[Dịch] Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 27 : Quốc vương bội kiếm

Người đăng: Tiếu Đông Phong

.
Trong hệ thống này thì tinh cấp võ sĩ đứng ở cuối cùng. Các võ sĩ có thực lực cao thấp là do trình độ nắm giữ đấu khí quyết định. Tại Ngả Trạch Lạp Tư đại lục, vào lần đầu tiên các võ sĩ tu luyện ra đấu khí trong đầu bọn hắn sẽ tự nhiên hình thành một loại tinh toàn thần kỳ, tinh toàn sẽ tùy theo sự cô đọng của đấu khí mà phân biệt cao thấp từ một tới chín. Mỗi lần gia tăng một tinh toàn đại biểu cho thực lực võ sĩ tăng lên một tinh cấp. Mỗi lần tăng cấp bậc, thực lực võ sĩ cũng sẽ phát sinh biến hóa về chất Thực lực cửu tinh võ sĩ có thể coi là Tinh cấp đỉnh phong võ sĩ. Về sau, nếu có thể xông qua cửu tinh đạt tới đỉnh phong thì có hy vọng bước vào hàng ngũ nguyệt cấp cường giả, tuy nhiên cửa ải này rất khó bước qua. Sáu bảy mươi phần trăm võ giả ở đại lục này đều dừng lại tại cửa ải này, tất cả bọn hắn cả đời đều không có cách nào tiến thêm một bước nữa. Vượt qua tinh cấp chính là nguyệt cấp. Tại đại lục, nếu bước vào hàng ngũ nguyệt cấp võ giả có thể coi như “đăng đường nhập thất”, từ đây có thể lựa chọn con đường cùng phương hướng tu luyện. Có thể lựa chọn ngưng luyện binh khí gọi là “thiên mệnh võ giả”, hoặc lựa chọn cùng ma thú thiết lập khế ước “sủng thú võ sĩ”. Đương nhiên là có rất nhiều lưu phái để tu luyện. Nguyệt cấp võ sĩ có thể coi là một nhân vật phong vân rồi. Bọn hắn có thể dễ dàng nhận được ưu đãi của các đế quốc trên toàn đại lục, tay nắm đại quyền, ăn mặc sang trọng. Chỉ cần bọn hắn nguyện ý, trở thành quý tộc, được cấp đất xây thành chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Cao hơn nguyệt cấp cường giả chính là nhật cấp tôn giả. Nhật cấp tôn giả có thể được so sánh với thần linh, chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Hương Ba Thành nằm ở cái chỗ heo hút này đừng nói nhìn thấy, ngay đến nghe cũng chưa từng nghe qua. Đó có chính là con đường võ giả trên đại lục này. Mà thực lực Tôn Phi biểu hiện lúc này đã phá vỡ nhận thức của mọi người. Không ai hiểu được cuối cùng đây là lực lượng gì. Không hề mang theo đấu khí, không có quang diễm chấn động lại có thể một quyền nhẹ nhàng đánh nát đấu khí quang diễm của một tên nhị tinh võ sĩ, trong nháy mắt đánh bẹp hắn. Đứng nơi xa, đệ nhất cao thủ Hương Ba thành Lan Mạt Đức lúc này cũng lâm vào mê hoặc, hắn thật sự không thể tin được vừa rồi Á Lịch bệ hạ chỉ dựa vào lực lượng cơ thể thuần khiết mà đánh tan Khống Tạp. Thật sự gặp ma rồi, từ lúc nào lực lượng cơ thể lại cường đại tới mức có thể chống lại đấu khí chứ? Chỉ có Bố Lỗ Khắc thật thà là dường như đoán được “chân tướng” sự việc, hắn kích động tới mức cả người lay động. Thần lực, đây nhất định là thần lực, nhất định là thần lực của Chiến Thần điện hạ tồn tại trong Á Lịch Sơn Đại bệ hạ. Lúc này hồng bào lão đầu Ba Trạch Nhĩ đang núp ở sau đám người, chứng kiến cảnh vừa rồi sắc mặt hắn trở nên âm trầm nhưng vẫn biểu hiện ra bên ngoài như bình thường. Mặc dù vậy trong lòng hắn vẫn vô cùng kinh ngạc, thật không ngờ tên ngu ngốc này không những trở thành người bình thường thậm chí ngay cả thực lực bản thân cũng biến hóa không lường được. Xem ra kế hoạch của ta cần phải thay đổi một ít, không thể kéo dài thêm được nữa Mỗi người đều có những suy nghĩ riêng của mình, không khí trên tường thành rất im lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe được. Tôn Phi cũng giật mình vì mình hắn có thể giết Khống Tạp nhanh như chớp như vậy. Hắn phát hiện lực lượng của mình trở nên mạnh hơn nhiều so với trận chiến hôm qua. Có lẽ sự biến hóa này là do tác dụng của việc thăng từ cấp năm lên bảy của nhân vật Dã nhân trong Hắc ám trò chơi. Chuyện này rõ ràng cần phải có thời gian suy nghĩ cẩn thận để kiểm chứng lại. “Boang!” Hắn bỗng quay người, thuận tay rút ra thanh bội kiếm đeo bên hông quát to: “Bì Nhĩ Tư đâu!” Bì Nhĩ Tư sững sờ trong chốc lát mới hiểu được dụng ý của Tôn Phi, lập tức tiến lên quỳ xuống đất. “Bệ hạ, có hạ thần.” “Trận chiến hôm qua, ngươi có công tiêu diệt hai xe thang của địch, lập nhiều đại công. Ta với danh nghĩa quốc vương bổ nhiệm ngươi vào vị trí tân quan quân pháp, chưởng quản chuôi “Quốc vương bội kiếm” này. Nếu có người can đảm kháng lệnh không phục tùng quân lệnh hay trốn chạy thì lập tức giết chết. Nếu quốc vương như ta không chiến mà chạy, ngươi hãy dùng thanh kiếm này mà đâm thủng trái tim cùa ta.” Tôn Phi đưa bội kiếm trong tay tới trước mặt Bì Nhĩ Tư Cử chỉ này là hắn tâm trí linh hoạt, bắt chước mấy đoạn trước khi lâm trận trong các bộ phim quân sự kinh điển trong kiếp trước. Trong chiến trận, tinh thần cùng quân pháp đều có ý nghĩa rất quan trọng. Bộ dáng giả thần giả quỷ chữa thương hôm qua cũng là vì khích lệ tinh thần binh sĩ, mà hành động giết quan quân pháp Khống Tạp rồi trao tặng cho Bì Nhĩ Tư “Quốc vương bội kiếm” có quyền tiền trạm hậu tấu chính là vì muốn thiết lập quân kỷ cùng uy quyền của quốc vương cùng. Bì Nhĩ Tư ngẩn người, cuối cùng cũng nhận lấy “quốc vương bội kiếm” nói cao giọng: “Tuân lệnh bệ hạ, bệ hạ vạn tuế.” Nói xong, hắn đứng dậy rồi nhảy lên đầu tường thành, cầm thanh “Quốc vương bội kiếm” giơ lên khỏi đỉnh đầu rống lên như một con hùng sư dũng mãnh: “Các huynh đệ, hãy cùng nhau chiến đấu. Vì Á Lịch bệ hạ, chiến đấu.” Tinh thần binh sĩ vốn đã được hun nóng từ nãy giờ, lần này lại được tiếng rống mãnh liệt của Bì Nhĩ Tư kích thích càng thêm mãnh liệt “Leng keng, leng keng…” Những tiếng ma sát giữa kim loại liên tục vang lên khắp tường thành. Hàng loạt thanh đao, kiếm va chạm vào khiên cùng áo giáp, trường thương thì nện vào tường thành, vào mặt đất… Lúc này ai cũng nhiệt huyết sôi trào, bọn họ chính là dùng phương thức này để biể thị thái độ ủng hộ cùng sùng bái với quốc vương của chính mình. Đây mới chính là quốc vương của Hương Ba Thành. một quốc vương thật sự. Nếu như hơn mười phút trước cũng không thiếu những người ôm chút nghi ngờ đối với những tin đồn vô cùng thần kỳ liên quan tới hắn, thì lúc này tất cả những điều này đều đã tan thành mây khói Không thể nghi ngờ! Một chuỗi những hành động cùng những quyết định của hắn đều tác động mạnh mẽ tới mỗi người, đặc biệt là lúc chất vấn đầy giận dữ với Khống Tạp đã để lại cho tất cả binh sĩ đang trực đêm ở đây nhiệt huyết sôi sục. Ở Ngã Trạch Tư đại lục này, chỉ cần một điều đơn giả như vậy thôi còn đáng giá hơn bất kỳ lời hứa hẹn cùng phần thưởng nào, đây xứng đáng là một quốc vương để bọn hắn liều chết mà xung trận. Quan truyền lệnh Ba Trạch Nhĩ lúc này vẫn ẩn thân trong đám binh sĩ, trong ánh mắt hắn hàn quang lòe lòe, không biết là đang suy nghĩ điều gì. Tôn Phi khoác tay một cái khiến tất cả mọi người trở nên yên tĩnh. Tất cả binh sĩ đều nhìn hắn cực kỳ kích động, chỉ chờ lấy mệnh lệnh của hắn. Tôn Phi nhìn mọi người xunh quanh một lượt, đoạn nhướng mày mở miệng nói: “Quan giám ngục Áo Lai Cách sao còn chưa tới.” “Bệ hạ, hạ thần ở đây, hạ thần ở đây.” Một thân hình run run rẩy rẩy từ trong đám người vội vàng đi ra, hướng Tôn Phi bò đến: “Á Lịch bệ hạ vĩ đại, Áo Lai Cách vừa nghe chiếu chỉ của ngài thì lập tức chạy tới đây… Ca ngợi người, quốc vương trẻ tuổi của ta.” Người vừa đến đúng là quan giám ngục Áo Lai Cách. Hắn mặc dù tới muộn nhưng cũng quan sát thấy kết cục của quan quân pháp Khống Tạp. Suy nghĩ lại mấy việc làm trước đây của mình với Á Lịch quốc vương hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh giá, còn đang muốn tiếp tục trốn trong đám đông để né tránh thì ai ngờ lại bị Á Lịch quốc vương đích danh gọi tới tên. Áo Lai Cách không dám có chút chậm trễ, trong lòng run sợ bò đến, quỳ trên mặt đất mà tâng bốc. Hắn thậm chí còn muốn bò tới hôn lên đôi giày chiến của quốc vương, nhưng mà… “Boang” Tiếng va chạm của kim loại vang lên, hàn quang tóe ra lòe lòe. Bố Lỗ Khắc cùng Bì Nhĩ Tư đã lập tức hộ vệ trước người của Tôn Phi, binh lính xung quanh đã sớm cầm đao kiếm mà ép quanh hắn, tạo nên một mảng tường kiếm tua tủa, căn bản không cho hắn tiến gần tới quốc vương. Mới vùa rồi vì để cho Khống Tạp tới gần quốc vương mà suýt gây ra mối đại họa, mặc dù sau đó quốc vương bệ hạ đại phát thần uy, hữu kinh vô hiểm mà đánh chết Khống Tạp. Nhưng với tâhn phận là vệ sĩ quốc vương, bọn hắn đã phạm vào sai lầm không thể tha thứ được, những lỗi lầm như vậy tuyệt đối không thể để xảy ra thêm lần nào nữa. Áo Lai Cách bị dọa tới sợ hãi. Hắn nàm mọp xuống đất, liêp tiếp dập đầu van xin: “Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng. Thần không giống Khống Tạp, thần nguyện trung thành cùng bệ hại, nguyện ý vì bệ hạ bỏ ra hết thảy. Thần chính là nô lệ của ngài, cho ngài sai khiến, thực hiện mệnh lệnh của ngài chính là ý nghĩa sinh tồn của thần.” Tôn Phi khẽ nhăn mày chán ghét. Tên giám ngục này chỉ cao tầm một thước sáu, đầu trọc, mang theo một hàm râu quai nón trên mặt, đã thế trên trán còn có một vết sẹo lớn, dáng người khỏe mạnh. Nhìn từ bên ngoài thì hắn giống như một tên hung ác, nhưng không ngờ hắn lại là một tên tu luyện nịnh hót thần công tới mức cực hạn như vậy. “Nhân vật như thế này làm sao có thể đảm đương nhiệm vụ thẩm án và quán quyết các vụ án của Hương Ba Thành chứ?” Trong lòng Tôn Phi hoài nghi. “Tốt! Ngươi mau đứng lên.” Tôn Phi ra lệnh cho binh sĩ thu hồi lại đao kiếm, đi tới trước Áo Lai Cách nói: “Đối với ta những lời nói suông như vậy không có ý nghĩa gì cả. Nếu như mệnh lệnh của ta chính là lý do tồn tại của ngươi, vậy thì hãy cầm vũ khí lên vì Hương Ba Thành mà chiến đấu đi. Ngươi là một võ sĩ đúng chứ? Nhìn sang bên kia đi!” Tôn Phi chỉ tay vào cái ụ mà hắn đã phá hủy xe thang địch trong trận chiến hôm qua, tường thành nơi đó bây giờ đã xuất hiện một cái hố rộng. “Trận chiến sắp tới, ngươi phải giúp ta giữ vững nơi đó, hiểu chứ?” Nhìn theo hướng mà Tôn Phi chỉ tới, Áo Lai Cách biết rõ một khi chiến trận bắt đầu đó sẽ là nơi chiến đấu kịch liệt nhất. Coi như hắn là một sao võ sĩ thì cũng phải trả giá đắt khi muốn tử thủ ở đây. Nhưng là hắn không thể không chấp nhận mệnh lệnh này. Sau khi trở lại bình thường, Á Lịch bệ hạ đã trở nên cường thế tới mức hắn cảm thấy cực kỳ run sợ trong lòng. Hắn biết rõ ràng, nếu bây giờ hắn can đảm nói một tiếng từ chối, chỉ sợ ngay lập tức sẽ bị đánh chết hệt như Khống Tạp đanh bị đính trên tường thành kia. “Tuân lệnh quốc vương trẻ tuổi vĩ đại của ta. Áo Lai Cách cho dù chết trận cũng nhất định giữ vững nơi đó cho ngài, tuyệt đối không để bất kỳ tên địch nhân nào tiếp cập ngài.” Áo Lai Cách cắn chặt răng tiếp nhận nhiệm vụ. Hắn biết rõ nếu hôm nay không nghĩ cách chiếm được niềm vui của vị quốc vương trẻ tuổi này, cái chức quan giám ngục của hắn nhất định là đi đời. Mặc dù là đáp ứng nhưng là do thói quen hắn vẫn tuôn ra một tràng vỗ mông ngựa kèm theo Tôn Phi bị mấy lời nói buồn nôn của hắn đẩy lùi xa tới vài bước. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang