[Dịch] Nghịch Thủy Hàn

Chương 47 : Danh bộ và Thần bộ

Người đăng: duahau

.
Chương 47: Danh bộ và Thần bộ ~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~* Chương 47: Danh bộ và Thần bộ. Người này cao lớn uy nghi, toát lên khí phái cao quý. Tuy quần áo trên người loang lổ, lấm tấm vết bùn máu nhưng vẫn không làm giảm khí độ của lão. Chính là Lưu Độc Phong. Lão quay đầu lại. Vô Tình hơi giật mình, thất thanh: “Là ngài!” Rồi chàng phất tay thu hồi phi đao. Có thể nói Lưu Độc Phong là hảo thủ số một ở Lục Phiến Môn. Bối phận của lão rõ ràng cao hơn Tứ đại danh bộ, thậm chí còn có thể sánh vai cùng Gia Cát tiên sinh. Tuy Tứ đại danh bộ thanh danh vang dội, rất có khí thế hậu sinh khả úy, sóng sau đè sóng trước, nhưng bọn họ vẫn thập phần tôn kính vị thần bộ chốn công môn này. Trong Tứ đại danh bộ, Vô Tình và Truy Mệnh đã từng có cơ hội gặp mặt Lưu Độc Phong. Vô Tình gặp gỡ Lưu Độc Phong ba lần: một lần theo Gia Cát tiên sinh phó yến gặp cả Lưu Độc Phong cùng Lý Huyền Y; một lần là lúc nghị sự cùng các vị quan viên ở Lại bộ, Ngự sử đại nhân và Hình bộ thượng thư; còn một lần là khi hai người cùng hợp lực bắt nhóm “Tam Tinh Thất Sát” gồm ba tên Thiên Lương, Thiên Tướng, Thiên Phủ. Lần cùng nhau phá án đó không những khiến cho sự hợp tác giữa Vô Tình và Lưu Độc Phong ngày càng chặt chẽ hơn, mà còn làm họ tăng thêm sự khâm phục lẫn nhau. Vốn Lưu Độc Phong là người khó tính, nhưng sau khi cùng nhau phá án, lão không nhịn được đã phải khen một câu: “Ta bội phục ngươi!” “So với người khác, ngươi thiếu đôi chân; nhưng khinh công của ngươi chẳng ai sánh kịp. Thể chất của ngươi yếu hơn người khác, nhưng ý chí của ngươi lại kiên cường hơn người. Ngươi không thể luyện được võ công, nhưng ám khí của ngươi chẳng thua kém gì Thục trung Đường môn. Tuy ai cũng có thể làm bộ khoái, chỉ có một mình ngươi là không thể, nhưng ngươi lại xứng đáng với nhiệm vụ này hơn bất cứ ai khác.” “Nếu ta là ngươi, ta không làm được như thế! Ta thực sự bội phục ngươi.” Đó là những lời tán dương tuyệt vời nhất mà Lưu Độc Phong đã dành cho Vô Tình. Lúc đó, Vô Tình chỉ đáp lại bằng một câu: “Cả đời ta đều học tập theo ngài.” Đó là chuyện năm năm trước. Từ đó, bọn họ chưa có dịp gặp lại nhau. Lưu Độc Phong cũng điềm đạm thốt: “Là ngươi!” Từ đầu lão đã nhận ra thủ pháp ném ám khí tuyệt thế, đoán có thể là Vô Tình, nên mức độ kinh ngạc của lão không nhiều như chàng. Lúc này Vô Tình mới ôm quyền thi lễ: “Lưu Đại nhân!” Lưu Độc Phong chào: “Thành bộ đầu!” Tên thật của Vô Tình là Thành Nhai Dư, giang hồ đã quên bẵng cái tên này, nhưng Lưu Độc Phong lại còn nhớ rất rõ. “Sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi đang trên đường đi phá vụ án Kim Ấn tự ở Thiểm Tây sao?” Vô Tình đáp: “Vụ án đã xong, tam sư đệ còn ở lại nơi đó thu xếp nốt công việc. Vì truy nã một tên ác đồ nên tại hạ đến trấn Nam Yến. Tên ác đồ bị thương, nên tại hạ tìm đến vị danh y họ Phan ở đó. Nghe mọi người kể chuyện, tại hạ mới được biết nhị sư đệ đã từng xuất hiện ở huyện Tư Ân, lại có vẻ như đang bị thương. Do đó tại hạ đến đây xem thử thế nào, lại gặp chuyện này …” “Tam sư đệ” chính là Truy Mệnh, “Nhị sư đệ” tức là Thiết Thủ, còn vị y sư họ Phan đương nhiên là vị “Phiên Sinh thần y” mà Thiết Thủ đã từng tìm đến. Dù sao Vô Tình cũng tham gia phá án đã lâu, biết lúc nào cần phải lập tức tỏ rõ lập trường. Mấy lời vừa rồi của chàng lập tức giải thích rõ được vì sao chàng lại có mặt ở đây. Lưu Độc Phong bật thốt: “À, thì ra ngươi không đi cùng với họ.” Ý lão là: nếu các ngươi là cùng một bọn thì chẳng tốt đẹp gì với ngươi đâu. Vô Tình hỏi: “Thích trại chủ là người nghĩa khí ngút trời, hiệp danh vang dội. Không biết hôm nay y phạm tội gì mà phải phiền đến đại giá của Lưu đại nhân từ ngàn dặm xa xôi đến tầm nã y?” Vô Tình biết rõ những vụ án kinh động cả đến vị Lưu bộ thần sống trong nhung lụa ở hoàng cung đều là án lớn. Nhưng chàng bất nhẫn khi thấy người nổi danh phong lưu tiêu sái, hiệp danh vang dội như Thích Thiếu Thương đã gặp nạn cụt tay rồi, còn khó thoát lưới pháp luật nên mới cố tình lên tiếng hỏi. Lưu Độc Phong giải thích: “Ta cũng không còn cách nào khác. Chính Hoàng thượng hạ chiếu chỉ muốn bắt Thích Thiếu Thương.” Vô Tình nghiêm nghị đáp: “Thế à!” Lưu Độc Phong lại nói: “Trên đường truy bắt, có không ít người giúp y. Nhân cơ hội bọn chúng đang đánh nhau với ngươi, ta bí mật tiếp cận, một chiêu bắt được y… Khi ta đến, chỉ thấy bọn chúng đang tập trung toàn lực vây công một người, ta cũng chẳng biết là ai, không ngờ lại là Thành đại bộ đầu. Thành ra ta lại gặp may rồi.” Vô Tình đáp: “Bọn họ lại tưởng tại hạ là Lưu gia.” Đột nhiên, Lưu Độc Phong buộc tội: “Tức đại nương và Hách Liên Xuân Thủy đã kháng cự, giết mất bốn người tùy tùng của ta. Chiếu theo lẽ thường, ta cũng phải bắt họ về kinh định tội theo luật.” Hách Liên Xuân Thủy hung hãn phản ứng: “Còn ta thì sao! Ngươi tính thử thanh kiếm trên tay ngươi đã nhuộm bao nhiêu máu của người Hầu phủ ta! Ngươi đã sát hại biết bao nhiêu hảo hán nhiệt huyết của bọn ta? Thế cũng không cần phải đền mạng sao?” Lưu Độc Phong đáp lại: “Vì ngươi kháng lệnh trước, bọn ta đang thi hành công vụ, giết mấy người đó là đúng rồi!” Cao Kê Huyết phẫn nộ: “Ai cũng chỉ có một mạng, không có nên hay phải gì cả. Các ngươi muốn giết bọn ta, bọn ta phải giết lại các ngươi! Đây không phải là chốn triều đình, ở đây mọi việc đều giải quyết theo quy củ giang hồ!” Lưu Độc Phong cười giận dữ: “Chiếu theo quy củ giang hồ, ta phải giết ngươi!” Cao Kê Huyết thủ tấn, vẫy vẫy Lưu Độc Phong: “Tới đây, có giỏi thì tới đây!” Lưu Độc Phong cười lạnh: “Ngươi cũng muốn dẫn dụ ta ra để cứu Thích Thiếu Thương à? Đừng xem ta là thằng ngốc chứ!” Cao Kê Huyết mỉa mai: “Ngươi là đồ hèn nhát, không dám tiếp chiến, chỉ dám hiếp đáp người bị thương mất tay mà thôi.” Lưu Độc Phong biến sắc, lão ráng kiềm chế cơn giận, trả lời: “Giết người phải đền mạng, việc khác ta không màng. Tức đại nương đã giết Vân Đại, nhất định phải đền mạng.” Hách Liên Xuân Thủy lướt tới chắn trước mặt Tức đại nương, quát: “Được, ngươi giết nhiều bộ hạ của ta, cũng phải đền mạng trước đã!” Vẻ mặt giận dữ, Lưu Độc Phong hừ lạnh: “Không ngờ Hách Liên Nhạc Ngô lại có một đứa con không ra gì như ngươi!” Hách Liên Xuân Thủy đáp trả: “Không ra gì à? Ta là thứ không ra gì cả, nhưng ít ra cũng chặt đứt được ngón cái của Lưu Thần bộ đại danh đỉnh đỉnh!” Bản thân hắn cũng bị mất ngón giữa, chỗ tay nắm chặt ngân thương vẫn còn đang ứa máu. Ý nghĩ trong đầu Lưu Độc Phong xoay chuyển: thật sự thì lão cũng đã giết không ít người, đa số là những chí sĩ trung nghĩa không sợ chết, nên không khỏi hối hận trong lòng. Cái chết của Vân Đại, đương nhiên Tức đại nương phải đền mạng. Còn những người giết hại Lý Nhị, Chu Tứ và Lam Tam đều đã chết trong cuộc chiến, không có gì là bất công. Trong lòng Lưu Độc Phong hiểu rõ: Thích Thiếu Thương và Tức đại nương không phải là người đại ác, mà còn nổi tiếng nghĩa hiệp. Bản thân lão phụng chỉ truy bắt họ, không ngờ lại đúng lúc họ gặp nạn bị thương, thù lớn chưa báo. Trước, lão đã phá hủy Toái Vân Uyên, làm hại không ít nữ tử vô tội; sau, do truy bắt hai người, đầu tiên lão kết thù với những kẻ ghê gớm trên giang hồ như Cao Kê Huyết và Vi Áp Mao, rồi lại còn kết oán với Hách Liên phủ có thế lực lớn trong triều đình. Thù càng kết càng sâu, thật không phải là việc tốt. Lão nhận ra Hách Liên Xuân Thủy và Cao Kê Huyết liều mạng ra tay, có vẻ không vì Thích Thiếu Thương mà chỉ vì muốn che chở cho Tức đại nương; còn Vi Áp Mao thì luôn luôn ủng hộ Cao Kê Huyết. Nếu như lão cứ nhất định ra tay giết Tức đại nương, Hách Liên Xuân Thủy và Cao Kê Huyết lại sẽ vì mối thù giết huynh đệ mà truy sát lão. Như vậy, cứ oan oan tương báo, đến lúc nào mới dứt? Lão muốn giết cả Hách Liên Xuân Thủy cùng Cao Kê Huyết cũng không phải là quá khó, nhưng chẳng ai dám chắc bọn thuộc hạ của Cao Kê Huyết, hay người thân của Hách Liên phủ không báo thù. Cứ như thế mãi, làm sao tốt được? Trong tay lão đã có Thích Thiếu Thương, tính ra cũng đã bắt được yếu phạm. Chỉ e đêm dài lắm mộng, không bằng trước tiên áp giải Thích Thiếu Thương về kinh thành, xem như hoàn thành nhiệm vụ. Huống chi, ý chỉ của thánh thượng không nói đến việc bắt nhóm Tức đại nương, bản thân lão cần gì phải ép người đến đường cùng? Sau một hồi suy nghĩ, Lưu Độc Phong quyết định: “Được! Nể mặt các ngươi, món nợ Tức đại nương giết Vân Đại tạm để đó. Còn vị Thích trại chủ này, ta thân mang lệnh vua, không thể không mang y về. Lần này, Lưu mỗ ta có chỗ nào khiếm khuyết lễ nghi giang hồ, ngày khác sẽ tạ tội.” Không đợi mọi người kịp phản ứng, lão quay sang Vô Tình, thấp giọng nói nhanh: “Ta phải đi đây, nhờ ngươi cản họ một chút. Ngày sau nói chuyện.” Vừa nói, lão vừa xuất kiếm! Thích Thiếu Thương thấy kiếm hoa lên, tưởng Lưu Độc Phong nổi ác niệm muốn giết mình, nhưng muốn tránh cũng không thể được, nghĩ là phải chết; không ngờ mũi kiếm sắc nhọn như vậy khi đâm vào huyệt đạo của y lại biến thành như gỗ cùn, chỉ phong bế năm đại huyện ở cổ và gáy, không hề thương tổn đến một chút da thịt nào. Thích Thiếu Thương ngã nhào xuống đất, Lưu Độc Phong vung tay chụp lấy, hét to: “Sau này gặp lại!” rồi phóng nhanh xuống đất. Hách Liên Xuân Thủy, Cao Kê Huyết đều giật mình ngạc nhiên. Mục đích chủ yếu của bọn họ là bảo vệ Tức đại nương. Bọn họ cũng biết rõ rằng dù mấy người bọn họ có liên thủ cũng chưa chắc thắng được Lưu Độc Phong, huống chi còn có Vô Tình một bên. Tục ngữ có câu: “Phủ bênh phủ, huyện bênh huyện”, hơn nữa Vô Tình và Lưu Độc Phong cùng là danh bộ! Có điều để bảo vệTức đại nương, bọn họ sẽ tận hết sức mình. Mà nay đột nhiên lại nghe Lưu Độc Phong nói chỉ muốn bắt Thích Thiếu Thương, không tính đến Tức đại nương, nên trong lòng hai người đều vui vẻ. Lúc này, Lưu Độc Phong đã kẹp Thích Thiếu Thương phi thân đi. Lưu Độc Phong biết với lực lượng mấy người kia, có Vô Tình xuất thủ tương trợ, bọn họ không thể giữ lão được. Ngày sau, lão sẽ gặp cám ơn Vô Tình. Nói chung, lão có mất thời gian ở đây cũng không giải quyết được gì. Chưa bao giờ lão cảm thấy chán nản, uể oải như khi tham gia vào vụ án này. Lưu Độc Phong vừa chạy đi, Hách Liên Xuân Thủy và Cao Kê Huyết cũng không biết có nên xuất thủ hay không? Còn Vi Áp Mao thì luôn luôn làm theo Cao Kê Huyết. Dù tuổi tác của lão lớn hơn hắn nhiều, kinh nghiệm giang hồ cũng phong phú hơn nhưng Cao Kê Huyết là sư huynh của lão, hơn nữa lão cũng kính phục tư cách của Cao Kê Huyết nên hết lòng hết sức, cúc cung tận tụy với hắn. Loại tình cảm như thế của người giang hồ, người thường khó có thể hiểu nổi… Tuy nhiên còn có một người hoàn toàn không suy tính gì hết. Không màng đến sinh tử an nguy, không nghĩ đến bất cứ cái gì. Dĩ nhiên đó là Tức đại nương. Nàng toàn lực xuất thủ. Làm sao nàng có thể để yên cho Lưu Độc Phong đem Thích Thiếu Thương đi được! Một khi Tức đại nương xuất thủ, Hách Liên Xuân Thủy và Cao Kê Huyết sẽ xuất thủ, tự nhiên Vi Áp Mao cũng xuất thủ theo. Nhưng bọn họ đã chậm mất một nhịp. Tức đại nương là người xuất thủ trước tiên, nên nàng là người có khả năng ngăn được Lưu Độc Phong nhất, nhưng một vật màu đen đã bay tới. Tập trung tinh thần quyết ngăn cản Lưu Độc Phong nên Tức đại nương không kịp tránh né. Huyệt Khiêu Hoàn trên đùi bị đánh trúng, nàng lập tức lảo đảo, nhưng Hách Liên Xuân Thủy đã chìa thương cản lại, lấy tay nâng giữ nên nàng mới không bị trượt rơi xuống đất. Vì vậy Tức đại nương không kịp ngăn Lưu Độc Phong đang chạy nhanh như cắt. Tuy lão đang mang một người bên hông nhưng tốc độ không hề suy giảm. Chưa chạm đất, lão đã hú một tiếng dài. Lập tức có ba khoái mã từ góc đường phi nhanh đến. Ba thớt ngựa cùng chạy song song, người cưỡi hai con hai bên là Trương Ngũ và Liêu Lục. Ngựa ở giữa không người cưỡi. Thân hình Lưu Độc Phong nhẹ nhàng rơi xuống ngay trên yên con ngựa chưa người cưỡi. Ba thớt ngựa gấp rút phóng đi. Người của Cao Kê Huyết và Hách Liên Xuân Thủy bố trí bên dưới tràn lên muốn vây cản, nhưng đều bị Trương Ngũ, Liêu Lục vung đao đánh dạt ra. Ba thớt ngựa phóng nhanh. Bọn Tức đại nương rượt đuổi theo sau, khoảng cách hai bên càng lúc càng xa nhưng Tức đại nương vẫn kiên trì bám đuổi. Hách Liên Xuân Thủy, Cao Kê Huyết đành phải guồng chân chạy theo. Nhưng Vi Áp Mao lại quay trở lại. Lão còn phải trông coi đại bản doanh ở đây. Là người giang hồ chân chính thì không chỉ lo nghĩ cho bản thân mà còn phải nghĩ đến an nguy, lợi ích của bằng hữu huynh đệ. Đưa mắt dõi theo nhóm Cao Kê Huyết dần xa đến khi khuất hẳn, Vi Áp Mao quay đầu lại, thở dài hỏi: “Vì sao ngươi lại làm như thế?” Người lão hỏi là Vô Tình. Giọng lão đầy vẻ thất vọng lẫn bực bội. Vừa rồi, chính Vô Tình phóng ám khí đánh trúng huyệt Khiêu Hoàn của Tức đại nương. Thật ra, chàng cũng không còn lựa chọn nào khác. Lưu Độc Phong là Bộ thần, theo ý chỉ của thánh thượng tróc nã Thích Thiếu Thương. Chàng cũng là bộ đầu, không có lý do gì mắt thấy đồng liêu bắt yếu phạm, không làm tổn hại đến các hảo hán giang hồ khác mà lại khoanh tay đứng nhìn, không giúp đỡ khi đồng liêu bị cường địch vây công. Cho nên chàng mới phóng ám khí. Không nhằm đả thương mà chỉ để cản người. Chàng cũng biết rằng làm như thế sẽ kết oán với nhóm người giang hồ này. Vi Áp Mao thấy Vô Tình làm thinh, cũng hiểu được nỗi khổ tâm của chàng, bèn hỏi: “Ngươi có biết tại sao Thích trại chủ lại rơi vào hoàn cảnh thế này không?” Vô Tình lắc đầu. Chàng đến Thiểm Tây xa xôi để điều tra vụ kỳ án Kim Ấn tự, sau vì nghe tin Thiết Thủ bị nguy nên chạy vội tới đây, chẳng biết gì đến việc Liên Vân trại và Hủy Nặc thành bị công phá. Vi Áp Mao bèn tóm lược những nét chính cho Vô Tình rõ. Nghe xong, Vô Tình vừa ân hận vừa xấu hổ. Phải biết tuy Tứ đại danh bộ làm việc tại chốn cửa công nhưng vẫn được Gia Cát tiên sinh ân cần dặn dò: phải xem xét kỹ sự tình, hiểu rõ nỗi khổ của lê dân trăm họ; trên giang hồ phải làm việc theo đạo nghĩa; trong chốn võ lâm, cũng phải theo qui củ mà xử sự. Liên Vân trại vốn nổi danh hiệp đạo (kẻ cướp có chính nghĩa), do bị ghen ghét nên bị tiêu trừ, trại chủ Thích Thiếu Thương một thân một mình, đang bị trọng thương, lại còn bị phản đồ truy sát, thế mà chính chàng lại nhúng tay vào khiến y bị bắt. Cả tình lẫn lý đều không chấp nhận được. Kể xong, Vi Áp Mao than: “Không thể ngờ được Thích trại chủ đã vượt qua được bao nhiêu hiểm nguy trùng trùng, tưởng rằng có ngày báo được mối huyết hải thâm thù, nhưng vẫn không thoát khỏi cửa ải này.” Vô Tình im lặng hồi lâu mới đáp: “Lưu bộ thần không phải là hạng người như thế, dọc đường sẽ không làm khó Thích trại chủ đâu!” Vi Áp Mao cười mỉa: “Lưu bộ thần tốt thì có ích gì? Cho dù Thích Thiếu Thương không bị giết dọc đường, thì khi y đến kinh thành, liệu Phó thừa tướng sẽ tha cho y sao?” Vô Tình nín lặng. Đột nhiên từ xa vang đến tiếng sát phạt, rồi có tiếng tay áo phất gió, Hách Liên Xuân Thủy cùng Cao Kê Huyết đang mang Tức đại nương vội vã chạy về. Thì ra Tức đại nương, Hách Liên Xuân Thủy, Cao Kê Huyết điên cuồng đuổi theo Lưu Độc Phong được hai, ba dặm thì bỗng gặp một đoàn người ngựa ầm ầm kéo đến, đèn đuốc rực trời. Hóa ra đó là nhóm quân do Cố Tích Triều triệu tập bộ hạ của Hoàng Kim Lân lại, cấp tốc kéo đến trừ diệt bọn họ. Lưu Độc Phong quất ngựa chen vào giữa đoàn quân. Cao Kê Huyết và Hách Liên Xuân Thủy thấy tình thế bất lợi, vội vã kéo Tức đại nương chạy về. Mặt Tức đại nương lộ vẽ bi phẫn, khiến cho gương mặt nàng càng thêm đẹp một cách cương nghị. Vừa về đến nơi, Cao Kê Huyết lập tức chuẩn bị cho việc rút lui. Hách Liên Xuân Thủy đứng cạnh canh chừng Tức đại nương, sợ rằng nàng vì muốn cứu Thích Thiếu Thương lại không màng sống chết, xông ra ngoài đối địch. Nhưng Tức đại nương lại bình tĩnh lạ thường. Nàng phóng lên nóc nhà, đến cách Vô Tình khoảng bảy tám bước thì dừng lại, gằn giọng: “Ngươi đã hại chàng! Được! Ta sẽ giết huynh đệ của ngươi!” Vô Tình kinh ngạc, không hiểu chuyện gì. Đột nhiên chàng nhớ vừa rồi Thích Thiếu Thương có nói: “Một người bạn tri giao của ngài còn đang ở chỗ bọn ta,” trong lòng chợt thấy bất an. Ngay lúc đó, Tức đại nương đã đảo người, lộn nhanh vào tầng hai. Tức đại nương không ra tay mà lại thối lui khiến cho Vô Tình lo lắng không yên, vỗ tay lên mái ngói, phóng nhanh lên cao. Hách Liên Xuân Thủy một lòng say đắm Tức đại nương. Hắn dòng dõi thế gia, đã thông minh hơn người, lại còn quả quyết, biết dùng người, làm việc hiệu quả, nên chẳng có gì lạ khi bên cạnh hắn có nhiều chí sĩ sẵn sàng liều mình vì hắn. Việc hắn không ngại hy sinh một ngón tay nhằm đánh cho Lưu Độc Phong bị thương thối lui cũng khiến người ta thấy được sự dũng cảm, quả quyết trong con người hắn. Tuy nhiên, dù sao hắn vẫn còn trẻ, dễ bị kích động nên khó vượt qua được cửa ải tình yêu. Tình cảm của hắn dành hết cho Tức đại nương nên khi thấy Thích Thiếu Thương bị Lưu Độc Phong bắt đi, trong lòng không khỏi có chút mừng rỡ. Nhưng thấy Tức đại nương đau lòng không màng gì đến sống chết, hắn cũng như lạc mất hồn. Vừa thấy Vô Tình muốn truy cản Tức đại nương, hắn không hề suy nghĩ, vung ngân thương cản lại, nhắm mặt Vô Tình đâm tới. Thấy thế thương dũng mãnh, Vô Tình tự nghĩ mình cùng với hắn không có thâm cừu đại hận gì, cớ sao lại xuất thủ tuyệt tình như thế. Biết “Tàn sơn thặng thủy đoạt mệnh thương” của Hách Liên Xuân Thủy thuộc loại lợi hại, Vô Tình lập tức tập trung ứng phó. Tức đại nương lôn người vào trong, liên tiếp tìm khắp ba gian nhà, mở tung tất cả các tủ vẫn không thấy ai. Lúc trước nàng nghe bọn Vi Áp Mao kể Thiết Thủ bị điểm huyệt, rồi nhốt trong tủ. Nàng hận Vô Tình vô cùng, đinh ninh nếu không có Vô Tình ngăn trở, nhất định nàng đã cản được Lưu Độc Phong, cứu được Thích Thiếu Thương trở lại. Do đó nàng muốn tìm giết bằng được Thiết Thủ để trút hận. Đến gian phòng thứ tư, mở tung cửa tủ ra, nàng thấy Thiết Thủ ở ngay trước mặt. Tức đại nương quát to: “Đại sư huynh của ngươi đã hại Thích Thiếu Thương, ngươi đừng trách ta!” Nàng nghiến răng vung kiếm đâm vào ngực Thiết Thủ. * * * Hết chương 47 ~*~*~*~*~*~*~*~*~ Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang