[Dịch] Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 12 : Trạm thương binh

Người đăng: Tiếu Đông Phong

.
Tôn Phi vờ vịt bày ra bộ dạng anh hùng, hiên ngang lẫm liệt mà nói. Thế nhưng trong lòng tên cầm thú này lại chả có chút phong độ nào, mang một bộ dạng lén lén lút lút hò hét: “Ha ha, đúng rồi, đúng rồi. Ý ta chính là muốn xây dựng một hình tượng một vị anh hùng đủ sức chinh phục những thiếu nữ mới lớn sùng bái dũng sĩ. Đây chính là bí kiếp tán gái mà internet lưu truyền.. A...,ha ha ha.” “Đủ rồi đó Á Lịch, ngươi đừng có ở đây mà quấy rối nữa.” Tiểu nha đầu tóc vàng Cơ Mã không thèm để ý tới bộ dạng của hắn, đem khuôn mặt đỏ bừng cùng với đôi mắt màu lam mở to, nhìn trừng trừng Tôn Phi, vừa bực tức vừa nói. “Cơ Mã, An Kỳ Lạp, để Á Lịch bệ hạ ở lại đây đi.” Tam tinh võ sĩ Lan Mạt Đức không biết từ lúc nào đã tiến tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên Cơ Mã đang bừng bừng lửa giận, đồng thời mang theo một ánh mắt phức tạp nhìn về Tôn Phi. Lan Mạt Đức phát hiện ra rằng, hắn hiện giờ không thể hiểu thấu hiểu vị quốc vương mà hắn cho là rõ như lòng bàn tay này. Một tên từ nhỏ tới lớn luôn bị vô số người trêu đùa, chế nhạo Á Lịch Sơn Đại, hôm nay lại mang đến cho hắn những rung động kinh người, không gì sánh được. Thâm chí cho đến bây giờ, Mạt Đức vẫn không thể tiêu hóa hết tất cả những thứ thần kỳ đó. “Hả? Lan đại nhân, ngài …” An Lạp Kỳ cùng Cơ Mã cùng giật mình. Vốn cả hai đều không cho rằng Lan Mạt Đức sẽ nói như vậy. Hai người họ cũng biết, nếu nói tại Hương Ba Thành này ai là người quan tâm đến Á Lịch nhất, ngoại trừ họ thì đó chính là vị tam cấp võ sĩ này. Vậy nên khi nghe được những lời vừa rồi, hai nàng không tự giác mà giật mình, ngơ ngác nhìn nhau. Một kẻ không có khả năng bảo vệ bản thân thì làm sao có thể giữ được tính mạng trên tường thành vốn diễn ra chiến đấu cực kỳ ác liệt, dưới ngàn vạn kiếm quang, đao ảnh cơ chứ? “An Kỳ Lạp, Cơ Mã, các ngươi hãy quan sát ánh mắt của mấy tên binh sĩ kia nhìn Á Lịch.” Mạt Đức đưa tay chỉ về gian phòng mà các binh sĩ đang nghỉ ngơi, lại quay sang nhìn về tên đang tỏ vẻ đắc ý Tôn Phi, khẽ cười nói: “Á Lịch nói đúng, nếu không phải vừa rồi hắn xuất hiện ngăn cơn sóng dữ, Hương Ba Thành có lẽ giờ này đã bị địch nhân chiếm đoạt rồi. An Kỳ Lạp, ta thừa nhận ngươi nói đúng, Á Lịch nhất định sẽ trở thành một vị quốc vương vĩ đại. Được rồi, ta cảm thấy hơi mệt, ta đi nghỉ một chút đây.” Nói xong Lan Mạt Đức vội vàng xoay người rời đi. “Quốc vương vạn tuế!” “Á Lịch bệ hạ vạn tuế!” Tôn Phi một mặt lén lút hướng An Kỳ Lạp cười cười khoe khoang phong thái, một mặt hướng về các binh sĩ, điều này khiến cho bọn hắn không khỏi cười lên ha hả, vô cùng phối hợp mà hô to mấy câu: “quốc vương vạn tuế”. Trước kia các binh sĩ đều cho rằng An Kỳ Lạp trở thành hôn thê của Á Lịch chẳng khác nào “đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu”, thế nhưng hiện tại, bọn hắn lại cảm thấy ở cả Hương Ba Thành này, chỉ có đống phân trâu Á Lịch quốc vương này mới xứng đôi với thiếu nữ xinh đẹp lương thiện An Kỳ Lạp. Không khí rạo rực như thế này cả An Kỳ Lạp và Cơ Mã đều chưa từng nhìn thấy qua. “Chuyện gì đang xảy ra?” Trong mắt thiếu nữ xinh đẹp đồng thời hiện lên tia nghi hoặc. Đúng lúc này Bố Lỗ Khắc, trung đội trưởng ngự lâm quân vội vã chạy tới thông báo: “Quốc vương bệ hạ! Nhanh, Bì Nhĩ Tư có vẻ không chịu nỗi nữa rồi…” Mặc dù biết vị quốc vương trước mặt không phải là thần sư của giáo hội, hoặc y sư gì cả, nhưng trong trận chiến đấu hôm nay, người này đã tạo nên không biết bao nhiêu màn làm rung động lòng người. Nó khiến Bố Lỗ Khắc trong lúc nguy cấp này, chỉ biết hướng tới Tôn Phi cầu cứu, trong lòng liên tục cầu mong: “Chiến thần phù hộ! Hy vọng vị quốc vương vừa mới sáng tạo ra những kỳ tích này có thể tiếp tục sáng tạo thêm kỳ tích.” “Bì Nhĩ Tư?” Cái tên này làm Tôn Phi trong vô thức nhớ đến hình ảnh một nam nhân tóc trắng dũng mãnh. Thân bị trúng kiếm vẫn anh dũng dùng chính tính mạng của mình để hủy diệt hai chiếc xe thang của quân địch, nam nhân này mới chuẩn xác được gọi là dũng sĩ. Không chỉ bởi thực lực, mà còn là vì mục đích chiến đấu, mục đích bảo vệ quê hương. “Bố Lỗ Khắc, ngươi tạm thời thay ta chiếu cố cho hai vị phu nhân xinh đẹp này, ta đi qua đó xem tình hình.” Tôn Phi khẽ vỗ nhẹ lên bàn tay trắng nõn mượt mà của An Kỳ Lạp, mang theo ánh mắt thâm tình dặn do từng câu: “Nhớ cẩn thận một chút!”. Sau đó lại hướng về tiểu nha đầu Cơ Mã nhướng mày, thị uy một cái rồi mới rời đi dưới sự dẫn đường của một tên vệ binh. “Hứ! Tưởng ta sợ sao.” Tiểu nha đầu bị hành động vừa rồi của Tôn Phi làm cho tức giận, trừng trừng liếc về phía bóng lưng của hắn rồi xoay người nũng nịu kêu một tiếng “ Lỗ Khắc thúc thúc”, rồi buông ra một câu hỏi đầy nghi hoặc: “Vừa rồi thật sự là xảy ra chuyện gì? Á Lịch dường như không giống binh thường…?”. An Kỳ Lạp cũng cực kỳ muốn biết, nàng vốn vẫn đỏ mặt khi nãy tới giờ bởi động tác mập mờ vừa rồi của Tôn Phi. Bố Lỗ Khắc cười cười rồi bắt đầu kể lại mọi chuyện nguy hiểm phát sinh trên tường thành vừa rồi. Thực tế thì mọi người ở Hương Ba Thanh đều cực kỳ yêu thích hai thiếu nữ hiểu chuyện và thiện lương này, đặc biệt Bố Lỗ Khắc còn quan tâm, yêu thương hai nàng như phụ thân đối với nữ nhi vậy. Vì vậy trước kia mọi người luôn bênh vực An Kỳ Lạp, không muốn nàng phải gả cho một quốc vương ngu ngốc. Thế nhưng bây giờ, ngay cả Bố Lỗ Khắc cùng rất nhiều binh lính tham gia trận chiến vừa rồi đêu kiên quyết cho rằng chỉ có quốc vương Á Lịch mới xứng với thiếu nữ thiện lương, xinh đẹp như thiên sứ An Kỳ Lạp. Sau khi nghe lại toàn bộ trận chiến, An Kỳ Lạp cùng Cơ Mã hai mắt mở to tràn đầy rung động. “Anh hùng được Lỗ Khắc thúc thúc miêu tả chính là cái tên Á Lịch ngu ngốc đó sao?” Nha đầu Cơ Mã tỏ vẻ hoài nghi. Trạm thương binh Hương Ba Thành. Tôn Phi khi tiến vào nơi nay thì rất hoảng sợ, nơi trị thương cho thương binh này nhìn như cái chuồng heo to lớn, từ trong đó, một mùi vị mốc meo, ẩm ướt xông lên. tràn ngập ra khắp nơi. Ở giữa phòng thì không có mái để che chắn mưa che nắng, cửa sổ khắp nơi đều bị đá ngăn chặn, lấp lại, tro bụi và bùn đất dính đầy phòng. Tùy tiện kiếm một đám cỏ khô ngồi lên, hăn có thể dễ dàng quan sát rất nhiêu thương binh toàn thân dính máu đang kêu la rên rỉ. Bốn năm ngươi mặc trường bào hai màu trắng đen giống như y sư đang đi tới đi lui giữa mấy binh lính đang bị thương, đầu liên tục chảy mồ hôi, có thể nhìn ra là họ đang rất bận rộn. “Quốc vương giá lâm!”, vệ binh dẫn đường hô lên một câu. Một tiếng hô này lập tức làm kinh động tới tất cả mọi người bên trong, tất nhiên ngoại trừ những binh sĩ đang hôn mê. Biểu hiện anh dũng vô địch trong chận triến vừa rồi của Á Lịch đã được các binh sĩ mau chóng truyền ra. Một khung cảnh chiến đấu ác liệt chỉ dành riêng cho nam nhân khiến cho rất nhiều các binh sĩ máu nóng sôi trào, khiến cho bọn hắn thật tâm khâm phục. Đương nhiên cũng có vài người bị thương, được đưa về trước bán tín bán nghi. Bọn hắn cũng muốn thử xem vị quốc vương vốn đang ngu ngốc nay trở thành anh hùng là bộ dạng gì. Chứng kiến quốc vương đến, nhóm binh sĩ bị thương nhất thơi trở nên luống cuống. Có ít binh sĩ thậm chí còn không để ý tới thương thế muốn đứng dậy, để rồi miệng vét thương mở ra, máu chảy ròng ròng, cuối cùng cũng phải chịu ngồi xuống. Còn những người cùng kề vai sát cánh với Tôn Phi thì cực kỳ kích động hò hét: “Quốc vương vạn tuế!” Tôn Phi khẽ đưa mắt trách cứ tên binh sĩ dẫn đường một cái, rồi nhanh chóng tranh thủ thời gian mà trấn an mấy tên binh sĩ đang vì kích động mà giãy giụa kia, thực sự hắn bây giờ cũng không biết phải nói điều gì. Lúc này hiển nhiên là không phải thời điểm thích hợp mà đem một bộ dáng đạo mạo, lòe loẹt đáng kinh tỡm ra thể hiện. Chứng kiến những khuông mặt lớn có, nhỏ có, trẻ có, già nua cũng có… Lại nhìn lấy những vết thương kinh người trên thân thể họ, máu tươi không ngừng mà chảy ra nhuộm hồng cả bùn đất phía dưới...Tôn Phi chỉ cảm thấy toàn thân xúc động mãnh liệt. Theo một cách nào đó mà nói, những câu chuyện cổ tích về anh hùng kiếp trước dường như đang được tái hiện sờ sờ trước mắt hắn. Những binh lính này cũng chỉ vì bảo vệ quê hương mà bị thương, có người đã phải chịu cảnh tàn tật suôt đời. Thân là một kẻ xuyên việt, Tôn Phi hiển nhiên không có cách nào thuyết phục chính mình tiếp nhận tất cả sự thật này. Nếu như có ước muốn, hắn thật sự muốn được cùng chiến đấu với họ ngay từ lúc đầu. Con người dường như luôn tại trong mình mẫu thuẫn, Tôn Phi cũng vậy. Hắn vốn là kẻ sợ chết hơn bất kỳ ai, nhưng là tại đây, khát vọng chiến đấu của hắn có lẽ cùng với việc chém giết yêu quái trong Hắc ám trò chơi, suốt ngày chứng kiến huyết tinh cùng chém giết có quan hệ. Hoặc đơn giản hơn chính là bản tính thật sự của hắn bị kích phát ra. “Các dũng sĩ của ta, các ngươi đã thực sự bảo vệ được Hương Ba Thành cùng vinh quang của chính mình.” Hắn nghẹn ngào, tới lúc này hắn thật sự cảm thấy tài ăn nói của mình thật là dở tệ. Hắn không biết phải nói gì cho phải, đứng trước cửa nhìn tới những thương binh, khẽ cúi ngươi nói, ma xui quỷ khiến hắn suýt thốt ra một câu “Các anh em đã khổ cực rồi!”. May mắn đến khi nói ra thì lại được chỉnh thanh “vinh quang”. Xã hội nơi nay cùng xã hội Châu Âu trung cổ tại kiếp trước của hắn cực kỳ tương tự, chế độ đẳng cấp cực kỳ sâm nghiêm, rạch ròi. Việc quốc vương đối với những binh sĩ, thuộc hạ của mình cúi đầu thực sự là một việc kinh thiên động địa, chưa bao giờ xuất hiện. Nhân tâm vốn rất đơn giản, trong nháy mắt rất nhiêu người đã bị hắn làm cảm động, một ít binh sĩ bị thương vốn hối hận thì bây giờ trong mắt cũng sáng ngời. Tôn Phi lần lượt trấn an các binh sĩ bị thương, cuối cùng đi tới trước mặt Bì Nhĩ Tư. Vị nam tử này tại trên tường thành cực kỳ dũng mãnh đã lâm vào hôn mê. Một kiếm của tên áo đen đã đem một ít đấu khí tiến vào vai trái chấn động nội tạng khiến máu tươi không ngừng từ miệng vết thương tràn ra. Một y sư trẻ tuổi ở bên cạnh đang luống cuống tay chân mà chăm sóc, thế nhưng tác dụng dường như cũng không lớn. Hắn bây giờ cũng hiểu được cách thức làm việc của các y sư. Điều khiến hắn thất vọng chính là Hương Ba Thành cũng không có một loại ma pháp có năng lực trị liệu như trong tưởng tượng, mà chỉ đơn giản làm một ít động tác đơn giản như băng bó, hay đắp lên vết thương một ít thuốc, dược thảo giống như thuốc Đông y trong kiếp trước vậy. Về phần sống hay chết thì phải dựa vào bản thân binh sĩ rồi, nếu vượt qua được số phận thì sống, không được thì … Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang