[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên

Chương 63 : Thiên Binh các mở cửa vì tiền

Người đăng: Diego

.
Chương 63: Thiên Binh các, mở cửa vì tiền. Trên con đường lớn, một tấm biển được treo lên ngay ngắn, bên trên có ba chữ “Thiên Binh các” như rồng bay phượng múa được sơn son thiếp vàng lấp lánh, tỏa sáng rực rỡ, trong ánh nắng mặt trời nhuộm vàng cả nửa con đường. Câu đối ở hai bên cổng lớn cũng được làm bằng bạc, chữ viết nạm vàng. Mặt tiền của cửa hàng toát lên vẻ kiêu căng hợm hĩnh của một tên nhà giàu mới nổi. Điều này khiến cho người ngoài vừa đến đây bỗng cảm thấy như bị mùi tiền nồng nặc đập vào mặt. Vế trên: chém sắt như chém bùn không còn là mơ ước, cho các ngươi mở mắt! Vế dưới: thần binh lợi khí ông có đầy, tên nào cần mau đến đây! Hoành phi: không đủ tiền-biến Ngay sau đó là một bảng quảng cáo dựa trên cửa lớn: Thiên Binh các vì tiền mà mở cửa, không đủ tiền chớ có đi vào. Có vạn lượng bạc mới nên bước vào, trăm vạn lượng vàng cũng chưa phải là nhiều, chỉ cần bước chân vào cửa đảm bảo sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu, thiên tài địa bảo gì cũng có. Không chỉ là kẻ nhà giàu mới nổi mà xem ra còn là một tên vô văn hóa. Câu chữ trên hoành phi với đôi câu đối đều là những lời lẽ chợ búa, cực kì tục tĩu, thậm chí cả chữ viết cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, vô cùng cẩu thả. Cứ như là chấm mực lên đuôi một con chuột, cho nó uống rượu say rồi thả cho nó chạy lung tung trên tờ giấy mà vẽ ra mấy chữ này vậy. Bên trong cửa hàng, ông chủ-Sở đại lão bản đang ngồi chễm chệ trên ghế chờ đợi dê béo ghé thăm cửa hàng. Cái này gọi là Khương thái công câu cá, có kẻ tự nguyện mắc câu. Không thể không nói, mấy ngày nay Sở Dương vô cùng mệt mỏi vì phải chuẩn bị mọi thứ để khai trương cửa hàng mới, nhưng hắn cũng rất hưng phấn. Loại cảm giác không làm mà hưởng này thật là sảng khoái, chẳng trách có nhiều kẻ muốn đi ăn trộm như vậy. Chỉ cần thò tay ra lấy, muốn vàng là có vàng, muốn bạc là có bạc, thật quá sảng khoái. Cướp của người giàu chia cho người nghèo, âu cũng coi như là có đạo lý, khi đó bọn chúng giàu đến nứt đố đổ vách ra, còn ông đây thì một xu dính túi cũng không có, như vậy không phải là đã giúp đỡ kẻ nghèo sao? Thiên Binh các khai trương một cách phô trương như vậy khiến cho tất cả những ai chứng kiến đều không khỏi trợn tròn mắt kinh ngạc, thật quá kiêu ngạo! Tuy rằng việc làm ăn buôn bán luôn luôn thay đổi theo thời gian nhưng cái kiểu lảm ăn thế này thì đúng là có một không hai. Đây đã không phải là buôn bán nữa rồi mà rõ ràng là đang gây hấn với tất cả mọi người, hơn nữa là trước coi thường bản thân sau là khiêu khích người khác. Chỉ trong chốc lát, “Thiên Binh các” đã trở thành câu chuyện cười lớn nhất của Thiết Vân từ khi khai quốc tới nay, tên tuổi của nó cũng theo đó mà lan truyền nhanh chóng đến khắp nới hang cùng ngõ hẻm, không ai không biết. Nhanh, nhanh đi mà xem, có một thằng điên hết thuốc chữa đang mở cửa hàng! Ngay lập tức, bên ngoài Thiên Binh các nhanh chóng tụ tập một đám người rỗi việc thích xem náo nhiệt. Dù sao thì cũng đang nhàn rỗi, đến mà xem thằng ngốc này diễn trò cũng không tệ đâu. Bất quá, mọi người cũng cảm thấy có chút kì quái, cái thằng điên này làm trò ở đâu chả được? Cần gì cứ phải đến con đường phồn hoa nhất Hoàng thành của thành Thiết Vân này mà khoe của cơ chứ. Nhưng mà nếu hắn đúng là một tên ngốc… thì số tiền để mở cửa hàng hắn lấy ở đâu? Sở đại lão gia bắt chéo hai chân, trên quầy trước mặt hắn không có lấy một thanh thần binh lợi khí nào mà chỉ có một chén chè thơm đang bốc hơi nghi ngút. Hương trà theo hơi nước lượn lờ bốc lên mà Sở lão bản cũng đang ngồi nhìn hơi trà bốc lên tựa như đang nghĩ tới nghĩ lui, dáng vẻ ra chiều mệt mỏi… Trên tường bên trái ở nhà trong có treo một thanh kiếm, một thanh đao, một cây đoản kiếm cùng với một thanh đoản đao. Xem ra thì bốn kiện binh khí này chính là tiền vốn mà hắn dựa vào để khai trương cửa hàng này… cũng chính là thứ mà hắn đang rêu rao là “thần binh lợi khí”. Sở Dương bỏ mặc chẳng thèm quan tâm những âm thanh lộn xộn, những tiếng xuýt xoa, cười nói từ ngoài cửa vọng vào, đối tượng mà hắn muốn hợp tác làm ăn vốn không phải là những người này. Hơn nữa, trí nhớ tinh tường của kiếp trước giúp cho Sở Dương hiểu rõ một điều, nước Thiết Vân có thể không thèm quan tâm đến những cái khác nhưng hai chữ “Thần binh” này chắc chắn sẽ khiến cho cao tầng của nước này cực kỳ chú ý. - Tránh ra, mau tránh ra. Chó ngoan không cản đường, đúng, nói ngươi đấy, không phục sao? Từ xa truyền đến những tiếng hò hét ngang ngược không nói lý, mấy tên đầu gấu cao to, ngực áo phanh ra đang chen lấn xô đẩy mà đi. Những người dân bình thường thấy bọn chúng thì như gặp phải ôn thần, cuống quít né tránh. - Thiên Binh các cái gì chứ? Con mẹ nó, tên như shit ấy. Một tên đại hán trên mặt có một cái nốt rồi to tướng, mà trên nốt ruồi lại mọc ra một đám long đen, khuôn mặt gớm ghiếc liếc nhìn bảng hiệu, gào lên giận giữ: - Con mẹ nó, tên này nghèo đến phát điên rồi, ít bạc chớ vào sao? Ông đây đéo có bạc mà cứ đi vào đấy, có sao không nào? - Đại… đại ca… Mấy tên lâu la đang lấm la lấm lét ngó ngó nghiêng nghiêng bỗng kinh hãi kêu lên: - Bạc.. tất cả những thứ này đều được làm bằng bạc trắng tinh khiết! Tên này chỉ vàng bảng hiệu mà reo hò ầm ĩ bộ dạng như là vừa bị trúng gió vậy. - Bạc? Tên to xác kia nghi hoặc đưa tay ra xoa xoa, đột nhiên kinh hãi kêu lên: - Con bà nó, đúng là bạc thật. Ánh mắt hắn ngước lên nhìn bảng hiệu rồi đột nhiên thay đổi, trở nên tham lam độc ác. - Ai là ông chủ ở đây? Mau lăn ra đây cho ta ! Tên to xác khàn giọng rống lên, nước miếng bay tung tóe. Con mẹ nó, chẳng cần cái gì khác, chỉ cần hù dọa một chặp rồi đem mấy cái biển hiệu cùng hoành phi này về thì cũng đã đủ ngon rồi. - Các ngươi muốn mua hàng sao? Sở Dương chắp tay, chậm rãi bước tới. Chẳng có cách nào khác, toàn Thiên Binh các cũng chỉ có một mình hắn, tất cả mọi công việc hắn đều phải tự làm. Vừa ra ngoài xem xét, Sở đại lão bản lập tức ức tới ói máu. Ông đây vốn chuẩn bị để câu cá lớn, thế nào mà cá lớn đâu chưa thấy còn đám du côn lưu manh thì lại kéo đến cả đám thế này? Thật đúng là quá xui xẻo. - Đây là cửa hàng của ngươi? Đại hán ngang ngược hỏi. - Đúng vậy, thì sao hả? Tâm tình không vui, khẩu khí của Sở Dương cũng không được lịch sự cho lắm. - Thì sao hả? Con mẹ mày, mày cũng khá cứng đầu đấy! Có vẻ như mày còn không biết là mình đang đứng trước mặt ai… Đại hán nọ khẽ vươn tay, muốn tóm cổ thằng nhóc ghê tởm trước mặt mà dần cho một trận. - Cút! Sở Dương trừng mắt, khẽ quát một tiếng, hai tay vừa động, trên người toát ra một luồng khí lưu màu đen mà mắt thường cũng có thể thấy được rõ ràng, sát khí ngút trời lan tỏa ra xung quanh, mang theo khí lạnh thấu xương ập tới tên to xác nọ. Tên to xác này vốn chỉ là một tên du côn đầu đường xó chợ mà thôi, thậm chí còn chưa đạt tới cấp Vũ Đồ mà chỉ biết dựa vào sức mạnh chân tay, xưa nay chỉ quen bắt nạt dân lành, sao có thể ngăn cản được một lần chấn nhiếp linh hồn của đẳng cấp Vũ Tông đây? Gã to xác kia vừa nói dứt lời bỗng thấy một luồng khí lạnh ập tới, sát khí xông thẳng vào mặt khiến cả thân thể lẫn linh hồn đều bị chấn nhiếp. Hai con mắt trắng dã, trợn trừng lên, ngay sau đó tên này lập tức cảm thấy mình như rơi vào một cơn ác mộng vô cùng kinh khủng, không cách nào thoát ra được… Có vô số ác ma lệ quỷ thất khiếu đang chảy máu từ bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất đang rít gào, lao vào hắn mà đánh… - A…a…a…Phát ra một tiếng kêu thảm thiết, tên to xác này lảo đảo lui lại phía sau, hai tay đột nhiên ôm lấy đầu, lăn lộn trên mặt đất, kêu gào như lên cơn điên, kinh hoảng kêu to: - Tha mạng! Không, không phải ta giết! Tha mạng, tha mạng cho ta… Đột nhiên hắn nhảy dựng lên, quay người định bỏ trốn, nào ngờ vừa cất bước đã bị té ngã sõng soài, máu tươi lênh láng, nằm co quắp trên mặt đất không tài nào đứng dậy nổi nhưng vẫn cố sức bò về phía trước. Bò đi một quãng, đũng quần hắn đã ướt sũng… Chỉ còn âm thanh kêu cứu tê tâm liệt phế kia là vẫn còn quanh quẩn thật lâu không tiêu tan. Hai tên lâu la đi theo hắn vốn không biết là đã xảy ra truyện gì, nhưng cứ nhìn lão đại của chúng chỉ trong chớp mắt đã trở thành cái bộ dáng sợ hãi như thế thì không khỏi cảm thấy sợ hãi. Không hẹn mà cùng hô to một tiếng rồi chia nhau mà bỏ chạy mất tăm. Sở Dương nhìn theo ba tên lưu manh đang sợ hãi bỏ chạy, làm ra vẻ không biết phải làm thế nào, gãi gãi đầu tựa như không hiểu là đã xảy ra chuyện gì. Suy nghĩ một hồi mới nói: - A, đúng rồi. Thần binh lợi khí tất nhiên là có sát khí rất mạnh, có lẽ mấy tên này mang lòng bất lương mà lại gần thần binh, thần binh có linh nên mới trừng phạt chúng như vậy… Thấy hắn nói như vậy, mọi người chợt hiểu đã xảy ra chuyện gì, không nhịn được mà sinh lòng sợ hãi, nhốn nháo lui về phía sau, sợ lạnh sống lưng. Sở Dương cười ha hả nói: - Các vị, không biết còn ai muốn ghé thăm bổn tiệm nữa không? Đừng khách khí! Xin mời vào trong. Không ai bảo ai, đám đông lập tức giải tán. Sở Dương cười hắc hắc, xoay người đi vào trong. Thiên Binh các thực là thần bí nha, thần binh ở đó có linh tính, có thể chủ động trừng phạt những kẻ có ý đồ xấu… Lời đồn này được truyền đi với tốc độ còn nhanh hơn lời đồn trước đây. Dù sao thì cũng có không ít người đã tận mắt chứng kiến việc này, lời đồn truyền đi càng có sức thuyết phục hơn. Người kể thì thận trọng, cẩn thận từng li từng tí, còn người nghe thì chăm chú lắng nghe. Có ai dám không tin? Không thấy cái tên mặt lông heo đó bị dọa đến phát điên đấy sao? Cái gì cơ? Mặt lông heo là ai mà cũng không biết sao? Chính là cái thằng lưu manh chuyên đi thu phí bảo hộ đó… Kết quả là chuyện càng truyền đi xa lại càng có thêm nhiều điều kì quái. Thậm chí còn xuất hiện thêm nhiều dị bản khác nữa. “Thiên Binh các” vừa mới khai trương đã được khoác lên một lớp áo thần bí khó lường. -----------------------o0o----------------------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang