[Dịch] Quang Chi Tử

Chương 35 : Chương 35

Người đăng: meoom

Sáng sớm hôm sau, ta và Đông Nhật dậy rất sớm, nghĩ lại tối qua luyện tập cũng có chút thành tựu, hai người nhìn nhau mỉm cười, trong lòng hoàn toàn tin tưởng vào cuộc thi sắp tới, vào trong phòng thì không gặp được Văn sư phụ, có lẽ ông đã ra ngoài để tìm người thi với bọn ta. Ta cũng rất muốn gặp những người này. Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, mãi đến giữa trưa Văn sư phụ mới trở về, ta liền hỏi lão: “Sư phụ đã tìm được người chưa? Sao sư phụ đi lâu quá vậy?” Giọng ta có phần ai oán. Văn sư phụ cười đáp: “Nhìn ngươi nông nóng cứ như đang ngồi trên đống lửa vậy, bộ tưởng ta không lo à … ta phải đi xem xét toàn bộ mọi người mới tìm ra người thích hợp. Ha ha” “Nói vậy là người đã tìm ra rồi à? Đó là những người nào vậy?” Ta vồ vập hỏi. “Đến chiều đi, giờ phải ăn cái đã. Ta đã nói bọn họ đến đây rồi ta sẽ giải thích cho mọi người nghe luật lệ và cách thức của cuộc thi đấu này. Các ngươi luyện tập rồi đi ăn uống nghỉ ngơi, nhưng không được luyện tập quá độ, chỉ cần giữ trạng thái tốt nhất là được, trong thời gian ngắn các ngươi hoàn toàn không thể lột xác được đâu.” “Ồ, vậy giờ chúng con đi luyện tập đây” Ta trong lòng không vui nhưng cũng kéo Đông Nhật đi luyện tập. Thời gian trôi khá nhanh, ta ngồi trong phòng nghỉ ngơi thì nghe có tiếng bên ngoài vọng vào: “Mã Lí Tu Ti, Lí Tư Hành Áo, Cao Đức Kim đến ra mắt sư phụ.” Xem ra mấy người đồng đội của bọn ta đã đến rồi. Văn sư phụ đáp: “Tốt lắm, vào đây!” Ta và Đông Nhật cũng bước ra gặp mọi người. Thoạt nhìn thì ngoại hình của ba người này hoàn toàn không giống nhau, hai người thì cao to lực lưỡng, phải cao đến hai mét hơn, thân thể rắn chắc, tuy không phải anh tuấn nhưng thoáng qua cũng biết họ đã trải qua một thời gian khổ luyện gian khó, đã kinh qua không ít gian lao, thân người cơ bắp cuồn cuộn, vào khoảng hai bảy, hai tám tuổi. Người còn lại thì thấp hơn một chút, vào khoảng một mét tám. Thấp hơn ta và Đông Nhật 1 chút, ánh mắt người này vô cùng thâm thúy, nhìn là biết có trí tuệ, tuổi hắn vào khoảng hai bốn, hai lăm tuổi. Văn lão sư bước vào phòng, mỉm cười nói: “Đến đây, ta giới thiệu với các ngươi. Đây là Trường Cung, đến từ Ngải Hạ Quốc, sở trường là ma pháp, còn đây là Đông Nhật, đệ tử của ta, cũng là người yếu nhất, cũng mong các ngươi chiếu cố cho hắn”. Văn lão sư chỉ người mặc áo đỏ và nói: “Đây là (Lí Tư) Hành Áo, đã đạt đến cảnh giới Thiên Không Kị Sĩ, thật ra đã có thể tốt nghiệp rồi, nhưng Hành Áo muốn ở đây để nghiên cứu thêm về võ học cao thâm ở học viện, là cao thủ số một của học viện .” Ta và Đông Nhật bước đến chào hỏi, tuy Hành Áo rất lịch sự nhưng hắn không thèm để mắt đến ta và Đông Nhật chút nào. Văn lão sư chỉ người cao lớn còn lại nói: “Đây chính là Cao Đức Kim, hắn với Hành Áo ngang ngửa với nhau, cũng là cao thủ.” Tình huống cũng tương tự như với Hành Áo, hiển nhiên hắn không để bọn ta vào trong mắt. Cuối cùng, Văn lão sư bước đến bên cạnh người thanh niên, vỗ vai người đó, rồi nói: “Đây là (Mã Lí) Tu Ti, cũng là võ đường đệ nhất cao thủ, được mọi người vô cùng ngưỡng mộ, đã đạt danh hiệu Thiên Không Kị Sĩ”. Quả nhiên nhìn vô cùng mạnh mẽ, Tu Ti đưa tay ra bắt tay ta, nói: “Xin chào, ta là Tu Ti”. Ta cũng cười lại, nắm chặt tay hắn đáp: “Xin chào, ta là Trường Cung, hoan nghênh đã gia nhập với chúng tôi”. Nhìn ba người thì biết Tu Ti có tu vi thâm hậu nhất, chính là người đứng đầu. Văn lão sư lại nói: “Tốt, các người trước làm quen với nhau, sau này sẽ cùng nhau luyện tập, từ đó mà kết thân với nhau. Một lát nữa vào trong phòng, ta sẽ nói về cuộc thi”. Năm người chúng tôi cùng thi lễ chào, Văn lão sư quay người bỏ vào phòng. Không đợi ta lên tiếng, Đông Nhật đã nói: “Tu Ti đại ca, đệ đã nghe danh của huynh từ lâu rồi, là học viện đệ nhất cao thủ, lần này huynh phải chỉ giáo cho đệ mới được”. Tu Ti điềm đạm nói: “Chỉ giáo thì không dám, chỉ là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi” Đông Nhật nghe thế liền mỉm người. Nói thật thì ta không thích loại người như vậy lắm liền tiếp lời: “Cuộc thi này là thi đồng đội, chúng ta cần tìm ra đội trưởng và đặt phải tên cho đội nữa”. Hành Áo lên tiếng, giọng hắn vang rền: “Cần phải chọn lựa gì nữa, đội trưởng đương nhiên là lão Tu Ti rồi” Tu Ti nhíu mày đáp: “Hành Áo, không nên nói bừa, đừng để mấy chuyện này làm ảnh hưởng đến tin thần đồng đội” “Ta không có nói bừa, lão đại, bằng vào thực lực của lão thì ai dám tranh ngôi đội trưởng nữa, ai nào?” Hắn vừa nói vừa nhìn trừng trừng vào chúng ta. Trong lòng ta bực bội nhưng phải cười mà đáp: “Ta hi vọng mọi người có thể hòa bình với nhau, gia nhập vào nhóm để đạt đến mục đích chung là thắng được bọn người Bỉ Kì, mang lại vinh quang cho học viện, cần gì vì chuyện nhỏ mà tranh chấp, ta thấy chỉ cần so tài, ai giỏi hơn thì làm đội trưởng!” Tu Ti nghĩ thầm trong bụng: “Thật là trẻ con mà, nhưng cũng có chính kiến, thực lực chắc không vừa”, rồi đáp: “Được đó!” Hành Áo và Cao Đức nắm tay thành quyền, Đông Nhật cũng không vừa, làm động tác chuẩn bị, hắn căn bản không muốn đấu, ta cũng nghĩ vậy nhưng trong lòng lại không muốn mấy người kia nghĩ mình là hạng bỏ đi, thành ra phải ra tay thôi. Hành Áo cùng Cao Đức luôn tin tưởng vào thực lực của mình, thậm chí còn khuyên chúng ta nên dừng tay kẻo đấu chỉ thêm mất mặt. Ta không để ý đến bọn họ, nhìn Tu Ti bình thản nói: “Các ngươi ra tay trước hay là ta ra tay trước?” Tu Ti điềm đạm trả lời: “Tiên chủ hậu khách, các người chọn đi, đấu kiểu nào?” (điều này có nghĩa là cho dù các ngươi có chọn thế nào cũng không làm gì được bọn ta) Ta cũng không cần khách khí, liền trả lời: “Được” rồi bước ra giữa sân tập, nhắm hai mắt lại, thân thể từ từ di động, tốc độ tăng dần rồi bất thình lình biến mất vô tung vô tích, rồi sau đó xuất hiện mười người giống hệt ta có ở xung quanh sân tập. Hành Áo kinh ngạc nói: “Đây là chướng nhãn pháp gì vậy, có thể biến một lúc thành nhiều người”. Cả mười nhân ảnh đồng thời mở miệng đáp: “Đây không phải là chướng nhãn pháp, mà là không gian ma pháp, là do ta tự sáng tạo ra, mỗi hình ảnh là ta, nhưng cũng không phải là ta” Là ma pháp do ta sáng tạo, ngay cả người Ngải Hạ cũng chưa nhìn thấy bao giờ, tuy gọi là ma pháp di động trong không gian hẹp, nhưng kì thực chính là dựa vào tốc độ phi thường để tạo ra, người sử dụng ma pháp phải cao, nếu không phải do ta đã đạt đến cảnh giới ma đạo sư thì cũng không thể nào thi triển được. Quang chi tử Chương 21: Quang Huy Chiến đội Ta đương nhiên không thể nào chỉ dựa vào ma pháp này, thời gian duy trì ma pháp này còn tùy thuộc vào nguồn năng lượng của ta. Cả mười nhân ảnh đồng loạt lên tiếng: “Hỡi quang nguyên tố vĩ đại, người bạn sinh mệnh đồng hành với ta, hãy khiến cho thế giới này tươi đẹp hơn”. Lúc này ta đang sử dụng quang hệ ma pháp cấp tám, Quang Hoàn Diệu, đồng thời đưa tay kết pháp ấn, đây cũng là lần đầu tiên ta dùng ma pháp cấp tám. Cùng với lời nói, mười nhân ảnh đều phát ra kim quang, toàn thân ảo xuất kim quang bao bọc lấy thân thể những người đứng xung quang, mọi người đứng ở đó mặt mày ngờ nghệch như si như ngốc, trừ Tu Ti ra, mọi người đều bị chế trụ, ngay cả Đông Nhật nằm trong số đó. Tu Ti không hổ là cao thủ, liền xuất chiêu phản kích, trên người hắn phát ra luồng bạch sắc để chế ngự luồng kim quang đang tấn công, nhưng chỉ hoài công vô ích, từng luồng ánh sáng tiếp nối nhau, bao vây hắn vào giữa. Mười nhân ảnh của ta lại nói: “Nếu ngươi không thoát khỏi ma pháp của ta thì ta không thừa nhận ngươi là đội trưởng, còn ngược lại thì phải nhận ta là đội trưởng” Đông Nhật thu lại không phát ra khí đề kháng nữa, bởi hắn ma pháp này một khi đã bao bọc ai vào bên trong thì bảo vệ cho người đó khỏi bị thương, nhưng đối với ba người kia, họ hoàn toàn không biết điều này mà cứ liên tục chống cự, ta đặc biệt quan tâm đến Tu Ti, chỉ thấy quầng sáng quanh người hắn càng lúc càng nhỏ, ánh sáng giống như vây chặt hắn bên trong. Được một lúc, cho dù hắn có thử mọi cách thì đều không có cách nào thoát khỏi ma pháp của ta, đây chính là khoảng cách giữa thực lực của ma đạo sư và Thiên Không kị sĩ. Tu Ti chủ động nói: “Ta thừa nhận thất bại, nguyện tôn ngươi lên làm đội trưởng”. Thấy lão đại đã mở miệng, Hành Áo và Cao Đức cũng thu lại khí phản kích. Ta thu hồi ma pháp, Hành Áo nổi giận đùng đúng quát: “Ngươi thật vô lý, dám tập kích bọn ta” Ta cười đáp: “Sao lại nói thế, vậy thử lại nhé, ta cho ngươi thời gian chuẩn bị, để xem ngươi có thoát được không”. Hành Áo nổi giận nói: “Ngươi!” rồi quay sang Tu Ti: “Lão đại, ngươi nói coi, làm sao chúng ta có thể tôn tên tiểu quỷ này lên làm đội trưởng được” Tu Ti đáp: “Hành Áo, nói đi nói lại, không phải tại ngươi lớn tuổi hơn Trường Cung mà không phục chứ? Hơn nữa chúng ta không thể chống lại ma pháp của hắn, thực lực thế nào đã rõ, ta làm sao không phục cho được, nếu có thể khống chế cả ba người chúng ta cùng lúc, nhất định ma pháp đã đạt đến cảnh giới ma đạo sư, phải không Trường Cung?” Lời cuối nói với ta, khẩu khí của hắn hoàn toàn khẳng định chứ không hế có chút nghi ngờ. Ta nghiêng đầu, cũng chẳng ừ mà cũng không chối cãi. “Được rồi, ta đã phục rồi, tuy ta lớn tuổi nhưng ngươi thực có tài, ta so với ngươi quả nhiên không bằng, ta sau này sẽ nỗ lực hơn nữa, nhất định sẽ qua được ngươi, lúc ấy chúng ta lại phân cao thấp”, Tu Ti bình thản nói. Biết ta là ma đạo sư, Hành Áo và Cao Đức Kim cũng không dám hó hé thêm câu nào. “Được, ta đợi ngươi, hi vọng ngươi có thể làm được. Giờ chúng ta là đồng đội, cũng là bạn bè” Ta chân thành nói, rồi đưa tay nắm lấy Hành Áo và Cao Đức biểu hiện chân tình, tuy hai người đó vẫn chưa hoàn toàn phục, nhưng trong lòng cũng một phần chấp nhận ta. Ta nghĩ một lúc rồi nói: “Tu Ti đại ca, huynh nói coi đội chúng ta phải gọi là gì?” Lần đầu tiên ta thấy Tu Ti mỉm cười, nụ cười vô cùng rạng ngời, đáp: “Ma pháp đệ vừa sử dụng tên gọi là gì?” “Lúc nãy đệ dùng quang hệ ma pháp cấp tám, gọi là Quang Hoàn Diệu”. “Vậy thì đội chúng ta gọi là Quang Huy Chiến Đội đi” Cái tên này được mọi người đều thích, trí tuệ của Tu Ti quả nhiên danh bất hư truyền. Văn sư phụ bước đến, không biết có phải lúc nãy cố tình lánh mặt đi không, chúng ta vừa giải quyết xong vấn đề nan giải thì thấy mặt lão ngay, “Coi bộ mọi người thân thiện quá, hay, hay, hi vọng các ngươi giữ vững tinh thần này để có thể bay tận trời cao. Các ngươi vào đây, ta sẽ nói về cuộc thi cho các ngươi nghe” Khi mọi người vào trong phòng, Văn lão sư tiếp: “Chúng ta phải tham dự một cuộc thi vô cùng khó khăn. Đây không những là một cuộc thi dành cho cao thủ trong nước mà còn là sự hợp tác giữa Tu Đạt Quốc và Ngải Hạ Quốc, Trường Cung là người Ngải Hạ. Cũng bởi vì số người tham gia rất nhiều nên việc giành chiến thắng không phải là chuyện dễ dàng gì”. Lão nhìn chúng ta một lượt rồi nói: “Đầu tiên là phải đấu bảng, ta nghĩ đây không phải là vấn đề vì các ngươi không yếu, sau đó chọn đội đầu bảng để vào trong vòng đấu loại, lúc đó ta nghĩ các ngươi phải tự lựa chọn lấy đội hình cho mình. Bởi vì Trường Cung sử dụng ma pháp lực, nên các ngươi phải lợi dụng lợi thế này, ta đã cho người điều tra hơn 10 000 đội tham gia, chia ra 1 024 nhóm để tiến hành đấu loại, mỗi đội phải đấu 10 trận. Chỉ có đội thắng mới tiến sâu vào trong, tiến đến trận chung kết. Chúng ta không nhất thiết phải tham gia toàn bộ các trận đấu, nhưng chỉ cần chúng ta thắng hơn 20 trận là được, việc này cũng giống như chạy marathon mà thôi. Quy tắc khá đơn giản, chủ yếu là vượt qua đối thủ, hoặc khiến cho đổi thủ tự động nhận thua là được, nhưng không được giết đối thủ, ngoài ra không có giới hạn cái gì hết, các người có thể phát huy hết thực lực của mình. Nhưng ta có một yêu cầu, trừ phi trong tình huống bất khả kháng, các ngươi nên lấy đức phục nhân, đó cũng là tinh thần của kị sĩ Tu Đạt chúng ta” Ngoại trừ ta, cả bốn người kia đều gật đầu. “Trường Cung, lần này vị trí của ngươi là quan trọng nhất, nhiệm vụ của ngươi là hỗ trợ mọi người tấn công, nhưng nếu gặp lúc mọi người đều lâm vào bế tắc, ngươi cũng phải tham gia tấn công. Ta tin với ma pháp của ngươi chắc chắn khiến cho đội hình chúng ta mạnh hơn rất nhiều, lúc nãy ta thấy các ngươi so tài với nhau, mọi người tinh thần dường như không được tốt cho lắm, nhưng không bị thương thì cũng không tổn hại đến hòa khí. Tuy các người đã chọn Trường Cung làm đội trưởng nhưng phải nghe theo ý kiến của Tu Ti mới được, ta tin tưởng vào tầm nhìn của Tu Ti”. Văn sư phụ nhìn Tu Ti mỉm cười. Tu Ti đối với lời ngợi khen của Văn sư phụ không có chút phản ứng, chỉ khẽ gật đầu. “Giờ vẫn còn ba ngày nữa mới đến cuộc thi, ta hi vọng các ngươi hợp tác luyện tập cho tốt, chúng ta vốn là một đội rất mạnh, nói thật, ta hy vọng các ngươi có thể giữ thể diện cho ta, ta cũng mong qua cuộc thi này các ngươi có thể vươn danh lập dạng khắp thiên hạ.” Bọn ta đồng thanh đáp lớn: “Chúng con nhất định chiến thắng. Cứ như vậy, sau này ta - đứa con của ánh sáng, dẫn đầu Quang Huy chiến đội trải qua các trận chiến vang dội, lập được vô số công lao hạng mã. Quang chi tử Chương 23: Tu Đạt đại tái Ba ngày vùn vụt thoi đưa, các thành viên của Quang Huy Chiến đội về cơ bản đã thành lập được trận thế, chỉ là thời gian gấp rút không cho phép mọi người luyện tập cho thành thục mà đã phải vào thi đấu. Cuộc thi này được tiến hành ở quảng trường lớn nhất, lớn hơn cả mười sân bóng đá hiện đại, đến nơi đã thấy có 51 chỗ được xây dựng, chính là dùng cho bán kết và chung kết, còn những chỗ khác dùng để đấu vòng loại, đội của ta mang số thứ tự là 198 trong khi đội Phong Long của Bỉ Kì là 803, nhưng chẳng thấy thành viên nào của hắn cả. Chúng ta năm người vào sân đấu, chung quanh có rất nhiều tuyển thủ của các đội khác, khán giả thì ngồi ở bên ngoài, cách chúng ta một khoảng đất lớn, trông giống như là rạp hát. Ta nhìn xung quanh, phần lớn mọi người đều mặc trang phục võ sĩ, có rất ít người không phải võ sĩ, ta cũng mặc đồng phục của võ sĩ của Quang Huy đội: toàn thân đều màu trắng. Theo kế hoạch của bọn ta, ở vòng đấu loại này, ta không cần thiết phải ra tay dùng ma pháp. Sau khi Ban tổ chức cuộc thi tuyên bố quy tắc thi đấu xong thì chính thức khai mạc. Theo như bốc thăm thì chúng ta sẽ thi vào trận thứ ba. Trận đầu tiên giữa hai đội đều là võ sĩ, hình thức giống nhưng trâu bò húc nhau, chỉ đấu lực bình thường, so với Đại địa kị sĩ cũng không bằng, chẳng có gì đặc biệt cả, cuối cùng thì có một đội chiến thắng với tỉ số 3:2. Trận đấu thứ hai cũng chẳng khác biệt là mấy, chúng ta chỉ ngồi nghỉ ngơi để đợi đến lượt mình, đến khi nhóm thứ 198 được trọng tài tuyên bố: “Cuộc đấu thứ ba, Quang Huy đội gặp Cương Thiết Thần Binh đội”. Hành Áo cười nói: “Cương Thiết Thần Binh đội không phải là mấy bộ giáp sắt biết đi chứ?” Cả đội chúng ta cười nghiêng ngả, Tu Ti nhìn gã nói: “Chúng ta không cần phải dùng toàn lực làm gì, cứ thong thả là được” Ta gật đầu đồng ý. Khi bọn ta bước ra sân đấu, toàn thân mặc đồ màu trắng khiến cho thân người cao lớn hơn 1.8 mét, khiến cho những tuyển thủ dưới đài đều ngẩn cả người ra. Phía bên kia võ đài tiếng bước chân dộng uỳnh uỵch vọng lại, thật là khoa trương quá. Cương Thiết Thần binh chiến đội xuất hiện, hành động thật là khoa trương hết mức. Tu Ti nói nhỏ với ta: “Bọn họ thật là tính toán quá, không gian trên đài không lớn, chỉ cần bọn họ không cho đối thủ vượt qua, nghĩa là sẽ thắng.” Ta đáp: “Thật đáng tiếc khi bọn họ gặp phải chúng ta”. Chúng ta nhìn nhau cười nhẹ, trong lòng vô cùng tin tưởng. Ta là đội trưởng đương nhiên phải tiến đến bắt tay đối thủ, bọn họ rất vui vẻ đồng ý các điều luật, cứ y như là mọi thứ đều ủng hộ bọn họ vậy. Khi trọng tài thổi còi bắt đầu thì năm thành viên của Cương Thiết Thần Binh chiến đội đều rút trường kiếm cầm tay, khí thế ngất trời, nhưng tốc độ thì chậm chạm. Ta, Đông Nhật và Tu Ti đứng yên bất động, giống như đứng bên cạnh bàng quang quan sát mà thôi, Cao Đức và Hành Áo thì rút kiếm cầm tay, Tu Ti đã từng nói qua, nếu như đấu sức từng người thì khả năng thắng của năm người kia quả thật rất thấp. Đối phương năm người cùng lao đến một lượt, Hành Áo hét to một tiếng, trường kiếm phát ra ánh sáng vàng chói, hai kiếm chạm nhau, khí thế uy mãnh của đối phương bị một kiếm của Hành Áo thổi bay mất, kiếm của đối phương đã bị mẻ mất một miếng lớn. Đứng bên cạnh Hành Áo, Cao Đức thấy đồng đội đã giành hết uy phong bèn lên tiếng: “Ngươi phải chừa lại cho ta vài tên, không thể nào một mình giành hết được”. Các tuyển thủ bên dưới đài đều tròn mắt ngẩn ngơ, có rất nhiều người thở dài ão não, không biết tại sao lại xui xẻo lọt vào chung nhóm với bọn ta. Ta bước đến trước chắn ngay trước đường tấn công của Hành Áo rồi nói với đối phương: “Ta khuyên các ngươi nên nhận bại đi, các ngươi không phải đối thủ của bọn ta đâu”. Tên đội trưởng của đội Cương Thiết đưa kiếm về thủ trước ngực, trầm giọng nói: “Vị huynh đài này, có phải bằng hữu của huynh khi nãy đã sử dụng đấu khí không?” Ta gật đầu nói: “Đúng vậy”. Kết quả này không biết là khiến ta nên cười hay khóc nữa. Cả 5 đại hán đến trước mặt Hành Áo, tất cả đều quỳ xuống, tên đội trưởng nói: “Đại ca, xin hãy nhận bọn tôi làm đồ đệ, bọn chúng tôi tham gia cuộc đấu này cũng chỉ muốn tìm một sư phụ tài giỏi để theo học mà thôi”. Hành Áo mặt mày đỏ gay, từ khi sinh ra cho đến lúc luyện võ, đây là lần đầu tiên gặp phải cảnh khó xử thế này, cũng may có Tu Ti ra tay giúp đỡ, nói với 5 đại hán đợi khi cuộc thi kết thúc hãy nói chuyện sau, đồng thời nói ra phương pháp liên lạc. Sau một lúc khá lâu mới có thể thoát khỏi bỏn Cương Thiết Thần Binh đội, kết thúc vòng đấu loại, bọn ta đứng đầu nhóm. Trên đường trở về học viện, Cao Đức túm ngay lấy Hành Áo mà nói: “Huynh may mắn thật, ngay ngày đầu tiên đã nhận được 5 tên đồ đệ, nếu tiếp tục như vậy thì khi cuộc thi này kết thúc, chúng ta sẽ có nguyên một quân đoàn, ha ha”. Hành Áo không lý đến hắn, quay sang Tu Ti hỏi: “lão đại, ngươi nói ta có nên chấp nhận không?” Tu Ti cười đáp: “Theo ta thấy thì bọn họ đều là những hán tử thô hào, nếu chấp nhận cũng không có điều gì sai trái cả, ngươi cứ tự ý quyết định đi” Sau đó thì chúng ta cứ mỗi ngày đấu một trận, kết quả vô cùng thuận lợi, hầu hết là do Hành Áo, Cao Đức và Đông Nhật ra tay, còn ta và Tu Ti chỉ đứng ngoài nhìn mà thôi, chúng ta mười trận thắng cả mười, từ từ mà thẳng tiến vào vòng trong. Trong lúc chờ đợi đến lượt đấu của mình, bọn ta đi quan sát đội Phong Long của Bỉ Kì thì thấy trong đội của hắn chỉ có một người xuất thủ, thực lực chỉ ở mức Đại Địa Kị Sỹ, bọn họ cũng có năm người, cũng rất dễ dàng tiến vào vòng trong nhưng không thấy những thành viên khác của đội xuất hiện. Văn sư phụ nói chắc chắn bọn chúng chỉ phái ra người yếu nhất, nhìn tình thế không thể chủ quan được. Sau khi kết thúc vòng sơ khảo, mọi người được nghỉ hai ngày và sau đó tiến hành phân nhóm, vòng đấu thứ nhất tiến hành sàng lọc trong vòng 4 ngày. Bọn ta phải thi đấu vào ngày thứ 3, cũng có thể nói bọn ta được nghỉ ngơi đến 4 ngày. Sự sắp đặt như thế cũng gọi là tương đối ưu ái cho bọn ta. Bọn ta cũng không đi dò xét thực lực của đối phương nữa, chỉ là không ngừng phối hợp giúp nhau gia tăng công lực. Kẻ tiến bộ nhất chính là Đông Nhật, đấu khí của hắn mặc dù chẳng có gì tiếng bộ nhưng dựa vào quan hệ huyết thống bán tinh linh của hắn vốn gần gũi với nguyên tố tự nhiên cho nên khi ta dùng ma pháp hướng dẫn cho hắn thì hắn đã nắm vững được một vài quang hệ ma pháp sơ cấp, đồng thời có thể dùng tiễn quang trong quang hệ ma pháp sơ cấp kết hợp với tiễn pháp của hắn, uy lực tăng tiến vô cùng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang