[Dịch] Sáp Huyết (Uống Máu)

Chương 7 : Diệu Ca (妙歌)(1)

Người đăng: Thiên Kim

.
Địch Thanh ngồi dưới đất kinh ngạc nhìn bàn gãy chén bể, đột nhiên hét lên một tiếng quái dị rồi đứng bật dậy. Hóa ra hắn vừa rồi khiếp sợ với những việc đã phát sinh nên không để ý rằng mình vẫn còn ngồi ở trên mảnh sứ vỡ, lúc này mới cảm giác được cái mông đau đớn như bị kim đâm. Bây giờ thì hắn chẳng quan tâm tới rồng đỏ, lụa đỏ gì nữa, vội vàng cởi quần ra kiểm tra thì thấy máu đã chảy đỏ cả mông. Chật vật mãi Địch Thanh mới gỡ hết những mảnh sứ vỡ trên cái mông ra, bôi thuốc bột và băng bó xong xuôi, sau đó đổi một cái quần mới mặc vào. Vật lộn với cái mông xong, Địch Thanh chợt nhớ tới hôm nay không cần phải đi tuần thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hắn xoay người cầm lấy chân bàn, hai tay dùng sức bẻ một phát liền cảm thấy lòng bàn tay đau buốt. Địch Thanh nén đau, dùng sức bẻ chân bàn một lần nữa thì cảm thấy trong đầu đau âm ỉ. Địch Thanh sợ rằng mình sẽ ngất đi nên không dám phát lực lần nữa, trong lòng vẫn còn hoang mang mãi. Không hiểu nổi vì sao vừa rồi có thể làm được mà bây giờ sức lực lại biến đâu mất? Đúng lúc này, Quách Quỳ chạy ùa vào, thấy đống bừa bộn trên mặt đất thì kinh ngạc hỏi: "Địch nhị ca, có trộm sao?" Địch Thanh không biết nên giải thích thế nào, đành nói qua quýt: "Cái bàn này mục rồi, bát trà cũng bể mất. Là huynh làm bể đó." Vốn tưởng rằng Quách Quỳ sẽ truy hỏi đến cùng, không ngờ nó chỉ nói: "Đệ hiểu rồi. Cái bàn mục thì để đệ kêu người mua thêm cái mới là được mà." Quách Quỳ còn nhỏ nhưng rất thông minh, nó chỉ cho rằng trong lòng Địch Thanh phiền muộn nên mới đập vỡ cái bàn, bởi vậy không hề truy hỏi. Địch Thanh hơi băn khoăn, đáp lại : "Vừa lúc hôm nay không cần đi tuần, để đó tự huynh đi cũng được." Quách Quỳ thấy thái độ Địch Thanh kiên quyết nên cũng không muốn miễn cưỡng nữa, giúp Địch Thanh thu dọn xong nó mới rời đi. Thấy Quách Quỳ rời khỏi, Địch Thanh đang muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, nhưng bờ mông vừa đặt xuống giường hắn liền giống như con thỏ trúng tên nhảy bật lên. Địch Thanh chịu đựng đau nhức, nhìn về phía hắc cầu kia, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ. Hắn dù sao cũng còn trẻ, hơn nữa cuộc sống nhàm chán nên gặp được chuyện kỳ lạ như thế này, chẳng những trong lòng không sợ mà còn nóng lòng muốn thử. Nhưng chuyện kỳ dị kia không xuất hiện lần nữa, Địch Thanh cảm thấy hai lần xuất hiện cảnh tượng kỳ dị đều vào lúc sáng sớm, chắc phải chờ tới bình minh mới xuất hiện lại, đành rời khỏi phủ đi làm việc trước đã. Ra khỏi Quách phủ, Địch Thanh chợt nhớ bên cạnh cửa ngõ lớn có một thợ thủ công họ Ô tay nghề không tệ, làm bàn ghế tuy không không hoa mỹ nhưng cực kỳ rắn chắc. Muốn tới cửa ngõ lớn trước hết phải đi qua đường Khúc Viện. Đang qua đường Khúc Viện, Địch Thanh cảm thấy cái mông càng thêm đau nhức, thầm than mình muốn mặt không muốn mông, thực xin lỗi cái bờ mông này rồi. Giữa lúc cảm thấy khó khăn, Địch Thanh đột nhiên ngửi thấy hương hoa truyền đến, hóa ra cách đó không xa có một lán hoa, đúng lúc hoa mẫu đơn nở xinh đẹp, không khỏi muốn bước lại gần. Phu nhân bán hoa nhận ra Địch Thanh, thấy dáng đi kỳ quái của hắn thì ân cần thăm hỏi: "Địch Thanh, đệ làm sao vậy?" Địch Thanh cười khổ đáp: "Hùng đại tẩu, đệ ngã bị thương ở... chân." Hùng đại tẩu mắng: "Bị thương chân, không ở nhà nghỉ ngơi đi, còn ra đây làm gì?" Chị bèn xoay người cầm bình thuốc rượu đưa cho Địch Thanh nói: "Đây là rượu xoa bóp, rất công hiệu đó, cầm lấy đi." Địch Thanh thân là Thập Tương, nhưng khi đi tuần không bao giờ mượn cớ để vơ vét tài sản, thậm chí khi gặp dân chúng bị người xấu ức hiếp thì đều ra mặt giúp đỡ, vì thế người dân quanh đây đều yêu mến Địch Thanh. Địch Thanh từ chối không được đành nhận lấy bình rượu thuốc, hỏi: "Bao nhiêu tiền vậy chị?" Hùng đại tẩu cười mắng: "Đệ xem thường đại tẩu rồi! Chỉ có một bình rượu thuốc mà cũng hỏi bao nhiêu tiền sao?" Địch Thanh không biết làm sao, bèn nói: "Đệ mua nhánh hoa này." Hắn móc ra một xâu tiền đưa cho Hùng đại tẩu, đột nhiên hỏi: "Ở đây có bán Diêu Hoàng không?" Hùng đại tẩu lắc đầu nói: "Hoa đó người thật giàu mới có được, hiếm thấy lắm. Địch Thanh, ở đây không có Diêu Hoàng nhưng lại có Nhãn Nhi Mị, nở hoa rất đẹp, đệ lấy một nhánh đi." Địch Thanh thấy bông hoa nở màu đỏ nhạt, cánh hoa tạo thành hình trăng lưỡi liềm, giống như là thiếu nữ thẹn thùng có sóng mắt như trăng, đã đẹp mà còn quyến rũ, không khỏi cười nói: "Cám ơn đại tẩu nhé." Hắn mặc dù không thích hoa nhưng lại không muốn từ chối lòng tốt của người ta. Gã đưa tay nhận lấy hoa, chào Hùng đại tẩu xong, vừa quay lưng đã thấy phía trước có hai người đang đứng, nghe một người trách nói: "Ngươi mau mau nghĩ biện pháp cho ta." Người này mi thanh mục tú, trong tay cầm quạt xếp, trên mặt có vẻ giống như dính lọ chưa được tẩy sạch vậy. Người này chính là người thanh niên mà Địch Thanh đã tha ở ngoài Tây Hoa môn. Bên cạnh người thanh niên vẫn là người trung niên béo trắng không râu kia. Lão nghe vậy thì cười khổ nói: "Cái này... Cái này...." Nhìn qua xung quanh, nói tiếp: "Tiểu nhân cũng không có cách nào, tiểu nhân ... cũng chưa từng đi đến đó..." Người thanh niên giậm chân nói: "Ta mặc kệ, nếu như ngươi nghĩ không ra biện pháp, ta..." Gã dùng quạt xếp gõ đầu người trung niên bên cạnh uy hiếp nói: "Ta sẽ cho cái mông ngươi nở hoa!" Người trung niên nghe vậy cười khổ nói: "Thánh ... công tử, hay là trở về đi, tiểu nương nương(mợ nhỏ) chỉ có thể vì người giấu giếm nhất thời, người nếu như không quay về mau, e là sắc mặt đại nương nương(mợ cả) không tốt lắm đâu." Người thanh niên cả giận nói: "Ta không về! Ngươi làm gì được ta?" Rồi gã đột nhiên trông thấy Địch Thanh, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, gã bước nhanh đi tới nói: "Này, ngươi còn nhận ra ta không?" Địch Thanh cũng có chút bất ngờ, bèn cười nói: "Đương nhiên nhận ra rồi. Huynh đài có việc chỉ giáo sao?" Hắn cảm giác được người thanh niên này nỗi lòng tuy nặng, nhưng phong thái trong lời nói và việc làm vẫn còn giống như một đứa bé. Người thanh niên cảm thấy thú vị nói: "Ngươi gọi ta là gì?" Địch Thanh khó hiểu hỏi: "Ta gọi ngươi là huynh đài, có gì không ổn sao?" Người thanh niên cười ha hả, rất vui vẻ nói: "Thú vị, thú vị! Lại có người gọi ta là huynh đài? Tốt lắm, tốt lắm! Ta biết ngươi, ngươi chắc chắn là tên cấm quân lần trước ở bên ngoài Tây Hoa môn, ngươi tên là gì vậy?" Địch Thanh nghệch mặt ra, không hiểu thú vị cái nỗi gì, ngờ vực trả lời: "Tại hạ Địch Thanh! Không biết cao danh quý tánh của công tử là gì?" Người thanh niên do dự một chút mới nói: "Ta họ ... Thượng, tên chỉ có một chữ Thánh, ngươi gọi ta là Thánh công tử được rồi. Địch Thanh, ta muốn nhờ ngươi giúp một việc." Địch Thanh thấy hắn nói năng ngay thẳng, cũng vui vẻ đáp: "Công tử cứ nói, nếu ta có thể giúp được, sẽ cố gắng hết sức." Người mập trắng kia thấy công tử mình vậy mà lại có thể nói chuyện vui vẻ cùng với Địch Thanh, không khỏi mở to mắt, kinh ngạc cứ như thể y trông thấy quỷ vậy. Địch Thanh nhìn vẻ mặt kì quái của người mập mạp kia, nhưng không hơi đâu mà nghĩ nhiều. Thượng công tử đột nhiên đỏ mặt xuống, nhăn nhó nói: "Thật ra ... Ta muốn ... Ta muốn..." Hắn nghĩ nửa ngày nhưng vẫn không diễn đạt được cái muốn nói. Địch Thanh thấy thế, ngạc nhiên hỏi: "Cho dù ngươi muốn cướp của giết người, cũng không cần phải khó xử như vậy chứ?" Thượng Thánh lại càng hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào Địch Thanh hỏi: "Ngươi đã từng giết người rồi sao?" Thấy Địch Thanh gật đầu, Thượng Thánh vội lui về phía sau hai bước, ánh mắt lộ ra vẻ đầy cảnh giác, hỏi: "Ngươi giết ai vậy?" Địch Thanh thở dài nói: "Ta cũng không biết hắn là ai, nhưng mà người nào cũng gọi hắn là Tăng Trưởng Thiên Vương..." Thượng Thánh đột nhiên giật mình la to: "Ngươi là Địch Thanh? Ngươi là thuộc hạ của Quách Tuân? Ta nhớ ra rồi!" Địch Thanh rất ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi: "Ngươi biết Quách đại ca sao?" Thượng Thánh hình như cảm thấy mình lỡ lời, úp úp mở mở nói: "Thực không dám giấu diếm, ta ở triều đình biết được một số người. Năm đó Quách Tuân nỗ lực xông pha thung lũng Phi Long, chuyện đánh Phật Di Lặc trọng thương, triều đình rất xôn xao, do đó ta cũng biết được. Hèn gì ta cảm thấy tên ngươi quen thế, thì ra ngươi là người Quách Tuân tiến cử. Quách Tuân rất tốt, ta rất thích. Người Quách Tuân tiến cử, ta càng thích." Hắn lúc thì ngại ngùng, lúc thì tùy tiện. Địch Thanh cảm thấy tính tình của người này thật quái dị, nhớ tới mình còn có việc phải làm, hỏi: "Đúng rồi, rốt cuộc là ngươi muốn nhờ ta làm chuyện gì? Nếu không có việc gấp, ta còn phải đi làm mấy việc." "Ngươi đừng đi!" Thượng Thánh đưa tay nắm lấy Địch Thanh, cuối cùng đành phải nói thật: "Thật ra, ta muốn đi ... Trúc Ca lâu ... Muốn gặp Trương Diệu Ca." Sau khi hắn nói ra những lời này, cả khuôn mặt đỏ lên giống như đã dùng hết sức lực toàn thân. Địch Thanh nhịn không được cười nói: "Muốn gặp Trương Diệu Ca, đi Trúc Ca lâu là được rồi. Nàng tuy rằng nổi tiếng, nhưng không đến mức khó gặp như Hoàng thượng?" Trúc Ca lâu vốn chỉ là một cái thanh lâu, mà Địch Thanh cũng biết Trương Diệu Ca ca múa song tuyệt đứng đầu bảng Trúc Ca lâu, nhưng mà hắn chưa bao giờ gặp qua. Thượng Thánh khẩn trương nói: "Ngươi gặp Hoàng thượng rồi?" Địch Thanh lắc đầu nói: "Loại người như ta, làm sao có cơ hội được nhìn thấy Hoàng thượng chứ?" Thực ra, lời hắn nói thật, Địch Thanh tuy là cấm quân, nhưng ở trong bát đại cấm quân chỉ có thể xếp hạng bên ngoài. Mỗi lần thánh thượng đi tuần, bên người luôn có gần ngàn người của Tam Ban(1) mở đường, dân chúng tầm thường nếu như thị lực không tốt thì ngay cả xe ngọc của Hoàng thượng cũng không thấy được, chứ đừng nói chi là thấy được mặt Hoàng thượng. Thượng Thánh thở phào: "Trương Diệu Ca mặc dù không khó gặp như Hoàng thượng, nhưng ta chưa gặp được nàng bao giờ. Huynh đài nếu như là người sành sỏi, vậy xin chỉ điểm một tí." Địch Thanh cảm khái, lấy lễ hạ mình, tất có chuyện nhờ vả, người xưa nói đâu có sai. Thật ra, hắn cũng chưa từng tới Trúc Ca lâu bao giờ, nhưng dù gì hắn cũng tính là thổ địa nơi này. Nghĩ vậy, Địch Thanh vỗ ngực, thấy chết không sờn nói: "Được rồi, ta sẽ đưa hai vị đi một chuyến." Nhưng mà hắn lại có chút nghi ngờ nói: "Thánh công tử, ta nhìn ngươi tuổi tác không nhỏ, thật sự chưa bao giờ đi tới nơi bướm hoa này sao?" Thượng Thánh thở dài nói: "Thực không dám giấu diếm, ta chưa bao giờ đi tới đó nên bây giờ rất muốn đi." Địch Thanh gật gật đầu: "Ngươi nói không sai, cái gì không có lại càng muốn, con cá sổng là con cá to phải không nào?" Một câu bâng quơ của hắn lại làm cho Thượng Thánh sợ run cả buổi. Địch Thanh thấy hắn ngẩn người, hỏi: "Thượng huynh! Ta vừa nói sai gì sao?" Thượng Thánh phục hồi tinh thần lại, cười lớn nói: "Ngươi nói rất đúng, có lẽ vì thế cho nên mới có người thèm muốn đến vậy." Lời hắn nói đầy thâm ý, người trung niên trắng béo nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, thấp giọng nói: "Thánh ... công tử, hay là trở về đi. Nếu như đại nương nương (mợ cả) biết được tiểu nhân đưa người đi đến chỗ như vậy, tiểu nhân chỉ sợ bờ mông phải nở hoa rồi." Địch Thanh nghe được lời thoại của hai người, chỉ cảm thấy vị này chắc hẳn là con cháu dòng dõi tri thức, dạy dỗ nghiêm khắc, nói: "Thánh công tử, thật ra lệnh đường chỉ sợ cũng là có ý tốt. Nơi bướm hoa rồng rắn lẫn lộn, ngài chỉ muốn nhìn thấy Trương Diệu Ca, thật ra cũng không sao cả. Nhưng nếu vì Trương Diệu Ca mà lại sinh ra nhiều chuyện, không phải là ta hại ngươi sao?" Thượng Thánh chăm chú nhìn Địch Thanh nói: "Đa tạ các hạ nhắc nhở, chuyện này ngươi có thể yên tâm, ta nhất định sẽ không rơi vào trong đó." Địch Thanh không nói thêm nữa, đi trước dẫn đường. Thượng Thánh lại không biết lấy đâu ra một cái mũ mềm đội lên đầu, kéo vành nón thấp xuống che nửa bên mặt. Địch Thanh cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ hắn trốn mẫu thân đến đây, chắc là sợ bị người nhà nhận ra. Ba người vừa tới Trúc Ca lâu thì thấy ở đây quả nhiên danh bất hư truyền, bốn vách tường đều được làm bằng trúc, tuyệt vời nhất chính là sân vườn trong lâu nơi có suối Tu Trúc, tiếng nước róc rách, gõ nhẹ vào ống trúc, quả thực là tao nhã vô cùng. Trong đại sảnh đã có không ít khách khứa ngồi uống trà, ai cũng ngẩng đầu nhìn lên phía lầu trên. Địch Thanh tìm chỗ ngồi xuống, sợ cái mông vẫn còn đau nên chỉ dám ngồi nghiêng dựa vào một góc ghế. Trong lòng hắn rất khó hiểu, những người này đến Trúc Ca lâu vì sao không tìm ca kỹ mà lại cùng ngồi uống trà ở đây? Ba người ngồi xuống, chẳng thấy có ai ra mời mọc, cứ như thể chỗ này đã ngừng kinh doanh rồi vậy. Trong lòng Địch Thanh buồn bực, vốn muốn hỏi Thượng Thánh một chút, thấy y đang nhìn mình tha thiết cầu khẩn, không muốn bẽ mặt nên ho khan một tiếng: "Ta có việc, đi trước tìm bằng hữu hỏi thăm chút chuyện." Thượng Thánh khâm phục nói: "Các hạ bằng hữu đầy thiên hạ, ta thật hổ thẹn không bằng." Địch Thanh ra vẻ điềm tĩnh, thực ra là đang xem xét tình thế. Nhìn xung quanh thì thấy có hai thương nhân mập mạp đang ngồi uống trà, một người tai to mặt lớn, một người mặt mỡ bóng loáng, đều là điển hình của loại bụng no thì nghĩ đến chuyện xxx, liền mỉm cười đi tới ngồi xuống nói: "Hai vị bằng hữu xin cho hỏi một chút." Hai người kia thấy trên mặt Địch Thanh xăm chữ, có khắc chiêu bài cấm quân, mặc dù đáy lòng xem thường nhưng ngoài mặt không muốn đắc tội, miễn cưỡng trả lời: "Vị quan nhân này có gì chỉ giáo?" Địch Thanh hạ giọng nói: "Tại hạ mới tới chỗ này, không biết làm thế nào mới có thể gặp được Trương Diệu Ca đây?" Người tai to mặt lớn nghe vậy, cười hắc hắc: "Ngươi muốn gặp Trương Diệu Ca hả? Ta cũng muốn vậy." Địch Thanh kết thân nói: "Nói như vậy chúng ta là anh hùng cùng chí hướng rồi, kính mong huynh đài chỉ điểm cho đôi chút." Người tai to mặt lớn nhìn bên cạnh chỉ tay: "Ngươi có thấy những người ngồi ở đây không?" "Thấy thì làm sao?" Địch Thanh khó hiểu nói. Người mặt mỡ bóng loáng thản nhiên nói: "Bọn họ đã đợi ở chỗ này mấy ngày, chắc cũng giống như chúng ta, chỉ có thể chờ đợi. Quan nhân nếu như muốn gặp, xin cứ chờ đợi." Trong lời nói của hắn mang chút khinh miệt, lại nói: "Chúng ta hao phí mười lượng bạc, mua cái thẻ số này, quan nhân nếu như muốn gặp thì trước hết ra mua một cái thẻ số đi." Địch Thanh lúc này mới phát hiện bên cạnh chén trà của hai người này đều có cái thẻ bằng trúc, trên đó có khắc số, một cái là mười hai, một cái khác là hai mươi ba, nhíu mày hỏi: "Cái thẻ số này là sao vậy?" Người tai to mặt lớn nói: "Trương Diệu Ca một ngày chỉ đánh đàn ca múa cho mười người, cho nên người muốn gặp được nàng thì từ lúc hơn mười ngày trước phải tới mua thẻ số mới có thể có cơ hội gặp nàng một lần. Nếu như có thể được nàng xem trọng, có khi còn được thưởng trà tâm sự cùng nàng. Chúng ta đã chờ ba ngày, cuối cùng đã đợi được. Huynh đài nếu như thực lòng muốn gặp Trương Diệu Ca, hay là ra mua cái thẻ số, nửa tháng sau lại đến xem thế nào?" Hắn mặc dù như đang giảng giải nhưng trong lời nói lại mang ý mỉa mai. Địch Thanh ngượng ngùng quay lại, nghe được người kia khẽ nói với bạn: "Sao không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem mình là cái thá gì, vậy mà cũng muốn xem Trương Diệu Ca ca múa à?" Địch Thanh nghe được thì âm thầm cười lạnh. Hắn căn bản không có ý muốn gặp Trương Diệu Ca, nhưng thương nhân kia khinh miệt hắn như vậy, làm kích thích lòng tự tôn của hắn. Sau khi quay lại chỗ ngồi, Thượng Thánh nóng lòng hỏi: "Các hạ, sao rồi?" Địch Thanh nói: "Muốn gặp Trương Diệu Ca thì phải có thẻ số gì đó. Mười lượng bạc một cái." Người trung niên mập thấy thế chế nhạo nói: "Hóa ra ngươi chỉ biết khoác lác, rốt cuộc chả biết gì. Cái thẻ số ấy hả, thực ra chúng ta cũng có." Hắn chìa tay đưa ra hai thẻ số bằng trúc đặt ở trên bàn, nhưng theo yêu cầu trên thẻ số mà đợi chờ Trương Diệu Ca thì đến lập thu may ra mới gặp được. Thượng Thánh thấy Địch Thanh nhíu mày không nói, không khỏi thất vọng nói: "Cái này...ai..." Hắn thở dài, hoàn toàn thất vọng. Địch Thanh đột nhiên, cười nói: "Muốn gặp Trương Diệu Ca không khó lắm, nhưng mà các ngươi phải phối hợp với hành động của ta." Thượng Thánh nghe vậy hứng thú lại nổi lên, vui vẻ nói: "Mọi thứ nghe theo ngươi." Địch Thanh nhìn xung quanh, thấy có tỳ nữ tới châm trà, nhỏ giọng nói: "Đi gọi tú bà của ngươi tới đây." Tỳ nữ khinh thường nói: "Má má há có thể nói gặp là gặp sao?" Địch Thanh thầm nghĩ Trúc Ca lâu này quả thật còn muốn phô trương hơn cả hoàng cung, chỉ có một ca nữ đứng đầu bảng mà còn khó gặp hơn cả Hoàng thượng, tú bà này xem ra chẳng kém gì Thái Hậu. Mình dẫu sao cũng là cấm quân, vậy mà bị những người này xem thường? Sắc mặt trầm xuống, Địch Thanh thò tay mở rộng vạt áo, lộ ra bên trong một tấm lệnh bài, nói: "Công gia phá án, ngươi biết làm như thế nào rồi chứ." Hắn nhanh nhẹn che cái lệnh bài lại, thật ra cái đó chỉ là tấm yêu bài (thẻ bài đeo ngay eo) bình thường của cấm quân. Tỳ nữ rốt cuộc có chút sợ hãi, nhanh chóng đi vào sau lâu. Không bao lâu, một thiếu phụ trang điểm lòe loẹt đi tới, ngồi ở phía trước Địch Thanh, õng ẹo cười nói: "Ai ôi, vị tiểu ca này có gì chỉ giáo sao?" Thiếu phụ này cũng đã có tuổi rồi nhưng vẫn còn bộ dáng thướt tha, ánh mắt lướt qua trên mặt Địch Thanh, rơi vào trên người Thượng Thánh và lão mập, bỗng có chút giật mình. Mượn thời gian bưng trà, bà lại nhìn xuống bàn chân mỗi người đánh giá, lông mày khẽ cau. Dù cho bà hiểu biết sâu rộng, trong lúc nhất thời cũng không hiểu ba người này rốt cuộc là ai. Thiếu phụ này tên là Phượng Sơ Ảnh, cũng tiếp xúc với không ít quan to tướng lớn. Nàng vừa thấy trên mặt Địch Thanh xăm chữ thì đã biết người này là cấm quân, chắc chắn là cái loại quan quân cấp thấp, nhưng cái thứ người thô kệch như hắn tại sao lại cầm một nhánh hoa mẫu đơn? Người trung niên mập trắng thì trên người vốn thừa thịt, đầy phúc hậu, nét mặt giống như hình dáng tướng mạo của một vị thái giám trong cung. Mà người thanh niên cầm cái quạt xếp kia lại càng kỳ lạ, nhìn khuôn mặt hắn dính đầy tro bùn, hình như là tạp dịch, nhưng đôi tay cực kỳ nho nhã, rõ ràng là chưa hề đụng tới một chút việc nặng nào, mà đôi giày hắn đang đi thì thù lao một năm làm tạp dịch cũng không mua nổi. Ba người này dù nhìn thế nào cũng không giống như cùng một nhóm, nhưng sao tập hợp lại cùng một chỗ. Thoạt nhìn lại còn rất thân mật, khó tránh làm Phượng tú bà nghi hoặc. Địch Thanh biết rõ theo số thứ tự sắp xếp, đợi đến lúc quân nhân Ma Khám lần nữa cũng không thể gặp được Trương Diệu Ca, thấy Phượng tú bà hỏi dò mục đích đến, bèn thấp giọng nói một câu: "Ngươi không biết ta sao?" Phượng Sơ Ảnh làm nũng cười nói: "Bây giờ chẳng phải đã biết rồi sao, quan nhân quý tính là gì vậy?" Địch Thanh thầm nghĩ, ngươi không biết ta thì tốt rồi. Nghĩ vậy, gã nghiêm mặt nói: "Phượng đại nương, thực không dám giấu, ta chính là huynh đệ Diệp Tri Đông của Khai Phong bộ đầu Diệp Tri Thu ở phủ Khai Phong, trước kia một lòng làm việc tại sương quân, gần đây mới đi đến kinh thành trợ giúp phủ Khai Phong phá một vụ án lớn. Bên cạnh ta, vị này ... là cao thủ hỏa khí Diêm Nan Địch của đại nội Vũ Kinh Đường, vị Thánh công tử càng dữ dội hơn, là bộ khoái tài ba Ngọc Phiến Phi Long, người bình thường đều không biết được đại danh của bọn họ. Không biết ngươi đã từng nghe chưa?" Hắn bịa ra mấy cái tên, thầm nghĩ ta đã nói trước rồi, chỉ trách ngươi kém hiểu biết thôi. Phượng Sơ Ảnh thấy Thượng Thánh lay nhẹ quạt xếp, quả thực là có chút thâm sâu khó dò, sắc mặt biến đổi, nhưng thoáng thấy trên mặt Địch Thanh xăm chữ, lại nghi ngờ nói: "Nhưng quan nhân hình như là cấm quân của Kiêu Vũ quân?" Địch Thanh không chút hoang mang nói: "Xăm chữ chỉ là kế hoạch tạm thời để che đậy thân phận mà thôi, sau khi xong việc sẽ tẩy đi.." Phượng Sơ Ảnh cười làm lành nói: "Thì ra là thế, thiếp mắt mũi kèm nhèm, không nhìn ra được ba vị quan nhân, xin chớ để bụng. Nhưng mà ba vị quan nhân tới nơi này để làm gì thế?" Thượng Thánh nghe Địch Thanh bịa chuyện, suýt nữa bật cười, nhưng nhớ tới lời dặn dò của Địch Thanh nên đành phải cúi đầu xuống uống trà. Địch Thanh mặt không đổi sắc nói: "Chuyện điện Thiên Vương của Đại Tướng Quốc tự bị sét đánh ngày hôm qua chắc là ngươi cũng đã nghe thấy?" Phượng Sơ Ảnh gật đầu nói: "Cũng có nghe qua nhưng tình hình cụ thể thế nào thì thiếp cũng không rõ lắm." Địch Thanh hừ lạnh một tiếng, "Ta cũng đoán là ngươi không rõ tình hình. Ta nói cho ngươi biết nhưng ngươi tuyệt đối không được nói chuyện này cho ai khác biết. Nếu không, để tin này lộ ra ngoài thì e rằng mười cái đầu của ngươi cũng chém không đủ." Phượng Sơ Ảnh vội vàng nói: "Thiếp chỉ có một cái đầu thôi, vậy thôi quan nhân chớ có nói ra nữa. Chi bằng các ngài nói ra mục đích tới đây là được rồi." Địch Thanh ra vẻ cẩn trọng nói: "Đúng là chuyện Đại Tướng Quốc Tự không thể nói cho ngươi biết, nhưng ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, chuyện này có liên quan đến yêu nghiệt Di Lặc giáo, triều đình biết những kẻ này thường xuyên xuất hiện ở kinh thành, nên mới bảo bọn ta liên thủ đi bắt giặc. Có người báo tin rằng những tên giặc này đã đến Trúc Ca lâu..." Phượng Sơ Ảnh kêu thất thanh nói: "Sao có việc này chứ?" Địch Thanh nói: "Không phải ngươi nói không thì sẽ không có." Phượng Sơ Ảnh nói: "Đúng vậy, đúng vậy." Mụ ta cũng nghe không ít chuyện về Di Lặc giáo, hiểu rằng nếu bị nói có quan hệ với bọn họ thì tình hình sẽ rất nghiêm trọng, chuyện này sẽ dẫn đến đóng cửa Trúc Ca lâu, vội vàng hỏi: " Vậy rốt cuộc quan nhân định làm gì?" "Bây giờ ngươi có hai lựa chọn." Địch Thanh nói: "Lựa chọn thứ nhất là chờ đại đội nhân mã của chúng ta đánh tới đây, sẽ vây chặt Trúc Ca lâu rồi lục soát kỹ tầm mười ngày đến nửa tháng để xem trong đó có kẻ phản nghịch nào nữa hay không." Phượng Sơ Ảnh cười khổ nói: "Quan nhân nói đùa rồi, đâu cần khám xét nhiều thời gian như thế? Điều này không được đâu....Thế còn lựa chọn thứ hai?" Địch Thanh thấp giọng nói: "Lựa chọn thứ hai chính là để cho ba chúng ta gặp mặt Trương Diệu Ca, bởi vì mật thám đã thăm dò được lũ giặc kia gần đây rất thích ẩn nấp tại nơi bướm hoa, tựa như chỗ ở của Trương Diệu Ca vậy, đó chẳng phải là một nơi an toàn để cho bọn gian tặc ẩn thân sao? Ba chúng ta muốn đến đó quan sát, điều tra xem rốt cuộc có kẻ gian nào ẩn náu hay không." Phượng Sơ Ảnh khẽ giật mình, không ngờ Địch Thanh lại đưa ra đề xuất này. Nàng nghĩ mãi không ra lai lịch của ba người này, chỉ cho rằng bọn họ tới đây để bắt chẹt kiếm một khoản bạc, không ngờ bộ dạng của Địch Thanh đúng là giải quyết việc công, ngược lại khiến cho Phượng Sơ Ảnh bán tín bán nghi, không biết trả lời ra sao nữa. Địch Thanh thấy mụ ta do dự, thản nhiên nói: "Đương nhiên dù ngươi không đồng ý thì cũng vô phương thôi, chúng ta phụng mệnh đi điều tra, nói không được thì đành phải đánh vào thôi." Phượng Sơ Ảnh vội vàng cười nói: "Quan nhân, không phải thiếp thân không chịu, nhưng hi vọng mấy vị quan gia sau khi đi lên, ngàn vạn lần đừng có làm Diệu Ca của chúng ta bị thương...Như thế thì, thật sự thiếp không thể nào chịu đựng được đâu." Địch Thanh nói: "Chuyện đó là đương nhiên, ngươi nghĩ rằng chúng ta chỉ có hư danh thôi sao? Vị này chính là Diêm Nan Địch đại nhân của Vũ Kinh đường, ngươi đừng chỉ nhìn dáng vẻ trắng trẻo của hắn, nhưng phóng hỏa khí chẳng kém gì Thiên Lôi đâu." Trong lòng Phượng Sơ Ảnh phát run, nghĩ thầm như thế chẳng phải phá sập Trúc Ca lâu của ta rồi còn gì? Nhưng chuyện tới bây giờ, cân nhắc nặng nhẹ cũng chỉ còn cách để cho ba người Địch Thanh đi vào. Mụ ta lén lút gọi nha hoàn tới thấp giọng dặn dò mấy câu. Nha hoàn kia hô: "Xin mời các vị quan nhân qua bên này." Địch Thanh thấy kế sách đã thành công, đứng lên chắp tay với hai người Thượng Thánh nói: "Thánh công tử, Diêm đại nhân, địch nhân xảo trá, hai người hãy chú ý chút. Xin mời!" Thượng Thánh cố nén bụng cười, học theo dáng điệu chắp tay của Địch Thanh nói: "Diệp nhị bộ đầu, mời." Địch Thanh khẽ giật mình, trong chốc lát liền tỉnh ngộ ra, nghĩ thầm vừa rồi mình bảo mình là đệ đệ của Diệp Tri Thu cho nên Thượng Thánh mới gọi mình là Diệp nhị bộ đầu, cảm thấy buồn cười trong lòng. Giả bộ làm dáng điệu của bộ đầu, nghênh ngang đi theo sát nha hoàn. Hai người thương nhân phía bên kia thấy Địch Thanh thầm thì với Phượng Sơ Ảnh mấy câu, thế mà lại được dẫn vào Thính Trúc tiểu viện của Trương Diệu Ca, kinh ngạc đến nỗi quai hàm suýt chút nữa rớt cả xuống chân, không nhịn được nhốn nháo cả lên. Địch Thanh giao chuyện phiền phức cho Phượng Sơ Ảnh xử lí, bước theo nha hoàn qua Phượng Lưu đình, Thưởng U đài rồi đến phía trước Thính Trúc tiểu viện. Nha hoàn kia nói: "Ba vị công tử chờ ở đây, tiểu nhân vào bẩm báo một tiếng." Chưa nói dứt lời thì đã đi vào Thính Trúc tiểu viện. Địch Thanh rỗi rãi, thấy gã trung niên mập trắng sầm mặt lại, liền hỏi: "Vẫn chưa biết quý tính của vị tiên sinh này?" Người mập trắng lạnh lùng đáp: "Họ Diêm, Diêm trong chữ Diêm Vương," Gã vẫn trầm mặc từ đầu cho tới giờ, hiển nhiên không tán đồng với cách xử sự của Địch Thanh. Địch Thanh khẽ giật mình, không ngờ mình chỉ thuận miệng nói ra cái tên này mà lại trúng. Thấy mặt gã ta bí xị như bị người ta quỵt nợ, trong lòng cũng thấy không vui. Đúng lúc này, nha hoàn từ Thính Trúc tiểu viện đi ra, hô: "Xin mời ba vị." Nàng đi đằng trước dẫn đường, Thánh công tử chăm chú đi theo, Địch Thanh lại mất hứng nói: "Thánh công tử, ta còn có việc trong người, vì thế sẽ không vào đâu." Thượng Thánh nghe vậy liền túm lấy Địch Thanh, vội la lên: "Như vậy sao được, ba người chúng ta đến để bắt giặc, sao có thể thiếu được cao thủ như ngươi? Ngươi...nhất định phải đi theo." Giọng điệu của hắn nghe ra nhiều tha thiết lắm, khiến lòng Địch Thanh mềm nhũn, cuối cùng cũng phải đi thẳng về phía trước. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang