[Dịch] Nghịch Thủy Hàn
Chương 64 : Ngươi là ai? Ta là ai?
Người đăng: Ba_Van</font>
.
Chương 64: Ngươi là ai? Ta là ai?
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
Chương 64: Ngươi là ai? Ta là ai?
Tiếng kêu thảm vừa vang lên, Lưu Độc Phong đã vọt ra khỏi miếu.
*****
Ngay khi thấy Liêu Lục lấy kính ra, Hồng Phóng vừa vội phóng người lướt tới, vừa quát to: “Đừng để cho hắn soi kính!”
Không biết bằng cách nào trên tay hắn đã xuất hiện một mũi tiêu có cột dây xích, đưa tay ra sau lấy đà, hắn phóng vèo mũi tiêu về phía Liêu Lục.
Đã bị trọng thương, Liêu Lục không thể né tránh.
Gã chỉ có thể chiếu chiếc kính về phía Hồng Phóng.
Mắt thấy mũi tiêu của mình sẽ trúng đích, đột nhiên Hồng Phóng phát hiện một người đang bắn tiêu về hướng mình.
Ứng biến rất nhanh, Hồng Phóng vút người lên cao, thoát khỏi mũi phi tiêu.
Ngay lúc đó, hắn phát hiện một người nữa cũng đang nhảy lên cao, phóng tiếp một mũi tiêu về phía hắn. Nhưng người này lại chính là hắn!
Hồng Phóng vội vận thiên cân trụy rơi nhanh xuống đất, lăn một vòng rồi chồm dậy. Đang lúc tưởng đã tránh thoát được mũi tiêu đó, hắn lại thấy một người lăn tới gần, nhằm dưới sườn hắn bắn chéo lên một mũi tiêu khác.
Chỉ trong một hơi thở đã tránh thoát được hai mũi phi tiêu, đến mũi thứ ba Hồng Phóng chợt tỉnh ngộ. Động tác không hề chậm lại, hắn liên tiếp xoay tròn tám vòng như con vụ, không những tránh được mũi phi tiêu mà thân hình cũng áp sát gần Liêu Lục.
Thế nhưng mũi phi tiêu lại vèo một tiếng, bay vòng trở lại bắn thẳng vào lưng hắn.
Hồng Phóng đã hạ quyết tâm nên dây xích phi tiêu trên tay vẫn quấn một vòng xiết quanh cổ Liêu Lục, cười gằn: “Đó chỉ là ảo ảnh của chiếc gương mà thôi, ta không tin...” Lời chưa dứt, một luồng gió mãnh liệt đã ập tới ngay lưng hắn.
Có thể nói lần này Hồng Phóng sợ đến mất cả hồn vía, không màng đến việc giết Liêu Lục nữa, hắn chỉ kịp hơi nghiêng người tránh, “phụp” một tiếng, phi tiêu đã cắm vào sau xương cánh tay trái của hắn.
Hồng Phóng đau đến chết đi sống lại. Liêu Lục lại giương kính lên, trong kính xẹt ngang một bóng người đang nhằm Hồng Phóng phóng một mũi tiêu!
Hồng Phóng đau đến hồn vía bay mất, đâu còn sức tránh né.
Nhưng ngay lúc đó, thân hình Liêu Lục chợt cứng đơ, giật nẩy lên rồi ngã gục xuống đất, trên lưng cắm hai thiết xoa (nĩa sắt).
“Trương Ngũ” xuất hiện ngay sau lưng y.
Cái kính đã lọt vào tay “Trương Ngũ”.
Mắt tên “Trương Ngũ” này lóe sáng, tay y nắm chặt chiếc kính, miệng lẩm bẩm: “ Hiên Viên Hạo Thiên Kính! Đúng là Hiên Viên Hạo Thiên Kính! Quả nhiên là thần vật!”
Đột nhiên một tiếng rú đau xót vang lên: “Lão Lục!”
Hồng Phóng vội gọi lớn: “Cẩn thận!”
Một luồng kình phong theo bóng người tấn công “Trương Ngũ” giả.
Trong lúc cấp bách, tên “Trương Ngũ” giả vội ngửa người, dùng thế “lý ngư đã đỉnh” (cá chép quẫy mình), “dã hạc tùng lâm” (chim hạt tung cánh) bật người như hoàng oanh phóng vút lên cao, chuyển người bổ nhào quặp lại kẻ tấn công!
Chỉ trong nháy mắt, tên “Trương Ngũ” giả đã lấy công làm thủ, cũng đã cất kính vào người, liên tiếp sử dụng bốn loại thân pháp ép kẻ tấn công hắn vào tuyệt địa. Chiếc khóa “Âm Dương Tam Tài Đoạt” trên tay hắn vung về phía đối phương.
“Âm Dương Tam Tài Đoạt” đầy gai thép, trên dưới như lưỡi câu, có thể khóa binh khí đối phương dễ như trở bàn tay. Mũi thép nhọn hình mõ vịt, sống hơi lõm, tẩm chất độc cực kỳ lợi hại gặp máu là gây hôn mê, máu văng ra cũng có thể khiến người bị thương, là binh khí cực độc.
Nhưng kẻ kia lại đột nhiên rút ra một thanh vũ khí.
Thứ vũ khí này khiến “Trương Ngũ” giả bất ngờ.
Đó chỉ là một cây bút.
Một cây bút mà dám đối chọi với thanh “Âm Dương Tam Tài Đoạt” người giang hồ vừa nghe hơi đã biến sắc?!
Âm Dương Tam Tài Đoạt là độc môn binh khí do sư phụ truyền cho hắn. Tam Tài Đoạt toàn bộ có hai thanh, thanh hắn đang cầm là Dương đoạt, toàn thanh tỏa ánh sáng trắng nhợt khiến người ta không rét mà run.
Loại vũ khí này có chín chiêu, hắn chỉ học được một chiêu.
Chiêu đó là chiêu “Chỉ Thiên Hoa Địa” (chỉ trời vẽ đất).
Nhưng chỉ cần một chiêu đó thôi cũng đủ tạo nên ngoại hiệu của hắn.
Thanh “Tam Tài Đoạt” của hắn đã từng chụp đứt mười hai đầu người, bảy cánh tay, bốn cái chân, còn có hai người bị chụp đứt ngang hông.
Nếu như hai mươi lăm người đó không bị hủy vào tay hắn thì trên giang hồ có ít nhất trên ngàn nhân vật hắc đạo lợi hại phải lẩn trốn suốt đời, không dám xuất hiện.
Cho nên “Trương Ngũ” giả rất tin tưởng vũ khí của mình.
Hắn cũng biết địch thủ là ai.
Chính là “Trương Ngũ” thật.
Trương Ngũ không hề do dự chút nào.
Cây bút thanh mảnh của gã vừa vung ra đã bị quấn vào trong Tam Tài Đoạt.
Tên “Trương Ngũ” giả chưa kịp sử chiêu thứ nhất mà bút và đoạt đã khóa chặt lấy nhau rồi.
Nhưng kết quả lại khiến Hồng Phóng và “Trương Ngũ” giả kinh hoàng.
“Âm Dương Tam Tài Đoạt” như một cành cây, còn cây bút nhỏ trên tay Trương Ngũ lại như thanh đao bén, từng nhát từng nhát gọt tới.
Chỉ trong chốc lát, Tam Tài đoạt bị tỉa thành một cây gậy trọc lóc.
Mũi bút đã đâm vào giữa. Đó là chiêu thức giết người lợi hại nhất trong bút pháp “Xuân Thu bút” của Trương Ngũ, mỗi nhát bút đều tạo ra cuồng phong mãnh liệt, cứ như đang ở giữa cảnh chiến trường sát phạt hùng tráng!
“Trương Ngũ” giả hú lên một tiếng quái dị, trong lúc cấp bách vội rút Hạo Thiên Kính ra, qua sự phản chiếu của kính, chiêu thức giết người của Xuân Thu bút lại nhằm vào Trương Ngũ phản công ngược lại!
Trương Ngũ và Liêu Lục là đồng môn, tình cảm giữa hai người cũng rất gắn bó.
Đương nhiên gã biết uy lực lớn nhất của Hiên Viên Hạo Thiên Kính là ở chỗ: lợi dụng ảo ảnh, mang thế công của đối phương phản kích lại đối phương. Khi đối phương xem đó như là trăng dưới nước, hoa trong kính, chỉ là ảo ảnh mà thôi, thì nó biến thành chiêu thức giết người thật sự. Còn khi đối phương cẩn mật phòng ngự, thì chiêu thức lại biến thành ảo ảnh không thật.
Thế công của đối phương càng sắc bén, đòn phản kích lại càng mãnh liệt.
Thế bút của Trương Ngũ chậm lại, không ngờ gã lại vẽ trên không một bức tranh phong cảnh.
Thế công của “Trương Ngũ” giả bỗng nhiên ngừng lại.
Hắn đang giữ Hạo Thiên Kính, vật với tâm phải tương thông, tạm thời khó có thể điều khiển nên tâm ý mơ hồ, phòng bị sơ hở. Hồng Phóng thấy tình thế bất lợi, quát to: “Ngũ sư huynh, huynh làm gì thế?!”
Đột nhiên Trương Ngũ thực hiện một động tác kỳ lạ: gã đâm bút vào yết hầu.
Trong lúc mơ hồ, “Trương Ngũ” giả cũng thọt kính vào cổ họng.
Chiêu bút “hoành tảo thiên quân” (quét sạch ngàn quân) này không tấn công đối phương mà lại tự đánh chính mình.
Nếu Trương Ngũ vung bút tấn công về phía kính, gương sẽ phản chiếu lại thế công của gã. Nhưng nếu gã vung bút tự tấn công chính mình, chiếc kính sẽ mất tác dụng, người lại trở thành gương.
Bút của Trương Ngũ đâm tới cổ họng đột nhiên mềm đi, giống như một cây bút bình thường, mũi bút chỉ quệt nhẹ lên yết hầu của gã để lại một vết mực nhàn nhạt, chỉ thế mà thôi. Đúng là Xuân Thu bút có thể cứng có thể mềm, tùy tâm người sử dụng.
Nhưng “Trương Ngũ” giả lại chưa biết sử dụng Hạo Thiên Kính. Món sát khí vào tay “Trương Ngũ” giả lại biến thành mối nguy cho chính hắn.
Ở mép của Hiên Viên Hạo thiên kính có gắn một mũi nhọn!
“Trương Ngũ” giả xoay tay tự đâm mình, không khác gì tự tìm lấy cái chết.
Mắt thấy tình thế khẩn cấp như vậy, bất chấp đau đớn trên lưng, Hồng Phóng vung tay lên, ba mũi thiết tật lê xé gió bắn ra!
Một mũi nhắm vào mũi nhọn trên kính!
Một mũi nhắm vào chuôi kính!
Một mũi nhắm thẳng mi tâm của Trương Ngũ!
Trương Ngũ đã liều mạng.
Gã đã thấy từng người Vân Đại, Lý Nhị, Lam Tam, Chu Tứ ra đi trước mặt mình, vừa rồi lại thấy Liêu Lục chết thảm.
Gã quyết tâm giết chết hai kẻ trước mặt để báo thù cho Liêu Lục, đồng thời đoạt lại Hạo Thiên Kính.
Ngay khi thấy vũ khí “Âm Dương Tam Tài đoạt” gã đã biết kẻ địch là ai.
Chính là “Chỉ Thiên Hoa Địa” Hồ Chấn Bi và “Thiết Tật Lê”.
Đó là hai đại đệ tử của Cửu U Thần Quân.
Hồ Chấn Bi hóa trang thành gã, còn “Thiết Tật Lê” giả làm Hồng Phóng, hoặc Hồng Phóng chính là Thiết Tật Lê. Cả hai tên đã hợp sức giết chết Liêu Lục.
Gã biết rõ mình không địch nổi Hồ Chấn Bi và Thiết Tật Lê liên thủ, nhưng nỗi bi phẫn đã che mờ tất cả, gã quyết định phải đối đầu với hai tên ác ma để đoạt lại pháp bảo độc môn của Lưu bộ thần.
Gã vẫy mạnh tay, một đám mực bay vù ra, vừa hay bắn trúng mũi thiết tật lê đang bắn tới như phi đạn.
“Phạch” một tiếng, đám mực kết thành một khối cứng rắn, sau khi va vào thiết tật lê thì vỡ thành vô số mảnh vụn nhưng thiết tật lê cũng bị đánh lệch hướng, không biết bay đi đâu mất.
Cùng lúc đó, Hiên Viên Hạo Thiên Kính trên tay “Trương Ngũ” giả cũng bị một mũi thiết tật lê đánh lệch. Mũi nhọn không đâm trúng yết hầu mà chỉ vạch trên cổ hắn một vết trầy nhỏ.
Còn mũi thiết tật lê cuối cùng lại bắn lên cổ tay của Hồ Chấn Bi làm Hạo Thiên Kính rơi xuống đất.
Thiết tật lê của “Thiết Tật Lê” tẩm chất kịch độc, toàn thân đầy gai nhọn. Nhưng mũi bắn lên cổ tay Hồ Chấn Bi lại chỉ đánh rơi Hạo Thiên Kính mà không làm trầy da của gã kia. Có thể thấy thủ pháp phóng ám khí của Thiết Tật Lê trong lúc khẩn cấp vẫn giữ được độ chuẩn xác, không sai chệch chút nào.
Hạo Thiên Kính vừa rơi, Hồ Chấn Bi như tỉnh giấc mộng, không ngờ sư đệ Thiết Tật Lê lại ám toán mình, hắn nổi giận quát lớn: “Người làm cái gì thế …” Nhưng rồi chợt tỉnh ngộ biết rõ mối nguy hiểm vừa rồi, hắn lập tức biến sắc.
Trương Ngũ vung bút lên, người phóng đến chỗ Hạo Thiên Kính!
Gã quyết không để món bảo bối này lọt vào tay kẻ thù!
“Thiết Tật Lê” cũng quyết tâm đoạt lấy.
Hắn phẩy tay, hai mũi thiết tật lê chia trên dưới bắn tới.
Trương Ngũ vừa nhủi người xuống, vươn tay với tới Hạo Thiên Kính, hai mũi thiết tật lê đã bay đến!
Nếu vẫn chụp lấy Hạo Thiên Kính, gã sẽ bị thiết tật lê bắn trúng!
Còn nếu như gã lùi lại tránh né thì Hạo Thiên Kính chắc chắn sẽ lọt vào tay đối phương!
Nếu thế thì uy lực của Xuân thu bút sẽ bị kềm chế, gã cũng sẽ chết trong tay địch nhân.
Còn nếu cố đoạt Hạo Thiên Kính, gã sẽ không kịp tránh né hai mũi thiết tật lê.
Cái chết sẽ rất thảm khốc.
Chắc chắn là chết.
Trương Ngũ quyết định đặt mình vào chỗ chết để tìm cái sống.
Gã đã quyết một trận sống mái.
Thân pháp gã không đổi, chỉ đột nhiên tăng tốc.
Kính đã nằm trong tay gã.
Thiết tật lê cũng đã đến trước mặt, ngay mắt và ngay ngực!
Gã xoay kính chiếu lại, chiếu vào hai mũi thiết tật lê trên dưới!
Thời điểm này, hai mũi thiết tật lê đã tới rất gần. Ngay khi Hạo Thiên Kính chiếu trúng, hầu như hai mũi ám khí này chỉ trong nháy mắt sẽ cắm vào người Trương Ngũ!
Nhưng Hạo Thiên Kính đã kịp thời chiếu vào chúng!
Do Trương Ngũ quơ kính chiếu vội nên góc độ không thể nào chính xác được. Kính chỉ chiếu được hơn nửa mũi thiết tật lê phía trên đang bắn vào trán, còn mũi bắn vào ngực chỉ chiếu được non nửa.
Tuy nhiên, năng lực kỳ diệu của Hạo Thiên Kính cũng đã được phát huy.
Trong hai mũi, mũi phía trên lập tức bay ngược về!
Còn mũi phía dưới, bắn tới thì không được, lùi cũng không đủ lực nên khựng lại giữa không trung rồi “bạch” một tiếng, nổ tan tành.
“Thiết Tật Lê” phóng ra hai mũi ám khí tuyệt học, cho rằng thành công đã trong tầm tay, bất kể Trương Ngũ chọn cách tránh né hay chịu chết, hắn cũng đoạt được Hạo Thiên Kính.
Nào ngờ người vừa nhủi tới, thiết tật lê đã bắn ngược trở về!
Người “Thiết Tật Lê” nhào về phía trước, chẳng khác nào lao vào thiết tật lê!
Một bắn tới, một hứng lấy, mới nhanh làm sao!
Nhưng “Thiết Tật Lê” đúng là tài giỏi hơn người, chỉ nghe “vèo” “vèo” hai tiếng, hai mũi thiết tật lê đã được hắn bắn ra!
Mũi thứ nhất triệt tiêu kình lực của mũi thiết tật lê đang bắn ngược vào người hắn. Mũi thứ nhì đẩy hai mũi thiết tật lê đang lưng chừng giữa không trung bay đi mất hút.
“Thiết Tật Lê” vẫn không hề giảm tốc độ.
Ngay khi Trương Ngũ chụp được chuôi kính, tay “Thiết Tật Lê” cũng túm được vành kính.
Cổ tay Trương Ngũ kéo mạnh, khiến chiếc kính bị ấn xuống.
Vành kính có gờ bén nhọn.
‘Thiết Tật Lê” đành phải rụt tay!
Đúng lúc đó, Trương Ngũ phát hiện có luồng gió vụt tới sau lưng!
Gã khẽ quay người, một mũi thiết tật lê đã bắn đến chóp mũi.
Mũi thiết tật lê này chính là mũi ám khí bị Trương Ngũ dùng đám mực của Xuân Thu bút đánh bay.
Nhưng rốt cuộc nó không bị đánh rớt mà bay vòng theo một phương hướng khác, im hơi lặng tiếng bắn tới gần Trương Ngũ.
Đợi đến khi Trương Ngũ phát hiện được thì dù có ứng biến thế nào cũng không kịp cứu mình thoát khỏi quỷ môn quan.
Đó là lý do vì sao trên giang hồ, chỉ bằng vào mấy mũi thiết tật lê nho nhỏ mà “Thiết Tật Lê” có thể được chia phần ăn cướp của mười sáu phân đà lục lâm khắp ba sông bốn bể.
“Thiết tật lê, kiến huyết phong hầu, nhất lộ cản đáo diêm vương điện.” (Thiết tật lê, trầy cũng chết người, sớm gặp Diêm vương.)
Vận mệnh của Trương Ngũ xem ra chỉ có Diêm La mới có thể cứu nổi.
*****
Thích Thiếu Thương vừa hé mắt đã phát hiện Lưu Độc Phong không còn trong miếu.
Nhưng y lại có một loại cảm giác kỳ dị.
Trong miếu không phải chỉ có một mình y.
Trong bóng tối nhất định còn có người khác.
Là ai vậy?
Ngay lúc đó, đám tàn lửa lại bùng cháy sáng.
Vài luồng khói bốc thẳng lên, đám than tàn lại bừng cháy sáng. Ánh lửa tuy đượm, nhưng lại khiến quang cảnh trong miếu tối tăm thêm.
Bời vì ánh lửa có màu lục xỉn.
Vài luồng khói lững lơ vô chừng, ánh lửa lục lập lòe. Dường như Thích Thiếu Thương nghe được từ lòng đất tiếng gào bi thương, tiếng rú thảm thiết, tiếng xích lê lạt xạt.
Y trấn tĩnh lại.
Càng gặp nguy hiểm, càng phải điềm tĩnh.
Hoang mang không ích lợi gì.
Người giang hồ từng thật sự trải qua nguy hiểm đều có định lực như thế.
Ánh lửa càng lúc càng hừng hực.
Cả tòa miếu đổ nát toàn một màu xanh lục xỉn. Đến cả tượng bồ tát, lưới nhện giăng mắc khắp nơi đều có những chỗ gồ ghề, lung linh ánh lục đậm một cách quỉ dị.
Làn khói khi tụ khi tán, tạo nên bốn cột khói đang bốc thẳng lên trời, dần dần tụ thành một màng mỏng màu lục như tấm xoa, lửng lơ trên ngọn lửa ba thước (1m).
Thích Thiếu Thương thản nhiên nhìn ngọn lửa màu lục biến hóa bất thường, huyền ảo, kỳ dị đó. Cảm thấy chói mắt, y từ từ nhắm mắt lại.
Nguy cơ trước mắt mà y lại không thèm nhìn đến?
Chỉ nghe có tiếng hỏi: “Ngươi chính là Thích Thiểu Thương?”
So với lúc mở mắt, khi nhắm mắt lại thì Thích Thiếu Thương còn nhạy bén, bình tĩnh hơn hẳn; nhưng câu hỏi này làm lòng y chấn động.
Tuy giọng nói này như quỷ gào, ma hú nhưng không thể khiến y kinh ngạc, mà là giọng nói này lại vang ra từ cổ họng của y.
Câu hỏi vừa rồi chính là y tự hỏi y.
Giọng nói kia hoàn toàn giống hệt thanh âm của y.
Rốt cuộc là lực lượng gì lại có thể khiến y tự hỏi mình như thế?
Không kềm được, Thích Thiếu Thương buột miệng hỏi: “Ngươi là ai?”
Giọng nói này vẫn dường như từ cổ họng của y phát ra, lại hỏi tiếp: “Ngươi là ai?”
Thích Thiếu Thương đổ mồ hôi trán, khàn giọng: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Giọng nói của y cũng hỏi giống hệt: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Thích Thiếu Thương lẩm bẩm: “Thích Thiếu Thương, ta là Thích Thiếu Thương.”
Giọng nói này đột nhiên phân thành hai loại giọng, một vẫn là tiếng nói của Thích Thiếu Thương: “Ta là Thích Thiếu Thương, ta là Thích Thiếu Thương, ta là Thích Thiếu Thương…” Còn giọng kia như tiếng trẻ con đứt hơi, bệnh nặng hấp hối, thều thào: “Ngươi là Thích Thiếu Thương, ngươi là Thích Thiếu Thương, ngươi là Thích Thiếu Thương…”
Thích Thiếu Thương quát to: “Ngươi là ai?!” Tiếng quát chấn động mái ngôi miếu cũ khiến bụi cát ràn rạt đổ xuống.
Tiếng quát của y lại tạo nên tiếng vọng: “Ngươi là ai ngươi là ai ngươi là ai…” Rồi lại phân thành hai giọng: “Ngươi là ai” “Ta là ai”. Sau đó ù ù dội lại thành bốn âm thanh: “Ngươi là ai”, “Ta là ai” “Ngươi là ai, ta lại là ai’, “Ta là Thích Thiếu Thương”… cứ vòng vòng trở lại rồi lại phân thành tám, thành mười sáu giọng khác nhau, đan xen, lòng vòng trong tai trong não Thích Thiếu Thương.
Đột nhiên Thích Thiếu Thương hú dài.
Tiếng hú bén nhọn vút cao.
Ngọn lửa lục chớp sáng bừng, dơi quạ bay tứ tán. Sau đó, tòa miếu cũ bổng nhiên tĩnh lặng, chỉ có Thích Thiếu Thương đang ngồi xếp bằng một mình đối diện với ngọn lửa. Mày tóc đều nhuộm màu xanh lục. Không một tiếng động. Hoàn toàn tĩnh lặng.
_________________
* * *
Hết chương 64
~*~*~*~*~*~*~*~*~ Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện