[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên

Chương 53 : Sự khinh bỉ của Cửu Kiếp kiếm

Người đăng: Diego

chương 53- sự khinh bỉ của Cửu Kiếp kiếm Gã đại hán vung tay, miệng gầm lên một tiếng, chừng tám mươi - chín mươi tên áo đen che mặt lập tức tụ tập chỉnh tề thành một đội ngũ. Chỉ trong chớp mắt đã xếp hàng ngay ngắn trước mặt mọi người, phát tán ra khí thế lành lạnh tựa tường đồng vách sắt, biểu hiện rõ sự tinh nhuệ của bọn họ. Cao lão đầu cùng bốn gã thị vệ còn sống đều có cảm giác như đang nằm mơ. Mắt thấy tình thế đang vô cùng nguy hiểm, đối phương thì lại sắp đắc thủ, trong lòng tất cả mọi người đều có cảm giác vô cùng phẫn nộ mà lại biệt khuất. Đang lúc tưởng chừng như không thể xoay chuyển được điều gì nữa thì Sở Dương lại xách một người đi ra, hơn nữa câu đầu tiên hắn nói chính là buộc đối phương phải dừng tay! Vậy mà đối phương lại dừng tay thật! Bây giờ nghe bọn hắn nói chuyện mới biết được, người đang bị bắt chính là quan chỉ huy của chi đội ngũ này! Fuck! Sao lại trùng hợp thế? Trâu bò vãi hàng! Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, hắn một thân một mình xâm nhập vào trận doanh địch quân bắt tên đầu sỏ; lại dưới sự bao vây đánh chặn của bao nhiêu người mà thong dong quay về, lấy sức của một người hành động một phen mà chỉ trong chốc lát đã thay đổi chiến cuộc ... Đây là thần thoại? Hay là truyền thuyết? Trên đời này chưa nghe nói có chuyện nào như vậy xảy ra! Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Sở Dương đều lập tức thay đổi. - Có một việc, ta muốn ... nói cùng hắn vài lời. Gã hắc y bịt mặt cầm đầu nhìn Sở Dương: - Ta muốn xác định xem hắn có còn sống hay không. - Không vấn đề gì. Sở Dương đáp ứng một cách sảng khoái, đập một chưởng vào lưng gã đại hán trong tay. Một cỗ khí âm hàn lạnh buốt liền xâm nhập vào trong cơ thể gã. Toàn thân đại hán kia run rẩy một cái, sau đó liền lập tức thanh tỉnh lại. Sau khi nhìn thấy rõ tình cảnh lúc này của mình, hắn lập tức nổi điên, giãy giụa quát: - Các ngươi còn chờ cái gì? Còn không mau giết bọn chúng đi? - Thế nhưng mà ngài ... - Không cần lo cho ta! Đại hán cả giận: - Lúc này là lúc nào rồi, còn bận tâm đến mạng của ta làm gì? - Các hạ, khăn che mặt của ngươi còn chưa bị tháo xuống đâu. Sở Dương nhẹ giọng nhắc nhở: - Hơn nữa các người đã thất bại. Dưới tình huống này, cho dù là ngươi hạ lệnh muốn đồng quy vu tận cùng chúng ta, hình như ngươi cũng không có khả năng đó đâu! Thuộc hạ của ngươi có thể làm được điều đó hay không? Đại hán kia cứng giọng, nổi giận mắng: - Hỗn đản! Ngươi là ai? Thất bại? Ngươi có tư cách gì mà nói lão tử thất bại? - Tư cách của ta là ... Sở Dương nói ngạo mạn: - ... Hiện tại ngươi đang rơi vào trong tay ta! Ta là dao, còn ngươi là con cá đang nằm trên thớt đấy! Đại hán kia nghe vậy thì trầm mặc, thở dốc kịch liệt. Trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ vô cùng nhục nhã cùng với không cam lòng. Đột nhiên hắn vươn mạnh cổ đâm thẳng đến mũi kiếm! Những tiếng kinh hô vang lên. Sở Dương cười lạnh một tiếng, một tay nhấc lên quay hắn một vòng, rồi sau đó đá "phốc" một cước thẳng vào mông gã, giọng hung dữ: - Nếu ngươi lại không nghe lời, dù ngươi có chết, lão tử cũng sẽ lột khăn che mặt của ngươi, lột sạch quần áo của ngươi rồi đem treo trên cột cờ thành Thiết Vân! Ngươi có thể thử lại một lần nữa, xem lão tử có thể làm được điều đó hay không! Toàn thân đại hán kia chấn động, rốt cục cũng an tĩnh trở lại. Hắn không sợ chết, nhưng biện pháp này của Sở Dương thật sự là quá độc ác! Với danh vọng của hắn tại Thiết Vân, nếu đã chết mà còn bị người khác làm nhục như vậy thật không thể chịu đựng được! Huống chi còn có danh vọng của gia tộc, thanh danh trong quân đội ... - Bỏ đi, bỏ đi. Hắn thở dài một tiếng: - Điều các ngươi muốn cũng chỉ là bình an đến được thành Thiết Vân mà thôi. Lão tử đồng ý với các ngươi, không chặn đường nữa là được! - Nhưng ta lại không tin ngươi! Sở Dương nói lạnh lùng: - Vì thế nên còn cần ngươi tự mình hộ tống chúng ta một đoạn! - Ngươi! Đại hán này quay mạnh người lại, trợn mắt nhìn Sở Dương. Trong lòng Sở Dương hơi nhận ra điều gì đó. Tràn ngập trong đôi mắt này đều là quyền thế cao cao tại thượng nắm quyền sinh sát trong tay cùng với lãnh khốc vô biên! Còn có vẻ khinh thường, cao ngạo, miệt thị sinh tử! Đây tuyệt đối là một nhân vật quyền cao chức trọng! - Không cần trừng mắt nhìn ta như thế. Chờ khi chúng ta được an toàn thì ta sẽ thả ngươi ra. Ta hiểu ngươi đang cố kỵ điều gì, cứ yên tâm là đoạn đường này ta sẽ không làm khó ngươi, cũng không vạch trần thân phận của ngươi. Mà chính ta cũng không muốn làm như thế. Giọng Sở Dương rất bình tĩnh: - Ta không tin lời hứa của ngươi, hiện giờ ngươi chỉ có một sự lựa chọn duy nhất là phải đặt niềm tin vào ta thôi. Hắn ngừng lại một chút rồi thản nhiên nói: - Ngươi không còn lựa chọn nào khác! Gã đại hán này trừng mắt nhìn hắn cả buổi, rồi sau đó đột nhiên hừ một tiếng, khua tay nói: - Các ngươi đều đi đi. Lão tử đi theo bọn hắn đùa chơi. - Vậy ... đại ca! Gã hắc y bịt mặt cầm đầu phía đối diện mạnh mẽ tiến lên một bước, đột nhiên ném thanh đại đao trong tay xuống đất, giơ tay đi tới: - Để ta tới đổi chỗ với đại ca! Ta cam đoan, trên đường đi ta nhất định sẽ nghe lời ngươi. Xin yên tâm, địa vị của ta tuy không giống với đại ca, nhưng nhất định chúng ta sẽ tuân thủ lời hứa. - Cút! Thay cái chym ấy! Đại hán trong tay Sở Dương nổi giận đùng đùng, nói: - Ngươi, ngươi nữa ... Mịa, muốn chọc ta tức chết hả? Sau khi lão tử quay về sẽ tịch thu tài sản cả nhà ngươi rồi giết sạch. Mẹ, tru di cửu tộc! Ngươi dám diễn tuồng trước mặt lão tử hả? Cút mau! - Mẹ nó chứ, chúng mày khá lắm! Những cái kia đều là còn có chỗ cần phải dùng đấy! Cút đi, cút đi, mau cút nhanh. Đại hán tức giận mắng, chửi: - Tính sao? Thấy dáng vẻ chật vật của lão tử, đám ranh con các ngươi rất vui hả? Còn chưa cút? Bị hắn mắng chửi cho một phen, hơn mười người đối diện rốt cục đành phải rời đi một cách không cam lòng. - Các ngươi nghe đây! Dọc theo con đường này, nếu các ngươi dám động đến dù chỉ một sợi lông của đại ca, bọn ông mày thà liều mạng bị tru di cửu tộc, dù có đi đến chân trời góc biển cũng phải bằm thây các ngươi thành vạn đoạn! Gã áo đen bịt mặt hét lên một tiếng, giọng rất nghiêm túc, sau đó mới cẩn thận bước từng bước rời khỏi. Chỉ không lâu sau tất cả bọn chúng đều đã biến mất trong rừng rậm. Thấy bọn họ rốt cục cũng rút đi, cuối cùng Sở Dương đã tiêu hao hết khí lực, đặt mông ngồi phịch xuống dưới đất. Hai tay hắn run lẩy bẩy, miễn cưỡng thò vào trong vạt áo nắm lấy Tử Tinh Ngọc tủy, muốn vận công để khôi phục năng lượng. Nhưng một luồng ý niệm bá đạo dâng lên, kiếm hồn Cửu Kiếp kiếm ngang ngược xuất ra ngăn trở ý đồ của hắn. Sở Dương im lặng một lúc, trong nội tâm mắng to: "Con mẹ nó, vừa rồi lúc chiến đấu ngươi không xuất lực thì cũng thôi đi, hiện giờ lại còn không cho lão tử khôi phục nữa!" "Trận chiến vừa rồi căn bản là ngươi không cách nào vận dụng được lực lượng của Cửu Kiếp kiếm, vậy ta giúp ngươi như thế nào? Ta chỉ có thể phụ trợ ngươi chứ cũng không có cách nào làm thay hay chiếm cứ thân thể của ngươi được. Bất kể là thân thể hay ý niệm, chiếm vị trí chủ đạo vẫn phải là Sở Dương ngươi chứ không phải là Cửu Kiếp kiếm. Ngươi cần phải hiểu được điều đó. Ta nói lại một lần nữa, lúc thân thể ngươi mệt mỏi đến cực điểm phải dựa bảo lực lượng của mình để khôi phục thì mới có thể đột phá cực hạn, công lực mới tăng trưởng. Đằng này ngươi lại muốn cái miếng ngọc chết tiệt, mùa hè không mát mùa đông không ấm này để hòng khôi phục, mang nó theo ngoại trừ chỉ tổ nặng chướng mắt ra thì còn có tác dụng gì? Ngươi còn muốn đột phá cái đầu ấy! Vốn Sở Dương cũng không hy vọng xa vời Cửu Kiếp kiếm sẽ giúp mình hồi phục, lại càng không nghĩ tới cái tên này đột nhiên xuất hiện nói một tràng như vậy. Bị hắn nói cho như vậy làm Sở Dương giật bắn cả mình. Tử Tinh Ngọc tủy là bảo vật tuyệt thế, vậy mà theo như kiếm hồn này nói thì lại trở thành một "khối ngọc chết tiệt mùa đông không ấm, mùa hè không mát này mang theo chỉ tổ nặng chứ chẳng có tác dụng gì khác"! - Đợi sau khi ngươi giải quyết xong bí ẩn về thân phận của mình, việc đầu tiên lão tử muốn làm chính là cắn nuốt sạch khối ngọc này! Nhiều năng lượng như vậy mà chỉ có thể trơ mắt nhìn chứ không thể hấp thụ, cảm giác thật sự là khó chịu! Kiếm hồn tức giận nói vài câu bất bình, không chờ Sở Dương hôi phục đã im lặng. Bà mẹ nó! Sở Dương trợn mắt há hốc mồm. Thì ra thằng này vẫn đang thèm thuồng khối ngọc tủy này! - Giờ ngươi cũng có thể hấp thụ nó đấy. Chẳng ai không cho ngươi hấp thụ cả. Sở Dương thử thăm dò. - Vậy ngươi dựa vào cái gì để đi tìm cha mẹ? Cởi chuồng đi dạo vòng quanh thế giới à? Kiếm hồn Cửu Kiếp kiếm phẫn nộ rú lên một câu, nói lầm bầm: - Mấy vạn năm nay đều không tìm được ký chủ phù hợp, thật vất vả hôm nay mới tìm được một tên nhưng không ngờ đầu óc lại ngốc như thế. Bựa! - Ngươi nói ai là ngốc? Bựa? Sở Dương hoàn toàn nổi giận. Máu nóng bốc lên đầu, hắn hét lớn một tiếng, thái độ hung dữ, tức sùi bọt mép. Con mẹ nó, từ kiếp trước đến kiếp này còn chưa có ai dám mắng lão tử là ngu đấy, ngươi chỉ là một thanh kiếm mà lại dám phun ra những lời như thế! Lão tử có thể nhẫn như không thể chịu nhục! - Ta ... Ta không chửi, cũng không mắng ngươi á. Một thanh âm vang lên như sương khói. Thần sắc Cao lão đầu phức tạp tiến tới gần Sở Dương, đang muốn mở miệng cảm tạ thì chẳng ngờ tự nhiên hắn mở choàng mắt, há miệng phun ra một câu: "Ngươi nói ai là ngốc? Bựa?" Lão đầu nhi choáng triệt để rồi. Ta chửi mắng ngươi hồi nào? Ta còn chưa mở miệng nói câu gì nữa cơ mà? -----------------------o0o----------------------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang