[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên

Chương 56 : Không có gì là không thể cắn nuốt!

Người đăng: Diego

Quyển 3: Tấn công chiếm Thiết Vân Chương 56: Không gì là không thể cắn nuốt( thôn phệ)! Việc khôi phục Cửu Kiếp kiếm nhìn qua có vẻ không hề khó nhưng cũng phải xem bây giờ là thời đại nào rồi chứ, may ra thì vài vạn năm trước có thể dễ dàng làm được chuyện này thôi. Có biết những vật ngươi vừa bảo ở khắp nơi kia bây giờ khó tìm như thế nào không? Đây chẳng phải dồn người khác vào chỗ chết sao? - Ê, lão tử muốn ăn cơm! Đại hán kia lại kêu lên nhưng giọng nói của hắn đã mềm mỏng hơn đôi chút. - Dù là tù binh thì cũng phải được ăn chứ? Ngươi định bắt ta cứ phải nhịn đói thế này à? Ta cũng … - Câm miệng! Trong lòng Sở Dương đang vô cùng khó chịu nên lập tức đứng dậy tóm lấy áo gã kia hung dữ nói: - Tưởng thằng này không dám giết người hả? Mày còn sống chỉ vì vẫn còn giá trị sử dụng thôi đấy. Nhưng nếu vượt qua giới hạn chịu đựng của tao thì chặt cái đầu trên cổ này cũng chẳng khó gì đâu! - Đừng tưởng lão tử sợ chết… Gã đại hán giận dữ hét lên nhưng khi thấy sát ý trong mắt của Sở Dương thì bỗng rùng mình một cái, rồi im lặng không dám nói câu gì nữa. Trời ạ, thằng này thạt đúng là một con ác ma! Tục ngữ có câu rất hay, hảo hán là không phải xoắn thiệt thòi trước mắt, mình không cần chấp! Sau đó Sở Dương cũng đứng dậy đi đến trước đống lửa, hắn còn thuận tay chặt chân sau của con ngựa ra rồi dùng hai mũi tên dưới đất xiên qua, sau đó đặt lên đống lửa, bắt đầu nướng. Ánh lửa bập bùng chiếu lên gương mặt Sở Dương lúc sáng lúc tối, vẻ rung rợn khó nói nên lời. - Phốc. Sở Dương ném cái đùi ngựa đã nướng chín đến trước mặt đại hán đang che mặt kia: - Ăn đi. - Ta muốn ăn thịt bò chứ thịt ngựa quá nhiều axit béo ( axit amin béo)!” Vị đại hán kia lại tức giận thét lên. - Ăn thịt bò? Thảo nào nhìn ngươi như con bò! Sở Dương bĩu môi: - Ăn hay không là tùy ngươi! Nói xong liền quay người đi. Đại hán chưa kịp nói tiếp thì đã nghẹn lời! Hắn thật sự muốn ném đi cái đùi ngựa nướng đen thui đang cầm trên tay nhưng cũng hiểu rằng nếu vứt nó đi thì mình chỉ còn nước nhịn đói mà thôi. Tên kia sẽ không nhân từ với mình chút nào đâu! Nghĩ vậy, hắn thở dài rồi hung hăng cắn nuốt từng miếng thịt ngựa, hai hàm răng va vào nhau tạo nên những âm thanh khanh khách liên hồi, cứ như cái hắn đang nhai là Sở Dương chứ không phải là cái đùi ngựa vậy … Trong khi đó Sở Dương lại đang nhặt lấy những mũi tên lông vũ rơi trên mặt đất ở đằng kia. Hắn muốn tạo ra một khoảng không gian đủ để dựng lều nhằm thoải mái ngủ một giấc. Nhưng sau khi thu thập được một lúc thì hắn bỗng quay lưng về phía sau mà tỏ ra vô cùng khó hiểu. Tiếp đó Sở Dương cũng ngừng nhặt mà lại dùng cột buồm bắt đầu dựng lều ở nơi mà tên rơi dày đặc nhất. Hành động đó làm cho người khác không sao hiểu nổi. Còn Sở Dương bên trong lều lại đang vô cùng kinh ngạc. Hắn nhận thấy, trong khi mình thu thập những đống tên vô chủ kia thì mũi kiếm Cửu Kiếp kiếm trong cơ thể lại sinh ra một phản ứng vô cùng quái dị. Lúc này mũi kiếm đã theo kinh mạch chạy đến ngón tay đang cầm tên của Sở Dương, chỉ biết khi hai thứ đó tiếp xúc với nhau thì bỗng “ Ba” một tiếng, tất cả mũi tên liền nát vụn. Hoàn toàn nát vụn! Thậm chí còn biến thành bụi phấn. Đống tên này được đúc từ thép tinh chế đấy! Chúng có lực sát thương lớn nhất đồng thời cũng có thể bắn ra xa nhất bởi có sự cân đối trên mũi tên với nửa trước là thép luyện, nửa sau cũng là gỗ thượng hạng. Vậy mà chỉ cần tiếp xúc với ngón tay kia của Sở Dương thì đám thép ấy đã vô thanh vô tức nát vụn. Sở Dương có thể không kinh hãi được sao? Rốt cuộc khi lều dựng xong thì hắn bèn một mình đi vào. Sở Dương mở to mắt lại đưa ngón tay thử chạm lại một lần nữa vào một mũi trong đống rậm rạp tên này.….. Quả nhiên mũi kiếm của Cửu Kiếp kiếm đã đến trên ngón tay đó liền phát ra một lực hút rất mạnh mẽ. Ngay lập tức bên trên đầu ngón tay của Sở Dương liền xuất hiện một chút vụn sắt đen bóng còn nửa trên mũi tên thì đã biến thành bụi! Đây rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Trước nay chưa từng nghe ai nói là Cửu Kiếp kiếm còn có khả năng này. Sở Dương trợn mắt nhìn. Cho đến khi tất cả mũi tên làm từ thép tinh luyện trong lều vải đều đã tan thành bụi thì vụn sắt trong tay Sở Dương cũng biến thành một quả cầu sắt lớn chừng ngón tay… Vận công để kiểm tra thì thấy mũi kiếm Cửu Kiếp kiếm vốn tỏa ra ánh sáng lập lòe đã có một đoạn nhỏ biến thành màu đen mà nếu không nhìn kĩ thì sẽ không phát hiện ra được. “Chuyện gì đang xảy ra thế này?” Sở Dương tự hỏi. “Đấy là sắt nguyên chất, vô cùng thuần khiết! Còn cái Cửu Kiếp kiếm hấp thụ là Thiết Tinh.” Thanh âm lười biếng trong đan điền kia liền nói: “Thế này thì có gì là lạ?” “Gì cơ? Sắt nguyên chất? Thiết Tinh?” “Cửu Kiếp kiếm là thiên hạ đệ nhất thần vật, không gì là nó không thể cắn nuốt! Kể cả đó có là thi thể con người đi nữa!” Thanh âm kia liền giải thích: “Nhưng thứ mà Cửu Kiếp kiếm hấp thụ là tinh hoa của vật, trong trường hợp này thì nó là Thiết Tinh. Còn thứ nó để lại thì là sắt nguyên chất. Nó chỉ kém hơn một bậc nhưng cũng đã là tinh hoa trong tinh hoa của sắt thép bình thường rồi.” Thanh âm kia nói: “ Đây là lợi ích của chủ nhân Cửu Kiếp kiếm.” Dừng thêm một chút nó lại lại tiếp: “Một trong số đó!” “Một trong những lợi ích sao?” Đầu óc Sở Dương cấp tốc chuyển động “Như thế thì sẽ còn rất nhiều lợi ích nữa sao?” Hai mắt Sở Dương lập tức trở nên lóng lánh. “Đúng vậy. Cửu Kiếp kiếm sẽ tự động rút ra tinh hoa của bất cứ vật gì trong tay chủ nhân của nó, còn những thứ không cần thải ra cũng sẽ thuộc về ngươi. Đến khi Cửu Kiếp kiếm hoàn toàn khôi phục thì những vật kia cũng sẽ là của ngươi nhưng đó là chuyện còn rất lâu mới xảy ra, bây giờ ngươi cũng không cần phải biết.” “Ra là vậy.” Sở Dương nắm lấy khối sắt nhỏ trong tay như đang suy nghĩ điều gì. “Vật gì nó cũng có thể cắn nuốt?” “Tất nhiên! Dưới gầm trời này thì không gì là nó không thể nuốt lấy cả, cho dù đó có là linh khí của đất trời đi chăng nữa. Nhưng hiện tại nó chỉ có đoạn đầu tiên nên cũng mới thôn tính được vài linh dược và kim loại bình thường thôi.” “Vậy những tinh thiết này có thể dùng để chế tạo binh khí không?” “Hỏi thừa! Chi cần có đủ nhiều thì ngươi hoàn toàn có thể dùng mũi kiếm kia để chế tạo ra binh khí. Đống sắt nguyên chất này là thứ mà võ giả thế tục chỉ có thể ngộ mà không thể cầu đấy, có hiểu không? Dùng nó mà chế tạo binh khí thì cũng mạnh hơn mấy lần so với cái thứ rác rưởi mà các ngươi đang sử dụng. Sở Dương ngồi dưới đất liền rơi vào trầm tư. Ngay lúc này hắn đã nghĩ ra một kế hoạch rõ ràng. Đến Thiết Vân thông qua Đỗ Thế Tình cũng chỉ là phương án tạm thời, không trâu thì phải bắt chó đi cày thôi! Hắn cũng không hề có kế hoạch nào trước đây mà chỉ đi bước nào hay bước đó. Nhưng lúc này Sở Dương đã có một kế hoạch rất đầy đủ! Hoặc là, kế hoạch có lẽ nên như vậy? Khối sắt nặng trịch trong lòng bàn tay có lẽ đã mang đến gợi ý nào đó khiến cho đôi mắt hắn rực sáng ********** Mấy ngày tiếp theo lại vô cùng sóng yên gió lặng. Đám người này không nhanh không chậm cứ bám sát theo sau, thậm chí có lúc chỉ cách có vài trượng vậy mà cũng chỉ có thể tức giận chứ không thể làm gì hết. Chúng vốn tới để giết người thế mà bây giờ lại như trở thành người bảo vệ cho kẻ được lệnh giết. Dù vậy đội ngũ chừng một trăm người này lại vô cùng trật tự, mặc kệ là đến nơi nào cũng không hề gây náo loạn, thậm chí trên đường đi cũng không có ai nói chuyện, không khí vô cùng trầm mặc. Bọn họ như là một dòng lũ màu đen yên ắng theo sau. Nhìn đội tinh binh này khiến Sở Dương không khỏi nghĩ rằng: “Nếu Thiết Vân có tầm mười vạn, thậm chí là ít hơn tầm năm ba vạn binh mã như thế này thôi thì họ cũng có thể tung hoành thiên hạ rồi”. -----------------------o0o----------------------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang