[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên
Chương 64 : Người thanh niên kỳ lạ
Người đăng: Diego
.
Chương 64: Người thanh niên kỳ lạ.
Mãi cho đến tận tối, Sở Dương vẫn cảm thấy hơi khó hiểu. Ngay ngày đầu khai trương, động tĩnh của Thiên Binh các đã thu hút được rất nhiều người đến xem, trong đó cũng không thiếu những người là vũ giả, cũng không thiếu người ăn mặc sang trọng, vẻ mặt cao ngạo, rất có thể là người của những đại gia tộc trong thành Thiết Vân.
Nhưng vì sao những người này lại có thể dằn được lòng hiếu kỳ mà không vào trong cửa hàng xem xét?
Phải biết rằng, chỉ cần có một thanh thần binh lợi khí trong tay thì ít nhất cũng có thể tăng sức chiến đấu lên một cấp bậc, không kể là đi lại trên giang hồ hay là chiến đấu nơi sa trường thì các Vũ giả vẫn luôn mơ ước có một thanh thần binh lợi khí để bảo vệ tánh mạng mình.
Có được một thanh thần binh lợi khí tốt trong tay cũng chẳng khác gì là có thêm một tánh mạng nữa!
Chẳng lẽ hấp dẫn như thế vẫn còn chưa đủ hay sao?
Chẳng lẽ lực hấp dẫn như vậy đối với các thế gia và quân nhân của Thiết Vân vẫn còn chưa đủ sao?
Sở Dương có trăm mối nghi vấn trong lòng mà không biết phải giải thích ra sao, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Theo những gì bản thân tìm hiểu được thì với tình hình hiện nay của nước Thiết Vân, chỉ cần nghe qua tin tức nhất định sẽ có rất nhiều người người hiếu kỳ đến xem mới đúng.
Nhưng kỳ lạ là không có lấy một người đến thăm hỏi là sao chứ? Chẳng lẽ mình đã nhớ sai hay sao?
Ngày hôm sau, mặc dù vẫn có người tới xem, nhưng so với ngày đầu còn ít hơn nhiều. Thậm chí ngay cả một người vào trong cửa hàng xem xét cũng không có. Ít ra thì ngày đầu tiên còn có một đám côn đồ đến quấy phá cơ mà . . .
Ngày thứ ba, số người đến xem lại càng ít hơn. Trong lòng Sở Dương không khỏi có chút buồn bực. Có mua hay không là một chuyện nhưng mà ít nhất cũng phải có người đến xem hàng chứ? Cả tòa thành lớn có tới mấy triệu người chẳng lẽ tất cả đều không cảm thấy hiếu kỳ chút nào sao? Chuyện này rốt cuộc là sao?
Tới tối ngày thứ ba, cuối cùng cũng có động tĩnh.
Trong khi Sở Dương đang ngồi đọc bản “Bất Tử y thuật” mà Đỗ Thế Tình tặng, ngay trang đầu của sách là một tự câu hỏi: con người sống ở trên đời ai có thể không chết? Câu trả lời là không. Cho nên người thầy thuốc cũng chỉ có thể chữa được những bệnh không gây chết người mà thôi. Nhưng, bệnh như thế nào là bệnh không gây chết người? Có lẽ, những bệnh do các tác nhân bên ngoài gây ra hay những đau ốm ở bên ngoài cơ thể là những bệnh không gây chết người.
Bệnh mà gây chết người, thì đó là ý trời. . .
Sở Dương xem mà chấn động tinh thần. Ý tứ của những lời này rất rõ là, chỉ cần không phải đã đến lúc tuổi già sức sống đã hết thì không có tổn thương nào là không thể chữa trị được. Tất nhiên, những điều này cũng mới chỉ là trên lý luận mà thôi. Nhưng cho dù mới chỉ là lý luận đi nữa thì khẩu khí quả thực cũng quá lớn đi.
Thùng thùng. . .
Có tiếng đập cửa vang lên.
Sở Dương đang cảm thấy hứng thú, nghe tiếng đập cửa thì không khỏi bực bội, gắt:
- Ai đó?
- Tại hạ nghe nói chỗ này có bán thần binh lợi khí nên tới hỏi thăm.
Bên ngoài, một tiếng trả lời vang lên, âm thanh có vẻ mệt mỏi.
Trong lòng Sở Dương khẽ động, âm thanh này tuy có chút mệt mỏi, nhưng lại ẩn chứa sự kiêu ngạo, tựa như trong mắt hắn chẳng có kẻ nào đáng chú ý cả. Chỉ người có thân phận, địa vị cao mới có loại khẩu khí như vậy.
Hơn nữa, âm thanh này còn rất là trẻ trung.
Cất quyển sách rồi ra mở cửa, chỉ thấy trước mặt một người trẻ tuổi mặc áo sẫm màu, sắc mặt tuy bình tĩnh nhưng lại có vẻ mệt mỏi và buồn chán. Thấy Sở Dương ra mở cửa, hắn cũng không biểu lộ điều gì khác thường.
Hắn tuy ăn mặc hoa lệ, nhưng trên quần áo dính đầy bụi đất, chắc hẳn đã đi một quãng đường xa nhưng chưa từng nghỉ ngơi. Người có khẩu khí kiêu ngạo như vậy, tại sao có thể chật vật đến như thế này?
Ngay khi Sở Dương mở cửa, bụng người thanh niên bỗng sôi lên ùng ục, chắc là hắn đã đói lắm rồi, nhưng trên mặt anh ta cũng không hề có một chút khác thường nào. . .
Đèn được thắp lên, quầng sáng leo lét nhỏ như hạt đậu.
- Mời ngồi.
Sở Dương có thể nhìn ra với khí thế, phong độ này, người thanh niên trước mắt dĩ nhiên không phải hạng người bình thường. Chắc chắn là con em của một gia tộc lớn.
Bởi vì loại khí thế cao thượng này, gia đình quan lại bình thường chắc chắn không thể có được.
Nhà giầu có tuy dễ sinh ra những tên thiếu gia ăn chơi, nhưng cũng là nơi dễ dàng đào tạo ra được những người tài. Bởi vì khởi điểm của họ, so với con em của những gia đình bình thường cao hơn rất nhiều.
Sở Dương có chút hoài nghi, con em của một thế gia đại tộc thế này, vì sao lại ra ngoài vào lúc nửa đêm hơn nữa lại còn không đem theo cả một thị vệ bên người? Hơn nữa, vì sao hắn lại có vẻ chật vật như thế này?
Người thiếu niên mỉm cười, nhìn quanh cửa hàng một chút, rồi mới bước đến ngồi xuống trước mặt Sở Dương cười nhẹ nói:
- Huynh đài họ gì?
- Ngươi muốn mua vũ khí, hay là đến để kết bạn?
Sở Dương cười nhạt, hỏi.
-Được!
Người thiếu niên dừng mắt nhìn hắn một lúc, sau đó nhẹ nhàng khen một câu. Nói xong, hắn cởi bội kiếm đang đeo ở bên hông ra, bỏ lên trên bàn, có chút lưu luyến không nỡ, sau khi nhìn ngắm một lúc mới chầm chậm đẩy qua trước mặt Sở Dương:
- Nếu huynh đài đúng là người chuyên bán thần binh lợi khí, thử nhìn coi thanh kiếm này của tôi thế nào?
Sở Dương im lặng một lát. Chỗ này của hắn là để bán binh khí, khai trương đã ba ngày rồi mà cũng không có lấy một vị khách nào, đêm khuya hôm nay tưởng rằng tốt xấu gì thì cũng có được một khách hàng nhưng nghe giọng điệu này thì rõ ràng là một người bán binh khí, chẳng lẽ lại là người cùng nghề? Thật đúng là chó cắn áo rách mà.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn vươn tay qua đón lấy thanh bội kiếm. Dù sao thì chẳng có việc gì làm, xem xét một chút cũng chẳng sao.
Vừa mới cầm lấy thanh kiếm, Sở Dương cảm thấy thanh kiếm này thật là nặng, hai hàng lông mi dãn ra, hắn buột miệng khen:
- Kiếm tốt!
- Huynh đài còn chưa rút kiếm ra, làm sao mà biết nó là một thanh kiếm tốt?
Thanh niên áo sẫm mỉm cười nhìn hắn. Mặc dù quần áo của hắn có vẻ chật vật, nhưng dáng vẻ lại vô cùng bình tĩnh tự nhiên. Có thể thấy người này đã được giáo dục rất tốt.
- Những thanh kiếm bình thường có chiều dài ba thước, vỏ kiếm dài ba thước ba. Còn thanh kiếm này của ngươi, nếu tính cả vỏ kiếm thì dài ba thước rưỡi.
Sở Dương nhìn thanh kiếm và nói:
- Kiếm là hoàng giả trong các loại vũ khí. Có câu là nhất thốn trường nhất thốn cường, chính là để nói về kiếm chứ không phải để chỉ các binh khí khác. Người đời đều sai lầm khi cho rằng những lời này dùng để áp dụng với mọi loại vũ khí. Bởi vì kiếm vốn là loại vũ khí mềm nhẹ nếu dài tất nhiên sẽ không được cứng, không cứng thì sẽ giòn, giòn ắt dễ gãy. Cho nên đoản kiếm thì dễ chế tạo, mà trường kiếm thì khó. Giống như thanh kiếm này của ngươi, dài hơn kiếm bình thường một đoạn như vậy thì độ khó khi đúc kiếm lại càng cao. Nhưng nhìn vỏ kiếm cùng chuôi kiếm này, phong cách cổ xưa tang thương, ẩn chứa mùi máu, đủ thấy tuổi của kiếm là rất lớn, chắc hẳn đã trải qua không ít chém giết nhưng nó vẫn không bị tổn hại gì, tất nhiên là một thanh kiếm tốt không thể nghi ngờ!
- Nói hay lắm!
Người thanh niên cười một tiếng, trong tiếng cười đều mang sự tán thưởng.
- Huynh đài đúng là một người hiểu kiếm!
- Còn có điều. . . Nếu là trường kiếm bình thường thì chỉ nặng khoảng sáu đến chín cân, nhưng lý tưởng nhất là kiếm nặng bảy cân bảy lượng.
Sở Dương thản nhiên nói:
- Nhưng nếu trộn thêm những kim loại đặc biệt khác vào thì cũng rất khó nói. Thanh kiếm này của ngươi, nếu tính cả vỏ kiếm thì nặng đến trên ba mươi cân!
Sở Dương nói:
- Thân kiếm nặng, mà hình dáng vẫn không đổi, quả là một thanh kiếm tốt!
Sự tán thưởng trong mắt người thanh niên càng đậm.
Sở Dương khẽ đảo cổ tay, choang... một tiếng như rồng ngâm hổ khiếu phát ra, kiếm đã rời khỏi vỏ. Lập tức thanh kiếm bắn ra một tia hàn quang phản xạ lại ánh đèn chiếu đang lên thân kiếm, tỏa ra ngàn tia sáng màu ngọc bích, chiếu sáng toàn bộ căn phòng!
- Quả là một thanh kiếm tốt!
Sở Dương lại lên tiếng tán thưởng rồi cẩn thận xem xét lại thanh kiếm, càng xem lại càng khen không hết lời.
Thân kiếm như nước mùa thu, mặc dù không động nhưng cũng tạo cho người ta cảm giác như nó đang không ngừng rung động.
- Dưới đèn ngắm mỹ nhân vốn là một sự thú vị lớn của cuộc sống, nhưng chỉ có những người yêu kiếm mới biết, dưới đèn xem 'danh kiếm' mới thật sự là điều may mắn lớn nhất.
(danh kiếm: kiếm tốt)
Người thanh niên thở dài:
- Trong kiếm có linh, có tình, khi xem kiếm nhân tiện cũng xem luôn cả sự sát phạt của giang hồ! Mắt nhìn một thanh bảo kiếm thì trong lòng như thấy được sự sát phạt của giang hồ, trong lòng tự nhiên dâng lên hào khí thiết mã băng hà, thiên thu giang hồ.
- Không tồi.
Sở Dương than thở.
- Xem kiếm cũng chính là xem giang hồ.
Hắn ngẩng đầu, nhìn người thanh niên trước mắt.
- Chúng ta vốn không quen biết nhau, anh bạn đến đây, chắc không phải vì cho ta xem thanh kiếm này, để cảm thụ một chút trải nghiệm về giang hồ đấy chứ.
Nói xong, kiếm quang chợt lóe lên, thậm chí Sở Dương còn không thèm nhìn lại, keng… một tiếng, kiếm đã trở lại vỏ chính xác như trên thân kiếm tự có mắt vậy.
- Quả nhiên là người biết dùng kiếm.
Người thanh niên nở nụ cười.
- Tuy nhiên ta đến đây không chỉ để cho ngươi xem kiếm mà ta cũng là đang tìm một người biết yêu kiếm. Trong mắt của hắn lóe lên một tia buồn bã, thống khổ.
- Từ khi ta ra ngoài không có một xu trên người, vượt qua tám nghìn dặm đường trằn trọc bôn ba đi tới nơi này. Tất cả những đồ vật đáng tiền trong người đều đã bán lấy tiền hết, chỉ còn có một thanh kiếm này mà thôi!
Ánh mắt của hắn sáng quắc chăm chú nhìn Sở Dương.
- Huynh đài, chỉ cần một trăm lượng vàng ta sẽ thế chấp thanh kiếm nầy cho ngươi. Một thời gian ngắn nữa, ta sẽ tới lấy, đến lúc đó ta sẽ trả cho ngươi vạn lượng vàng để chuộc lại thanh kiếm này!
Sở Dương trầm mặc một chút, rất là nghi hoặc.
Hắn có thể nhìn ra được thanh kiếm quả thật là một bảo kiếm, thanh kiếm tốt như vậy dù có ngàn vàng cũng khó mà mua nổi! Thế chấp một trăm lượng vàng thật sự là rất rẻ, chỉ là hắn vẫn không rõ chuyện tốt như vậy, tại sao tự nhiên lại tìm tới mình?
-----------------------o0o-----------------------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện