[Dịch] Phi Thiên

Chương 2 : Vạn Trượng Hồng Trần (2)

Người đăng: Jake29051998

.
Đánh chết Hoàng Thành cũng không bằng lòng để cho Miêu Nghị đạp trên đầu mình, vì vậy dẫn theo hai tên tay sai đuổi tới, muốn hạ độc thủ. Miêu Nghị nhìn nhìn trường đao sáng loáng trong tay ba người, thở hổn hển hỏi: - Các ngươi thật sự muốn giết ta sao? Ba người nhìn nhau cười quỷ quyệt, Hoàng Thành nhìn chung quanh một chút, âm dương quái khí nói: - Nơi này không phải là trong thành, người chết là hết sức bình thường, ai mà biết được là ai làm? Miêu Nghị vô cùng kinh hãi, hai bên từ nhỏ đánh nhau nhiều lắm là đến mức bể đầu chảy máu, cho tới bây giờ hai bên vẫn chưa tới mức muốn làm thịt đối phương, dù sao luật pháp không phải chỉ là bài trí. - Các ngươi có bị bệnh không? Dám chạy đến nơi đây theo đuổi giết lão tử, vì sao còn sợ lão tử thành tiên? Miêu Nghị khó tin chỉ bốn phía. Ý hắn rất đơn giản, các ngươi dám chạy nơi này tới mạo hiểm, vậy hãy tự tìm bảo vật giao cho tiên nhân trở thành tiên, cần gì sợ hắn thành tiên?! - Hừ! Hoàng Thành hừ lạnh khinh thường, nhìn chung quanh một chút, dường như không cam lòng. Y không biết trời cao đất rộng cũng rất muốn làm như vậy, nhưng trước đó đã bị tỷ tỷ được cha nhờ quan hệ đưa đến bên người tiên nhân làm thị nữ không biết lấy được tin tức nội tình gì, nghiêm nghị cảnh cáo không cho y nhúng vào vũng nước đục này, về phần tại sao lại không chịu tiết lộ. Nhà y cũng chính bởi vì có vị tỷ tỷ làm thị nữ bên người tiên nhân, phụ thân y mới leo lên được vị trí Bảo Trưởng - Ngoan, đừng gây sự nữa, mau trở về nhà đi. Miêu Nghị khoát khoát tay, xách theo đao giết heo đứng lên, xoay người rời đi. Hoàng Thành ngẩn ra, trong nháy mắt nổi giận, dám xem mình như trẻ con, bèn quơ đao quát: - Đứng lại cho ta! - Muốn đuổi theo ta thì cứ việc, các ngươi cũng biết trong này nguy hiểm thế nào, không sợ chết thì cứ đuổi. Miêu Nghị dứt lời tiếp tục bỏ đi, không lý tới đối phương nữa. Hoàng Thành nhìn chung quanh một chút, dường như mới nhận ra bọn họ đã chạy vào rất sâu, nếu vào sâu hơn nữa thật sự rất nguy hiểm. Vốn bọn họ theo đuôi Miêu Nghị tiến vào nơi đây là muốn đánh lén, không ngờ rằng cỏ trong địa phương quỷ quái này đã hóa than, khiến cho bước chân giẫm lên kêu loạt soạt, còn chưa tới gần đã bị Miêu Nghị phát hiện, kết quả không cẩn thận chạy xa như vậy. - Được, ngươi chạy đi, họ Miêu, ngươi có giỏi cứ việc chạy, chạy được hòa thượng không chạy được miếu, dù sao trong nhà ngươi còn hai đứa nhỏ, chúng ta quay về thu thập bọn chúng cũng được. Hoàng Thành không dám chạy vào sâu hơn nữa, bèn giở ra dáng vẻ lưu manh vô lại uy hiếp. Lời này vừa nói ra, bước chân Miêu Nghị đột ngột dừng lại, chậm rãi quay người. Đối phương nói không sai, ngược lại đã thức tỉnh hắn. Vạn nhất mình thật sự không thể trở về, đến lúc đó nhất định mấy tên súc sinh này sẽ ức hiếp hai đứa em mình. Thấy uy hiếp có hiệu quả, Triệu Hành Khôi lập tức lộ vẻ bỉ ổi tưới dầu vào lửa nói với Hoàng Thành: - Tiểu muội của hắn là một mỹ nhân bại hoại, da thịt nõn nà, nếu lột sạch... - Câm miệng! Đối phương càng nói càng hạ lưu, còn dùng tay làm động tác không chịu nổi, Miêu Nghị nổi giận quơ đao chỉ ba người, nghiến răng nghiến lợi nói: - Muốn chết! Hoàng Thành lộ vẻ hài hước vẫy tay về phía Miêu Nghị: - Có giỏi đừng chạy, tới đây! Ta đứng ở chỗ này chờ ngươi, ta muốn tìm chết, tới đây giết ta đi! Miêu Nghị cố nén lửa giận, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm ba người, không làm ra cử động xông lên liều mạng, đôi môi mím lại thật chặt. Nếu ở tình huống thông thường, hắn giết heo từ nhỏ cũng có chút sức lực, cũng không phải chưa từng làm chuyện một người đánh ba người. Nhưng hôm nay ba người đều cầm đao trong tay, mình không có đao thương không có bản lãnh, bị đâm trúng một đao không phải là chuyện đùa, chắc chắn sẽ táng mạng trong tay ba tên súc sinh này. Thấy hắn không có phản ứng, ba người nhất thời tuôn ra những lời thóa mạ không ngừng, mắng Miêu Nghị oắt con vô dụng, chỉ giỏi hù dọa người. Miêu Nghị lại đưa ánh mắt nhìn về phía những người mạo hiểm khác lục tục chạy tới sau lưng ba người, một người trong đó là một đại hán râu rồng lưng hùm vai gấu, cầm trường đao trong tay, lộ ra vẻ hung tàn sắc bén như lang sói, vừa nhìn biết không phải là hiền lành. Khóe miệng Miêu Nghị giật giật, nở một nụ cười lạnh, đợi đến khi những người đó đến gần, hắn đột nhiên quơ đao hét lớn một tiếng: - Giao tiên thảo ra đây! Ba người Hoàng Thành sửng sốt, cho là Miêu Nghị đã uống lộn thuốc, Ngay sau đó phát hiện không đúng, những người vừa tới đều nhanh chóng ngừng lại, ánh mắt ai nấy nhìn chằm chằm ba người, lộ vẻ kỳ quái khiến cho bọn họ cảm thấy rét lạnh trong lòng. Thấy ba người đều là tiểu tử chưa ráo máu đầu, tuổi cũng không lớn, có người bắt đầu di động bước chân nhích lại gần ba người, bất kể thật giả, chuẩn bị làm rõ ràng trước rồi hãy nói. - Các ngươi đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, chúng ta không có tiên thảo, chúng ta chỉ đến tìm hắn tính sổ, không phải tới hái tiên thảo. Hoàng Thành cuống quít giải thích. Nhưng cũng không ai tin được lời này, chạy đến địa phương mất mạng này tìm người tính sổ, giỡn chơi sao, đám trẻ ranh này cho rằng mọi người ngu ngốc hết sao?! Lời giải thích như vậy ngược lại có vẻ giấu đầu hở đuôi, càng lau càng đen, khiến cho người ta càng thêm nghi ngờ trong lòng ba người có quỷ. - Giao ra đây! Miêu Nghị lại hét lớn một tiếng, tay cầm đao giết heo xông thẳng về phía ba người. Từ trước tới nay hắn chỉ từng giết heo, chưa hề giết người, nhưng hôm nay hắn bắt buộc phải giết ba người này. Bởi vì Hoàng Thành nhắc nhở hắn một khi thả ba người rời đi, nếu lần này hắn không trở về được, đệ đệ muội muội sẽ nguy hiểm. Ba tên khốn kiếp này bây giờ đã dám giết người, còn có chuyện gì không dám làm, hôm nay nhất định phải giải quyết ba mối hậu hoạn này. Ba người luống cuống quay đầu bỏ chạy, ai ngờ lập tức có những người khác chạy ra tham gia náo nhiệt, chặn đường bọn họ. Lần này không được, không những Miêu Nghị cầm đao đuổi giết, còn có bảy tám người cùng đuổi theo ngăn cản. Không cách nào trốn chạy trở về theo đường cũ, ba người lập tức xông ngang ra ngoài, vừa không ngừng kêu ‘Chúng ta không có tiên thảo’, vừa kinh hoàng chạy thục mạng. Miêu Nghị tỏ vẻ lạnh lùng, cầm đao đuổi sát không tha, cả đám người cũng đuổi theo. Không bao lâu sau cả bọn đã ra khỏi lộ tuyến an toàn mà không tự biết. Trước khi mọi người vào đây đều đã được nhận bản đồ phát ra miễn phí bên ngoài cổ thành, trên bản đồ có ghi chú lộ tuyến an toàn, là kinh nghiệm xương máu đúc kết được từ những lần Vạn Trượng Hồng Trần mở ra trước. Cuối cùng, ba người Hoàng Thành cũng bị bảy tám nam tử cường tráng ngăn lại. - Các ngươi muốn làm gì? Hoàng Thành bị dọa sợ đến lời nói có vẻ không có mạch lạc, cầm đao chém loạn, không cho đối phương đến gần. Đại hán râu rồng kia rõ ràng vô cùng lão luyện, nhanh chóng tiến tới gần Hoàng Thành, nghiêng người tránh qua đại đao bổ tới, chộp lấy cổ tay y vặn mạnh. Hoàng Thành đau tới nỗi kêu trời, đao trong tay rơi xuống đất loảng xoảng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang