[Dịch] Nữ giả nam trang: Hoàng thượng, Vương gia là nữ nhân

Chương 7 : Bi thương khi hóa thành một đứa trẻ con

Người đăng: peight

Ngày đăng: 10:39 16-01-2018

.
“Ngoại trừ nha đầu này, còn có lão thân. Mặc kệ sau này như thế nào, lão thân nhất định sẽ giúp nương nương bảo hộ thế tử chu toàn!” – Trần di nương vừa mới 40 tuổi, thần thái cũng kiên quyết như vậy. Thủy triều lên rồi lại xuống, mặt trời mọc rồi lại lặn, đảo mắt một cái đã đến ngày đầy tháng. Cửu vương phủ hôm nay giăng đèn kết hoa, đón khách khứa tấp nập tới nhà. Có người chân thành, có người dối trá, có người mang tâm lý xem trò vui đều tới xem đôi long phượng thai. Tỷ tỷ thì thật là đáng yêu, động một chút là khóc oa oa; đệ đệ lại rất yên tĩnh, còn có thể cười đến là dễ thương. Nói đến Mễ Châu thì sau khi đánh một giấc dài, tỉnh lại vừa thấy vui mừng vừa thấy bi thương Vui là vì mình còn sống, bi thương vì bị biến thành trẻ con. Điều này làm cho nàng dở khóc dở cười, chán nản mấy ngày, rồi bất đắc dĩ tiếp nhận thân phận mới của mình. Mọi người đều gọi nàng là Cửu vương thế tử, xem ra, nàng sống lại không phải trong thân xác nữ nhi, mà trở thành nam tử. Bé con may mắn, nhìn bộ dáng này, chắc là ở trong gia đình đại phú đại quý, đời trước chỉ có một thân một mình, chịu khổ không ít, giờ gia đình có nương, có tỷ muội, cuộc sống lại có vẻ rất an nhàn, thế thì nàng đành phải cố gắng hưởng thụ một phen, đem nhưng việc đời trước thấy không cam lòng mà hưởng thụ lại! Nghĩ thông suốt, ngày đầy tháng này, nàng gặp người liền cười, nghe khen thưởng không ngớt. “Cửu vương thế tử thật đáng yêu, chuẩn bị cười này, cười này, ngươi xem, ngươi nhìn xem!” Hoàng hậu dẫn theo Thái tử tới thăm, vừa cười vừa kéo Thái tử nhìn xem. Cửu vương gia Mễ Thiện khi còn sống, đối với hoàng thượng tình cảm như huynh đệ, từng mấy lần cứu mạng hoàng thượng trong cơn nguy hiểm. Cửu vương thế tử đầy tháng, thái hậu không thể tới, hoàng thượng cũng không thể tới, thế nên phái hoàng hậu tới đây, biểu thị tâm ý của hoàng thượng đối với huynh đệ rất nhân nghĩa, rất coi trọng. Tránh cho sau này bị mang ra bàn tán, bách quan chèn ép. Tiên Vu Thái tử mới 5, 6 tuổi, nhìn khuôn mặt đoan chính, phú quý bức người, tuổi tuy còn nhỏ nhưng trời sinh đã toát ra uy thế của kẻ bề trên. Hiếm khi thấy mẫu hậu vui vẻ nói chuyện như vậy, cặp môi nhỏ cong cong lên, liền bám vào cái nôi để xem cho rõ. Chỉ thấy một đứa nhỏ, trước ngực đeo cái khóa trường mệnh, một thân quần áo vải bông nhưng không giấu được khuôn mặt sáng sủa. Đôi mắt nhỏ to tròn nhìn xung quanh, trắng đen rõ ràng lại vô cùng linh động, trong sáng. Tay chân nhỏ không ngừng vung vẩy, y y a a bập bẹ, như muốn vươn người dậy, nhưng khi thấy có người liền nhếch miệng cười, nhìn như rất vui vẻ. “Cười như đứa ngốc! Mẫu hậu, hắn làm sao đáng yêu như nhi thần?!” – Thái tử không đồng ý, mở miệng nói. Cũng đúng thôi, đứa nhỏ mới 5, 6 tuổi, lo lắng nhất là mẹ mình yêu đứa nhỏ của người khác không yêu mình, khi nghe mẫu thân khen đứa nhỏ khác, dĩ nhiên trong lòng sẽ không vui. Mặc kệ phải hay không, chỉ cần cậu nói không thì chính là như thế. “Thái tử!” – Không hiểu tâm tư của Thái tử nên hoàng hậu bất đắc dĩ kêu một tiếng, ánh mắt nhìn Cửu vương phi có chút áy náy. “Ha ha, đương nhiên rồi, Thái tử là người đáng yêu nhất thiên hạ!” – Cửu vương phi cũng không để ý nên cười cười đáp lại. “Thái tử đáng yêu hay không thì cũng là do tỷ tỷ sủng ái mà thành mà!” – Trần quý phi cũng đi cùng, cất tiếng cười nhạo Nhị hoàng tử Tiên Vu Luật đứng bên người, nhỏ hơn Thái tử 1 tuổi, nhìn biểu tình của Thái tử, bắt chước quý phi nụ cười mang chút cười nhạo. Nụ cười của hoàng hậu kém đi một chút. Lưỡng phượng tranh đấu, Lương thị tốt nhất không nên xen mồm vào, tự mình đùa với tiểu nhi nữ. Còn nhóm các mệnh phụ quan triều đình, mỗi người đều tỏ ra tư thế không lên tiếng mà đứng xem trò vui.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang