[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên

Chương 69 : Một lần đập tay một truyền thuyết

Người đăng: TúngTiềnBank

Quyển 3 : Tấn công Thiết Vân Chương 69: Một lần đập tay, một truyền thuyết. Không thể không nói, mặc dù gần đây Cố Độc Hành tiếp xúc với nhiều vàng bạc, châu báu nhưng khi kéo ngăn tủ kia ra cũng giật mình kêu lên một tiếng! Kim quang chói mắt. Vàng! Đỉnh vàng! Thỏi vàng! Tất cả đều là vàng…Còn có lượng lớn ngân phiếu dày hơn một xích… Đầu óc Cố Độc Hành nhất thời choáng váng. Hắn tưởng rằng mình đã tiến vào kho vàng của một đại tài chủ nào đó. Hơn nữa Sở Dương lại bố trí cho mình vào bên trong kho vàng này, cũng không có hạn chế gì mình. Than ôi, càm giác trong lúc cùng đường bí lối được người khác tín nhiệm thật sự là quá tốt đẹp, quá ấm áp… Sở Dương thành khẩn đưa tay ra: “Cố huynh, ta và huynh mới gặp mà như đã thân nên đừng nói những lời khách sáo như vậy.” Trong lòng hắn thầm nghĩ: Trong tay mình vẫn còn vài ngăn tủ nữa. Ta cướp sạch mười mấy đại tài chủ thì tài sản làm sao có thể ít được như vậy chứ? Nhưng mà chúng còn có tác dụng khác… Cố Độc Hành gật đầu liên tục. Đột nhiên trong lòng hiện lên một nghi vấn: “Sở huynh, huynh đã có nhiều tiền như vậy vì sao còn muốn bán Danh kiếm kia?” Đêm qua hắn đã nói không bán sẽ không có cơm ăn. Nhưng giải thích thế nào về ngăn tủ đầy vàng và ngân phiếu đây? Chừng đó vàng thừa đủ cho ba bốn đời đại tài chủ ăn chơi đàng điếm rồi, còn nói không có cơm ăn? Quá buồn cười! “Xin lỗi Cố huynh. Đêm qua ta đã lừa ngươi.” Sở Dương lộ ra bộ dạng quỷ kế đã thành. “Cố huynh, huynh thật sự tưởng rằng ta dễ dàng bán danh kiếm này sao? Chẳng qua ta thấy minh kiếm bị che đi nên cảm thấy đáng tiếc. Do đó mới hao hết tâm sức để tìm cho chúng một kết cục tốt đẹp…” Sở Dương thở dài: “ Lợi khí như thế này nên ở trong tay người thích hợp, tàn sát thiên hạ, tiếu ngạo giang hồ; chỉ có trải qua gió tanh mưa máu mới thể hiện ra uy thế tuyệt đỉnh của nó. Đấy mới là kết cục cuối cùng cho danh kiếm.” “Một người muốn tìm thanh kiếm thích hợp cho mình đã khó. Nhưng một thanh kiếm muốn tìm cho mình một chủ nhân thích hợp lại càng khó hơn. Khó tìm được một người cùng chung chí hướng với ta như Cố huynh, thôi thì đành làm một kẻ lười biếng vậy, ha ha ha…” “Thì ra là thế.” Cố Độc Hành nở nụ cười, thắc mắc được giải đáp nên hắn cười rất thỏa mãn. Ở trong lòng hắn tự nhiên xuất hiện một loại cảm giác “Anh hùng suy nghĩ giống nhau”. Danh kiếm như thế này vốn không phải là vật để mua bán. Cho dù Sở Dương có dùng ít mưu kế thì cũng là do hắn coi trọng mình thôi. Không thể không nói, một khi trong lòng đã sinh ra thiện cảm thì sẽ hoàn toàn khác. Bởi vì khi đã có cảm giác ấm áp này rồi thì cho dù đối phương có làm sai, chính mình cũng sẽ tìm cho người ấy một lý do hợp lý, cũng làm cho mình cảm thấy thoải mái… “Tât nhiên tâm nguyện của chúng ta là muốn tìm chủ nhân thật sự cho danh kiếm nhưng cũng phải kiếm đủ tiền để ăn cơm đã.” Sở Dương mỉm cười nói: “Hơn nữa nếu chủ nhân của danh kiếm không phải trả một cái giá lớn cho nó, thì dù hắn có được danh kiếm cũng chưa chắc sẽ quý trọng nó.” Cố Độc Hành gật đầu đồng cảm nói: “Đúng vậy, nhớ năm xưa để có được Hắc Long ta đã trải qua trăm cay nghìn đắng…” Hai người đối mặt nhau mỉm cười. So với Đằng Long Kiếm Hoàng tung hoành thiên hạ ở kiếp trước thì Cố Độc Hành bây giờ thiếu đi vài phần cơ trí, lại còn có sự xúc động và ngây thơ của thiếu niên. Sở Dương tất nhiên biết rõ giá trị của người đang ngồi trước mặt mình. Tính cố chấp của Cố Độc Hành, cái si mê với kiếm, sự kiên trì với nhân sinh, bướng bỉnh khi làm việc, đó đều là những thứ mà cả đời ở kiếp trước hăn không hề thay đổi. Người như vậy tuyệt đối có thể làm bạn. Sở Dương cũng không cố chấp như Cố Độc Hành, đối với hắn cố chấp như vậy quả thực vô cùng ngớ ngẩn. Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản hắn thưởng thức Cố Độc Hành. Sự khác biệt về tính cách này cũng chính là nguyên nhân mà ở kiếp trước Sở Dương trở thành “Võ Tôn”, chứ không phải “Kiếm Tôn”. Bởi vì tuy hắn sử dụng kiếm, nhưng kiếm cũng không phải là tất cả bản lĩnh của hắn. “Cố huynh, so với Hắc Long của huynh thì mấy thanh kiếm này của ta như thế nào?” Sở Dương hỏi. “Luận sự sắc bén, tuyệt đối hơn hẳn Hắc Long của ta. Luận sự cứng rắn, cũng hơn xa Hắc Long.” Cố Độc Hành suy nghĩ, trả lời rất nghiêm túc: “Nhưng trong lòng ta Hắc Long vẫn là độc nhất vô nhị. Mấy thanh kiếm này của huynh, tuy là thần binh hiếm thấy trên đời nhưng ta vẫn cảm thấy chúng thiếu đi một cái gì đó! Nếu cho ta lựa chọn, ta vẫn chọn Hắc Long.” Ngón tay hắn nắm lấy chuôi kiếm bên hông một cách yêu quý. Trong ánh mắt của hắn lúc này chỉ có một thứ cảm tình là chân thành tha thiết, giống như một thiếu niên đang chìm trong mối tình thắm thiết nhìn ngắm người yêu của mình. Tuy người yêu của mình không phải là sắc nước hương trời, tuyệt không thể so sánh với đỉnh cấp mĩ nữ, nhưng vĩnh viễn chỉ có người đó mới có thể làm trái tim anh ta rung động. Những người đẹp khác tuy có thể làm cho hắn yêu thích, hâm mộ nhưng nếu lựa chọn một người làm bạn cả đời thì chỉ có người đó mà thôi! Thiếu cái gì đó? Sở Dương giật thót mình. Cảm giác của Cố Độc Hành rất đúng. Mấy thanh kiếm này mới nhìn thì thấy sắc bén vô cùng, nhưng thật sự là thiếu một thứ. Bởi vì Thiết tinh bên trong nó đã bị Cửu Kiếp Kiếm nuốt đi! Mà Thiết tinh mới là xương sống của một thanh kiếm. Nếu không có Thiết tinh mấy chuôi kiếm này cũng chỉ là khối sắt có mật độ cao đến rợn người mà thôi, tuyệt đối không thể trở thành thần binh trong truyền thuyết! Bởi vì chúng vĩnh viễn không có khả năng sinh ra linh tính. Bảo kiếm có linh, giết người uống máu càng nhiều thì linh khí của bảo kiếm càng thêm nồng đậm. Nhưng mấy thanh kiếm này cho dù có giết hết toàn bộ người trong thiên hạ, cũng chỉ là một khối sắt bình thường mà thôi. Chênh lệch nho nhỏ này, chỉ đến khi cao thủ có cấp bậc từ Kiếm Vương trở lên giao đấu mới có thể thể hiện rõ rang. Ở trình độ thấp hơn không có ai có thể phát hiện được sự khác biệt đó! Tuy hiện tại Cố Độc Hành chỉ là Kiếm tông, nhưng dựa vào trực giác nhạy bén nên đã cảm thấy mấy thanh kiếm này không hoàn mỹ! “Cố huynh, vừa rồi ta lập ra Thiên Binh Các, cũng không hoàn toàn vì thứ này.” Sở Dương trầm ngâm một chút, nói: “ Tôi còn có mục đích khác, nhưng Thiên Binh Các nhất định phải tồn tại. Chuyện bên trong rất phức tạp, cũng rất nguy hiểm, nên ta cần huynh giúp đỡ.” Sở Dương cười nói: “Thật ra ngay từ đầu ta không nghĩ rằng sẽ có người như huynh sẽ đến, nhưng nếu anh đã đến thì tôi sẽ không để anh đi. Ta tin tưởng huynh, lại càng tin tưởng ánh mắt của mình.” Trong mắt Cố Độc Hành lóe lên niềm vui từ đáy lòng, nói: “ Được.” Chỉ một chữ “ Được”, nhưng đó lại là lời hứa của Cố Độc Hành. Hắn hiểu những lời này của Sở Dương ẩn chứa rất nhiều điều nhưng đó là lời nói thật tình phát từ tận đáy lòng! Cho nên hắn đã đồng ý ngay lập tức. Bất kể ra sao, chỉ vì người trước mặt trông thuận mắt, hơn nữa người này đã giúp mình trong lúc khó khăn nhất! Hai người nhìn thằng vào nhau cười, hai bàn tay lien tục vỗ mạnh vào nhau. Không ai có thể ngờ rằng một cái vỗ tay ngày hôm nay sẽ trở thành một truyền thuyết ở đại lục Cửu Trùng Thiên! “ Ta tới từ một đại gia tộc, đó là Cố thị gia tộc; nói với huynh như vậy, huynh có thể không hiểu ảnh hưởng của bốn chữ ‘ Cố Thị gia tộc’ này. Nói thật là trong toàn bộ Hạ Tam Thiên cũng chưa chắc có người biết rõ sự khủng bố của gia tộc Cố Thị.” Cố Độc Hành bưng chén rượu, trong mắt hắn hiện lên vẻ lưu luyến, yêu thương sâu đậm, nói: “ Ta là con nuôi của tộc trưởng gia tộc này. Sau khi cha mẹ ruột của tôi không may mất đi, nghĩa phụ đã nhận tôi về nuôi, hết lòng dạy dỗ.” Sở Dương gật đầu thầm nghĩ: “ Mình mà không biết gia tộc Cố Thị thì ai có thể biết?” Gia tộc lớn như vậy mà không biết thì đâm đầu mà chết đi! À, hóa ra là tin đồn nhảm, người nối nghiệp tương lai của gia tộc Cố Thị lại là con nuôi của Cố gia chứ không phải là con trai trưởng. “ Nghĩa phụ có một người con gái, hai người con trai.” Cố Độc Hành nói: “ Hai nghĩa huynh quanh năm xa lánh ta nhưng mà thật sự ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ cùng bọn họ tranh đoạt cái gì cả. Cho nên ta luôn luôn nhẫn nhục chịu đựng. Ta hiểu rõ mình chỉ là con nuôi của dòng họ này; quyền lực trung tâm của gia tộc này không thuộc về ta.” “Cho dù tương lai ta có thành tựu gì thì ta cũng sẽ bảo vệ gia tộc này, không để cho bất kỳ một người nào trong gia tộc này bị thương tổn nhưng ta tuyệt đối sẽ không trở thành chủ nhân của gia tộc này.” Cố Độc Hành mỉm cười, nụ cười trông không hợp với khuôn mặt lạnh lùng của hắn. “ Vậy vì sao ngươi phải trốn đi?” -----------------------o0o----------------------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang