[Dịch] Nhất Phẩm Trù Phi - Sưu tầm
Chương 31 : Chương 31
.
Lưu thị thực sự là giận điên lên, nha đầu kia bỗng chốc lấy ra nhiều tiền như vậy, trên người khẳng định vẫn còn tiền, lại tiếp tục bổ nhào về phía Họa Nhi.
Họa Nhi trực tiếp lùi về trong sân: “Ta khuyên thẩm tốt nhất đừng động thủ nữa, chỉ cần ta ra ngoài kia, hô lên một tiếng, cuối cùng người thua thiệt chính là ngươi.”
Lưu thị suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, liền không động thủ nữa: “Họa Nhi, trên người còn có bao nhiêu tiền, đều đưa hết ra đây. Chân nhị bá ngươi bị thương, cần tiền chữa trị.”
Họa Nhi đúng là phục vị cực phẩm thân thích này: “Nhị thẩm, nói thật cho ngươi biết! Ta và Hằng nhi ngoại trừ Thực Vi Thiên sắp đóng cửa kia ra thì cái gì cũng không có, kể cả trên người ta bây giờ cũng không có lấy một văn tiền. Về phần chân nhị bá bị thương, trực tiếp đến Trí Hòa Đường ở trấn trên lấy thuốc là được, quầy thuốc đã thu bạc rồi.”
Lưu thị vừa nghe đến bạc, ánh mắt trong giây lát sáng lên.
Tiễn được Lưu thị, đóng cửa đi ngủ, một lát tiếng gõ cửa lại vang lên. Họa Nhi nặng nề thở dài một hơi, ta đi, chuyện này vẫn chưa kết thúc được rồi. Liền rất không tình nguyện xuống giường mở cửa. Vừa mở cửa ra, sửng sốt một chút, Thi nhi trong tay bưng một bát mỳ.
“Tứ tỉ, tỷ còn chưa ăn cơm! Mẹ dùng bột mỳ vừa được chia làm bát mỳ cho tỷ ăn này.” Thi nhi vẻ mặt tươi cười nhìn Họa Nhi.
Trong lòng Họa Nhi tức thì cảm thấy ấm áp, hóa ra còn có người chú ý đến cô tối nay chưa ăn cơm. Mỉm cười, nhận lấy bát mỳ: “Cảm ơn, vừa hay tứ tỷ cũng đang đói.”
Thi nhi thấy Họa Nhi đã nhận bát mỳ, cười rất vui vẻ: “Mẹ muội còn muốn cảm ơn tỷ nữa, nói sau này để dành được đủ tiền, nhất định sẽ trả lại cho tỷ. Mẹ tự mình đến đây không hay lắm, nên để muội mang tới cho tỷ. Tứ tỷ, từ từ ăn, muội về trước đây.”
Họa Nhi gật đầu: “Được! Nói với tứ tẩu số bạc đó không cần trả lại. Ta chỉ là không muốn đồ cha tặng cho muội lại dùng ở chỗ nhơ bẩn đó.”
Họa Nhi nhìn bát mỳ, không nhịn được cười một cái, Trần thị này thật ra là một người hiểu chuyện. Hôm nay cô một chốc đã cầm ra chín mươi lượng bạc, tất cả mọi người đều nhìn thấy rồi. Nếu như Trần thị tự mình qua đây, không phải là làm mọi người cho rằng nàng có dụng tâm kín đáo?
Một đêm mộng đẹp.
Sáng sớm ngày hôm sau, ba nhà đều tự nhóm lửa thổi cơm, không cùng nhau ăn chung nồi nữa.
Mới sáng sớm, Diêu thị đã tới đập cửa phòng Họa Nhi: “Họa Nhi, phân nhà rồi, đến chỗ đại bá ăn cơm, lát nữa để Kế Tổ ca đưa ngươi lên trấn trên.”
Họa Nhi cũng không từ chối: “Được! Cảm ơn đại thẩm.” Mặc dù Diêu thị này là kẻ không có lợi thì không dậy sớm, nhưng trên người cô không có đồng nào, cũng không có gì tốt cho ả moi ra được.
Bữa sáng làm rất khéo léo, so với bánh ngô và canh rau khi còn ăn chung, đúng là đẳng cấp cao hơn không biết bao nhiêu lần. Diêu thị vẫn luôn mỉm cười nhìn Họa Nhi, đem đồ ăn ngon ưu tiên gắp cả vào bát cô: “Họa Nhi, ăn nhiều một chút, nhìn ngươi thật gầy. Trước đây ngươi ở cùng nhị bá, ta cũng không tiện nhúng tay vào chăm sóc ngươi. Bây giờ tuy nói là phân nhà, chúng ta cũng là thân thích tuy xương gãy nhưng vẫn liền gân. Sau này trở về thôn thì cứ đến chỗ đại thẩm.”
“Cảm ơn đại thẩm!” Họa Nhi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nghĩ thầm đây là đặc biệt tiếp đãi cô, được thôi! Đã có người nói lời dễ nghe như vậy, cô sao lại không tiếp nhận chứ?
Ăn cơm xong, Diêu thị này dường như lại làm ảo thuật, biến ra hai bộ quần áo mới tinh: “Họa Nhi, đêm qua ta cùng đại tỷ ngươi đã giúp ngươi và Hằng nhi làm, đến trấn trên quản lý Thực Vi Thiên, cũng không thể ăn mặc quá giản dị.”
Họa Nhi nhìn bộ quần áo kia, chất vải đúng là không tệ. Nhận lấy bộ quần áo lại cảm tạ lần thứ hai: “Cảm ơn đại thẩm, quần áo thật là đẹp.” Trên mặt lập tức mỉm cười ngọt ngào.
Cầm nhi nhìn bộ dạng Họa Nhi vui vẻ nhận lấy quần áo, vẻ mặt nhất thời trầm xuống. Thật là không hiểu nổi mẹ, tại sao lại muốn đem vải cất làm của hồi môn ra làm quần áo cho hai người bọn họ, cái này còn chưa tính, lại có thể bắt nàng thức cả đêm làm quần áo cho tiểu tạp chủng này, nghĩ đến là thấy tức.
Họa Nhi tất nhiên nhìn được khó chịu trong mắt Cầm nhi, thế nhưng cô làm như không thấy. Tức giận với một tiểu cô nương? Quá ngây thơ rồi. Sau khi ăn xong, Diêu thị lại giúp Họa Nhi thay quần áo mới, chải hai cái búi tóc, dùng hai đoạn dây gấm cột lại, thật đúng là xinh đẹp khả ái.
Trong bao quần áo đã đặt sẵn đồ ăn, đồ dùng, còn có cả quần áo cho Hằng nhi. Diêu thị một mực tiễn Họa Nhi đến tận cổng thôn, gặp phải người trong thôn liền lên tiếng chào hỏi, dọc theo con đường này đã dặn dò rất nhiều, quan tâm rất nhiều, cuối cùng đem Họa Nhi giao cho Kế Tổ.
“Kế Tổ, đến trấn trên rồi thì đi Thực Vi Thiên xem xem, Họa Nhi ở chỗ đó còn thiếu thứ gì, đều giúp Họa Nhi chuẩn bị thỏa đáng. Tam thúc tam thẩm ngươi mất sớm, ngươi làm đại ca, phải che chở cho Họa Nhi và Hằng nhi thật tốt.”
“Đã biết, mẹ. Người quay về đi! Xe bò của Du thúc tới rồi.” Kế Tổ nói rồi phất phất tay với Diêu thị.
Trong trí nhớ của Họa Nhi, Kế Tổ học hành không quá tiến bộ, chỉ là mấy tháng gần đây nỗ lực rất nhiều. Không phải là đang cầm sách đọc, thì là đang cầm bút viết, gần như không nhìn thấy hắn giống trước kia dửng dưng không để ý. Đặc biệt khoảng thời gian này, ngoại trừ ăn ngủ, chính là đem bản thân nhốt ở trong phòng đọc sách viết chữ, khắc khổ rất nhiều.
Diêu thị để hắn đưa cô lên trấn trên, là sợ hắn một mực giam mình trong phòng đọc sách, học đến đổ bệnh, hay là còn có dụng ý khác?
Trên xe bò của lão Dư, đã ngồi năm sáu người cùng đi lên trấn trên, đều là những thôn phụ cận. Nói chuyện phiếm vài câu, Kế Tổ từ đầu đến cuối không nói nhiều, bị nhận ra là con trai Sở tú tài, cũng chỉ cười một tiếng đáp lại, rất lạnh nhạt, trong mắt không nhìn ra nửa phần kiêu ngạo.
Đến được trấn trên, Kế Tổ như cũ không nói một lời, chỉ là giúp Họa Nhi mang bao quần áo, đi về phía trước. Đến Trí Hòa Đường thì dừng lại, nhìn vào bên trong một chút, sau đó khóe miệng hơi cong, ánh mắt cũng trở nên ôn nhu rất nhiều.
Họa Nhi có chút hiếu kỳ, cũng hướng bên trong nhìn thoáng qua, một người con gái mười hai mười ba tuổi trắng trong thuần khiết, ở trên quầy cân thuốc. Không nhịn được cười một tiếng: “Đại ca, huynh đang nhìn gì vậy?”
Kế Tổ trong nháy mắt đỏ mặt: “Không, không nhìn gì cả! Đi thôi!”
Họa Nhi nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của hắn, không khỏi nở nụ cười.
Đến Thực Vi Thiên, bầu không khí hoàn toàn không giống với ngày hôm qua. Bàn ghế sàn nhà đã được lau sạch sẽ. Những người bên trong trên mặt cũng đều mang nụ cười, tinh thần sôi nổi hoạt bát.
Kế Tổ quan sát bốn phía một chút, trong mắt đều là bất ngờ. Hắn đến trấn trên tương đối nhiều, đối với Thực Vi Thiên lại càng là quen thuộc, nhưng lần này lại thấy bầu không khí của Thực Vi Thiên hoàn toàn khác với mọi ngày.
Hằng nhi vừa nhìn thấy Họa Nhi, thoáng cái đã nhào tới trong lòng cô: “Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng trở về. Hằng nhi nhớ tỷ lắm”
“Mới một đêm không gặp đã nhớ rồi sao? Hôm qua ngủ thế nào?” Họa Nhi hỏi, sờ sờ chỗ da bị trầy trên mặt nó, không biết là ai đã bôi thuốc giúp.
“Hôm qua Hằng nhi ngủ thấy rất thơm, giường và chăn đều rất thoải mái.” Nói rồi lại cúi đầu, “Nhưng mà buổi tối nhớ tỷ tỷ, sau đó Nguyên tử ca ca ngủ cùng đệ.”
Họa Nhi yêu thương nhéo một cái trên mặt Hằng nhi: “Vậy đúng là vất vả Nguyên tử rồi, có bị đá chăn hay không?”
Nguyên tử lập tức nói tiếp: “Không vất vả, tiểu Đông gia buổi tối rất ngoan, so với tiểu muội muội tôi khi còn nhỏ ngoan hơn nhiều.”
Hằng nhi ngước mặt lên cười híp mắt rất vui vẻ: “Nguyên tử ca ca đều nói đệ ngoan. Tứ hỷ thúc buổi sáng còn nấu hoành thánh cho đệ ăn, trong hoành thánh còn bọc cả thịt, ăn rất ngon.”
Họa Nhi nhìn mọi người trong sảnh, trong mắt đều là cảm kích, bọn họ có thể thật lòng đối đãi với Hằng nhi như vậy, cô chắc chắn sẽ thành tâm gấp bội báo đáp bọn họ.
Họa Nhi cười cười: “Tứ Hỉ thúc làm hoành thánh cho đệ ăn, đệ có cảm tạ Tứ Hỉ thúc hay chưa?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện