[Dịch] Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]
Chương 61 : – Một chiếc đầu tốt đao ai chặt xuống
Người đăng: fishscreen
.
Với “tội danh” của Đường Bảo Ngưu và Trương Thán, muốn thoát khỏi thiên lao có thể nói là chuyện không có khả năng. Đến hoàng hôn ngày thứ hai bọn họ vẫn ở trong nhà giam, nhưng không biết vì sao Nhâm Lao cũng không đến thẩm vấn bọn họ.
Đường Bảo Ngưu sớm đã không nhẫn nại được, cực kỳ bực bội.
Trương Thán nghĩ đến trận quyết chiến ngày mai của Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường, trong lòng cũng rất lo lắng cho an nguy của Lôi Thuần.
Đến buổi chiều một tên lính canh ngục đưa cơm vào, Đường Bảo Ngưu vừa thấy hắn múc ra một thứ “đồ ăn” nhìn giống như cám heo từ trong một thùng gỗ lớn cực kỳ dơ bẩn, đổ vào chiếc chén bể của bọn họ, nhịn không được kêu lên:
- Đây không phải là thứ để người ăn.
Tên lính canh ngục kia hừ lạnh một tiếng:
- Thế nào? Ngươi ở bên ngoài là hoàng đế, vào đây rồi cũng chỉ là con rùa thôi. Nơi này có bao nhiêu người đã ăn đến ba năm mười năm, cũng chưa từng có ai phàn nàn.
Đường Bảo Ngưu vừa định phát tác, Trương Thán liền lách mình đến bên cạnh song sắt, trầm giọng nói:
- Ngàn cánh hoa sen ngàn nhánh cây, ngàn cành vạn lá vốn một nhà, không biết đường đến chân trời làm sao đi? Làm sao đi đến nhà của ngươi?
Tên lính canh ngục kia cũng không dám thất lễ, liền nói:
- Chân trời đường xa chân trời gần, thiên hạ tuy lớn vẫn một nhà. Trong nhà có năm con báo, một bậc thềm, mười quả mơ, lên không được trời, xuống không được đất, mục đồng chỉ phía xa, đường này không thông hành.
Đường Bảo Ngưu sững sốt, hỏi:
- Các ngươi đang nói gì vậy?
Trương Thán vội nói:
- Lão ca, xin hãy rộng lòng giúp đỡ, để chúng ta đi!
Tên lính canh ngục kia trừng mắt nhìn Đường Bảo Ngưu, nhưng thái độ với Trương Thán vẫn không tệ:
- Ta đã nghe bọn họ nói rồi, mọi người cũng đang nghĩ cách. Nhưng ngươi là do Chu Nguyệt Minh hạ lệnh bắt về, lại là tội phạm quan trọng mà Nhâm Lao phụ trách, e rằng rất khó đi được. Nếu đợi thêm tám ngày mười ngày thì dễ xử lý hơn.
Trương Thán chân thành nói:
- Hồng hoa mười bảy cánh, ta là Đào Hoa lão ngũ. Ngươi hãy cố gắng một chút, chúng ta thật sự có nỗi khổ tâm, không ra ngoài đêm nay thì không được.
- Như vậy…
Tên lính canh ngục kia trầm ngâm một lúc, lại trừng mắt nhìn Đường Bảo Ngưu bên cạnh:
- Nhất định phải hai người cùng ra sao?
- Bọn ta cùng nhau vào, đương nhiên phải cùng đi ra.
Trương Thán rất kiên trì.
- Nếu chỉ một người thì dễ…
Tên lính canh ngục dùng thìa gỗ gõ gõ vào thùng gỗ, giống như hạ quyết tâm nói:
- Không có cách nào khác, đành phải mời… y thôi.
Trương Thán nghi hoặc:
- Y?
Tên lính canh ngục kia nói:
- Vui buồn ly hợp chuyện ngoài đời, không thấy mặt trời Thê Lương Vương.
Nói xong thần sắc bỗng có vẻ lo lắng không yên, liền rời khỏi.
Trương Thán ngẩn ra ở đó, cả buổi không nói được tiếng nào.
Đường Bảo Ngưu hỏi:
- Đó là thứ gì?
Trương Thán chợt quát lên:
- Nói bậy!
Trương Thán rất ít khi hung dữ với Đường Bảo Ngưu hung như vậy. Đường Bảo Ngưu cũng không tức giận, ngược lại càng ngạc nhiên, liền đổi cách xưng hô nói:
- Đó là một người sao?
Trương Thán lẩm bẩm:
- Hóa ra… y cũng ở đây.
Đường Bảo Ngưu thừa cơ hỏi:
- Ai?
Trương Thán nói:
- “Thê Lương Vương”.
Đường ngưu ngạc nhiên:
- “Thê lương Vương” là ai?
Trương Thán không nói nữa.
Đến ban đêm, chợt nghe cửa nhà lao cọt kẹt mở ra, hai tên lính canh ngục đi vào, sau đó là một lão nhân tóc trắng xoá, sắc mặt tái nhợt, vừa thấp vừa gầy, nhưng cơ nhục trên mặt lại lỏng đến mức tạo thành những vết sẹo lồi. Lão hỏi Trương Thán:
- Ngươi là Trương lão ngũ của “Đào Hoa Xã” sao?
Trương Thán chắp tay khom người nói:
- Chữ nổi đuôi rồng, chữ sáng đầu rồng, tiểu đệ chỉ là gió theo hổ, bái kiến mây xanh theo rồng.
Lão nhân kia nói:
- Trời đất bao la, không phân đây đó. Được rồi, ngươi nhất định phải đi sao?
Lão lại hỏi:
- Hai người cùng đi à?
Đường Bảo Ngưu chen vào nói:
- Lão là ai? “Thê lương Vương” à?
Trên mặt lão nhân bỗng hiện lên thần sắc cực kỳ sợ hãi, lui lại một bước:
- Ta… Ngươi đừng nói lung tung! Ta chỉ là tử tù ở đây thôi.
Trương Thán vội quát Đường Bảo Ngưu:
- Lão là một trong những huynh đệ của “Bất Kiến Thiên Nhật” ở đây, mọi người gọi là Quách cửu gia.
Hắn lại nhận lỗi với lão nhân:
- Vị huynh đệ này của ta không hiểu chuyện, xin Cửu gia đừng trách.
Lão nhân kia lúc này mới khôi phục tinh thần lại, nói:
- Ta cũng không phải Cửu gia gì. Ta họ Quách, gọi là Cửu Thành, người trên giang hồ đặt cho ta một biệt hiệu là “Ác Cửu Thành”. Ta đến nơi này hơn hai mươi năm cũng không thay đổi, vẫn là không ác được mười phần.
Đường Bảo Ngưu chợt cảm thấy lão nhân này cũng là một người thú vị, rất hợp với tính tình của hắn. Quách Cửu Thành lại nói:
- “Thê Lương Vương” bảo ta tới hỏi các ngươi, có phải đêm nay nhất định phải ra ngoài không?
Trương Thán nói như đinh đóng cột:
- Vâng.
Ác Cửu Thành lại hỏi:
- Sau khi ra ngoài có phải sẽ lập tức tìm Tô Mộng Chẩm?
Đường Bảo Ngưu nói:
- Nếu Ôn Nhu vẫn còn ở lại chỗ họ Tô, ta đương nhiên sẽ đi tìm y trước.
Trương Thán trầm ngâm một chút, mới nói:
- Ta phải tìm Lôi Thuần trước. Lôi Thuần là con gái của Lôi lão tổng.
Lão nhân “Ác Cửu Thành” hỏi lại:
- Nếu không tìm thấy Lôi Thuần thì sao?
Trương Thán khẽ giật mình, nói:
- Vậy thì Lôi Tổn nhất định sẽ biết tung tích của cô ấy.
“Ác Cửu Thành” cười nói:
- Nếu ngươi cũng không tìm thấy Lôi Tổn thì sao?
Đường Bảo Ngưu lại nói:
- Chờ đã! Bản thân lão cũng không thể ra khỏi nơi này, làm sao cứu được chúng ta?
Trương Thán vột nhéo hắn một cái.
“Ác Cửu Thành” cũng không cho rằng hắn ngỗ ngược, chỉ nói:
- Ta không thể, nhưng “Thê Lương Vương” thì có thể. Có điều y muốn các ngươi đáp ứng một điều kiện trước.
Điều kiện này chính là muốn bọn họ ở phụ cận Phá Bản môn, tìm một lão nhân tứ chi đều giống như bị gãy ngang, nhờ Đường Bảo Ngưu dựa vào quan hệ với Ôn Nhu, giới thiệu người này cho Tô Mộng Chẩm. Về phần Tô Mộng Chẩm có muốn dùng người này hay không thì không phải là chuyện của bọn họ, không cần phải gánh trách nhiệm.
Gặp phải chuyện này, Đường Bảo Ngưu đương nhiên là vỗ ngực kêu lớn:
- Không có vấn đề, cứ giao cho ta đi!
Trương Thán và Đường Bảo Ngưu cũng không biết “Thê Lương Vương” có dụng ý gì, nhưng vì nôn nóng muốn ra ngoài, liền đáp ứng không cần suy nghĩ. Trước lúc vượt ngục, tên đội trưởng cố ý thả bọn họ đi còn dặn dò:
- Nhất định không được để bị bắt vào đây lần nữa.
Không ngờ khi đến Phá Bản môn, bọn họ lại gặp được Ôn Nhu và Lôi Thuần, còn nghe được tin Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường đã phân thắng bại, cảm thấy rất đột ngột.
Hai người bọn họ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lôi Thuần cũng không nói gì, Ôn Nhu lại càng không dám nói. Chuyện vừa rồi chỉ có hai người bọn họ biết, tủi nhục kia cũng chỉ có bọn họ tự mình chịu đựng. Đường Bảo Ngưu và Trương Thán cởi áo ngoài khoác cho hai cô gái quần áo không chỉnh tề, trong lòng ngờ vực nhưng lại ngại không dám hỏi.
Nghe được tin Lôi Tổn chết, Lôi Thuần dĩ nhiên rất thương tâm. Lại nghe một gã ăn mày Tịnh Y nói:
- Lôi Tổn là tự mình nhảy vào quan tài nổ chết. Nghe nói hôm nay Tô Mộng Chẩm sẽ bày tiệc ăn mừng tại Kim Phong Tế Vũ lâu ở núi Thiên Tuyền, lúc này chắc tiệc sắp bắt đầu rồi.
Lôi Thuần nghe được trong lòng chấn động, lập tức sắp xếp lại các tình tiết hỗn loạn. Nàng quay đầu nhìn, trông thấy một gã ăn mày cao lớn mặt không biểu tình, khớp xương nơi tay chân đều mềm nhũn, giống như bị gãy rồi được lang trung nối lại, nhưng lại nối không hoàn chỉnh. Từ ngôn ngữ và tóc mai, có thể nhận ra đây là một lão nhân.
Chợt nghe Trương Thán thất thanh nói:
- Có phải là lão không?
Lão ăn mày kia nói:
- Chính là ta. “Thê Lương Vương” bảo ta đi cùng với ngươi.
Lôi Thuần cẩn thận hỏi:
- Lão nói là đám người Tô công tử bày tiệc ăn mừng tại Kim Phong Tế Vũ lâu sao?
Lão ăn mày nói:
- Đúng vậy, cô có muốn đi không?
Ôn Nhu vẫn cảm thấy bi phẫn uất ức, cũng chẳng biết làm sao Lôi Thuần có thể chịu được:
- Ta muốn tìm đại sư huynh, đem tên… kia băm ra thành ngàn mảnh.
Nàng trước giờ đã quen mắng người, nhưng vì căm thù người nọ đến tận xương tuỷ, ngược lại không biết dùng từ ngữ gì để mắng cho xứng.
Đường Bảo Ngưu cười nói:
- Được, bây giờ ta sẽ dẫn các người đi.
Lão ăn mày nói:
- Vậy thì tốt.
Lại quay đầu nhìn Lôi Thuần.
Lôi Thuần thẹn thùng nói:
- Cũng được.
Trên đường đi đến núi Thiên Tuyền, Đường Bảo Ngưu thấp giọng hỏi Trương Thán:
- “Thê Lương Vương” rốt cuộc là ai? Nếu ngươi không nói, ta có thể sẽ trở mặt với ngươi đấy.
- Ta cũng không biết rõ thân phận của y, chỉ nghe người đồng đạo dùng câu “không thấy mặt trời, ngàn dặm nấm mồ không đâu nói thê lương” để hình dung y. Mặc dù người ở lao ngục nhưng rất được hậu đãi. Nghe nói thân phận của y rất đặc biệt, trừ khi là thiên tử tự mình hạ lệnh xử quyết, nếu không thì chẳng ai trị tội được y.
Trương Thán bị hắn hỏi, không có cách nào đành phải nói:
- Người này có quan hệ rất rộng trong đồng đạo, cho dù là ngoài sáng hay trong tối đều kính y ba phần, sợ y bảy phần.
Đường Bảo Ngưu lại thấy hào hứng:
- Có nhân vật như vậy sao? Ta thật muốn gặp một lần.
Chợt nghe một tiếng hừ lạnh phát ra từ lão ăn mày Tịnh Y kia. Đường Bảo Ngưu vừa muốn gây sự, Trương Thán vội nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn quay lại nhà giam để gặp sao? Đừng nói lung tung nữa!
Trên đường đến “Kim Phong Tế Vũ lâu”, Ôn Nhu trước giờ vốn thích náo nhiệt, lúc này lại chỉ đi phía sau Lôi Thuần, vành mắt đỏ lên, nhưng lại không dám bước lên, không dám đến gần, cũng không dám hỏi.
Chờ khi bọn họ đến núi Thiên Tuyền, Dương Vô Tà liền đi thông báo cho Tô Mộng Chẩm đang ở tại Lục lâu của Kim Phong Tế Vũ lâu:
- Ôn cô nương trở về rồi.
Vương Tiểu Thạch vui mừng ra mặt. Trước đó bọn họ đã nghe Địch Phi Kinh sai người đến báo, Lâm Ca Ca bảo vệ Ôn Nhu và Lôi Thuần đã bị người dùng kế điệu hổ ly sơn, còn những người hầu khác đều bị trúng độc chết, không còn thấy bóng dáng của hai người. Đám người Tô Mộng Chẩm đang suy nghĩ xem kẻ nào lại dám ra tay trong lúc Kim Phong Tế Vũ lâu đang bừng bừng khí thế, chợt nghe được tin Ôn Nhu trở về.
Tô Mộng Chẩm hỏi:
- Cô ấy chỉ về một mình sao?
Dương Vô Tà nói:
- Còn có Lôi tiểu thư, Đường Bảo Ngưu, Trương Thán, cùng với…
Bạch Sầu Phi nghe được lông mày nhướng lên.
Tô Mộng Chẩm động dung hỏi:
- Lôi tiểu thư cũng tới sao?
Dương Vô Tà nói tiếp:
- Còn có một gã ăn mày Tịnh Y trong nội thành.
Tô Mộng Chẩm sững sốt:
- Ăn mày Tịnh Y?
Dương Vô Tà nói:
- Ta đã sai người thăm dò lai lịch của bọn họ. Trương Thán tại hai đạo hắc bạch trên giang hồ có bối phận khá cao, vừa nhận được tin là hắn và Đường Bảo Ngưu đã bị Chu Nguyệt Minh bắt vào thiên lao, nhưng Trương Thán vẫn có thể dựa vào quan hệ để trốn thoát. Xem ra gã ăn mày Tịnh Y này chính là người đồng đạo với hắn.
Tô Mộng Chẩm hơi kinh ngạc hỏi:
- Chu Nguyệt Minh ra tay sao? Hắn bắt Đường Bảo Ngưu và Trương Thán làm gì?
Dương Vô Tà nói:
- Theo thuộc hạ thấy, Chu Nguyệt Minh là muốn thừa dịp Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường quyết chiến, dụ đám huynh đệ “Đào Hoa Xã” và “Thất Đại Khấu” vào kinh thành, cục diện càng loạn thì hắn lại càng có thể ngư ông đắc lợi.
Vương Tiểu Thạch hỏi:
- Cục diện càng loạn thì chẳng phải hình tổng như hắn càng mệt hơn sao, có lợi ích gì?
Dương Vô Tà cười nói:
- Lợi ích có nhiều lắm. Thứ nhất, hắn có thể mượn chuyện này để đả kích “Đào Hoa Xã” và “Thất Đại Khấu” mà triều đình muốn tiêu diệt đã lâu, lập được công lao. Thứ hai, việc Đường Bảo Ngưu và Trương Thán mất tích có thể khiến Lôi Thuần và Ôn Nhu hiểu lầm trở mặt, làm cho mối thù lâu năm giữa Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường càng khó hóa giải. Thứ ba, nếu như hắn được người ta nhờ vả, hoặc là có thế lực thứ ba ẩn nấp, hành động này có thể nói là ngồi xem hổ đấu, khoanh tay đứng nhìn.
Vương Tiểu Thạch hỏi:
- Thế lực thứ ba? Ngươi muốn nói đến Quan Thất?
Dương Vô Tà nói:
- Mê Thiên Thất Thánh của Quan Thất đã bị đánh tan, không đủ tạo thành mối nguy.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Ta lại cho rằng không thể xem thường.
Dương Vô Tà trong lòng rùng mình, liền nói:
- Vâng!
Chưa bao giờ xem thường người khác, đó là ưu điểm lớn nhất của Tô Mộng Chẩm. Dương Vô Tà trước giờ suy nghĩ sâu xa, nhưng về mặt võ công, cách dùng người và xử sự lại tự biết không thể sánh được với Tô Mộng Chẩm.
Vương Tiểu Thạch hỏi:
- Đại ca có muốn xuống dưới không?
Lúc hắn nói câu này, trong mắt lộ ra vẻ quan tâm.
Lục lâu vốn là nơi đám đầu lĩnh của Kim Phong Tế Vũ lâu nghỉ ngơi. Sau khi bức cho Lôi Tổn phải tự sát thân vong ở Lục Phân Bán đường, khống chế được đại cuộc, Tô Mộng Chẩm đã cảm giác độc bệnh đồng thời phát tác. Nếu không có Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch cứu giúp hộ vệ, có thể đã không chịu đựng nổi. Lúc này Tô Mộng Chẩm trở lại tầng cao nhất của Lục lâu, bí mật mời Thụ đại phu đến cẩn thận khám chữa bệnh. Thụ đại phu sau khi khám xong nói rằng chất độc đã lan ra, cho dù áp chế được bệnh tình chuyển biến xấu thì cũng không ngăn nổi chất độc lực lan tràn, hoặc trị được độc thì cũng không chặn được bệnh. Hơn nữa nếu muốn chữa trị bệnh tình trên người Tô Mộng Chẩm, trừ khi y lập tức vứt bỏ tất cả trách nhiệm, đóng cửa dưỡng bệnh, với nội lực của y may ra còn có năm phần sinh cơ; còn nếu như muốn trừ sạch độc tính e rằng phải cắt bỏ chân trái.
Thụ đại phu rất lo lắng, cho nên trực tiếp nói cho Tô Mộng Chẩm biết tình huống hiện giờ.
Y biết Tô Mộng Chẩm là một người kiên cường.
Gọi một người là kiên cường, thật ra cũng giống như nói rõ người này đã từng trải qua dày vò và đả kích rất nặng nề, nhưng nhờ vào tâm chí hơn người nên vẫn vượt qua được.
Tô Mộng Chẩm cũng là một lãnh tụ thành công.
Một lãnh tụ thành công thì phải gánh vác được trọng trách. Nói cách khác, vấn đề mà y gặp phải và năng lực khắc phục vấn đề đều gian khổ và kiên cường hơn so với người thường.
Cho nên Tô Mộng Chẩm biết rất rõ về bệnh tình của mình.
Tô Mộng Chẩm sau khi nghe xong, chỉ cười khổ nói:
- Ngươi biết lý do gần đây ta lại thu nhận nhiều hảo thủ như vậy không?
Thụ đại phu nói:
- Bởi vì ngài muốn quyết một trận tử chiến với Lục Phân Bán đường.
Đương nhiên đáp án này có một nửa là y cố ý đoán sai.
Y là một đại phu rất tốt, một thầy thuốc thành công, nhất định đã đọc qua rất nhiều sách cổ, biết rằng ngoại trừ hiểu rõ về thân thể bệnh nhân, còn phải hiểu rõ về tâm tình của bệnh nhân mới được.
Tô Mộng Chẩm là lãnh tụ của lâu, cũng từng có ơn với y, cho nên y nguyện cống hiến vì Kim Phong Tế Vũ lâu. Lục Phân Bán đường dùng trăm phương ngàn kế cũng không mua chuộc được người này.
Khi lãnh tụ hỏi, ngươi không cần phải trả lời đúng hoàn toàn, nên chừa lại một phần để đối phương nói ra. Hơn nữa đây cũng không phải là phụ hoạ nịnh bợ, chẳng qua là giúp quan hệ giữa khách và chủ tốt đẹp hơn một chút mà thôi.
- Đúng một nửa. Ta đã xây dựng nên Kim Phong Tế Vũ lâu, cũng hi vọng có thể tìm được một người thừa kế tốt, cho nên mới nóng lòng tiêu diệt Lục Phân Bán đường. Bởi vì ta không muốn có một ngày khi ta không có ở đây, Kim Phong Tế Vũ lâu sẽ bị Lục Phân Bán đường thôn tính; cũng không hy vọng sau khi ta rút tay, Kim Phong Tế Vũ lâu sẽ không còn chỗ dựa, tan thành mây khói.
Tô Mộng Chẩm lắc đầu cười nói:
- Một người mở đường phải có người nối tiếp, đó mới là giá trị vĩnh viễn; nếu không thì chỉ là hoài niệm, sẽ thành vô nghĩa. Ta không sợ bị vượt qua, chỉ sợ không có ai muốn vượt qua thôi.
Trong mắt Thụ đại phu lộ ra vẻ khâm phục:
- Vâng.
Tô Mộng Chẩm cười nói:
- Thật ra ngươi cũng không cần cố ý đáp sai. Ngươi và Vô Tà đều là người có trí tuệ, đáng tiếc lại không có sự quyết đoán và thủ đoạn để kế thừa, sau này còn phải nhờ hai ngươi giúp đỡ người kế nhiệm.
Thụ đại phu nói:
- Nhưng ngài chỉ cần nghỉ ngơi tốt một thời gian là có thể…
Tô Mộng Chẩm cười nói:
- Ngươi xem ta lúc này có thể nghỉ ngơi sao?
Thụ đại phu nói:
- Lục Phân Bán đường đã kết thúc rồi.
- Lục Phân Bán đường vốn chưa kết thúc.
Tô Mộng Chẩm sữa lại:
- Chẳng qua là một mình Lôi Tổn bại trận. Nếu như ta nghỉ ngơi vào lúc này sẽ lỡ mất thời cơ, Lục Phân Bán đường vẫn đủ tạo thành uy hiếp đáng sợ, hoặc là có kẻ địch thừa dịp này nổi dậy. Tốt nhất chúng ta phải đề phòng cẩn thận, nếu không đến lúc mất bò mới lo làm chuồng thì sẽ hối hận không kịp.
Thụ đại phu kiên trì nói:
- Vậy ít nhất đêm nay ngài cũng phải nghỉ ngơi một chút…
- Chúng ta đánh bại Lôi Tổn là nhờ công lao của mọi người, đêm nay nhất định phải mở tiệc ăn mừng.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Nếu ta không có mặt, người khác sẽ cho rằng chúng ta cũng không chiếm được tiện nghi, những thế lực luôn rình rập cũng có thể sẽ thừa cơ kích động. Rất nhiều người cho rằng tiệc tùng là vô bổ, nhưng thật ra lại không biết tác dụng của tiệc tùng lại lớn đến mức không nhìn thấy, không sờ được.
Thụ đại phu lớn tiếng nói:
- Nhưng đêm nay nếu ngài không nhanh chóng chữa trị, một chân này có thể sẽ không giữ được.
- Nhưng nếu đêm nay ta không có mặt tại bữa tiệc ở Hồng lâu, thành quả thắng lợi của chúng ta cũng khó bảo toàn được.
Tô Mộng Chẩm mỉm cười nói:
- Chuyện này ngày khác hãy nói, đêm nay ta nhất định phải xuống dưới chủ trì đại cuộc.
- Dù sao nhiều sóng gió như vậy đều đã qua được, cũng không ngại mạo hiểm thêm một lần.
Tô Mộng Chẩm vừa bảo Thụ đại phu đỡ xuống lầu, vừa cười nói với giọng mỉa mai:
- Một cái đầu tốt, đao ai chặt xuống? Ta lại muốn nhìn xem kết quả là đầu ai cứng hay đao ai sắc.
Câu này thật không giống như lời của một người đã hoàn toàn thắng lợi.
Vương Tiểu Thạch hỏi câu đó là vì hắn cũng tinh thông y lý, nhìn ra được Tô Mộng Chẩm không nên tiếp tục cố chịu đựng.
Tô Mộng Chẩm chỉ nói:
- Ngoại trừ Đao Nam Thần đêm nay được lệnh phải canh phòng tại kinh đô, những huynh đệ có công khác đều đầy đủ, sao ta có thể không đến kính mọi người một ly?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Rượu có thể uống từ từ.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Rượu là phải uống nhân lúc còn nóng.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Chỉ cần máu còn nóng, rượu nóng hay không thì có sao?
Tô Mộng Chẩm nói:
- Hôm nay đám huynh đệ đang hưng phấn, sao có thể thiếu phần nhiệt tình của chúng ta.
Vương Tiểu Thạch còn định nói, Bạch Sầu Phi đột nhiên lên tiếng:
- Đại ca đã muốn đi thì cứ để cho huynh ấy đi! Dù sao huynh ấy đã quyết định đi thì cũng chẳng ai cản được.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ý của ngươi là…
Bạch Sầu Phi lạnh nhạt nói:
- Trong đời có những cuộc hẹn là không đi không được. Có điều lát nữa sẽ có người mà chúng ta phải đối mặt.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ngươi nói là… Lôi cô nương?
- Chúng ta đã bức tử phụ thân của cô ấy, cô ấy lại tìm tới tận cửa, chẳng phải rất khó giải thích sao?
Bạch Sầu Phi hỏi:
- Hôm nay tiệc của Hồng lâu là do ai phụ trách sắp xếp?
- Là Mạc Bắc Thần, còn có “Vô Phát Vô Thiên” của y.
Dương Vô Tà đầy tin tưởng nói:
- Có đội ngũ của y ở đây, Kim Phong Tế Vũ lâu phòng thủ kiên cố, không có sơ hở nào.
Lúc này chợt nghe Mạc Bắc Thần sai người báo lại, Phương Ứng Khán, Long Bát thái gia và Chu Nguyệt Minh đều phái người đưa lễ vật tới.
Là lễ trọng.
Bọn họ đều không đến, chỉ đưa lễ vật đến.
Lễ vật của Phương Ứng Khán là một tấm bình phong, nghe nói là tấm ngọc bình phong điêu khắc chim đỏ rồng vàng ở trong trại lớn của Đại Thiên Vương lãnh đạo bảy mươi hai đường sông năm đó.
Phương Ứng Khán đưa tấm bình phong “Địa Thượng Thiên Vương” này đến, dụng ý rất thâm sâu.
Người đưa lễ vật đến là một thiếu niên tuấn tú lanh lợi.
Lễ vật mà Chu Nguyệt Minh đưa đến nghe nói là một nữ nhân kiều diễm động lòng người, vẫn ngồi ở trong kiệu, trực tiếp tiến vào đại sảnh.
Lễ vật này rất buồn cười, có lẽ là Chu Nguyệt Minh cho rằng sở thích của Tô Mộng Chẩm cũng giống như của mình.
Long Bát thái gia là tâm phúc của đương kim Thừa Tướng, lễ vật do y đưa đến khiến mọi người đều kinh ngạc.
Đó là một cỗ quan tài.
Cỗ quan tài này rất đặc biệt, nhìn rất giống với cỗ quan tài của Tổng đường chủ Lôi Tổn Lục Phân Bán đường, chỉ là cỗ quan tài đã bị nổ của Lôi Tổn có màu đen, còn cỗ quan tài này lại là tài trắng.
Một quan tài bằng gỗ trắng.
Lời nhắn do Long Bát sai người nhắn lại cũng rất vắn tắt: “Ngươi vốn chỉ có một tòa lầu, bây giờ ngay cả quan tài của Lôi Tổn cũng là của ngươi.”
Ngụ ý của câu nói này là: thành Na Tra tám tay * dưới chân thiên tử từ giờ trở đi cũng là của Tô Mộng Chẩm.
* Mọi người đều gọi thành Bắc Kinh là thành Na Tra tám tay, bởi vì họ cho rằng chỉ có Na Tra mới có thể trấn phục được nghiệt long của Khổ Hải U Châu. Na Tra là một nhân vật trong tác phẩm “Phong Thần diễn nghĩa”.
Không ai lại đưa một cỗ quan tài đến làm lễ vật, nhưng Long Bát có thể, bởi vì Tô Mộng Chẩm đã từng nói đùa với y một câu: “Giả sử có một ngày ta đánh bại Lôi Tổn, ngài hãy đem quan tài của hắn tới làm lễ vật.”
Quan tài của Lôi Tổn đã nổ tan cùng với thân thể của lão, vì vậy Long bát đưa đến một cỗ quan tài mới tinh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện