[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên
Chương 83 : Muốn đối địch trước tiên phải ổn định bên trong
Người đăng: NAMKHA
.
Quyển 3 : Tấn công Thiết Vân
Chương 83: Muốn đối địch trước tiên phải ổn định bên trong.
-----------------------o0o-----------------------
“ Cô cũng không định đi theo con đường mà người khác đã vạch ra, nhưng lại không thể không làm việc theo sắp đặt của Sở tiên sinh. Dù có chút khuất nhục nhưng ta cũng vui vẻ chịu đựng. Sở tiên sinh tiên thanh đoạt nhân ( đầu tiên nói lớn để dọa người… cầm dao ra doa… dg), lại giấu mình không hiện, một thân áo vải lại chỉ dựa vào chính mình, vì tạo nên thân phận cao thâm mạt trắc lại càng dùng nhiều loại mưu đồ, điều đó cho thấy Sở tiên sinh không cam lòng đứng dưới trướng của người lại, cũng không cho phép Cô bức bách ngươi! Người chỉ muốn dùng thân phận kẻ hợp tác để bàn luận chuyện quốc gia đại sự.”
Thiết Bổ Thiên cười bất đắc dĩ, hắn nhẹ nhàng lắc đầu nói tiếp:” Sở tiên sinh thân cô thế cô, lại có thể tạo ra cục thế như vậy, dụng tâm xảo diệu, tính toán chính xác, cẩn mật chu đáo, quả đã làm Cô bội phục! Sở tiên sinh hoàn toàn xứng đáng với hai chữ ‘ Nhân tài.’”
Sở Dương nheo mắt lại cười nói:” Ta chưa bao giờ từ chối khen ngợi như vậy, càng nhiều càng tốt.”
Hiện tại đã qua thời điểm để đàm phán, Thiết Bổ Thiên đã nhượng bộ, tự nhiên Sở Dương cũng tạo ra không khí hòa hoãn.
Thiết Bổ Thiên khẽ giật mình, hắn không kiềm chế được mà khẽ bật cười. Nhưng cũng rất nhanh nhận ra mình đã thất thố nên hắn lập tức lấy tay che miệng, giấu đi vết tích, rồi mỉm cười nói:” Sở tiên sinh rất vui tính.”
Trong tích tắc này, Sở Dương sởn hết cả da gà, gần như muốn chạy trốn.
Thái tử sao! Gì mà thái tử chứ? Nữ nhân có thể trở thành thái tử sao? Làm công chúa không tốt hay sao?
Thiết Bổ Thiên rõ ràng là một nam nhân vậy mà lúc này lại lộ ra tư thái của nữ nhi! Dáng điệu che miệng cười, sóng mắt lưu chuyển… Sở Dương càng chăm chú nhìn, khóe miệng lại càng run rẩy.
“ Tròi ơi..!”
Người muốn ta nghịch chuyển số mệnh, nghịch chuyển lịch sử vậy mà lại cho ta hợp tác với một nhân yêu sao? ( nhân yêu = đa giới tính - dg)
Sở Dương cảm thấy trái tim mình dường như cũng đang run rẩy, hắn rốt cục cũng hiểu tại sao người này lại luyện thần công Băng tâm triệt ngọc cốt, thần thái như vậy, nếu không luyện cái kia….. Thật sự là đáng tiếc….
Đến khi Thiết Bổ Thiên hoàn toàn dấu đi vết tích lúc nãy, hắn lại lộ ra vè quán lâm thiên hạ. Tóc gáy của Sở Dương lại dựng lên một lần nữa, trời đất quay cuồng.
“ Sở tiên sinh, Sở tiên sinh!” Thiết Bổ Thiên thấy tinh thần hắn không bình thường mới cất tiếng hỏi
“ Ách.. ách..” Mồ hôi lạnh trên trán Sở Dương không ngừng chảy ra, nghĩ đến việc phải hợp tác cùng nhân yêu này ít nhất hai năm, Sở Dương bỗng cảm thấy tương lai mù mit, nhân sinh quả là tràn đầy bi kịch.
“ Sở tiên sinh, theo hiện trạng bây giờ của Thiết Vân, nếu là ngài có thể làm chủ thì sẽ bắt đầu từ chỗ nào?” Thiết Bổ Thiên mỉm cười rụt rè hỏi, tựa hồ cũng không nhận ra biến hóa của Sở Dương.
“ Cái này.. cái này.. Ta cần suy nghĩ thêm một chút..” Sở Dương khẽ bóp trán, làm ra vẻ suy nghĩ. Thật ra hắn đâu có cần suy nghĩ, chỉ là chuyện vừa rồi quá mức rung động thôi.
“ Muốn đối phó bên ngoài thì đầu tiên phải ổn định bên trong.” Sở Dương cưỡng ép vận thần công Cửu Kiếp Cửu Trọng Thiên để ép cái suy nghĩ vừa rồi xuống.
Muốn đối phó bên ngoài thì trước tiên phải ổn định bên trong… Thiết Bổ Thiên không nhìn được rùng mình. Những lời này sao lại quen thuộc đến thế? Lần đầu tiên hắn nghe thấy những lời này thì cung đình Thiết Vân xảy ra đại biến; lần thứ hai nghe được thì ba trăm vạn tướng sĩ hóa thành xương khô nơi sa trường; lần thứ ba nghe được câu này thì hoàng thúc Thiết Long Thành đứng giữa triều đình hạ đồ đao, sàng lọc văn võ bá quan bằng tàn sát, giết đến máu chảy thành sông!
Hôm nay Sở Dương tới đây lại đưa ra chủ trương đầu tiên là nó.
Chẳng lẽ lại là một hồi gió tanh mưa máu hay sao?
“ Lời này không sai.” Thiết Bổ Thiên cười nói:” Nhưng vấn đề là… địch nhân bên ngoài thì ở chỗ sáng, còn kẻ địch bên trong lại ở trong tối.”
“ Cũng chỉ là sàng lọc mà thôi.” Sở Dương đã đoán trước cũng khẽ cười.
“ Không bằng Cô đem việc này giao cả cho Sở tiên , Sở tiên sinh nghĩ sao?” Thiết Bổ Thiên cũng cười, chính thức đưa ra thỉnh cầu hợp tác.
“ Còn chưa đủ!” Sở Dương lắc đầu.
“ Còn chưa đủ?”
“ Nghe nói thái tử điện hạ lập ra một nơi gọi là Bổ Thiên các?” Sở Dương lịch sự hỏi, rồi sau đó hắn chớp mắt, thản nhiên nói:” Đã muốn hợp tác thì chúng ta nên tín nhiệm lẫn nhau, ta muốn Bổ Thiên các!”
Thiết Bổ Thiên lạnh lùng nhìn hắn, sau nửa ngày, ánh mắt vẫn lạnh lùng, không hề nhúc nhích.
Thật lâu sau đó, Thiết Bổ Thiên vươn người đứng dậy, hắn chắp tay sau lưng đi đến bên cạnh lan can của đình ngắm nhìn cảnh vật phản chiếu trong làn nước, im lặng rất lâu. Gió nhẹ thổi tới khiến ống tay chiếc áo màu khoác màu trắng của hắn rung lên bần bật.
“ Mười năm trước đây, Cô chỉ là một đứa bé được phụ hoàng yêu thương, mẫu hậu chăm sóc, còn có sáu người tỷ tỷ, tất cả mọi người đều coi ta như châu như ngọc, quả thực là vô lo vô nghĩ. Ở giữa trời đất này, điều đó đẹp đẽ biết nhường nào.” Thiết Bổ Thiên xoay lưng lại với Sở Dương, lời nói của hắn có chút mông lung nhưng lại bình thản như nước.
“ Từ khi ta sinh ra, phụ hoàng vẫn luôn buồn bã, đồng thời phong tỏa tất cả tin tức của ta, khi đó ta cũng không hiều là vì sao.”
“ Một năm nọ, phụ hoàng mặc kim giáp, đội kim trụ ngự giá thân chinh! Trong mắt ta lúc ấy, phụ hoàng như là chiến thần của trời, không gì không thể đánh được, bách chiên bách thắng! Nhưng chỉ nửa năm sau, trời đất sụp đổ! Phụ hoàng trở về, nhưng là được người ta khiêng trở về, người đã trong tình trạng hấp hối.”
“ Mẫu hẫu tới gần hầu hạ lại bị người nổi giận một kiếm đâm chết! Người đã giết thê tử mà mình yêu nhất! Hai giọt lệ theo má Thiết Bổ Thiên rơi xuống.”
Thân thể Sở Dương cũng chấn động, hắn không nhịn được ngẩng đầu lên. Điều vừa nghe thấy cũng là thứ ngoài dự liệu của hắn, vị hoàng đề Thiết Vân này tại sao lại phải giết thê tử của chính mình?
“ Sau đó, phụ hoàng dường như trở thành một người hoàn toàn khác, người liên tục hạ chỉ chém đầu sáu vị tỷ tỷ và cả nhà tỷ phu! Người lại ra lệnh cho Nhị thúc suất lĩnh đội quân đã trải qua trăm trận công kích hoàng cung, giết sách tất cả mọi người ở đó! Trong lúc ấy, hoàng thành máu chảy thành sông, tất cả mọi người đều cho là Nhị thúc muốn tạo phản nhưng rốt cuộc sau này cũng biết là không phải.”
“ Sau đó phụ hoàng kéo tay ta, chỉ nói thêm một câu rồi lâm vào hôn mê” Thiết Bổ Thiên đứng thẳng người, dùng một thanh âm run rẩy trầm thấp, đau lòng nói:” Từ nay về sau, con là Thiết Bổ Thiên! Trời của Thiết Vân có sụp thì ta hi vọng con cũng có thể chống đỡ. Vĩnh viễn con phải ghi nhớ, làm một vị quân chủ, lòng dạ phải ác độc! Nếu con có thể hung ác giết kẻ địch thì cũng phải có sụ độc ác để giết chính mình!”
“ Dứt lời, phụ hoàng cũng nắm tay cánh tay nhị thúc nói:” Giao lại cho ngươi!” rồi sau đó người chìm vào hôn mê.”
Sở Dương nhíu mày trầm mặc, đồng thời trong lòng nghĩ ngợi:” Lời này của Thiết Bổ Thiên rất không rõ ràng, nhưng có một điều có thể khẳng định, vị quân chủ của Thiết Vân quốc kia hoàn toàn tỉnh táo khi giết thê tử và con gái của chính mình! Hổ dữ còn không ăn thịt con, tại sao hắn lại phải làm như vậy chứ?”
Sở Dương mơ hồ cảm thấy, trong đó có một bí mật gì đó rất lớn!
Thiết Bổ Thiên nặng nề hít một hơi:” Ta hận phụ hoàng, hận hắn giết chết tất cả thân nhân của ta! Nhưng Nhị thúc lại rất nghiêm khắc với ta, hắn tuyên bố với bên ngoài, từ nay về sau ta chính là Thái tử của Thiết Vân, khi trưởng thành sẽ là quân chủ của Thiết Vân. Từ đó Nhị thúc đã mời tới vô số lão sư để dạy ta, mỗi ngày đều có ít nhất mười người chờ để dạy, mỗi ngày ta chỉ có nửa canh giờ để ngủ, ngay cả khi ăn cơm uống nước cũng phải có người giảng cho ta điều gì đó. Nếu ta không nhớ được, nhị thúc sẽ lại đánh đòn, khí đó một năm ba trăm sáu lăm ngày, ít nhất ba trăm ngay ta phải chịu đòn, toàn thân đầy vết bầm tím. Nhị thúc cực kì nghiêm khắc với ta, hơn bất kì vị nghiêm sư nào trong thiên hạ. ( nghiêm sư - thầy nghiêm khắc – dg)”
Thiết Bổ Thiên thản nhiên nói:” Ta cũng thường xuyên ghé thăm phụ hoàng, người thỉnh thoảng cũng tỉnh lại, nhưng mỗi khi tỉnh lại đều muốn tự sát, sau khi bị người khác ngăn cản, hắn lại lặng lẽ rơi lệ. Hắn thường xuyên ôm linh vị của mẫu hậu và các vị tỷ tỷ khóc, khóc đến ngất đi, thân thể cũng ngày một suy nhược…”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện