[Dịch] Nghịch Thủy Hàn
Chương 17 : Bộ Thần đến rồi
Người đăng: herobk13
.
Tức đại nương lập tức giục: “Ngươi nói đi!”
Vưu Tri Vị đáp: “Đây là chuyện phi thường nên ta cũng có điều kiện phi thuờng.”
Tức đại nương ra vẻ hiểu ý: “Đương nhiên, ngươi muốn bao nhiêu?”
Vưu Tri Vị cười, lắc đầu: “Không phải chuyện tiền, nói về ngân lượng thì cả Hủy Nặc thành của các nàng cũng chưa chắc đã hơn được ta.”
Tức đại nương thấy khó hiểu: “Ngươi muốn gì?”
Vưu Tri Vị cười to quái đản: “Rất nhiều người đều biết con người ta nên mới trao cho ta một ngoại hiệu, gọi là Thực Sắc Tính Dã*.”
Tức đại nương khẽ nhíu mày trong chớp mắt khó người nào có thể nhận ra: “Đúng, cái ngoại hiệu đó rất hợp với ngoại hiệu Kê Khuyển Bất Lưu của Cao lão bản, thật xứng với nhau.”
Vưu Tri Vị sắc mặt thoáng nét tức giận, lập tức lên tiếng: “Chẳng cần mỉa mai ta như thế. Ta nổi danh với chữ Thực, nhưng còn háo sắc nữa. Lúc ta vào đây, thấy hai ái tướng Đường Vãn Từ và Tần Vãn Tình của nàng quả thật là bậc tuyệt sắc giai nhân. Nếu nàng hứa giao bọn họ cho ta, ta sẽ mạo hiểm nhúng tay vào vũng nước đục này.”
Tức đại nương cắn chặt môi lắc đầu.
Vưu Tri Vị nhun nhún vai: “Không suy nghĩ chút nào sao?”
Tức đại nương vẫn lắc đầu: “Ở đây không phải là thanh lâu, ta cũng không phải là tú bà chuyên môi giới cho những người như ngươi. Ta từ chối.”
“Chẳng trách nữ nhân ở thành này tín nhiệm nàng như vậy, sinh tử dựa vào nhau, ha ha.” Vưu Tri Vị xòe tay ra, nói tiếp: “Cũng không còn cách nào… Ta đã nhường đường chỉ yêu cầu thứ phẩm, không dám nói là muốn nàng… chỉ dám nói là muốn hai nữ nhân dưới trướng nàng mà cũng không được. Vậy còn bàn chuyện gì được nữa!”
Tức đại nương bỗng thốt: “Ngươi không muốn ta sao?”
Tri Vị khẽ rùng mình, ánh mắt phát ra tia nhìn kì dị, liếm môi đáp: “Đó là điều ta hằng ao ước nhưng tự thấy mình xấu xí không dám nói ra.”
Tức đại nương lạnh lùng nói: “Ngươi nếu muốn ta thì lại càng dễ bàn bạc.”
Vưu Tri Vị vui mừng ra mặt: “Nếu nàng… ở cùng ta một đêm, ta… sẽ vì nàng mà có nhảy vào núi đao biển lửa cũng chẳng từ nan.”
Tức đại nương nhắc lại: “Ngủ một đêm ư?”
Vưu Tri Vi vội vã gật đầu.
Tức đại nương nói: “Tốt!”
Mục Cưu Bình đột nhiên hét to lên: “Các ngươi đang tính chuyện gì đó?”
Vưu Tri Vị ánh mắt lóe lên, quát: “Đây không phải chuyện của ngươi!”
Mục Cưu Bình giận quá không kìm được, chỉ tay vào Tức đại nương, rồi vào Vưu Tri Vị, kêu lên: “Các người,… hừ, hừ!”
Tức đại nương nói: “Kệ xác hắn.”
Vưu Tri Vị hỏi: “Nàng đáp ứng rồi à?”
Tức đại nương gật đầu: “Ngươi cũng đáp ứng chứ?”
Vưu Tri Vị cười nham nhở: “Ta có gì là không đồng ý cơ chứ? Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.”
Tức đại nương ngập ngừng: “Chỉ có điều phải sau khi đã thành công…”
Vưu Tri Vị có chút do dự rồi đáp luôn: “Được!”
Tức đại nương nói: “Tốt, ngươi đi đi.”
Vưu Tri Vi đi được hai bước, đột nhiên dừng bước, hơi xoay đầu lại nói: “Ta muốn hỏi nàng một câu.”
Tức đại nương có chút mệt mỏi: “Hỏi đi!”
Vưu Tri Vị từng chữ từng chữ chậm rãi thốt: “Nàng vì Thích Thiếu Thương mà làm việc này, cuối cùng có đáng không?” Hỏi xong, không đợi nàng trả lời chớp mắt đã biến khỏi sảnh đường.
Mục Cưu Bình hùng hổ chất vấn: “Bà… bà có thể làm vậy ư!”
Tức đại nương lạnh lùng đáp: “Ta làm vậy thì có liên quan gì đến nhà ngươi! Đừng quấy nhiễu ta nữa. Tên thứ ba mới là người khó đối phó nhất đấy!”
Mục Cưu Bình khó nén nổi cơn giận: “Nhưng, nhưng,… bà thật là tuồng mặt dày!”
Tức đại nương lạnh mặt, nghiêm giọng hỏi: “Ta hiện tại đã làm chuyện đó chưa?”
Mục Cưu Bình sững người, một lúc sau dường như nghĩ thông việc gì đó, vui mừng kêu: “Thì ra là bà chỉ giả vờ đáp ứng hắn, bà sẽ không…?”
Tức đại nương hơi nghếch cằm, hô to: “Thỉnh Hách Liên công tử.” Thị nữ bên ngoài ứng tiếng hô vang: “Đại nương có lời mời Hách Liên công tử.” Như thế câu mời đó cứ từng chặng từng chặng truyền đi xa, nghe giống như cung nữ bạc đầu kể chuyện quá khứ huy hoàng, hàm chứa giọng u oán du nhàn, chẳng thể nói ra**.
Tức đại nương tay ngọc chống cằm dựa vào ghế như có chút mỏi mệt. Mục Cưu Bình đang muốn nói thì bỗng nghe một giọng cười vang: “Đại nương, từ khi chia tay nàng vẫn khỏe mạnh chứ?”
Mục Cưu Bình thất kinh, người đó vô thanh vô tức bước vào sảnh đường, ngay cả rèm cửa cũng không thấy vén lên. Mục Cưu Bình nhìn ra chỉ thấy một công tử sang trọng, trong mỗi cử chỉ đều có khí chất cao quý tự nhiên, đang ngưng thần ngắm nhìn đại nương, thâm tình hiển hiện.
Tức đại nương nói: “Ngươi đến rồi.”
Đôi mắt đa tình như nước của Hách Liên Xuân Thủy chớp nhẹ, cười đáp: “Ta đến rồi.”
Tức đại nương uyển chuyển hỏi: “Có nhớ ta từng cứu ngươi ở Bạch Sơn Hắc Thủy không?”
Hách Liên Xuân Thủy tiến lại gần, nói thêm: “Cũng không quên năm đó khi Kim Yến Thần Ưng truy sát, nàng đã cho ta ẩn thân tại Toái Vân Uyên.”
Tức đại nương thở dài: “Ngươi nhớ rõ lắm.”
Hách Liên Xuân Thủy hỏi: “Đại nương muốn ta làm gì?”
Tức đại nương nói thẳng không chút ngập ngừng: “Ta muốn ngươi ngăn không cho Lưu Độc Phong bắt được Thích Thiếu Thương, nếu cần giết chết y luôn.”
Hách Liên Xuân Thủy đồng tử thu nhỏ lại, kêu lên: “Cái gì?”
Tức đại nương vươn thân hình mềm mại ra, cầm lấy lưng bàn tay Hách Liên Xuân Thủy, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi… sợ Bộ thần ư?”
Hách Liên Xuân Thủy quay mặt đi: “Lưu Độc Phong không phải là vấn đề;” y oán hờn nói tiếp: “Ta cứ tưởng tượng nàng và Thích Thiếu Thương vẫn còn vấn vương tình cũ.”
Tức đại nương ghé sát tai hắn ôn nhu thầm thì: “Đó là ta cầu ngươi làm.”
Hách Liên Xuân Thủy chỉ cảm thấy một làn u hương tràn ngập trong mũi, nhìn đôi mắt đen láy long lanh của nàng, môi cong lên yêu kiều, chiếc cằm xinh xắn, y trong lòng run rẩy, lật tay nắm lấy tay nàng, tâm thần kích động: “Đại nương, ta…” Y cảm thấy thế giới lúc này là đẹp đẽ nhất, có chết cũng không tiếc.
Tức đại nương rút tay lại, mím môi hỏi: “Ngươi có làm hay không?”
Hách Liên Xuân Thủy cảm thấy trong tay trống rỗng, cái vừa nắm chặt bây giờ dường như đã mất biến, nhưng u hương vẫn còn vương vấn, trong lòng y muốn mở miệng khóc to nhưng cuối cùng lại gượng cười nói: “Được, nàng đã cầu ta, ta nhất định sẽ làm.”
Tức đại nương u oán than: “Công tử…”
Sắc mặt Hách Liên Xuân Thủy chợt lạnh đi, hoàn toàn không còn là đa tình công tử mà giống như một sát thủ máu lạnh. Y trừng mắt nhìn Mục Cưu Bình hỏi: “Ngươi là ai?”
Tức đại nương chợt hắt hơi một cái.
Mục Cưu Bình đột nhiên nhớ tới lời dặn dò lúc trước của Tức đại nương, vội vàng múa trường mâu tạo nên cuồng phong làm cả sảnh đường chén nảy rèm bay. Hách Liên Xuân Thủy liếc nhìn gã một cái rồi nhìn thêm cái nữa, thoái một bước lại thoái thêm bước nữa, cầm bình rượu ngửa cổ uống mấy ngụm, tán thưởng: “Hay, hảo hán tử! Thì ra là đại tướng thủ hạ Trận Tiền Phong dưới trướng Thích Thiếu Thương, thụ thương như vậy mà còn thể hiện được thần uy, quả là bất phàm!” Hắn cười lớn ba tiếng rồi đi ra ngoài.
Tức đại nương thở dài: “Hắn đi rồi, ngươi có thể ngừng tay rồi đấy.” Tuy Mục Cưu Bình đang cầm trường mâu múa thành trận gió mãnh liệt nhưng giọng nói trong trẻo của Tức đại nương vẫn rõ rõ ràng ràng truyền đến tai gã.
Mục Cưu Bình dừng mâu lại, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra: “Tại sao…?”
Tức đại nương mắt lúng liếng đáp: “Y là loại anh hùng như thế, vì có ngươi ở đây chứng kiến nên nhất định sẽ thực hiện những lời đã nói.” Ngữ điệu nàng chợt thay đổi, thốt: “Đi rồi.”
Mục Cưu Bình càng không hiểu gì.
Tức đại nương giải thích: “Thật ra y chưa đi hẳn, sau khi nghe được hai câu ta vừa rồi nói với ngươi y mới rời khỏi cửa sảnh… Người này thông minh cơ trí, võ công cũng cao, nhưng nhược điểm là hết sức thông minh, tâm thuật bất chính lại làm việc dựa theo cảm tính, bất chấp thủ đoạn… Hắn đối với ta lại thật là…” Nói đến đây, Tức đại nương thở dài u oán rồi mới tươi nét mặt nói tiếp: “Người như y chắc chắn sẽ không để mất mặt trước mặt tình địch. Lúc nãy y vì tình cảm kích động nên đáp ứng yêu cầu của ta, nhưng khó mà đảm bảo y sẽ không nuốt lời. Nhưng vì có ngươi ở đây nên y biết chắc Thích Thiếu Thương sẽ nghe được chuyện này do đó y sẽ không nói chẳng giữ lời đâu.” Rồi hình như đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, nàng nói với gã: “Ta đi tìm Cao Kê Huyết,Vưu Tri Vị và Hách Liên Xuân Thủy nhờ vả viện trợ, ngươi phải giúp ta, đừng kể lại với Thích đại ca nhà ngươi.”
Mục Cưu Bình nhịn không được bật hỏi: “Vì sao?”
Tức đại nương ánh mắt chuyển động, hỏi lại gã: “Ngươi có muốn Thích đại ca của ngươi thoát được ma chưởng, khôi phục nguyên khí, trùng tu lại Liên Vân trại, chính tay chém chết kẻ thù hay không?”
Mục Cưu Bình gật đầu lia lịa.
Tức đại nương nhẹ nhàng nói thêm: “Nếu Thích trại chủ biết ta nhờ người như vậy, y nhất định sẽ không chịu tiếp nhận sự viện trợ. Nhưng những người như Lưu Độc Phong, Cố Tích Triều đều không phải dễ đối phó, nếu Thích trại chủ không chịu nhận sự giúp đỡ của người khác thì làm thế nào mà chấn hưng đại nghiệp được? Không thể gây dựng lại thanh uy của Liên Vân trại thì làm sao báo được đại thù? Cho nên chỉ cần ngươi không nói ra thì mọi việc đều ổn thôi!”
Mục Cưu Bình cuối cùng cũng hiểu được một ít, giọng nói như đầy vẻ nhẫn nhục để làm việc lớn: “Được, ta không nói.”
Tức đại nương cười yêu kiều đứng dậy: “Thế mới phải chứ.”
Bỗng nghe thấy tiếng chém giết vang trời ngoài kia, Tức đại nương cũng kinh hãi kêu lên: “Bọn chúng không chờ nổi đã công thành rồi.”
Mục Cưu Bình huy mâu xung phong: “Ta đi đánh đuổi bọn chúng!”
Tức đại nương thò cánh tay trắng nõn nà, ngón tay búp măng ra, giải thích: “Bọn chúng không tiến nổi.”
Chỉ nghe từ bên ngoài truyền lại một giọng nói uy nghi từng chữ từ tốn vang lên: “Người trong Hủy Nặc thành nghe đây: Nếu giao ra Thích Thiếu Thương, Lôi Quyển, Thẩm Biên Nhi, Mục Cưu Bình thì có thể được miễn tội.”
Tức đại nương cười: “Lão cẩu quan Hoàng Kim Lân nội lực cũng sung mãn đấy”, nhưng trong lòng nàng thầm thắc mắc: Bọn chúng làm sao khẳng định được Thích Thiếu Thương mấy người đang trốn trong thành?
Mục Cưu Bình trong lòng lại nghĩ: Con bà nó, sao mình cứ xếp sau Thích Thiếu Thương trong danh sách truy nã, mà thế quái nào mới đó đã biến thành nhân vật thứ tư rồi!
Chợt bên ngoài vọng lại thanh âm ôn hòa nho nhã: “Tức đại nương, các ngươi ở đây an cư hưởng lạc, không liên quan đến triều đình, chẳng phải là vô lo vô nghĩ sao? Hà tất phải vì Thích Thiếu Thương mà cả thành rơi vào kết cục tan hoang!”
Tức đại nương khịt mũi khinh bỉ: “Tên tiểu tử xấu xa Cố Tích Triều kia! Ngươi đang đổ dầu vào lửa, muốn gây chuyện thi phi a!”
Mục Cưu Bình nghe thấy thanh âm hắn ta, mắt đỏ ngầu hét: “Tên khốn…!”
Lại một giọng nói nữa vang lên: “Thích Thiếu Thương, ngươi ra đi, ta chỉ bắt ngươi thôi, không bắt người khác.” Thanh âm này cũng không có gì đặt biệt, nhưng bình hòa hữu lực như vang lên bên tai mỗi người.
Tức đại nương nghe thấy giật nhẹ mình: “Y tới rồi, nhanh thật đấy!”
Cùng lúc đó Thích Thiếu Thương đang vận khí điều tức ở Trầm Hương các cũng nghe được, bật dậy thốt: “Y đến nhanh quá!”
Thẩm Biên Nhi tiến tới gần một bước, thầm thì hỏi: “Lưu Độc Phong?”
Thích Thiếu Thương đáp: “Không biết là Văn Trương hay là Lưu Độc Phong, ta cũng chưa nghe qua bọn họ nói năng bao giờ. Cố Tích Triều và Hoàng Kim Lân không có nội lực tròn đầy hồn hậu như vậy được. Võ công người nay đã cao, thân phận cũng không dưới Hoàng Kim Lân, nếu không phải là tên Văn Trương cao thâm mạc trắc thì phải là lão Lưu Độc Phong cao thâm khôn dò.”
Lúc đó một nữ tử tiến vào nhanh như tia chớp, mọi người chỉ thấy mắt hoa lên. Nữ tử đó nói với Thích Thiếu Thương: “Chỉ e đó là Lưu Độc Phong rồi.”
Tần Vãn Tình vội vã chạy vào, khăn lam buộc đầu phơ phất, mấy lọn tóc đen lòa xòa trên trán. Nàng ta vừa nhìn thấy nữ tử lập tức báo cáo: “Đại nương, đợt tấn công thứ nhất toàn bộ đã bị chúng ta đẩy lùi.”
Tức đại nương trên mặt hiện lên vẻ lo lắng: “Lưu Độc Phong đã tới rồi, chỉ sợ là khó đối phó.”
Lúc này lại thêm một đại hán dũng mãnh chạy tới, chính là Mục Cưu Bình. Y thấy mọi người Liên Vân trại đang đờ người ra, ngạc nhiên hỏi: “Các ngươi làm sao thế? Tất cả bị điểm huyệt hết sao? “
Huynh đệ Liên Vân trại và Thẩm Biên Nhi đều đang ngắm nhìn Tức đại nương cơ hồ quên cả thở. Thích Thiếu Thương bước lên một bước, nắm lấy tay nàng, ngây dại si mê nói : “Đại nương, nàng vẫn lộng lẫy yêu kiều…”
Tức đại nương cười duyên dáng, e thẹn trách yêu: “Đại địch trước mắt, mọi người cứ nhìn chằm chằm thế này chàng không xấu hổ sao.”
Chúng nhân không tưởng được Tức đại nương thành chủ Hủy Nặc thành thật ra lại xinh đẹp như thế, càng không nghĩ được lão bà lụm cụm lúc nãy có thể là người con gái mỹ lệ nhường này.
Tức đại nương xoay đầu hỏi Tần Vãn Tình: “Vãn Từ đâu?”
Thẩm Biên Nhi đáp thay: “Quyển ca té xỉu, Đường… Đường tỉ tỉ đang cứu trị đại ca.”
Tức đại nương nói: “Muội ấy y thuật tinh thông nhất đấy. Vãn Tình, đi mau đi, toàn lực thủ thành.”
Thẩm Biên Nhi mở lời: “Bọn ta cũng đi giúp một tay.”
Các huynh đệ Liên Vân trại đều đứng cả dậy đồng ý. Bọn họ đều thụ thương không nhẹ nhưng nhờ đã nghỉ ngơi được một lát nên ai cũng tinh thần phấn chấn, đấu chí vẫn còn mạnh mẽ.
Tức đại nương lắc đầu: “Không, các ngươi không quen thuộc với cơ quan của Hủy Nặc thành, nhiều người ngược lại còn vướng tay vướng chân. Nếu kẻ địch tấn công vào thì các ngươi có muốn đứng ngoài cũng không được. Sao không dưỡng sức đợi mốt lát sẽ chém giết địch nhân cho thống khoái.”
Thẩm Biên Nhi lo lắng: “Đại nương nói… bọn chúng có thể tấn công vào đây được sao?”
Tức đại nương đáp: “Nếu không có Bộ thần thì còn khó nói, khoảng nửa tháng thì chắc là cố thủ được.”
Thẩm Biên Nhi hỏi thêm: “Lúc nãy Đại nương có đề cập đến ba người…”
Tức đại nương ngắt lời: “Đó chỉ là chuẩn bị cho đoạn đường về sau, bây giờ vẫn chưa cần thiết.”
Thẩm Biên Nhi ảo não nói: “Quyển ca đã thụ thương rồi, vết thương của Thương trại chủ lại nặng… Chẳng lẽ ở đây không có ai khắc chế được Lưu Độc Phong sao !”
Thích Thiếu Thương than ngắn rồi thở dài, muốn nói gì lại thôi.
Tức đại nương nhìn vào mắt y giục: “Chàng nói ra đi!”
Thích Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn trời than: “Ta nhớ đến Thiết Thủ… Thiết nhị gia nếu ở đây thì… nhưng… bây giờ…” Y cũng không biết Thiết Thủ giờ này sống chết thế nào, chỉ cảm thấy bản thân mình liên lụy đến không ít người, chỉ sợ luôn cả Hủy Nặc thành cũng có thể bị hủy trong sớm tối.
Chú thích :
* Bản chất là đam mê sắc dục và chuyện ăn uống.
** Đoạn này lấy ý từ câu thơ của Vương Kiến trong bài Cố Hành Cung:
Bạch đầu cung nữ tại
Nhàn tọa thuyết Huyền Tông.
Những cung nữ bạc đầu còn lại
Ngồi rỗi kể chuyện đời Huyền Tông (Đường Minh Hoàng)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện