[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên
Chương 60 : Nước mắt của thái tử
Người đăng: Diego
.
Quyển 03- Tấn công Thiết Vân
Chương 60: Nước mắt của thái tử
- Ah, người đó là con của một cố nhân của ta. Hắn đúng là một trang hảo hán, trọng tình trọng nghĩa, trung hiếu vẹn toàn mà lại mạnh mẽ mưu trí, võ nghệ cao cường, tuy tuổi còn trẻ nhưng đúng là một nam nhi tốt hiếm thấy.
Đỗ Thế Tình khẽ lắc đầu, thở dài giới thiệu lai lịch Sở Dương còn nhấn mạnh nói mình gặp phải phục kích như thế nào, cuối cùng nói:
- Nếu không có hắn, chỉ sợ hôm nay lão hủ chắc sẽ không gặp được thái tử nữa rồi. Hơn nữa thiên phú của người này cao đến mức khó có thể tưởng tượng, nói một hiểu mười, xem qua là nhớ, trí tuệ thông minh đủ để xưng là tuấn kiệt đương thời!
Giọng điệu của Đỗ Thế Tình nghe có vẻ cực kỳ sùng bái Sở Dương. Quả thực là lão đã dốc hết sức lực để nói tốt cho hắn. Hơn nữa nó có vẻ chân thành tha thiết, rõ ràng là phát ra từ nội tâm.
Nếu như Sở Dương lẽo đẽo đi cùng lão thì chỉ sợ sẽ không có được hiệu quả kinh người như thế này.
Đỗ Thế Tình cũng cảm thấy hơi tiếc nuối. Trên đường đi, lão từng nhiều lần tỏ ý muốn thu Sở Dương làm đồ đệ, muốn tận tâm tận lực dạy y thuật cho hắn.
Thậm chí trước khi tới đây, Đỗ Thế Tình đã từng nói với vẻ mất mát:
- Sở Dương, lão hủ có một dự cảm mơ hồ, chỉ sợ lần này tới Thiết Vân cũng chính là đường cùng của cuộc đời ta. Nếu cậu không tiếp nhận thì sợ rằng y thuật cả đời của lão phu thất truyền từ đây mất rồi. . .
Nhưng dù lão đã nói đến như vậy mà Sở Dương vẫn cự tuyệt.
Đỗ Thế Tình buồn bã thở dài, tuy lão đã hết hi vọng thu Sở Dương làm đồ đệ, nhưng lão vẫn truyền thụ “Bất Tử y thuật”, môn y thuật mà cả đời lão lấy làm tự hào cho hắn, ngoài ra còn cho thêm một cuốn “Bách Thảo y kinh” không trọn vẹn.
- Bộ “Bách Thảo y kinh” này chính là khởi nguồn cho y thuật cả đời ta. Trong cả cuộc đời này, ta cũng chỉ hiểu rõ được sáu phần. Mà “Bất Tử y thuật” này lại tập trung tâm huyết suốt đời này của ta. Nếu cậu có thể học được thì quá tốt rồi. Còn nếu cậu không học thì hãy giúp ta truyền lại cho đời sau đi.
Đây coi như là Đỗ Thế Tình phó thác cho Sở Dương rồi.
Mà hai quyển sách này cũng là thu hoạch lớn ngoài ý muốn của Sở Dương trong chuyến đi này!
Lúc này trong lòng Đỗ Thế Tình biết mặc dù Sở Dương không đồng ý bái ông ta làm sư phụ nhưng cũng chẳng khác nào hắn đã nhận truyền thừa y bát của lão. Nên tất nhiên lão dốc hết sức khen ngợi Sở Dương.
Cao lão đầu ở bên cạnh “hừ” một tiếng, lão mơ hồ cảm thấy, nếu Sở Dương dự định ly khai thì sao lại còn tiến vào Thiết Vân thành làm gì. Nhưng bây giờ trong lòng lão vẫn còn cảm thấy áy náy, có lỗi với Sở Dương vì lúc trước đã hiểu lầm hắn, vậy nên cũng không lên tiếng.
Dù sao bộ dáng không màng danh lợi của Sở Dương lúc ấy trông không có vẻ gì là giả tạo.
- Đỗ tiên sinh thật sự là nhân tâm thánh thủ, ơn trạch rải khắp muôn dân trong thiên hạ. Sau khi Cô nghe xong việc này thì càng thêm tôn kính Đỗ tiên sinh.
Thiết Bổ Thiên mỉm cười nói. Nhưng mắt hắn chợt sáng lên, trong lòng âm thầm nhớ kỹ hai chữ "Sở Dương".
Hiện tại có thể nói nước Thiết Vân khát tài như khát nước.
Nếu không phải Thái tử Bổ Thiên tiếp quản quân chính của nước Thiết Vân, lại còn kiến lập Bổ Thiên các bổ sung lực lượng cho đất nước thì chỉ sợ Đệ Ngũ Khinh Nhu đã sớm xua quân đánh lên phía Bắc rồi!
Hiện tại Thiết Bổ Thiên không bỏ qua bất cứ một sự trợ giúp tiềm năng nào! Huống chi người đó lại được đánh giá là "đáng sợ" như vậy?
Thần sắc Thiết Bổ Thiên trở nên lạnh lùng, nói khẽ với một người áo xanh bên cạnh:
- Truyền lệnh cho Vũ Cuồng Vân đến thành Thiết Vân. Nói cho hắn biết, nếu hắn không thể giải thích rõ ràng việc Đỗ thần y bị tập kích thì hắn không cần phải đến đây nữa, chỉ cần hắn mang đầu tới đây là được!
Vũ Cuồng Vân là Đại thống lĩnh của Thiết Huyết chiến kỵ của đế quốc Thiết Vân, cũng là một dũng tướng của quân đội phía Tây Nam nước Thiết Vân nơi giáp giới với Đại Triệu! Hắn đứng thứ mười trong bảng xếp hạng danh tướng đại lục!
Tuy hắn chỉ đứng cuối cùng trong bảng xếp hạng các danh tướng đại lục nhưng đúng thực là, không phải cứ xung trận dũng cảm là có thể dễ dàng đạt được danh hiệu đó đâu.
Khi Thiết Bổ Thiên nhắc tới Vũ Cuồng Vân thì rất dễ dàng nhận ra rằng: từ tác phong làm việc và thời điểm xảy ra chuyện này thì đã có thể kết luận chắc chắn rằng chuyện này do Vũ Cuồng Vân làm!
Người áo xanh đáp ứng một tiếng, nhịn không được khẽ nhếch miệng lên, thầm nghĩ: “Lão Vũ ơi là lão Vũ, lần này ngươi gặp xui xẻo rồi. Tuy nhiên, việc ngươi làm cũng là việc mà ta rất muốn làm.”
Thiết Bổ Thiên xoay người lại, nụ cười của hắn đã hiền hòa dễ gần hơn, nhẹ nhàng nói:
- Làm Đỗ tiên sinh sợ hãi rồi.
Đỗ Thế Tình liên tục nói không sao nhưng không biết tại sao khi nhìn vẻ mặt ấm áp của vị Thái tử Bổ Thiên này lại làm cho Đỗ Thế Tình cảm thấy như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Giống như kiểu nhiều năm trước mình làm chuyện y đức đáng xấu hổ thì bây giờ đang lộ ra dưới cái nhìn chăm chú của đối phương vậy.
“Chẳng lẽ thành Thiết Vân thực sự là chốn chôn thây của mình sao?” Đỗ Thế Tình ngơ ngác nhìn thoáng qua tường thành cao lớn ở phía xa, ánh mắt hiện lên vẻ mờ mịt. Sau đó lão an vị trở về xe ngựa, thần sắc bình tĩnh tiến về phía thành Thiết Vân.
“Là phúc hay là họa thì cũng đã đến đây rồi. Cứ làm cho tốt ắt sẽ được báo đáp.”
Mỗi đoàn người đều có tâm tư, bất giác bước nhanh hơn về phía cửa thành. Vào thành Thiết Vân, xe ngựa của Đỗ Thế Tình đi thẳng một mạch tới hoàng cung.
Thiết Bổ Thiên không muốn đợi thêm nữa, trong khoảng thời gian này bệnh tình của phụ hoàng càng ngày càng trầm trọng. Hiện tại hắn chỉ hận không thể bắt Đỗ Thế Tình chữa khỏi bệnh cho phụ hoàng ngay lập tức. Bây giờ hắn vứt những việc khác sang một bên, không thèm quan tâm.
Hắn cũng biết lần này có thể thuận lợi mời được Đỗ Thế Tình tới đây, e rằng cũng nằm trong tính toán của Đệ Ngũ Khinh Nhu. Hắn cho phép Đỗ Thế Tình đến đây chắc chắn cũng không có ý tốt gì.
Chắc là hắn muốn Đỗ Thế Tình dùng y thuật thần diệu làm cho bệnh tình của phụ hoàng chuyển biến tốt hơn, để rồi phụ hoàng sẽ tranh quyền đoạt lợi với mình.
Hiện tại mặc dù Thiết Bổ Thiên biết rõ đây là cạm bẫy nhưng cũng chỉ có thể vui vẻ mà nhịn đi! Bởi vì đó là Phụ hoàng của mình! Ông ấy không những là Hoàng đế của Thiết Vân mà còn là phụ thân của hắn!
Tối hôm đó, khi Thiết Bổ Thiên trở lại Bổ Thiên Các thì trời đã khuya lắm rồi.
Có hai người đã chờ hắn ở trong đình từ rất lâu.
- Có tìm được người kia không?
Thiết Bổ Thiên nhẹ nhàng hỏi. Bàn tay trái mảnh dẻ của hắn day nhẹ lên ấn đường, hỏi một cách mệt mỏi.
- Thuộc hạ vô năng, không thể tìm được hành tung của người này.
Một người khẽ khom lưng, nói:
- Sau khi người này tiến vào thành Thiết Vân thì đột nhiên biến mất, bọn thuộc hạ không có cách nào dò xét được.
- Phái thêm người đi tìm hắn đi.
Thiết Bổ Thiên day day huyệt Ấn Đường, thở dài một tiếng rồi lại day day hai bên Thái dương, nói tiếp:
- Không được quấy nhiễu dân chúng. Bây giờ một phần lực lượng của dân chúng cũng rất trọng yếu với Thiết Vân! Tuyệt đối không được gây náo loạn.
- Vâng.
Người này đáp ứng một tiếng nhưng ngay sau đó lại lo lắng nói:
- Thái tử điện hạ, thuộc hạ thấy mấy ngày nay ngài quá mệt mỏi rồi, hay là. . . Để thuộc hạ gọi người tới làm cho ngài thư giãn một chút?
- Cũng được, gọi Lan Hương tới xoa bóp cho ta.
Thiết Bổ Thiên cũng không chối từ, chỉ là thần thái lộ ra vẻ mệt mỏi.
- Vâng.
Hai người mặc áo đen lui xuống.
Thiết Bổ Thiên cau mày, rơi vào trầm tư, trong ánh mắt hiện rõ sự lo âu. Trong lòng hắn nhớ lại câu nói của Đỗ Thế Tình sau khi khám bệnh cho Phụ hoàng: "Thái tử điện hạ, bệnh này của Hoàng Thượng là do bệnh nặng kéo dài nhiều năm, hơn nữa còn có dư độc trong người, trong thời gian dài đã thấm vào xương, thuốc thang khó chữa, lão phu sẽ cố gắng hết sức nhưng còn phải xem thiên mệnh nữa."
Thiết Bổ Thiên thở dài một tiếng não lòng.
“Thấm vào xương, thuốc thang khó chữa.” Bảy chữ này làm cho Thiết Bổ Thiên đau đớn đến tận tim gan, như xé nát cõi lòng. Phụ hoàng, chẳng lẽ thật sự không còn chút hy vọng gì nữa sao?
Tiểu cung nữ Lan Hương đã đi vào nhưng khi chứng kiến Thiết Bổ Thiên đang trầm tư thì nàng cũng không dám quấy rầy, lẳng lặng đứng một bên.
Sau đó thật lâu nàng mới nghe thấy Thiết Bổ Thiên thở dài một tiếng, thậm chí trong khóe mắt Thái tử còn thấy lấp lánh ánh lệ.
Thái tử. . . Khóc sao?
Thái tử Bổ Thiên luôn luôn kiên cường, chống đỡ cả nước Thiết Vân vậy mà cũng rơi lệ sao?
Bỗng nhiên trong lòng Lan Hương cảm thấy đau xót.
Chỉ có những người ở bên cạnh Thái tử như nàng mới biết được những năm qua Thái tử đã phải chống đỡ khổ cực như thế nào. Vì đuổi theo bước Đệ Ngũ Khinh Nhu mà Thái tử gia đã phải trả giá bao nhiêu!
Từ lúc còn là trẻ con cho tới tận bây giờ, suốt mười năm qua, hầu như ngày nào Thái tử cũng không ngủ quá hai canh giờ!
Tính mệnh mấy trăm triệu người của cả nước đều đặt ở trên vai của ngài. Đệ Ngũ Khinh Nhu cùng đế quốc Đại Triệu có quốc lực hùng mạnh, trí tuệ cao minh, giống như là đại sơn áp đỉnh, nếu đổi lại là bất kỳ người nào khác thì sợ rằng đã bị suy sụp từ lâu rồi!
Nhưng Thiết Bổ Thiên chỉ với thân thể của một thiếu niên lại kiên cường chống đỡ được đến bây giờ!
Ngài quá mệt mỏi rồi! Thái tử cần có người giúp đỡ...
-----------------------o0o-----------------------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện