[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên

Chương 72 : Thiếu nữ kì quái

Người đăng: NAMKHA

Quyển 3 : Tấn công Thiết Vân Chương 72: Thiếu nữ kì quái. -----------------------o0o----------------------- Ban nãy Sở Dương nói có thể giúp mình sớm thực hiện khát vọng thì Cố Độc Hành chỉ nửa tin nửa ngờ, hơn nữa lại có ý nghĩ :" Dù sao cũng là đào hôn với tu luyện mà thôi sao có thể khác nhau được?". Nhưng hiện tại hắn đã hoàn toàn tin tưởng rồi!! “ Chỉ cần ngươi tu luyện bộ kiếm quyết này, ta cam đoan trong vòng một năm ngươi có thể đột phá đến Kiếm Tôn! Thế nhưng khi tu luyện đến Kiếm Tôn ngươi nhất định phải dừng lại, nếu cứ cưỡng ép tu luyện, thần trí của ngươi chắc chắn sẽ bị kiếm quyết mê hoặc mà trở nên điên cuồng.” Lời vừa dứt thì ánh mắt Sở Dương cũng thể hiện sự tự tin rồi hắn chậm rãi nói:” Đợi đến khi ngươi đột phá Kiếm Tôn, ta sẽ có biện pháp khác giúp ngươi thăng cấp. Con đường tu luyện cần phải tiến lên từng bước một, không thể vội vàng, ta tin tưởng ngươi cũng hiểu đạo lý này.” “ Đủ rồi, đủ rồi!” Cố Độc Hành run rẩy rồi nói :” Cám ơn ngươi… thật sự cám ơn ngươi!!” Hắn có chết cũng không ngờ được khi mình đã rơi vào bước đường cùng lại có một cơ hội từ trên trời rơi xuống như vậy!! Giờ phút này, đối với Cố Độc Hành thì sự tồn tại của Sở Dương tuyệt đối là một gốc cây cứu mạng!! Vì hi vọng duy nhất để mình có thể sớm cứu được Tiểu Diệu tỷ, Cố Độc Hành thà rằng phải chết một vạn lần cũng tuyệt đối không thể để tuột mất nó!! Sở Dương mỉm cười, chuyện này cuối cùng cũng xong. Hắn làm việc này đầu tiên để có thể giữ Cố Độc Hành lưu lại bên mình. Việc thứ hai và cũng là nguyên nhân lớn nhất chính là sự si tình của Cố Độc Hành đối với Cố Diệu Linh, thứ tình cảm chân thành đó đã chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng hắn. Mạc Khinh Vũ!! Mối thâm tình như vậy, quyết không được phép cô phụ! Mà những nữ tử si tình như Mạc Khinh Vũ và Cố Diệu Linh lại càng không được phép phụ lòng!! Đúng lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng người hỏi:” Xin hỏi, có ai ở trong đó không?” Hai người nhìn nhau, bỗng nhiên kêu “ a” một tiếng rồi nhảy dựng lên. Từ sáng sớm đến giờ, hai tên này chỉ lo uống rượu rồi nói chuyện phiếm, thật sự không có tí biểu hiện nào của con buôn cả. Trời đã sáng như thế rồi mà Thiên Binh Các còn chưa mở cửa…. “ Ta đi mở cửa, ngươi nhanh chóng dọn dẹp đi…” Sở Dương còn chưa nói hết câu thì đã thấy Cố Độc Hành ôm bộ bảo bối Cuồng tôn kiếm quyết chạy thằng vào trong phòng. “ Ặc!” Sở Dương trợn mắt há mốm rồi vội vàng gom tất cả chén đĩa, rượu thịt trên bàn quăng ra sau quầy. Sau đó hắn phủi phủi tay, quay ra mở cửa. Ngay khi mở cửa, một mùi rượu đậm đặc theo đó mà xông thằng ra ngoài!! “ Á.. khụ.. khụ…” Một trận ho khan chợt vang lên. Trước cửa Thiên Binh Các đang có một thiểu nữ kiên nhẫn đứng đợi, thế nhưng bất chợt hit phải mùi rượu này, không thể kìm được mà ho khan. Sở Dương nhíu mày rồi hỏi: “ Có chuyện gì? Đến mua kiếm à?” Dựa vào sự từng trải của Sở Dương cũng không biết nên miêu tả thiếu nữ đang đứng trước mặt này thế nào . Nàng không phải là một tuyệt thế mĩ nữ khiến người ta say đắm, từ con mắt đến chiếc mũi đều đều rất bình thường, thế nhưng ẩn trong sự bình thường đó là một phong thái rất đặc biệt. Nếu ngươi chỉ nhìn liếc qua nàng một lần thì chắc chắn sẽ không có ấn tượng gì đặc biệt, nhưng chỉ cần nhìn kỹ một lúc hoặc nhìn nhiều lần thì sẽ phát hiện ra ngay, thiếu nữ này có quá nhiều điểm khác thường. Nhìn liếc qua thì có vẻ ngũ quan trên mặt nàng cũng bình thường như bao người khác, nhưng càng nhìn lâu thì sẽ cảm thấy như có một lớp mây mù. Ánh mắt của nàng mờ ảo, như có như không, sắc mặt lạnh nhạt, bình tĩnh và trầm ồn. Tuy nàng chỉ là một nữ nhân nhưng lại có khí thể của một vị đại tướng!!! Nàng đứng trước của, tuy có vẻ liễu yếu đào tơ nhưng lại cho người đối diện cảm giác như đang nhìn một ngọn núi sừng sững. Núi cao sông sâu, không thể rung chuyển!! Cứ như vậy. nàng đứng lẻ loi trước cửa Thiên Binh các, xem ra cũng đã được một lúc lâu. Muộn như vậy Sở Dương mới mở cửa hàng mà nàng cũng không nóng nảy vội vàng, sắc mặt hiện lên vẻ điềm tĩnh, thong dong. Rõ ràng nàng chỉ là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác vô cùng già dặn. Tuy mới chỉ lần đầu tiên gặp nhau nhưng Sở Dương lại cảm thấy quen thuộc. Giống như… đã từng gặp nhau ở đâu đó? Ánh mắt trong trẻo của thiếu nữ dừng trên gương mặt Sở Dương rồi nàng hỏi: “ Xin hỏi, ngươi có phải là ông chủ của Thiên Binh các??” “ Đúng vậy, không biết cô nương đến đây có chuyện gì??” “ À, ta tới để xem xem thứ mà ngươi gọi là thần binh liệu có xứng với tên gọi không!” Thiếu nữ bình thản nói:” Khách hàng đã tới cửa mà không mời vào sao?” “ Ặc, cô nương muốn đi vào? Không biết đã nhìn thông báo trước cửa chưa?” “ Yên tâm, vàng bạc thì ta không thiếu, thiên tài địa bảo cũng không phải là không có, thế nhưng phải để cho ta xem xem rốt cuộc chúng có thần kì như lời ngươi nói không hay chỉ là khoác lác. Nếu như không có giá trị gì thì ta cũng đỡ phải tốn tiền.” Thiếu nữ chắp hai tay sau lưng, tự nhiên đi vào trong Thiên Binh Các. Phong thái của nàng rất tự nhiên thoải mái, cứ như là đang đi bộ trong hoa viên nhà mình vậy. Sở Dương nhíu mày thầm nghĩ : “ Trên người thiếu nữ này có một loại khí chất rất khó diễn tả. Các nữ nhân mà mình gặp trong hai kiếp làm người, không có một người nào có được khí chất như vậy. Thật sự rất kỳ quái.” Thiếu nữ chắp tay sau lưng, ngẩng đầu lên nhìn bốn thanh binh khí treo trên vách tường rồi hỏi:“ Đây là thiên binh mà ngươi nói ư?” Nhìn nàng đứng chắp tay như vậy xem bốn thanh kiếm, tuy không có bất kỳ động tác khác ngoài giơ nhẹ chúng lên nhưng không hiểu sao trong lòng Sở Dương xuất hiện một loại cảm giác như nàng đang ‘ chỉ điểm giang sơn’. Giống như một vị quân vương đang quan sát lãnh thổ của mình, quan sát muôn dân trăm họ. Trong nội tâm Sở Dương âm thầm dè chừng, hắn thầm nghĩ :” Rõ ràng nàng chỉ là một nữ tử, tại sao mình lại có cảm giác như vậy chứ??” “ Đúng vậy”. Một thanh âm truyền tới trả lời nàng, nhưng lại không phải là Sở Dương. Cố Độc Hành lặng lẽ xuất hiện tại một góc khuất, quan sát thiếu nữ này bằng ánh mắt lạnh như băng. Vẻ mặt hắn tuy đã được thay đổi khác một chút nhưng vẫn giữ lại khuôn mặt giống như tượng băng cùng với sắc mặt y hệt cương thi. Lời nói vẫn lạnh lùng cho dù đối phương là nữ tử. Đối với việc một người khác bất ngờ xuất hiện trong phòng, thiếu nữ cũng không ngạc nhiên chút nào, nàng chỉ lạnh nhạt hỏi một câu: “ Có thể để ta xem được không?” Cố Độc Hành lạnh lùng trả lời :” Đến đây mua kiếm thì không cần biết ngươi có địa vị như thế nào, nhiều vàng bạc đến đâu mà phải xem ngươi là người như thế nào. Xứng hay không xứng với những thanh kiếm ở đây! Nếu không xứng thì dù cho ngươi giàu nứt nứa đổ vách cũng cũng đừng hòng mua được kiếm!!” “ À, hóa ra là thế. Vì danh kiếm mà tìm chủ.” Thiếu nữ nhẹ nhàng than lên rồi chậm rãi nói:” Nhưng mà các ngươi muốn tìm người thì ta đây lại muốn tìm kiếm. Nếu kiếm mà không dùng được, cho dù các ngươi có quỳ xuống cầu xin ta, ta đây cũng chẳng thèm dùng.” Những lời này tuyệt đối là đối chọi gay gắt với Cố Độc Hành. Tiếp đó, thiếu nữ vươn tay lấy thanh trường kiếm từ trên vách tường xuống. Lúc vừa mới cầm nó trong tay nàng cũng không ngờ rằng thanh kiếm này lại nặng đến vậy, ít nhất cũng phải nặng gấp ba lần so với trường kiếm bình thường. Cánh tay nàng có chút trùng xuống rồi nhanh chóng lấy lại sự cân bằng, gương mặt nàng hiện lên thần sắc kinh ngạc. Đây là trường kiếm sao? Sở Dương và Cố Độc Hành nhìn nhau, cả hai đều thấy khuôn mặt đối phương có một nét ngạc nhiên. Bình thường các nữ hài tử luyện kiếm thì đều chọn loại nhẹ nhàng linh động, mà rõ rang về mặt này thì đoản kiếm vừa đẹp hơn trường kiếm, lại rất phù hợp cho phái nữ sử dụng. Còn vẻ ngoài của trường kiếm thì tục tằn thô lỗ nhưng nó lại đầy vẻ cứng rắn của nam nhân. Cả hai đều không ngờ được thứ đầu tiên nữ tử này muốn xem lại là thanh trường kiếm!! Sau đó một tiếng “ Choeng” vang lên, thanh trường kiếm đã được rút ra khói vỏ. Tiếp theo là một đoàn tinh quang mạnh mẽ bắn ra. Nữ tử nheo mắt lại khen:” Kiếm tốt!”. Sau đó nàng mới từ từ rút hắn thanh kiếm ra khói vỏ. Cánh tay giơ thẳng ra, đem thanh kiếm hơi nghiêng nghiêng trước mặt mình rồi cẩn thận quan sát. Chỉ bằng hành động này, Sở Dương và Cố Độc Hành cũng đã nhận ra, nữ tử này chắc chắn là một người trong nghề. Có thể nàng không phải là người giỏi dùng kiếm nhưng ở phương diện giám định và thưởng thức kiếm chưa chắc nàng đã thua kém hai người bọn họ. Sở Dương vắt óc để nhớ lại một lượt tất cả các nữ tử đã từng gặp ở hai kiếp thế nhưng không tìm được một người có đặc điểm giống với nữ tử trước mắt. Còn Cố Độc Hành tuy không nói năng gì, nhưng lại thầm đem tất cả các nữ tử trong các đại gia tộc ở Trung Tam Thiên điểm danh một lần. Vậy mà hắn lại phát hiện ra, cho dù là các cô nương kia cũng chưa chắc đã có loại khí chất ung dung quý phái như nữ tử này. Thiếu nữ kỳ quái này … Thật ra là ai?? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang