[Dịch] Nữ giả nam trang: Hoàng thượng, Vương gia là nữ nhân
Chương 3 : Vương phi, vương phi, là quận chúa!
Người đăng: peight
Ngày đăng: 16:05 12-01-2018
.
Không lâu sau, xung quanh khu chung cư, những ánh sáng mờ nhạt phát ra, bên tai có thể nghe thấy những tiếng kêu sợ hãi, tiếng đồ vật va chạm, âm thanh chạy trốn, tiếng kêu cứu mạng…
“Tận thế…tận thế…” Mễ Châu lạnh lùng ngồi trên sô-pha trong đại sảnh bình thản nói mấy câu.
Vách tường bốn phía không ngừng rung động, mọi đồ vật trong phòng rung lắc không ngừng, cả Mễ Châu đang ngồi trên sô pha cũng rung lên kịch liệt
Đã là tận thế, thì có thể chạy đi đâu? Trốn ở chỗ nào mà chẳng giống nhau.
“Aaa!” Mễ Châu đột nhiên ngửa đầu rồi điên cuồng hét lên!
Nàng không cam lòng, không cam lòng!
Từ nhỏ sống ở cô nhi viện đã bị người bắt đi làm lính đánh thuê, hơn 20 năm qua ngày nào cũng phải mò mẫm trong bóng tối, sinh mạng lúc nào cũng như mành treo chuông, tình huống cửu tử nhất sinh nào mà nàng chưa trải qua?
Không dễ dàng gì mới có thể rửa tay gác kiếm, thoát ra khỏi cái thế giới như địa ngục kia, còn chưa kịp hưởng được mấy ngày thái bình, thì thế giới đã tới hồi tận thế?!
Nàng không cam tâm, tuyệt đối không cam tâm!?
“A…..” Mễ Châu đáng thương tức giận đứng lên điên cuồng hét lớn, nhưng hoàn toàn không thấy âm thanh dừng lại, thanh âm giống như biến mất khi tòa nhà sụp đổ…
Trong nháy mắt, khu dân cư cao cấp biến thành phế tích, hồng thủy mãnh liệt lao tới không chút lưu tình biến tất cả thành quá khứ…
“Vương phi, vương phi, là quận chúa!” – Bà mụ Trần di nương vừa ôm đứa trẻ trong lòng vừa nói.
Dứt lời, Vương ma ma là bà đỡ do hoàng cung phái tới phải đứng một bên chờ đợi một lúc lâu mặt mũi không cảm xúc giơ tay ra tiếp nhận, ôm đứa trẻ ra khỏi phòng sinh.
Là quận chúa, vậy thì Hoàng thái hậu sẽ được an tâm rồi.
Khó khăn lắm mới sinh xong, Cửu vương phi Lương thị trên mặt dính đầy mồ hôi vừa nghe thấy, không còn khí lực gì nằm xuống giường, nước mắt ào ào chảy ra.
Là nữ nhi, là một nữ nhi!
Vậy thì phải làm sao đây?
Cửu vương gia trước khi mất, ngoài một cái vương phủ trống rỗng cùng một đám hạ nhân thì không lưu lại cho nàng cái gì hết, sau này nàng cùng nữ nhi phải sống làm sao, sống như thế nào?!
Mấy người thân thích chỉ biết nịnh nọt kia, rồi cả nhưng tên đại quan chức cao vọng trọng không ưa tác phong chính phải của vương gia khi còn sống sẽ bắt nạt mẫu tử nàng như thế nào?!
Không có người để dựa vào, Lương thị lệ tuôn như suối…
Bởi vì đã sớm nghĩ tới sẽ sinh nữ nhi, Trần di nương sau khi tiến vào phòng sinh liền âm thầm sắp xếp một nam hài tử.
Nhắc tới cũng thật khéo, hài tử kia vừa sinh ra một ngày thì chỉ có ăn no rồi ngủ, cả mắt cũng không thèm mở. Theo kinh nghiệm đỡ đẻ của nàng mấy năm nay thì trẻ con 3 ngày đầu mới sinh, trừ lúc khóc khi mới sinh cùng khóc khi đòi sữa, nếu như không động vào thì sẽ không khóc mà cũng không náo động gì cả.
Bởi vì mắt còn chưa mở, nên toàn bộ là thế giới đang ngủ.
Sau 3 ngày khi mở mắt thì sẽ là khóc nháo.
Nhưng mà người thái hậu phái đến cứ nhìn chằm chằm, nên không thể trộm long tráo phượng, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
“Ai, người tính không bằng trời tính, vương phi, là di nương vô dụng, vô dụng!” – Trần di nương cũng rơi lệ mà nói.
Trong phòng sinh, nhóm nha hoàn bà tử hầu hạ thấy sinh sản xong xuôi, mọi người nhanh tay thu thập mọi thứ sạch sẽ, mặt mũi mọi người đều một mảnh bi ai, im lặng không tiếng động lui ra ngoài.
Ai, nếu sự thật là như vậy, khóc lóc cũng không giải quyết được vấn đề gì!
Cửu vương phi vừa nghĩ liền cảm thấy mình phải kiên cường lên.
Nàng cũng là một kỳ nữ, trước đây lúc chưa gả cho Cửu vương gia, nàng chỉ là thứ nữ của phủ Lương tể tướng, bởi vì mẫu thân trở thành vật hy sinh trong cuộc chiến tranh sủng của các phu nhân và di nương ở tướng phủ, một thân bệnh tật còn bị Tướng gia vất bỏ trong tiểu viện hẻo lánh.
Nếu như không phải Lương thị to gan, ra ngoài nhận một chút nữ nhi hồng về làm để sinh sống, e rằng có chết già trong tướng phủ cùng không có ai biết.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện