[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên

Chương 84 : Nếu ngươi có thể thì ta sẽ cung cấp tất cả cho ngươi

Người đăng: NAMKHA

Quyển 3 : Tấn công Thiết Vân Chương 84: Nếu nguơi có thể thì ta sẽ cung cấp tất cả cho ngươi. -----------------------o0o----------------------- “ Lúc đầu ta còn cho rằng người hối hận, nhưng sau này mới nhận ra là không phải.” Giọng nói của Thiết Bổ Thiên rất nhẹ, tựa như hắn đang nói mê với chính mình:” Khí đó ta vẫn không hiểu phụ hoàng ra tay giết chết mẫu hậu rồi lại tự mình hạ chỉ giết các tỷ tỷ của ta thì còn khóc vì điều gì? Khó chịu sao, đáng đời!” “ Đến bây giờ ta vẫn còn hận người! Nhưng qua nhiều năm như vậy, sau khi ta bắt đầu hiểu chuyện hơn thì ta cũng nhận ra mình đã không còn có thể hận người nữa rồi.” Thiết Bổ Thiên vẫn chắp tay sau lưng, nhưng những giọt nước mắt trong suốt vẫn khẽ rơi xuống, ánh mắt của hắn vô cùng phức tạp. “ Cho tới gần đây ta mới hiểu được phụ hoàng đau khổ như thế nào. Là một người cha, người có không ít trách nhiệm; làm một nam nhân, hắn lại có bao nhiêu trách nhiệm; mà làm một vị vua, thì hắn lại càng có nhiều trách nhiệm…!” Thiết Bổ Thiên thở thật sâu rồi nói tiếp:” Còn ta thì vẫn luôn phải cố gắng học tập dưới áp lực điên cuồng của nhị thúc. Dù cho ta đã vô số lần sụp đổ khóc rống lên thì nhị thúc cũng sẽ dùng nắm đấm và roi da để làm ta tỉnh lại… Càng về sau, người càng không chỉ muốn ta phải học kiến thức còn phải học chiến thuật, học võ công, học tâm thuật của đế vương. Nhị thúc khắc lời phụ hoàng nói với ta năm đó vào sách ở trên bàn, vào phòng ngủ của ta, khắc ở tất cả những nơi mà ta từng đặt chân tới. Thậm chí trước khi ăn cơm, ta cũng phải đọc thuộc những lời này…” “ Còn nhị thúc phải chính chiến sa trường, bày mưu tính kế, quyết định thành bại của trận chiến; mà sau khi người nắm giữ được chính trị và binh quyền của cả nước thì không hề có thời gian để nghỉ ngơi, bận đến nỗi ngay cả thời gian nói chuyện với ta cũng không ta; dù vậy mỗi ngày người đều hỏi những người thầy của ta xem hôm nay ta học như thế nào, sau đó chỉ có đòn roi chờ đợi ta, dường như người không bao giờ thỏa mãn…” “ Cuối cùng ta không dám lười biếng nữa.” Cổ họng Thiết Bổ Thiên vang lên tiếng ừng ực, tựa hồ hắn đang cố nuốt thứ gì đó. “ Ta hận phụ hoàng, hận nhị thúc. Nhưng có một ngày, ta nhìn thấy nhị thúc dùng chất lỏng làm từ Hắc Ma hoa để nhuộc tóc, ngày đó người cũng chỉ mới ba mươi hai tuổi. Nhị thúc vốn anh tuấn, người cũng là mỹ nam nổi danh ở Thiết Vân, thế mà kể từ khi phụ hoàng lâm bệnh, tóc người đã bắt đầu đổi sang màu trắng, đến cuối cùng không còn một sợi tóc đen nào, vì thế cứ cách một khoảng thời gian người lại phải nhuộm tóc một lần.” “ Khi đó ta rất khinh bỉ người. Một nam nhân như lão thì nhuộm tóc là cái quái gì? Nhưng sau này ta mới hiểu được, phụ hoàng lâm bệnh, ta lại còn nhỏ tuổi, nhị thúc đã trở thành cột chống trời cho toàn bộ Thiết Vân! Việc người khỏe mạnh, chính là hi vọng lớn nhất của Thiết Vân quốc! Nếu để cho tướng sĩ nhận ra tóc người đã bạc trắng, thì sẽ là đả kích cực lớn cho sĩ khí quân đội.” “ Mỗi ngày ở chiến trường người đều khỏe mạnh như rồng như hổ, còn ở võ đài mỗi khi người múa quyền lại sinh ra tiếng gió. Người hét lớn một tiếng, có thể làm mấy chục vạn đại quân đồng thời tim đập chân run. Vậy mà mỗi khi về nhà, thì đôi chân của người đều như đã rã rời! Ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có, thậm chí lúc ăn cơm tay chân người cũng run rẩy. Khí đó nhị thúc là một cao thủ cấp bậc Võ tôn! Vậy mà mỗi ngày lại mệt mỏi đến như vậy…” “ Sau khi ta hiểu được nỗi đau khổ và vất vả của phụ hoàng và nhị thúc thì ta mới bắt đầu toàn tâm học tập. Mỗi khi kết thúc một chiến dịch với Đệ Ngũ Khinh Nhu, Nhị thúc đểu trở về diễn luyện với ta mấy chục lần! Rốt cuộc ba năm trước đây, ta đã bắt đầu nắm giữ quân đổi, bất đầu chính thức tiến vào cuộc sống của thái tử. Khí đó ta mới phát hiện ra rằng mọi quyết định trước đó nhị thúc đều dùng danh nghĩa của ta phát ra, toàn bộ Thiết Vân quốc, thậm chí toàn bộ thiên hạ cũng nghĩ ta là một vương giả trời sinh! Thiết Vân tràn ngập hi vọng!” “ Không ai biết, cái danh hiệu vương gia trời sinh này là phải làm thế nào để có được. Trên đời này có kẻ là nào là vương giả trời sinh sao? Con đường của đế vương vốn cực kì tàn khốc!” Giọng nói của Thiết Bổ Thiên tràn ngập đau xót và mỉa mai. “ Khi ta bắt đầu nắm giữ chính quyền, cái gì cũng nắm không nổi. Nhị thúc lúc đó lại hóa thành một thiên thần, người mỗi ngày đứng ở triều đường, phàm kẻ nào không phục, phàm có kẻ nào chống đối, người đều lôi ra ngoài chém đầu. Nhị thúc khi đó còn bạo quân hơn cả bạo quân; nhưng đến khi ta có thể hoàn toàn nắm giữ Thiết Vân thì người lại không hề xuất hiện ở triều đường nữa.” “ Ta nghe nói, sau khi người liên tục theo dõi ta ba tháng mới nói với nhị thẩm một câu:’ Ta yên tâm rồi.’ Sau đó nhị thúc cứ đứng thẳng mà ngủ, có một lần, người ngủ tới ba ngày ba đêm! Điều đó làm cho tất cả gia nhân trong nhà vô cùng khiếp sợ.” Thiết Bổ Thiên lại thở dài rồi nói tiếp:” Quân quyền và chính trị của Thiết Vân cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo, ta cũng bắt đầu thiết lập Bổ Thiên các, thu nạp anh hùng hào kiệt, ta hi vọng có người có thể giúp đỡ ta. Thật sự hi vọng, có ai đó có thể chia sẻ gánh nặng này với ta.” “ Vì sự ổn định của Thiết Vân, vì sáu mươi triệu dân cư có thể an cư lạc nghiệp, không biết cao tầng chúng ta đã phải đổi lấy bằng bao nhiêu thống khổ!” “ Ta quá mệt mỏi rồi! Nhị thúc cũng quá mệt mỏi rồi!” Thiết Bổ Thiên lạnh nhạt nói, thanh âm của hắn rất bình thản, nhưng Sở Dương nhận ra sự mệt mỏi ẩn sâu bên trong nó. “ Nhị thúc để cử ngươi với ta.” Thiết Bổ Thiên không hề quay đầu lại mà chỉ khẳng đinh:” Ta tin Nhị thúc, cho nên ta tin ngươi! Ngươi muốn Bổ Thiên các ta có thể cho ngươi! Nhưng ngươi chỉ có thể đi lên từ khách khanh, ta không thể trực tiếp cho ngươi địa vị, điểm này chắc ngươi cũng hiểu rõ.” “ Chờ tới ngày ngươi có thể phục chúng, ta sẽ cấp cho ngươi tất cả tài liệu của Bổ Thiên các! Đã nghi ngờ thì không dùng người, mà dùng người thì không thể nghi ngờ.” Thiết Bổ Thiên nói xong những lời này, cũng không hề quay lại mà chỉ lẳng lặng bay trên mặt nước rời đi. Thân ảnh màu trắng tựa như mây đón gió, nhẹ nhàng điểm vài cái đã làm mặt nước khẽ rung động, chớp mắt đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt Sở Dương. Hắn không quay đầu lại vì không muốn Sở Duowgn thấy vệt nước mắt trên mặt mình… ******** Sở Dương chậm rãi ngồi xuống, hắn cũng lâm vào trầm mặc. Hắn đang cố gắng tiêu hóa những lời Thiết Bổ Thiên nói. Lời Thiết Bổ Thiên nói rất chân thành, rất tha thiết, rất cảm động. Sở Dương cũng từng hoài nghi Thiết Bổ Thiên nói những lời này chỉ vì muốn mình vì hắn mà bán mạng. Hắn vốn là một kẻ đã từng sống hai đời nên cũng rất có kinh nghiệm, vì thế hắn lập tức thầm nhớ lại quyển “ Minh linh” mà mình đã vô tình đọc được ở Thượng Tam Thiên kiếp trước. Minh Linh là một loại công phu kì quái, nó không hề có uy lực nhưng lại có thể phát hiện ra những câu nói dối! Đây là một công phu do Tam tinh thánh tộc lưu lại, Nó có thể nắm giữ Minh linh của mỗi người, do đó sẽ không bị lừa gạt. Nhưng sau khi sử dụng Minh linh, Sở Dương phát hiện mọi lời Thiết Bổ Thiên nói đều là thật! Mặc dù lời hắn nói có rất nhiều sơ hở, rất nhiều điều khó hiểu nhưng kì quái là dù cho kẻ nào cũng có thể nhận ra sơ hở trong lời nói của Thiết Bổ Thiên, nhưng hóa ra tất cả đều là lời nói thật! Ví dụ như, tại sao vị hoàng đế Thiết Vân kia sau khi trọng thương lại muốn giết chết người ái thê của mình? Vì sao hắn lại phải ra lệnh xử tử gia đình của sáu đứa con gái mình? Vì sao hắn lại phải huyết tẩy hoàng cung? Đó đều là những thứ không thể lí giải, mà cũng là chuyện không thề nào xảy ra! Vậy mà tất cả đều là sự thực! Sở Dương cũng không hiểu nổi chuyện này có uẩn khúc gì. Mặc dù hắn đã biết tiến trình của lịch sử nhưng dù sao cũng không thể biết rõ tất cả được. Dù sao ở kiếp trước, Thiết Bổ Thiên cũng chết quá sớm nên cơ bản hắn cũng không kịp tìm hiểu bất cứ điều gì. Những thứ này hoàn toàn chìm trong tầng tầng lớp lớp sương mù! Sở Dương chỉ có thể cảm giác được, thứ trong đó nặng tựa như núi, lại càng thâm sâu như biển. Sở Dương nghĩ tới nửa ngảy mới nhận ra đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng. Hắn cũng đành ngừng việc suy nghĩ, dù sao thì chuyện trong nhà của bậc đế vương cũng vốn có phong cách rất riêng, muốn phỏng đoán tâm tư của một vị đế vương, càng là chuyện không thê nào. Nhất là lăng không suy đoán, lại càng không có hi vọng. Sở Dương chỉ cần biết, Thiết Bổ Thiên đã đáp ứng yêu cầu hợp tác của mình. Trong suốt quá trình đám phán, Thiết Bổ Thiên còn không thèm mặc cả. Tất nhiên đó có thể là do lòng dạ Thiết Bổ Thiên rộng rãi, có thể dung nạp người khác, nhưng ngoài sự rộng lượng của đế vương, việc này còn có chút tâm tình của kẻ đánh bạc. Nhưng điều quan trọng nhất trong đó là Sở Dương hiểu được đó là công dụng của thần công Băng tâm triệt cốt. Nó là loại công pháp hoàn toàn khác với Minh linh nhưng cũng có công hiệu tương tự. Dù nó không thể phát hiện nói dối nhưng cũng có thể quan sát lòng người. Điều này đủ làm cho Thiết Bổ Thiên có một loại trực giác tinh tường đến đáng sợ! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang