngữ Điệp lạnh nhạt cười, tùy ý nói: "Đã qua bao lâu rồi?"
"Hai ngày rồi." Thạch Nham trầm ngâm một chút, nói: "Ta cũng không dám khẳng định, nhưng mà cảm thấy chúng ta ngây người trong thạch động không chỉ một ngày, cô khôi phục rồi sao?"
"Ừm." Mục Ngữ Điệp gật đầu, tự tin nói: "Chờ Lan tỷ tỉnh lại, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này đi."
"À." Thạch Nham tùy ý đáp một câu, trong lòng có chút cảm giác không thích.
Mục Ngữ Điệp trước đó, tuy rằng nhân từ là nhiều, nhưng vẫn xem là đáng yêu, giống như là tiểu muội ngây thơ bên cạnh.
Nhưng hiện tại Mục Ngữ Điệp khôi phục lực lượng, tuy rằng mị lực tăng vọt, vừa vặn mặt đáng yêu lại không còn, ngược lại làm cho người ta cảm giác cao cao tại thượng, thần thánh không thể xâm phạm, loại cảm giác này. . . Thạch Nham rất khó chịu.
Bởi vì khó chịu, Thạch Nham liền lười nói thêm cái gì, cũng không quản nàng, chủ động đi ra thạch động, tùy ý đi dạo bên trong sơn cốc.
Từ trong túi lấy ra một quyển Võ kỹ Linh cấp tên là "Từ Cức Vực Trường", Thạch Nham tùy ý lật vài tờ, cũng không có nhìn kỹ nội dung bên trên, sau khi bảo đảm trong kinh thư có văn tự, hắn thật cẩn thận thu võ kỹ này thu vào trong túi.
Võ kỹ Linh cấp, ít nhất cần tu vi cảnh giới Địa Vị mới có thể tu luyện, bây giờ hắn chỉ có cảnh giới Tiên Thiên, cách Địa Vị còn có một khoảng cách lớn, cảnh giới không đủ mạnh mẽ nghiên cứu Võ kỹ Linh cấp, ngược lại sẽ rối loạn tâm, nói không chừng sẽ hoàn toàn ngược lại, tu vi không tiến mà lui.
Chính là vì biết điểm này, sau khi hắn xác định bản Võ kỹ Linh cấp này không có vấn đề, lập tức cẩn thận thu lại.
Hồi lâu sau, Địch Nhã Lan và Mục Ngữ Điệp cùng từ trong thạch động đi ra, hai người quần áo sạch sẽ, tinh thần sung mãn, hiển nhiên là chuẩn bị tiếp tục xuất phát.
"Tiểu tử, cám ơn ngươi, cảnh giới của ta đã ổn định." Sau khi Địch Nhã Lan đi ra, tùy tiện nói.
Vừa mới đột phá đến một cảnh giới mới, thật ra là cực kỳ nguy hiểm, lúc này phải nhanh chóng tăng cường Tinh Nguyên, bằng không cảnh giới không ổn định, rất dễ dàng xảy ra sự cố trong lúc giao chiến và tu luyện.
Thạch Nham ở trong động rót tinh hoa vào trong trong thân thể nàng, lại phát huy tác dụng, giúp nàng củng cố cảnh giới mới, khiến nàng có thể yên tâm giao chiến với người khác, không cần lo lắng lực lượng không đủ, dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.
"Ừm, vậy chúng ta xuất phát thôi." Thạch Nham lạnh nhạt cười cười, không có ý kể công, dẫn đầu đi ra sơn cốc.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bảy ngày sau.
Ba người Thạch Nham, rốt cuộc đi ra khỏi U Ám sâm lâm rậm rạp bao la.
Nhìn một gốc cổ thụ cao chọc trời phía sau, ba người đều có cảm giác còn sống sót thật tốt.
Bảy ngày qua, ba người không còn gặp phải hung hiểm nào nữa.
Võ Giả và dong binh trong U Ám sâm lâm, chết có, trốn có, không dám lưu lại khu vực nguy hiểm kia. Lôi dực ngân lang dẫn dắt yêu thú, không biết vì sao không tiếp tục hoạt động chung quanh nữa, cũng yên lặng lại.
Yêu thú và dong binh đều an phận, lộ trình tiếp theo của ba người Thạch Nham, lại thuận lợi thần kỳ, dọc theo đường đi không có gặp phải trở ngại gì, dễ dàng từng bước xuyên qua nơi hung thần hung hiểm này, đi ra U Ám sâm lâm.
Từ nơi này đến Thương Minh, tất phải qua U Tịch trấn, trên đường đi đến U Tịch trấn, có một vùng thạch lâm rộng lớn.
Trên thạch lâm kia có tảng đá hình thù kỳ quái, có to cỡ ngọn núi nhỏ, có to cỡ một người, trong đó còn có vô số thạch động, chính là chỗ ẩn thân của thiên nhiên.
Khu vực thạch lâm kia, hàng năm có một số Võ Giả lòng dạ độc ác ẩn núp, tổ chức mua bán giết người cướp của.
Người từ trong U Ám sâm lâm đi ra, hoặc là là thương đội, hoặc là Võ Giả và dong binh vào trong U Ám sâm lâm thám hiểm.
Thương nhân đến từ quốc gia khác, khẳng định có mang theo thương phẩm, mà Võ Giả và dong binh mạo hiểm, có thể còn sống đi ra U Ám sâm lâm, trên người tất nhiên cũng có dược liệu còn có tài liệu từ chính trên người yêu thú trong U Ám sâm lâm.
Hai loại người này, trên người đều có những thứ quý. . .
Chính là vì thạch lâm kia có thể che giấu người khác, nên luôn có cao thủ ẩn núp quanh năm suốt tháng, chủ ý nhắm vào chính hai loại người kia, chỉ cần bọn họ thấy đối phương dễ bắt nạt, tất nhiên sẽ lao tới tàn nhẫn đại khai sát giới.
Khu vực thạch lâm, có đôi khi còn nguy hiểm hơn U Ám sâm lâm, một mình tiến vào thạch lâm, trừ phi là Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp, nếu không gần như đều gặp phải phiền toái.
"Thạch lâm rất nguy hiểm, nói không chừng có người Ám Minh mai phục. . ." Địch Nhã Lan trầm ngâm một chút, nhắc nhở Mục Ngữ Điệp.
"Không sao, trong thạch lâm sẽ có người tiếp ứng chúng ta, không cần lo lắng." Mục Ngữ Điệp cười cười, quay đầu liếc mắt nhìn Thạch Nham: "Ngươi đi vào thạch lâm sao?"
"Ừa, ta vốn chính là người Thương Minh, tự nhiên là phải đi về." Thạch Nham nói.
"Vậy là tốt rồi, chúng ta vẫn đi cùng nhau, ngươi chỉ cần đi theo chúng ta, khu thạch lâm này không cần lo lắng." Mục Ngữ Điệp bộ dáng nắm chắc thắng lợi nắm, không đợi Thạch Nham trả lời, nhân tiện nói: "Đi thôi, chúng ta tiến vào thạch lâm. Ừm, các ngươi không cần quá lo lắng, chúng ta đã an toàn."
"À." Thạch Nham thản nhiên nói, nhưng không có buông lỏng, vừa tiến vào thạch lâm, tập trung chú ý hơn hết, luôn luôn cảnh giác.
Trong trí nhớ một Thạch Nham khác, hắn biết được khu vực thạch lâm này cực kỳ hỗn loạn, trong đó đủ loại thế lực, thậm chí cũng có đại thế gia của Thương Minh âm thầm tham dự.
Hắn không biết Mục Ngữ Điệp có chuẩn bị gì, nhưng biết nếu bên trong thạch lâm mà buông lỏng, nói không chừng nháy mắt sẽ bị người khác tập sát.
Trong thạch lâm, Thạch Nham lòng yên tĩnh như nước, ánh mắt không ngừng di chuyển, mỗi khi đi năm bước, lập tức quay đầu nhìn lại phía sau.
. . . Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện