[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên

Chương 75 : Dần dần hé mở

Người đăng: TúngTiềnBank

Quyển 3 : Tấn công Thiết Vân Chương 75: Dần dần hé mở. -----------------------o0o----------------------- Sau khi nghe Thiết Long Thành nói thì ánh mắt cô gái nhìn Sở Dương bỗng trở nên sắc bén như dao. Thiết Long Thành hít sâu một hơi, trầm giọng nói:“ Sau khi nghe được ba chữ Thiên Binh các, điều đầu tiên mà ta nhớ tới chính là những huynh đệ đã chết trận không chốn chôn thây nơi sa trường. Các ngươi có biết đã có bao nhiêu huynh đệ đã dùng ánh mắt đau khổ không cam lòng nhìn ta trước khi chết không? Tất cả bọn họ đều là những anh hùng của Thiết Vân. Sở Dương cuối cùng cũng hiểu được vì sao vị đệ nhất danh tướng này lại đích thân đến thăm mình. Cũng hiểu được tại sao hắn ta lại ra lệnh phong tỏa Thiên Binh Các. Hóa ra những thứ mình làm đã chạm đến vết thương sâu trong lòng hắn. Mặc dù Thiết Long Thành vẫn bình tĩnh nói nhưng Sở Dương có thể cảm nhận được sự bi phẫn và uất hận trong lòng của vị danh tướng truyền kỳ này. Tuy Sở Dương biết rõ hiện tại Thiết Vân quốc đang thiếu thợ rèn trầm trọng nên tất cả binh khí tốt hiện có đều phải mua với giá cao từ Vô Cực quốc nhưng hắn lại không biết đằng sau nó là cả một câu chuyện vô nhân đạo! “ Thiết tướng quân quả nhiên tinh tường.” Sở Dương bình tĩnh mỉm cười nói. “ Nói vậy là ngươi đã thừa nhận mình là gian tế của Đệ Ngũ Khinh Nhu rồi sao?” “ Thừa nhận cái gì?” Sở Dương mỉm cười: “Nếu ta thực sự là người của Đệ Ngũ Khinh Nhu thì liệu ta có dám dùng cách này để trở thành gian tế không?” Thiết Long Thành dừng lại một lúc rồi đột nhiên nói:“ Việc gì cũng phải có lí do của nó.” “ Ta xem Đệ Ngũ Khinh Nhu không vừa mắt, lý do này đã được chưa?” Sở Dương mỉm cười rồi đột nhiên lao về phía cửa ra vào, tung một quyền đánh về phía một tên thị vệ. Đòn tấn công không hề được báo trước nhưng khi ra tay lại vô cùng dứt khoát. Ngay trước đó hắn vẫn còn tươi cười nói chuyện với Thiết Long Thành nhưng chỉ một giây sau nắm tay của hắn đã đấm đến cổ họng của tên thị vệ. Người nọ kinh hãi xoay mạnh người. Ba thanh kiếm bên cạnh đồng thời “ Choang” một tiếng rời khỏi vỏ rồi như những con rắn độc đâm về phía Sở Dương. Bốn người này đều là cao thủ, phối hợp với nhau lại càng ăn ý. Một người bị tập kích thì ba người còn lại cũng không hẹn mà cùng nhau đồng thời xông lên triển khai công kích! Sở Dương cười dài một tiếng, ngón tay đột nhiên vung lên nghênh đón ba thanh kiếm sắc bén đang đâm tới. “ Xoạt, xoạt, xoạt” Ba tiếng động nhẹ nhàng vang lên nhưng không ai có thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt. Sau khi một ngón tay của Sở Dương tiếp xúc với ba thanh bảo kiếm kia thì lập tức những thanh kiếm đã giết biết bao địch nhân ấy liền bị cắt đứt một đoạn. Khi những thị vệ này thấy Sở Dương dùng tay không tiếp kiếm thì trong mắt mỗi người đều lộ ra một tia tàn độc. Bọn họ đều đã tưởng tượng thấy cảnh máu me đầm đìa của ngón tay bị cắt đứt nhưng ai có thể ngờ được thứ bị đứt lại là kiếm! Không ai có thể ngờ được chuyện như vậy lại xảy ra nên tất cả đều sững sỡ kinh ngạc. Mà lúc này ngón tay của Sở Dương cũng đã đặt trên cổ họng của người thị vệ kia. Rất đơn giản, thậm chí là vô cùng dễ dàng nó đã dừng ở chỗ yết hầu lồi ra. Ngay sau đó thân hình của hắn chớp động, nhanh như chớp lui trở lại bên người Thiết Long Thành. Bốn tên thị vệ cấp Vũ tôn nhìn Sở Dương vô cùng khiếp sợ! Dùng tay không va chạm với lợi kiếm vậy mà có thể chặt đứt nó. Đây còn là máu thịt của con người sao? Nhất là người thị vệ đã bị Sở Dương nắm được yết hầu kia lại càng cảm thấy sợ hãi. Chỉ cần đối phương khẽ dùng lực là cổ của mình đã bị bẻ gãy rồi. Thiết long thành nói Sở Dương là gian tế mà Sở Dương lại không thể chứng minh được mình không phải gian tế! Đối với chuyện không rõ rang như thế này thì cách giải quyết tối ưu nhất, cũng là duy nhất, là dùng thực lực để chứng minh. “ Còn có một lý do khác là ta có thể dễ dàng ám sát ngươi! Đã đủ chưa? Còn nữa…” Sở Dương mỉm cười, nhặt những đoạn kiếm gãy trên mặt đất lên rồi dùng kiếm của mình cắt nó như đang cắt cà rốt:“ Dựa vào giá trị của thần binh lợi khí này đã đủ chưa?” Trong giây lát, bọn họ đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Sở Dương. “ Ám sát ta? Chưa đủ. Dễ dàng ám sát ta không phải là việc ngươi có thể làm được. Dù ngươi có tự tin thế nào thì cũng nên biết rằng có một số việc chỉ dựa vào sự tự tin thôi là chưa đủ. Tuy nhiên chỉ dựa vào việc người nhìn Đệ Ngũ Khinh Nhu không vừa mắt là đủ rồi.” Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Thiết Long Thành nhìn kĩ Sở Dương một lúc rồi hắn đột nhiên nở nụ cười:“ Hai lý do còn lại đều không quan trọng!” Dừng lại một chút hắn nói tiếp:“Tiểu tử khá lắm!” Tuy Thiết Long Thành có hơi bất ngờ trước thực lực mạnh mẽ kì lạ của Sở Dương nhưng hắn cũng không lộ ra sự thất lễ. Hắn tự tin rằng nếu Sở Dương ra tay với mình thì sẽ không dễ dàng như vậy. Lần này Sở Dương ra tay chính là nhờ vào lực lượng của Cửu Kiếp kiếm. Hắn đã đưa mũi kiếm của Cửu Kiếp kiếm lên ngón tay nên dĩ nhiên là nó đã vô cùng cứng rắn! Hơn nữa trong khoảnh khắc khi ngón tay hắn tiếp xúc với mũi kiếm thì Cửu Kiếp kiếm đã hấp thu toàn bộ tinh thiết bên trong nó! Khi đó ngón tay cửa Sở Dương chẳng khác gì đã chạm vào một khúc gỗ mà lại là một khúc gỗ mục. Nếu không phải vậy thì kể cả thanh kiếm được làm từ tinh thiết kia của Sở Dương cũng không thể có được hiệu quả chém sắt như bùn này. Dù sao thì kiếm của bốn người thị vệ cũng tuyệt không phải là thứ bình thường! Tuy không phải là thần binh lợi khí nhưng độ cứng rắn cũng hơn xa những đao kiếm thông thường. Nhưng cũng chính vì vậy mà đám người Thiết Long Thành lại càng kinh hãi. “ Ta muốn biết mục đích thật sự của ngươi.” Thiết Long Thành thu lại vẻ tươi cười, trầm giọng nói. “ Mục đích thật sự của ta là…” Sở Dương trầm ngâm một chút rồi nói:“ Ta và Đệ Ngũ Khinh Nhu vốn không có thù hận gì nhưng ta lại không muốn hắn giành được thắng lợi, càng không muốn thấy hắn thống nhất thiên hạ.” Vì bị Thiết Long Thành phong tỏa nên Sở Dương không thể đạt được mục đích là có thể trực tiếp gặp mặt Thiết Bổ Thiên. Thiết Long Thành đã phong tỏa cửa hàng của hắn nhưng dù sao thì hắn cũng đã đích thân đến đây nên coi như đã cho Sở Dương một cơ hội. Bởi vì hắn đã đích thân đến! Sở Dương đã bộc lộ ra thực lực của mình cũng chứng minh được vốn liếng trong tay, tiếp theo phải xem tài trí của hắn như thế nào, bởi vì cho dù có gặp được Thiết Bổ Thiên đi chăng nữa thì thái độ của Thiết Long Thành cũng rất quan trọng. “ Tin rằng ở đây ai cũng không muốn âm mưu của Đệ Ngũ Khinh Nhu thành công!” Thiết Long Thành cười nhẹ, xem ra hắn cũng đã có chút yên tâm với những biểu hiện của Sở Dương. Sở Dương mỉm cười nói: “ Nhưng Thiết Vân muốn đánh bại Đệ Ngũ Khinh Nhu với những thứ mình có bây giờ thì chỉ là mơ tương hão huyền thôi!” “ Dựa vào đâu mà ngươi có thể khẳng định điều đó?” Lúc này cô gái kia trầm tư hỏi một câu, còn Thiết Long Thành lại lạnh nhạt đứng yên một bên lắng nghe. Khí thế lăng lệ ác liệt lúc nãy của hắn đã được thu liễm toàn bộ. “ Thứ nhất, Đệ Ngũ Khinh Nhu có binh hùng thế mạnh, hơn nữa Đại Triệu lại có gần sáu trăm vạn binh sĩ! Trong số mười danh tướng của đại lục thì Đại Triệu có tới sáu người xếp từ vị trí thứ hai tới thứ bảy! Mỗi người trong số họ đều là kẻ anh hùng cái thế. Còn Thiết Vân chỉ có hai vị đứng thứ nhất và thứ mười! Chúng ta đều biết danh hiệu của các vị tướng này đều không phải chỉ để nói cho vui mà chúng đều được khẳng định bởi vô số trận chiến sống chết. Con đường của mỗi bậc danh tướng đều được dựng nên từ tính mạng của hàng chục vạn dân thường!” Sở Dương nhanh chóng nói ra những điều đã biết từ kiếp trước:“ Thứ hai, Đại Triệu trên danh nghĩa là nước quân chủ nhưng trên thực tế thì toàn bộ quyền hành đề nằm trong tay Đệ Ngũ Khinh Nhu. Hơn nữa mạng lưới tình báo của Đệ Ngũ Khinh Nhu còn tốt hơn cả hai nước Thiết Vân và Vô Cực cộng lại! Kim Mã kỵ sĩ đường của Đệ Ngũ Khinh Nhu tuy chưa bao giờ lộ diện nhưng bên trong lại có vô số nhân tài, lại thêm khoảng tám ngàn người có chiến lực cực kỳ mạnh mẽ.” Tin tức này tựa như một đòn sấm sét đánh vào lòng Thiết Long Thành và người thiếu nữ. “ Kim Mã kị sĩ đường? Ngươi cũng biết Kim Mã kỵ sĩ đường?” Đôi lông mày rậm của Thiết Long Thành nhăn lại rồi hắn vung cánh tay lên, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng. Ngay lập tức, đám quân đội ở bên ngoài liền lui lại hơn mười trượng. Cả con đường trở nên lặng ngắt như tờ. Ngoại trừ mấy tên thị vệ thân cận thì trong vòng mười trượng không có một bóng người. Trên nóc nhà vang lên những tiếng loạt xoạt của vô số cao thủ đang lao tới nhằm phong tỏa bên trên căn phòng. Ngay lập tức Thiên Binh Các trở thành nơi được bảo vệ nghiêm mật nhất cả thành Thiết Vân, một con chim cũng khó mà bay lọt vào được. Điều đó cho thấy Thiết Long Thành coi trọng tin tức này như thế nào. Nhưng điều kỳ lạ là người thiếu nữ chẳng có quan hệ gì đến đại sự quốc gia này sao lại không bị Thiết Long Thành đuổi ra ngoài thậm chí còn ngầm đồng ý cho nàng có mặt tại đây. Ánh mắt Sở Dương lóe lên, thầm nghĩ trong lòng. Địa vị của cô gái này xem ra không hề đơn giản, lúc trước suy đoán cô ta là quận chúa chỉ sợ chưa hẳn đã là đúng, người thiếu nữ này nếu không phải là công chúa thì e rằng cũng là một vị sủng phi… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang