[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên

Chương 57 : Tới Thiết Vân

Người đăng: Diego

.
Bộ 3 tiến công Thiết Vân Chương 57: Tới Thiết Vân Đại hắn che mặt nhìn vào mắt Sở Dương nói rất tự hào: - Những huynh đệ này của ta không tồi chứ? Trong đội ngũ này gã có thân phận đặc thù nên Cao lão đầu hay Đỗ Thế Tình cũng không dám vô lễ với gã, duy chỉ có Sở Dương là không hề lễ độ với gã một chút nào. Nhưng gã hiểu rõ là mình phải đi bên cạnh Sở Dương, một mực nói chuyện cùng hắn, tuy có những lúc gã làm Sở Dương tức điên lên nhưng lại tuyệt đối không đi cùng người khác. Gã biết rõ mặc dù Sở Dương không lễ độ với hắn, nhưng trong đội ngũ chỉ có một mình Sở Dương là không muốn hắn chết. Còn những người khác mặc dù khiêm tốn với hắn nhưng cả bọn đều chỉ hận không thể giết hắn ngay được thôi. Vạn nhất đến lúc bọn hắn an toàn rồi lại thọc cho mình một đao thì … Chuyện này không phải là không có khả năng. Nhưng Sở Dương sẽ không làm như vậy. - Lính tốt! Ánh mắt Sở Dương nhìn đoàn người bên cạnh trầm giọng nói. - Tất nhiên là lính tốt! Đại hán đắc chí nói: - Nếu không làm sao có thể trấn thủ dương…hả? cái DKM mày! Mày thích lên giọng cụ non à? Sở Dương trợn mắt, nói một cách vô lực: - Mày thấy tao bỉ ổi như vậy sao? Rõ ràng là mày nói! Hắn xoay xoay cổ, khinh thường nói: - Mày muốn biết mày là cái dạng gì, cho một bao xuân dược là biết liền. Đại hán giật nảy người, rùng mình một cái, trợn mắt há mồm nhìn cái tên cầm thú trong bộ dạng thiếu niên này rồi không dám nói gì nữa. Bởi vị đột nhiên hắn nhớ tới ngày đó Sở Dương đã từng nói: - Ông lột sạch quần áo của mày rồi ném vào trong đàn ngựa đã được ăn xuân dược! Nghĩ đi nghĩ lại mà sởn hết cả gai ốc. Nếu hắn làm thật như vậy thì chắn mình bị nhục nhã đến chết mất ... Buổi sáng hôm nay, rốt cuộc cả đoàn cũng đã nhìn thấy một tòa thành rất lớn phía trước. Bọn người Đỗ Thế Tình cùng Cao lão đầu đều đồng thời thở dài một hơi. Đến nơi này là tới nội địa Thiết Vân rồi, người bắt đầu đông đúc hơn, quan nha cũng nhiều hơn nên cơ bản ở nơi này rất khó có khả năng bị ám sát. Bởi vì một khi Đỗ Thế Tình chết ở đây, Thiết Bổ Thiên chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình! Quan viên xung quanh chắc chắn sẽ xui xẻo. Cho nên bọn họ sẽ cung phụng Đỗ Thế Tình như ông nội. Quả nhiên ở cửa thành cờ bay phấp phới, một đội nhân mã từ cửa thành đi tới đây. Hiển nhiên là tới nghênh đón Đỗ Thế Tình rồi! Hơn một trăm người bên cạnh cùng với Cao lão đầu bỗng nhiên quay đầu lại, trong mắt lộ ra sát khí! Lúc này mà giết tên đại hán này thì cho dù đối phương có hơn một trăm người cũng không có bất kỳ biện pháp nào ngăn cản! Không khí giữa hai bên bỗng trở nên khẩn trương lạ thường. - Nên thả ta… Rõ ràng đại hán đã phát hiện ra đám người Cao lão đầu không có ý tốt, gã chưa nói hết câu thì đã thấy tay Sở Dương run lên giải trừ cấm chế trên người, sau đó Sở Dương giơ hai tay nhấc đại hán lên rồi ném bay ra ngoài. Cao lão đầu chậm một bước, giận dữ trừng mắt với Sở Dương : - Ngươi! Một tiếng “bịch” vang lên, thân thể đại hán bay ra ngoài bảy tám trượng, một tiếng huýt sáo vang lên, từng thớt ngựa cấp tốc vọt tới, các võ sỹ lập tức vươn tay ra, một người tiếp được đại hán, trong lúc thớt ngựa chạy như bay, đại hán lộn người một cái liền ngồi vững vàng trên lưng ngựa. Hơn một trăm tên áo đen bịt mặt đồng thời hoan hô, đột nghiên đại hán ra lệnh một tiếng, hơn một trăm người đồng thời ghìm cương ngựa quay lại đi vòng quanh bọn người Đỗ Thế Tình, một đôi mắt ẩn chứa sát khí toát ra đằng sau mặt nạ bảo hộ làm người nhìn vào không rét mà run. Đạo quân giáp sắt lặng lẽ vây xung quanh, đại hán cười dài nói: - Thằng con hoang kia, tao sẽ gặp lại mày! Lần sau tao sẽ lột sạch quần áo mày rồi ném vào đàn ngựa cho ăn xuân dược! Gã dương dương tự đắc, không thấy nhục khi bị bắt mà còn thấy đấy là vinh quang. Sở Dương không khỏi ngạc nhiên, đối với thằng mặt dày như thế này hắn cảm thấy rất bi ai. - Đi! Nói xong hắn liếc mắt nhìn bọn Cao lão đầu trông chẳng có ý tốt nào cả sau đó vung tay lên, quay đầu ngựa, hai chân thúc vào hông ngựa dẫn đoàn người chạy như bay. Các kỵ sĩ phía sau nhanh chóng đuổi theo hình thành một đoàn quân thép trên đường cái. Đoàn người cuồn cuộn, vó ngựa phi nhanh, bụi vàng cuốn lên mù mịt như một con rồng đang giận dữ ở hai bên đường. Đoàn người nhanh chóng ly khai, xa xa truyền lại tiếng cười phóng khoáng của đại hán: - Con mẹ nó chứ, chúng mày còn không mang rượu ngon cho ông? Mấy ngày nay ông mày bị ngược đãi tàn nhẫn…mấy ngày chưa được tắm rửa thay quần áo, cả người đều bốc mùi rồi đây… Một tiếng cười vang lên, ngay sau đó từng tiếng huýt sao, từng tiếng cười trộn lẫn vào nhau thành một mảnh hỗn loạn. Hiển nhiên đám người này không cho rằng lần này bị bắt là một sỉ nhục. Đối với chúng, không ám sát được Đỗ Thế Tình cũng không cần tức giận. Quan trọng là đưa được đại hán này trở về là tốt lắm rồi! Nhiệm vụ không hoàn thành không sao cả. - Tại sao cậu lại thả nó? Cao lão đầu ngẩng đầu nhìn Sở Dương. - Kẻ không giữ chữ tín không đáng làm người! Sở Dương lạnh lùng nhìn hắn, không chút nào nhượng bộ: - Hơn nữa Đỗ tiên sinh có ơn với ta, ta hộ tống Đỗ tiên sinh chứ không liên quan tới các ông! Hắn chậm rãi nói một cách khinh thường: - Nếu lúc ta ném gã đi mà các ông liều lĩnh ra tay giết chết gã thì tao cũng sẽ không nói gì, thậm chí còn khen cấc người tình sâu nghĩa nặng. Cùng lắm thì mọi người cùng nhau chạy tới chân trời góc bể. Nhưng bây giờ các ông mới muốn giết người, ha ha, Cao lão, danh tiếng Liệt Hỏa Đao Tông của ngài không phải tự nhiên mà có được chứ? Bốn gã kỵ sĩ còn lại bị nói như vậy liền mặt đỏ tía tai, ấp úng không nói nên lời. Cao lão đầu chậm rãi gật đầu nói liên tục ba chữ “Được! Được! Được!”, vẻ độc ác trong mắt càng ngày càng đậm. Sở Dương hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: - Muốn gì? Định qua cầu rút ván hả? Định ra tay với ân nhân cứu mạng sao? Hiện tại Sở Dương chỉ quan tâm tới mục đích cuối cùng của mình, về phần bọn họ nghĩ như thế nào thì hắn cũng không quan tâm. Cao Vị Thành kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hắn một lúc rồi quay người sang chỗ khác. Đỗ Thế Tình ở phía sau thở dài, nói: - Cao lão, chuyện này Sở Dương không làm sai. Nam tử hán đại trượng phu đã nói thì phải giữ lời. Cao lão đầu đang đi ở phía xa dừng lại một chút rồi quay đầu, khom người xuống nói: - Vâng, đại nhân dạy chí phải. Sở Dương há hốc mồm kinh ngạc! Lần đầu tiên hắn thấy Cao lão đầu nói chuyện như thế với Đỗ Thế Tình, thật không ngờ Cao lão đầu cung kính với Đỗ Thế Tình như vậy. Thái độ cung kính như thế này chỉ có nô bộc đối với chủ nhân mà thôi. Với danh tiếng “Liệt Hỏa Đao Tông” của Cao lão đầu thì điều này chắc chắn là không tầm thường rồi. Sở Dương giả bộ tức giận nhưng trong lòng thì đang tự hỏi: “Chẳng lẽ Đỗ Thế Tình có chỗ gì đặc biệt?” Đi trọn hai ngày mới tới Thiết Vân thành. Mấy châu huyện dọc đường đều nhiệt tình chiêu đãi đoàn người Đỗ Thế Tình. Nhưng đám người Cao lão đầu lại càng ngày càng lạnh lùng và chán ghét Sở Dương, coi hắn như con sói lạc bầy. Sở Dương không gây gổ, hắn không để trong lòng. Mỗi ngày hắn chỉ thảo luận với Đỗ Thế Tình một chút về vấn đề y học. Vì thế nên trên đường đi hắn rất thoải mái. Ngộ tính của Sở Dương rất cao, hơn nữa có nhiều lúc hắn đưa ra những lý luận khác lạ làm cho Đỗ Thế Tình cảm thấy rất mới mẻ, bất ngờ. Chính vì vậy mà dọc đường hai người nói chuyện không biết mệt. Sở Dương cũng nhân cơ hội này bổ sung cho những lĩnh vực mà kiếp trước mình không biết. Những tri thức này cho dù là chinh chiến nơi sa trường hay phiêu bạt giang hồ cũng đều rất quý báu! Hành tung của Đỗ Thế Tình được báo về thành Thiết Vân ba lần trong một ngày. Nghe nói đích thân Thái tử Thiết Vân là Thiết Bổ Thiên đã nghênh đón Đỗ Thế Tình đi vào thành. Đãi ngộ như vậy không thể nói là không long trọng! Cách thành Thiết Vân ba mươi dặm. Cờ đang bay phấp phới tại cửa thành Thiết Vân. Quân sĩ đứng thành hai hàng ở hai bên cửa Thiết Vân thành kéo dài khoảng năm sáu dặm. Lúc đó, một đội kỵ sĩ từ trung tâm đoàn người phi ngựa đi ra trải một đường thảm đỏ dài hơn mười dặm. Trên con đường được trải thảm ở chính giữa đội ngũ này, bất ngờ xuất hiện một thanh niên áo trắng. Y phục trắng, áo choàng trắng, ngựa trắng tựa như một đóa quỳnh nở rộ trước cửa thành, trông như được tạc bằng băng, được nặn bằng tuyết, phong thái như ngọc, tư thế hiên ngang! -----------------------o0o----------------------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang