[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên
Chương 54 : Lại đột phá!
Người đăng: Diego
.
chương 54- lại đột phá
Sở Dương lập tức cảm giác được sự khác thường, hắn cười, vẻ xấu hổ:
- Không phải nói ngươi.
Cao lão đầu mang vẻ mặt mờ mịt quay đầu lại nhìn xung quanh một chút. Không phải nói ta? Bên này ngoại trừ ta ra thì làm gì còn ai khác đâu?! ...
- Ra là cái thằng này bị tâm thần!
Đại hán đang uể oải một bên trên mặt đất trợn trắng mắt, thở dài một tiếng, vẻ rất bi ai:
- Lão tử anh hùng cả đời, tung hoành thiên hạ phong vân một cõi, vậy mà lại đần độn thế nào mà rơi vào trong tay một kẻ tâm thần, lão tử thật sự rất buồn, rất không cam lòng!
- Ngươi mới bị tâm thần thì có.
Sở Dương trợn trắng mắt. Nhưng đột nhiên hắn chợt nghẹn lại. Cái kiểu tự kỷ này sao lại quen như thế? Chẳng lẽ đức hạnh của hắn cũng lại như Đàm Đàm hả?
Lúc này, bốn người thị vệ còn sót lại cũng đến gần đây. Họ có bốn người huynh đệ đã chết ở trong tay thủ hạ của người này, nên ánh mắt họ nhìn đại hán đang bịt mặt này chẳng có chút thiện cảm nào.
- Các ngươi cút xa ra một chút! Đừng làm lão tử mất hứng!
Đại hán này đĩnh đạc nói:
- Nếu muốn chết thì cứ thử động đến lão tử coi?
Tên này, rõ ràng đang là tù binh mà còn kiêu ngạo như vậy!
Đỗ Thế Tình đi ra khỏi xe, thần sắc rõ ràng đã trấn định lại. Ông khẽ gật đầu với Sở Dương, nói:
- Sở Dương, hôm nay may mà có cậu.
Dừng lại một chút, ông cảm khái:
- Nếu lần này không có cậu, chỉ sợ lão hủ đã chôn thân ở nơi này. Bất kể ngày xưa lão hủ có bao nhiêu ân tình với gia đình cậu, kể từ nay chúng ta đều huề nhau.
Đỗ Thế Tình cười cười:
- Vậy nên cậu cũng không cần phải canh cánh trong lòng nữa. Thầy thuốc cũng như cha mẹ, chữa bệnh cứu người đối với một bác sỹ mà nói thì cũng không phải là ơn cứu mạng, mà là chức nghiệp. Nhưng cậu đã cứu ta như vừa rồi thì lại thực sự đúng là ơn cứu mạng đấy.
Trong lòng Sở Dương dâng lên một cảm giác kính nể vị thần y này. Nghe ông có thể nói ra những lời này, quả thực không hổ danh là đệ nhất thần y. Hắn nói:
- Đỗ tiên sinh khách khí rồi. Kính xin ngài, Cao lão và các vị huynh đệ thông cảm cho việc ta đã tự ý làm như vậy, xin đừng hủy những hứa hẹn giữa chúng ta.
- Đương nhiên là thế!
Đỗ Thế Tình gật gật đầu, cười nói:
- Sự an toàn cùng thân phận của người này cũng sẽ quyết định đến an toàn của chúng ta, lão hũ tất sẽ lấy đại cục làm trọng.
Đại hán kia hừ một tiếng, nói:
- Đám các ngươi cũng dám chắc!
Nói xong hắn quay đầu, ánh mắt lăng lệ sắc bén nhìn Sở Dương:
- Tiểu tử, lúc ấy ở đó có nhiều người như vậy, vì sao ngươi lại chỉ nhằm vào một mình ta?
Sở Dương cười nói:
- Bởi vì ngươi là quan trọng nhất. Nếu như ta bắt người khác, các ngươi há lại lui à?
Đại hán kia cười ha hả, nhưng vẻ tiêu sái phóng khoáng trong giọng nói lại không che giấu chút nào:
- Vì sao ngươi lại biết ta là người quan trọng nhất? Đến bây giờ ta vẫn chưa hiểu được điều này.
- Ta vốn không muốn nói cho ngươi biết vấn đề này, nhưng xem ra ngươi có vẻ cũng không tệ, vậy ta phá lệ một lần.
Sở Dương nghĩ ngợi, sau đó nở nụ cười méo mó:
- Bởi vì bộ hạ của ngươi đặt ngươi ở vị trí trọng yếu nhất!
- Đánh rắm! Gần đây lão tử cùng ăn cùng ở với các huynh đệ, cùng nhau chinh chiến sa trường công thành chiếm đất, làm gương cho binh sĩ, mỗi trận chiến cũng đều xung phong đi đầu. Vì sao ngươi lại nói vị trí của ta lại trọng yếu nhất?
Đại hán phẫn nộ:
- Ngươi chỉ nói nhăng nói cuội!
- Dù ngươi có như thế, nhưng bọn họ cũng không nhất định cũng làm như vậy, cũng không phải có ý muốn như thế!
Sở Dương nói một cách lạnh lùng:
- Một quân đội mà không có tướng quân ắt sẽ chia rẽ. Nhưng một người tướng quân mà chuyện gì cũng đều muốn làm gương cho binh sĩ thì cũng sẽ trở thành cản trở lớn nhất cho quân đội! Trở thành nhân tố lớn nhất dẫn đến thất bại!
Hắn nhìn đại hán này một cách châm chọc, nói:
- Tuy rằng vị tướng quân này sẽ cảm thấy việc mình làm rất tốt, nhưng ông ta lại không biết rằng, chính vì ông đã làm tốt nhất nên mới dồn cả một chi quân đội vào con đường chết!
Trong mắt đại hán này lộ ra vẻ suy tư, nói:
- Như vậy thì, phải làm thế nào thì cả hai thứ mới không xung đột?
- Kẻ làm lãnh đạo mà không có người chống lưng thì vĩnh viễn không phải là một người lãnh đạo tốt. Mà một người lãnh đạo quá làm dáng cũng tuyệt đối không thể trở thành một người tướng quân ưu tú! Trong đó cần phải có một sự cân bằng.
Sở Dương thản nhiên nói:
- Ta chưa từng làm tướng quân bao giờ, cũng chưa từng mang theo binh mã lần nào cả nên không biết điểm cân bằng này nên nằm ở mức nào, vậy nên rất tiếc là ta cũng chẳng thể cho ngươi được lời khuyên nào hết!
Đại hán này đột nhiên trở nên ngây dại, hắn cau mày, cúi đầu suy nghĩ rất lâu. Sau đó, đột nhiên hắn ngẩng đầy lên, nói một cách nghiêm túc:
- Cám ơn!
Đối với tên gia hỏa bị mình bắt được này, kỳ thực Sở Dương rất có hứng thú.
Tuy người này thoạt nhìn thì hào phóng, nhưng thực tế thì tâm tư của hắn lại rất cẩn thận. Hơn nữa võ công của hắn cũng không cao, chỉ là một người đạt đến tu vi Vũ Sĩ. Tối đa hắn cũng chỉ đạt tới khoảng cấp bốn, cấp năm, nhưng thủ hạ của hắn thì thậm chí có tới tám vị Vũ Sư!
Vũ Sĩ và Vũ Sư tuy chỉ chênh nhau có một chữ, nhưng thực thế lại chênh lệch nhau như trời với đất. Lấy một kẻ có tu vị thấp để lãnh đạo một đám thủ hạ có tu vị cao hơn chính mình rất nhiều lại càng mâu thuẫn vô cùng. Nhưng tên này lại có thể làm cho nhiều tên Vũ Sư trở nên dễ bảo và thậm chí tôn hắn lên làm "lão đại" như vậy, quả thực là bất phàm!
Hơn nữa hắn trọng tình trọng nghĩa, hiệu lệnh nghiêm mình, có thể nhìn ra được uy vọng của hắn trong quân là rất cao.
Tướng lãnh có phẩm chất như thế này tại Thiết Vân hẳn là không có nhiều. Nhất định phải giữ hắn lại!
Sở Dương nghĩ đến đây, nhìn thi thể của bốn người thị vệ đang nằm trên mặt đất cùng vẻ bi phẫn của mấy người kia thì không khỏi thở dài. Việc trên đời này vốn là bất đắc dĩ như vậy, chỉ có thể nhìn địch nhân bị bắt nhưng lại không thể làm gì hắn!
Hoặc giả đây chính là tranh chấp giữa hai nước!
Chỉ là nhiều ít gì thì Sở Dương cũng vẫn hơi miệt thị chuyện này. Hiện giờ hắn chính là một người ngoài cuộc, những người ở hai bên hắn lúc này cũng không phải là rất thân. Không nghi ngờ gì, Đỗ Thế Tình chính là một người tốt. Nhưng mục đích chuyến đi này của ông thì lại có điểm chung với mục tiêu nghịch chuyển vận mệnh của Sở Dương lần này. Bệnh tình của Thiết Thế Thành ở một mức nào đó có ảnh hưởng trực tiếp đến sự hưng suy của Thiết Vân. Nếu Thiết Vân bị tiêu diệt, vậy Thiên Ngoại lâu cũng khó mà giữ được!
Nếu không thể bảo trụ được Thiên Ngoại lâu, vậy sư phụ của Sở Dương cùng huynh đệ cũng tất nhiên đều phải chết, mà Khinh Vũ cũng không thể may mắn thoát khỏi. Cho nên, tuy Đỗ Thế Tình là người tốt, nhưng Sở Dương cũng không có lý nào lại đi ủng hộ!
Những tên gia hỏa đến đây để ám sát này cũng chưa hẳn chính là người xấu! Mục tiêu của bọn họ giống với Sở Dương, vậy nên hắn không thể giết!
Nhưng Sở Dương tự nhận, nếu mình là một trọng bốn người thị vệ còn sót lại kia mà nói, người này hẳn phải giết chứ tuyệt không thể tha! Tuyệt đối sẽ không bởi vì bất kỳ hứa hẹn gì đó với kẻ nào này cái gì đại cục mà cố kỵ.
Huynh đệ của mình đã bị giết mất bốn người. Nếu không báo thù ... vậy còn có thể coi là nam nhi sao?
Nhưng bốn người thị vệ này cũng chỉ đứng đó một cách bi phẫn, thậm chí cũng không ai phải quát bảo ngừng lại. Bọn họ căn bản không có bất cứ một hành động gì!
Với điểm này, đối với những kẻ nhát gan như thế, trong nội tâm Sở Dương chỉ có khinh bỉ cùng khinh bỉ! Dù hắn là người định ra điều hứa hẹn kia, nhưng hắn vẫn cứ khinh bỉ!
Quan sát xung quanh một chút, Sở Dương liền khoanh chân ngồi xuống. Hiện giờ, khôi phục thực lực mới là điều quan trọng nhất!
Hắn ngừng lại một hơi rồi toàn lực vận chuyển chút chân khí còn sót lại trong đan điền. Oạch, thực ra thì trong đan điền của hắn đã sớm trống huếch trống hoác rồi, nhưng thứ hắn đem hết toàn lực vơ vét được cũng chỉ có một chút còn sót lại trong kinh mạch. Thực sự là ít đến đáng thương.
Nhưng lúc này, Sở Dương lại lần đầu tiên sử dụng lộ tuyến vận công của thần công 'Cửu Kiếp Cửu Trùng Thiên' để hồi phục! Hiện giờ đã ra khỏi Thiên Ngoại lâu, hắn có thể buông tay buông chân rồi.
Tuy kiếp trước hắn tu luyện thần công 'Cửu Kiếp Cửu Trùng Thiên', nhưng cho đến tận bây giờ hắn vẫn chưa rõ, tu luyện thứ pháp môn này so với những công pháp bình thường khác thì tiến bộ nhanh hơn nhiều, thật không biết đến cùng thì nó có phải là ma công hay không? Dù sao thì đây cũng là một môn công pháp rất quỷ dị ...
Cao lão đầu thấy Sở Dương vận công khôi phục công lực thì liền bỏ qua ý định bắt chuyện cùng hắn mà chỉ đứng hộ pháp ở một bên, nhưng chỉ một khắc sau hắn đã trợn tròn mắt.
Bà mẹ nó! Không thể nào, chỉ trọng thời gian ngắn như thế mà đã nhập định rồi à? Vừa ngồi xuống mà làm được luôn à?
Nhìn vẻ óng ánh đang nhấp nhoáng trên mặt Sở Dương, Cao lão đầu dụi dụi con ngươi, vẻ không thể tin!
Ngồi xuống, tĩnh tâm, tụ ý, dẫn khí, động đan điền, xuyên bách mạch, phải mấy chu thiên sau mới có thể nhập định ổn định được chứ? Từ xưa đến nay làm gì có ai có thể thoát khỏi được cái phạm trù này? Lão tử trở thành Đao Tông đã mấy chục năm nay rồi, tuy rằng vẫn chưa đột phá được Đao Tôn nhưng cũng có thể coi lão tử như 'gừng càng già càng cay' đi?
Nhưng mà cho đến lúc này thì lão tử cũng vẫn phải tuân theo cái quy củ này. Mà thực tế thì nếu bị thương sẽ còn khó hơn.
Vậy mà thằng này chỉ cần đặt mông xuống một cái là nhập định luôn à?
Cao lão đầu trợn tròn mắt, đột nhiên ông cảm thấy quan niệm của mình từ trước đến nay đã bị phá vỡ rồi.
Sở Dương điều khiển Chân lực còn sót lại trong kinh mạch, theo thời gian trôi qua liền hợp nó lại nhập đan điền rồi sau đó dựa theo quỹ tích của thần công 'Cửu Kiếp Cửu Trùng Thiên' mà vận hành chậm rãi trong kinh mạch.
Đột nhiên, mũi kiếm Cửu Kiếp kiếm trong đan điền chợt phá không mà ra, hóa thành một mũi tên bén nhọn đến phía trước Chân lực đang lưu chuyển, giống như một vị đại tướng quân dẫn dắt thủ hạ xung phong tấn công đột kích quân địch, tiến đến đâu thì mọi quan ải đều tan vỡ!
-----------------------o0o-----------------------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện