[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên
Chương 66 : Cố Độc Hành
Người đăng: Diego
.
“Vâng, là phía Đông Nam.”
Người áo xanh nhìn phản ứng của thái tử mà âm thầm cảm thấy kinh dị, nghĩ : "Điều động binh mã cách xa ngoài vạn dặm có thể ảnh hưởng đến Thiết Vân sao?"
Thiết Bổ Thiên nhăn đầu lông mày, ngưng trọng nói: “Buổi chiều ngày mai, thông báo cho các vị tướng quân và đại thần quân vụ đến đây. Lúc này Đại Triệu điều binh hẳn là có điều bất thường. Ban lệnh cho tình báo của Bổ Thiên các, tranh thủ thời gian sưu tầm tin tức về phương diện này. Một khi có tin tức, phải lập tức báo cáo!”
“Rõ!”
Thiết Bổ Thiên lại nói thêm : “ Mau báo cho Thiết Long Thành vương gia tin tức này. Nếu hắn xuất hiện thì cũng đã biết. Tuy rằng hắn không xuất hiện cũng có thể biết rõ nhưng hắn phải thể hiện cho ta biết rằng ta biết là hắn đã biết”. Ban bố mật lệnh này xong, Thiết Bổ Thiên khoé miệng cũng khẽ nở một nụ cười.
“Rõ.”
Người áo xanh đáp lời, ánh mắt hắn lóe sáng.
Thiết Long Thành chính là thúc thúc của thái tử Thiết Bổ Thiên, đệ nhất vương gia chỉ đứng dưới Thiết Vân Quốc Vương. Nhưng hắn không chỉ là một vị vương gia hoàng thất sống an nhàn trong sung sướng mà còn là một vị tướng quân! Một vị tướng nổi danh đại lục!!
Vị tướng quân này xếp hạng đệ nhất trong mười vị danh tướng đại lục. Truyền kỳ về hắn là bách chiến bách thắng, không gì không đánh được! Toàn bộ biên cảnh của Thiết Vân quốc được hắn khổ công gây dựng bền vững như sắt thép! Thiết Vân quốc có thể chèo chống trong thời gian dài như vậy, không chỉ nhờ sự mưu trí có thể vá trời của Thiết Bổ Thiên mà còn nhờ uy lực của Long thành Phi Tướng Thiết Long Thành !!
Hai người bọn họ, một văn một võ cùng hợp sức mới có thể tạo thành vũ khí lợi hại nhất có thể chấn nhiếp được Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Sau khi an bài xong, Thiết Bổ Thiên nhẹ nhàng phất tay nói: “Ngươi đã khổ cực rồi, lui xuống đi.”
“Vâng. Thuộc hạ xin cáo lui.” Người áo xanh đáp xong liền lẳng lặng lui ra ngoài.
“ Đông Nam ư … Ngươi rốt cuộc muốn bắt đầu rồi sao, Đệ Ngũ Khinh Nhu?” Thiết Bổ Thiên hít một hơi thật sâu mới tạm đem suy nghĩ này quên đi. Việc cấp bách hắn cần xử lý bây giờ chính là: Thiên Binh Các.
“ Thiên .. Binh .. Các..” Thiết Bổ Thiên bĩnh tĩnh đọc lên từng chữ một, nhưng trong lòng lại ẩn chứa một chút hồi hộp. Hắn thầm nghĩ:” Với khả năng của người kia mà nói lên lời nói này, chắc cũng không phải lời nói ngoa.”
Với Thiết Bổ Thiên, hiện tại thứ thiếu nhất đối với hắn chính là thần binh lợi khí!!
Một binh tướng bình thường có được thần binh lợi khí như vậy tác dụng cũng không phải lớn. Thế nhưng đối với Bổ Thiên Các do Thiết Bổ Thiên thành lập lại đang rất cần loại thần binh lợi khí này!!
Nguyên nhân là vì trong Bổ Thiên các có một bộ phận là các tử sĩ và còn một bộ phận là sát thủ được hoàng thất Thiết Vân bí mật bồi dưỡng trong những năm gần đây!
Khi tiến hành ám sát mục tiêu, nếu cầm trong tay thần binh lợi khí chắc chắn sẽ nâng cao thêm mấy phần tỉ lệ thành công! Dù chỉ tăng lên một phần thôi cũng đáng để Thiết Bổ Thiên dùng một lượng lớn tiền đi mua! Chỉ đáng tiếc là từ trước tới giờ muốn bỏ tiền mà cũng không có để mà mua.
Mỏ quặng ở Thiết Vân Quốc tuy nhiều, nhưng việc chế tạo các loại binh khí chất lượng cao lại là điểm yếu của quốc gia này.
Về việc thần binh lợi khí này cũng mới chỉ được nghe trong các truyền thuyết, chưa hề có người nhìn thấy. Vậy mà hôm nay lại có kẻ mở Thiên Binh các ở giữa kinh đô??
Trong lòng Thiết Bổ Thiên hạ quyết định, mặc kệ độ chân thật của tin này ra sao, ngày mai nhất quyết phải đến tận nơi xem xét.
****************
Tại đại lục này, thích khách chính là tử sĩ.
Trong một khoảng thời gian dài, mọi người đều lầm tưởng thích khách và sát thủ chính là một. Nhưng đây là một suy nghĩ hoàn toàn sai lầm. Thích khách và sát thủ đều có chung mục đich tiêu diệt địch nhân, thế nhưng quá trình mà họ trải qua là hoàn toàn khác nhau.
Thích khách muốn ra tay trước tiên nhất định phải trả giá bằng sinh mạng của mình. Mặc kệ mục tiêu có chết hay không thích khách đều chết chắc. Trong quá trình đó, một khi thích khách ra tay thì kết quả là phải có người chết. Không phải mình chết thì là mục tiêu chết, hoặc là cùng mục tiêu đồng quy vu tận.
Cho nên việc thích khách thường xuyên trà trộn vào nơi địch nhân phòng ngự nghiêm mật để hành thích, mặc kệ có thành công hay không, một khi đã ra tay thích khách chỉ có một con đường đó là: Chết !!! Vì vậy thích khách thường được gọi là : Tử sĩ !!
Còn sát thủ thì không như vậy, phương châm của sát thủ là : một chiêu mà không thành công, sẽ chạy xa ngàn dặm, sau đó tìm cơ hội cho lần ra tay tiếp theo. Sát thủ đặt việc bảo toàn tính mạng của mình lên trước, sau đó mới là giết kẻ địch. Đây chính là sự khác nhau cơ bản giữa sát thủ và thích khách.
Chính vì vậy, các danh hào trên thế gian chỉ có đệ nhất sát thủ mà chắc chắn không có đệ nhất thích khách! Bởi vì một người đã quyết định làm thích khách, thì đó chính đặt một chân vào sổ Diêm Vương rồi.
Ngón tay người thanh niên khẽ nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, trong ánh mặt chứa một tia tình cảm chấp nhất, lưu luyến không rời, sau đó chậm rãi nói:” Có phải ngươi cảm thấy rất kỳ quái. Nhưng thanh Hắc Long này là một thanh bảo kiếm, bất luận ai có được nó cần phải cẩn thận nâng niu. Ta cũng đã đi tìm vài hàng cầm đồ rồi, những tên chủ cửa hàng kia đều là một lũ để tiền bạc làm mê muội tâm thần. Mang thanh kiếm này thế chấp cho bọn chúng chính là làm nhục Hắc Long của ta!!”
Sở Dương thản nhiên nói:” Xin lỗi vì đã nói thẳng thế nhưng ngươi có thể có một thanh kiếm tốt như vậy chứng tỏ thân thủ của ngươi rất khá. Cho dù là vào nhà cướp của hay lén lút đi trộm, thì đối với ngươi mà nói vàng bạc chẳng phải là nỗi lo mới đúng chứ? Chỉ cần tiện tay mà xuất thủ thôi, vì sao ngươi lại không làm vậy mà lại đi thế chấp thanh kiếm quí của mình?”
Nghe vậy người thanh niên giống như chịu sự sỉ nhục lớn lao, mạnh mẽ bật dậy tức giận nói:” Cố Độc Hành ta đây mà lại có thể làm những chuyện như vậy sao?”
Cố Độc Hành!
Nội tâm Sở Dương chấn động mạnh, chợt mở to hai mắt.
Thì ra chính là hắn!
Trí nhớ trước đây bất chợt hiện lên. Cố Độc Hành chính là người thừa kế của gia tộc Cố gia tại Trung Tam Thiên. Hắn chính là một thiên tài trẻ tuổi rất nổi tiếng. Nghe nói từ nhỏ hắn được được gọi là “kiếm si”, bẩm sinh đã si mê kiếm. Hắn 3 tuổi trở thành Kiếm Đồ, bảy tuổi thành Kiếm Sĩ, mười bốn tuổi thành Kiếm Sư. Mười tám tuổi tấn chức Kiếm Tông, hai mươi mốt tuổi trở thành Kiếm Tôn! Ba mươi ba tuổi chính thức trở thành cửu phẩm Kiếm Vương! Hắn được cho là người có khả năng tấn chức Kiếm Đế trẻ tuổi nhất từ xưa tới nay!!
Tốc độ tấn chức như vậy thật chẳng khác gì truyền thuyết.
Có thể nói Cố Độc Hành đã sáng tạo một thần thoại và truyền thuyết ở Trung Tam Thiên.
Người có thành tựu như vậy ở Trung Tam Thiên, cũng chỉ có Tà công tử Ngạo Tà Vân là có thể so sánh với hắn! Cố Độc Hành, Ngạo Tà Vân chính là 2 thần tượng của hầu hết thanh thiếu niên ở Trung Tam Thiên!
Cho dù là ở kiếp trước, Cố Độc Hành chính là một cột mốc để vị Độc Kiếm Võ Tôn phấn đấu! Sở Dương quyết tâm phấn đấu đạt tới đỉnh cao, một bộ phận lớn là do tầm ảnh hưởng của hai vị thiên tài này.
Thế nhưng Sở Dương không thể tưởng tượng được vị Đằng Long Kiếm Vương vang danh kiếp trước này, hiện tại lại rơi vào tình cảnh chán nản tới mức này. Lại phải đi cầm đồ thanh kiếm thành danh của mình!!
Thật sự Sở Dương không biết nói thế nào?
Thảo nào khi nghe đến cái tên Hắc Long Kiếm, mình lại thấy quen tai như vậy. Thì ra là hắn! Chính là hắn!!
Năm đó mười hai vị nhân vật nổi trội ở Trung Tam Thiên bao gồm: Hắc Ma Ám Trúc Cô Độc Khách, Độc Sát Thiên Cơ Lệ Hùng Đồ, Mặc Đao Thiên Hào Tà Công Tử, Mộng Lạc Quỳnh Hoa Thiên Bất Như, …
Mười hai người này tung hoành khắp Trung Tam Thiên, làm cho Trung Tam Thiên náo loạn không ngừng, mỗi người đều là bất thế ( câu này biên giúp với, nếu ko được thì để nguyên vầy) cao thủ, nhân tài đỉnh diểm.
Trong đó cái danh xưng Cô Độc Khách chính là chỉ vị Cố Độc Hành Cố đại thiếu gia này đây.
Sở Dương liếc mắt nhìn vào người ngày sau sẽ tung hoành Trung Tam Thiên như một truyền kỳ này, trong lòng đã bắt đầu tính toán. Nhìn bộ dạng hắn còn trẻ như vậy, chắc cũng chỉ mới hai mươi tuổi, xem ra cảnh giới bây giờ chưa tới Kiếm Tôn, nhưng chắc chắn đã là Kiếm Tông rồi!
Hơn nửa còn là cao cấp Kiếm Tông!
Điều này… đây chính là từ trên trời rơi xuống .. Cmn, thật là ông bà phù hộ, ông trời đưa đến “lao động” cao cấp nha, hơn nữa khó mà gặp được dịp hắn nghèo như vậy. Mà đen cho hắn, hiện tại chính là lúc mà ta rủng rỉnh tiền nong, chưa bao giờ rủng rinh như thế!!
Nhưng mà trong lòng Sở Dương có chút khó hiểu. Rõ ràng là một cường giả tu vi Kiếm Tông, không biết gặp phải chuyện gì để mà luân lạc tới tình trạng này?... phải mang cả bảo kiếm tuỳ thân đi thế chấp?
Nhưng cũng phải thừa nhận, vị Cố Độc Hành này nhìn qua có cũng có vẻ giống như lời kể kiếp trước, là một người : ngay ngắn, kiên cường, quang minh lỗi lạc.
Cả đời Cố Độc Hành chuyên quyền độc đoán, tung hoành thiên hạ. Nhưng bản thân hắn có một ưu điểm là: tất cả những gì mà hắn sử dụng, đều bằng cách quang minh lỗi lạc, không bao giờ sử dụng những đồng tiền không rõ lai lịch.
Chỉ riêng với điểm này, cho dù là địch nhân cũng phải giành cho hắn một lời khen ngợi: Hảo hán tử!!
-----------------------o0o-----------------------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện