[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên

Chương 62 : Đạo tặc thông thiên

Người đăng: Diego

.
Chương 62: Đạo tặc thông thiên Ai nói là trong thành không có trộm cắp? Mẹ nó! Toàn những lời vớ vẩn mà thôi. Đã là trộm chẳng lẽ còn phân biệt thành thị với nông thôn hay sao? Cứ nhìn tên Mã lưng gù, đôi mắt láo liên gian xảo chuyên đi rình mò xem nhà ai có lắm tiền nhiều của của hắn thì biết... Mập mạp lúc này khóc không ra nước mắt. Tên gia hỏa này thật quá độc ác, không chỉ hành hạ mình khốn khổ mà trước khi bỏ đi còn lấy luôn mấy tờ ngân phiếu đang được cất giấu trong ngực, ngay cả mấy lượng bạc vụn cũng không bỏ qua. Đã thế hắn còn dám nói, nào là thay trời hành đạo, hành thiện tích đức nữa chứ. Trước khi bỏ đi còn để lại một câu: “Ta lấy tiền của ngươi chính là giúp ngươi tiêu tai giải nạn, nhưng ngươi cũng không cần phải cảm ơn ta làm gì, ta chính là một người có tấm lòng thiện lương”. Con bà nó chứ, nếu ai cũng có “thiện tâm” giống như hắn thì người trên thế giới này sợ là đã chẳng còn ai nữa rồi… Người anh em của ta, ta đã nói cho huynh biết nhiều như vậy, huynh muốn đi tìm ai để thay trời hành đạo thì tùy, cho dù có đi tìm các cô em trẻ đẹp xinh tươi thì tiểu đệ đây cũng mặc kệ lão ca người. Chỉ mong lão huynh ngài đừng có tìm đến tiểu đệ nữa, tiểu đệ thật sự là cũng chẳng phải giàu có gì đâu… Tên mập vừa đi vừa cầu trời khấn phật. Chiều hôm đó, Sở Dương đi đến vùng mỏ quặng ở ngoại thành. Chỉ có đến nơi này mới có thể mua được một vài loại cương thiết tốt mà thôi. Khi rời khỏi Thiên Ngoại lâu, Ô Vân Lương có cho hắn ba mươi vạn lượng ngân phiếu, số tiền này mới nghe qua thì có vẻ nhiều, nhưng để mua cương thiết thì cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Sở dĩ như vậy là vì, tại nước Thiết Vân, việc quản lí sắt thép vô cùng chặt chẽ. Sở Dương cắn răng bỏ ra một vạn lượng bạc để xây dựng các mối quan hệ mới có thể từ công phường mua được một số cương thiết với giá cắt cổ, ba mươi vạn lượng đem theo bây giờ chỉ còn hơn phân nửa. Mới chỉ qua có một đêm thôi, Sở Dương nhìn khối tinh thiết chỉ lớn bằng cánh tay trước mặt mà khóc không ra nước mắt. Biết làm sao được, số tiền còn lại cũng đành phải đem ra tiêu nốt rồi, chỉ trong nhắt mắt mà một đại phú hào có ba chục vạn lượng đã trở thành một kẻ nghèo kiết xác. Mặc dù vậy thì số tiền bỏ ra cũng chưa thấm vào đâu, nhiêu đó cũng mới chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Lông mi nhíu lại, Sở Dương cũng chỉ có thể đem những nỗi bực tức ra trút giận vào không khí. Tiền! Điều quan trọng nhất chính là tiền. Một đồng tiền cũng có thể uy hiếp một hảo hán? Sở Dương trước đây luôn coi thường điều này, một đồng tiền có lẽ có thể bức bách được một tên ngốc, nhưng nếu muốn uy hiếp đến Sở đại gia ta ư? Khà khà khà… Ánh mắt Sở Dương ánh lên lục quang, như ánh mắt của những con chó sói trong đêm. Tối hôm sau, mấy nhà giàu trong thành Thiết Vân bỗng nhiên đồng thời bị kẻ trộm ghé thăm. Mà tên trộm này lại vô cùng cao minh, lặng lẽ ẩn mình trong đêm tối, xuyến môn nhập hộ *, chỉ trong một đêm đột nhập hơn trăm nhà. Mới sáng sớm… mấy vị đại tài chủ kinh hoàng nhìn kim khố trống trơn mà tiếc đứt ruột, thở không ra hơi. (Xuyến môn nhập hộ*: Ý chỉ đục cửa vào nhà). Cứ cho là có mấy trăm vạn con chuột cùng chui vào trong kho thóc thì cũng không thể dọn sạch như vậy được! Chuột có vào kho thóc ăn vụng thì cũng phải còn sót lại một vài hạt bị rơi vãi, chứ đằng này, kim khố của mấy vị đại tài chủ đó đã bị vơ vét sạch sành sanh, khiến cho bọn họ tức giận vô cùng, cứ giậm chân bành bạch mà chẳng thể làm được gì. Trên mặt đất, tro bụi bốc lên mù mịt … Mất hết cả rồi, vàng không có, bạc cũng chẳng còn, những bảo bối cất giữ lâu nay cũng bốc hơi mất rồi. Cả kho đã bị vơ vét sạch sẽ đến mức, dù một con chuột có đi vào thì cũng chỉ đành ngậm ngùi trở ra mà thôi. Tên trộm này cũng quá độc ác rồi! Các bảo vệ trong nhà không hề phát hiện bất cứ động tĩnh nào, ấy thế mà toàn bộ gia sản đã không cánh mà bay… Trong số này có một vị tài chủ họ Lý giấu ngân phiếu dưới gối của mình, sau khi phát hiện nhà kho trỗng rỗng thì cho rằng cũng còn có chút may mắn, nào ngờ khi quay về xem xét số ngân phiếu còn lại thì bị đánh ngất ngay tại chỗ, đến khi tỉnh lại mới kinh hoàng phát hiện mấy mươi vạn ngân phiếu đã không cánh mà bay. Hắn cũng chỉ thoáng thấy được một bóng lưng còng mà thôi… Trong nhà kho của mỗi nhà đều có lưu lại một dòng chữ, nói lên sự ‘quang minh lỗi lạc’ của tên trộm này. Mấy chữ đó là: “Đi không thay tên, ngồi không đổi họ, cướp của nhà giàu chia cho người nghèo, ta chính là Mã lưng gù ở núi Ngũ Hoa.” Kẻ làm việc này thật là có khí phách. Sáng sớm ngày hôm sau, chiếc trống kêu oan ở cửa nha môn thành Thiết Vân bị gõ vang trời. Tiếng gõ không ngừng, những vị tai to mặt lớn nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa không ngừng gõ trống một cách điên cuồng, tiếp sau đó là một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn trước cửa nha môn, tiếng gào khóc vang cả một góc trời. Tiếng khóc lóc thê thảm vô cùng khiến người nghe không kìm lòng được phải rời lệ. Trái lại thì từ các quan viên cho tới thứ dân trong thành Thiết Vân lại thờ ơ lạnh nhạt chẳng thèm quan tâm đến bọn họ, thậm chí còn có chút hả hê khi chứng kiến những cảnh này… Đám quan viên cũng chỉ làm cho có lệ, ghi chép tiếp nhận vụ án rồi tống cổ những ông chủ này về nhà chờ đợi kết quả. Cũng chỉ vì mấy lão gia hỏa này cũng chẳng phải là hạng tốt lành gì, không nói lúc bình thường bọn chúng dương dương tự đắc, vênh váo không coi ai vào đâu, vì tiền mà sẵn sàng bán rẻ nhân tính, thậm chí ngay cả khi thái tử Thiết Bổ Thiên quyên tiền để xây dựng quân đội thì mấy tên vắt cổ chày ra nước này đều nói rằng nhà không có tiền, gia cảnh khó khăn sắp chết đói đến nơi, không ai chịu đóng góp. Chúng đã nghèo khổ đến mức sắp chết đói đến nơi rồi thì sao có thể mất đến mấy mươi lượng vàng được đây? Lão ca ngài cũng quá tài ba đấy nhỉ … Chẳng lẽ chỉ mất một chút tiền bạc này thôi sao? Cho đáng đời! Tên trộm đáng ghét kia sao không trộm luôn cả vợ bé của các ngươi đi cho rồi. Giờ đây còn muốn nhờ bọn ta bắt trộm, lấy lại tiền cho các ngươi sao, đừng có nằm mơ. Cho dù có bắt được hắn, tìm lại được số tiền đó thì các người cũng đừng mong mà lấy lại. Tốt nhất là đem đi sung quân. Tuy nhiên thì lệnh truy nã tên trộm “Mã lưng gù núi Ngũ Hoa” cũng đã được truyền đi với tốc đô rất nhanh. Dù sao thì đây cũng là một tên cùng hung cực ác, tham lam vô hạn, nhất định phải bắt hắn về qui án. Chỉ trong vòng một đêm mà có thể trộm năm sáu mươi nhà thì chắc chắn là phải có kẻ đồng lõa. Nếu cứ để mặc không quản đến thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Vì vậy mà mấy ngày nay toàn bộ nhân viên chấp pháp trong thành Thiết Vân bận rộn vô cùng. Cho dù chưa bắt được Mã lưng gù nhưng lại bắt được không ít những tên trộm cắp vặt trong thành… Trong một ngõ nhỏ ở bên ngoài nha môn, một tên mập mạp ăn mặc hoa lệ đang quan sát những tên tài chủ kia kêu trời trách đất mà toàn thân run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu, nhìn như cái mông ngồi trên ghế cả nửa ngày liền nên bị trắng bệch ra vậy. Ông trời ơi… Điều này hẳn là do tên Mã lưng gù kia gây ra rồi. Ta dám khẳng định chính là do hắn làm… Bởi vì những người bị mất trộm lần này đều do ta nói cho hắn biết đấy, một tên cũng không nhầm. Ông trời của ta! Ngài cũng thật quá hung ác đấy! May mắn là hắn đã trộm của mình từ trước rồi, nếu đổi lại là người khác thì bây giờ trong đám người bất hạnh kia chẳng phải là có cả ta hay sao… Nói thật thì, lần này sở dĩ Sở Dương có thể làm việc gọn gàng như vậy, có thể tìm đúng những tên kiệt xỉ kia cũng nhờ công lớn của tên mập mạp này. Tên gia hỏa này vô sỉ hạ lưu như vậy thì bạn bè của hắn cũng chỉ đến thế mà thôi. Khi hắn bị Sở Dương uy hiếp đến tính mạng thì đâu còn biết ai là bạn bè nữa, tuy cũng có một vài người làm ăn đứng đắn, nhiệt tình với các việc công ích, nhưng tên mập này vốn mang lòng ghen ghét bọn họ nên trong lúc hoảng sợ thì toàn thốt ra những người quen thân nhất với mình. Tên béo che tai để khỏi phải nghe những tiếng kêu khóc ầm ĩ kia, hắn xoay người uốn éo cái mông mà đi về nhà. Mẹ kiếp! Hiện giờ nếu so sánh với mấy người các ngươi thì lão tử chính là người giàu có nhất rồi, ha ha, ngày thường không phải bọn chúng vẫn khinh thường ta không có tiền hay sao, hừ, hiện tại các ngươi có kẻ nào dám so tiền với ông đây không? … Mã Đà Tử đáng yêu, anh cảm ơn chú! o0o Ba ngày sau, Sở Dương khai trương một cửa hàng trên một con phố phồn hoa cách phủ Thái tử hai con phố. Đây vốn là một tòa nhà ba tầng, ngày hôm qua nó vẫn là một quán trà, vậy mà hôm nay cửa lớn và sân đã được sửa sang lại. Có tất cả ba nhóm thợ phân ra lo việc sửa chữa, di dời làm việc vất vả suốt một ngày một đêm mới hoàn thành. Ông chủ cũ của cửa hàng ban đầu còn không chịu bán nhưng sau khi thấy một đống vàng lớn lấp lánh trên mặt bàn thì không còn thắc mắc gì nữa, trực tiếp dọn đồ của mình đi nơi khác. Làm sao có thể từ chối một đề nghị hấp dẫn như vậy chứ! Quán trà của hắn vốn chỉ có giá khoảng năm mươi sáu mươi lượng vàng mà thôi, nhưng người mua lại đưa ra giá những hai trăm lượng vàng, thực sự là tài đại khí thô, hơn nữa hắn lại còn không cần tất cả những đồ đạc trong tiệm. Với số tiền này có thể dễ dàng tìm được một chỗ khác tốt hơn để mở cửa hàng, có họa là ngu mới không đồng ý. (Tài đại khí thô*: Ý chỉ người giàu nứt đố đổ vách) Chính vì vậy mà cửa hàng này đã thuộc về Sở Dương, cũng chính là ông chủ giàu nứt đố đổ vách đó. -----------------------o0o----------------------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang