[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên
Chương 52 : Nếu các người giết ông ấy ta sẽ giết hắn!
Người đăng: Whisky™
.
chương 52- Các ngươi giết ông ấy, ta sẽ giết hắn.
Gã đại hán Sở Dương đang ôm trong tay vẫn còn đang hôn mê, đối với những việc đang xảy ra hoàn toàn không hề hay biết tý gì!
Nhưng Sở Dương cũng không muốn lấy mạng của tên này.
Không phải là hắn không dám giết người, chuyện đó đối với hắn mà nói thì thực sự là quá dễ dàng. Chủ yếu là hiện giờ hắn cần phải giải quyết nguy cơ trước mắt đã, quan trọng hơn nữa là hắn cần phải biết rõ ràng lai lịch của những người này!
Những người này, có khả năng rất lớn là từ Thiết Vân tới, hơn nữa còn là tử sĩ ủng hộ Thiết Bổ Thiên!
Cũng chỉ có những người này mới không hy vọng Đỗ Thế Tình đến Thiết Vân. Chẳng may mà Đỗ Thế Tình lại mát tay chữa khỏi cho Thiết Thế Thành, như vậy chắc chắn Thiết Vân sẽ lâm vào cảnh một núi có hai hổ!
Mặc kệ hai cha con họ hợp tác với nhau chặt chẽ đến mức nào, nhưng đầy tớ của họ thì lại không nhất định sẽ nghĩ như thế. Hiện tại Thiết Bổ Thiên đã trở thành trụ cột tinh thần của Thiết Vân, được công nhận là vị cứu tinh, là niềm hy vọng duy nhất của đất nước!
Việc quốc vương hồi phục trở lại sẽ ảnh hướng rất lớn đến uy vọng của Thiết Bổ Thiên, hơn nữa sẽ khiến cho sĩ khí của quân đội giảm mạnh, bởi vì chẳng có quân đội nào lại cùng một lúc trung thành với hai người lãnh tụ!
Nếu mọi việc thực sự trở nên như thế, vậy đối mặt với kẻ kiêu hùng cái thế như Đệ Ngũ Khinh Nhu thì cơ hồ là Thiết Vân hẳn phải thua chứ không còn nghi ngờ gì nữa!
Nếu thật là những người này, vậy Sở Dương không thể giết! Thiết Vân nếu so sánh với Đại Triệu thì đã ở vào thế yếu tuyệt đối, vậy nên phải cố không được bỏ lỡ bất cứ một sự trợ giúp nào.
Tử sĩ như vậy đều là của quý trong quân. Nếu giết hết những người này, ít nhất có thể khẳng định một điểm: Có tối thiểu một chi bộ đội sẽ bị hỗn loạn. Nó có thể ảnh hưởng đến toàn bộ chiến cuộc hay không thì không thể nói trước, nhưng khẳng định là tối thiểu nó cũng ảnh hưởng được phần nào đến kết quả của cuộc chiến.
Cho nên nếu Sở Dương đã có ý muốn nghịch chuyển vận mệnh, muốn giúp cho Thiết Bổ Thiên đánh bại Đệ Ngũ Khinh Nhu, vậy những kẻ này là không thể không giết!
Thân ảnh hắn như lưu tinh lao thẳng ra từ trong rừng rậm. Phía sau, một đại đội hắc y nhân đang xô nhau ùa ra, quyết đuổi theo không bỏ. Nhưng Sở Dương vẫn không để ý, thân thể chỉ nhảy nhẹ nhàng hai cái đã đi tới giữa chiến trường. Hắn còn ở giữa không trung đã hét lớn một tiếng:
- Nếu các người còn muốn mạng của hắn, vậy dừng tay lại hết cho ta!
Nói xong, thân thể hắn đã rơi trên mặt đất, đảo một cái, mang theo người nọ lăn lộn một phát. Lúc hắn cố đứng lại thì không thể đứng vững, té ngã trên mặt đất. Mặt hắn đã bị dồn nén đến đỏ bừng, thở hổn hà hổn hển. Đột nhiên Sở Dương ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi trên mặt đất.
Hành động này của hắn, từ đầu đến cuối toàn bộ nghẹn lấy một hơi, không thư giãn chút nào. Chấn động đối với nội phủ thật sự rất mạnh. Đến lúc này mới thở được hơi đầu tiên, toàn thân trên dưới thật sự đã mềm nhũn, tựa như không còn chút khí lực nào.
Nhưng chuyện đầu tiên mà hắn làm chính là kề lưỡi kiếm lên cổ gã đại hán, hàn quang lóe sáng!
Hắn cứ quỳ ngồi dưới đất như vậy, một tay kéo gã đại hán, tay kia giương giương mũi kiếm, thở hồng hộc vô cùng chật vật. Nhưng ánh mắt hắn lại trấn định giống như băng tuyết, rất lãnh khốc, làm cho người khác không thể không tin là nếu dám không nghe lời hắn, tuyệt đối hắn sẽ chặt hẳn đầu tên đại hán này xuống!
Thế cục trong sân đã vô cùng nguy hiểm. Dưới sự giáp công của sáu người Cao lão đầu, tuy rằng không rơi vào thế hạ phong nhưng nếu muốn xuất thủ cứu Đỗ Thế Tình thì lại hoàn toàn không có khả năng. Sáu người đối phương thấy không phải là đối thủ của Cao lão đầu, vậy nên đấu pháp của chúng mỗi một chiêu đều là liều mạng quên mình mà ngăn cản hắn.
Tuy giờ phút này ai nấy đều đã có ít nhiều thương thế, nhưng đều quyết tâm tử chiến không lùi bước.
Hai người khác đã nhào tới trên xe ngựa! Tám người thị vệ đi theo thì đã có bốn cái thi thể nằm trên đất, mắt thấy chỉ một khắc nữa thôi thì chúng có thể đánh vỡ thùng xe, tóm cổ Đỗ Thế Tình!
Nhưng đúng ngay vào một khắc này, tình huống đột nhiên nghịch chuyển! Tất cả mọi người đang chiến đấu tựa như đều bị trúng Định Thân thuật, cả đám sững sờ nhìn người thiếu niên đột nhiên lao tới này, sau cả nửa ngày đều không nói nên lời.
Người thiếu niên này rất chật vật, quần áo trên người cũng đã bị rách nát, bộ dáng thở không ra hơi. Vết máu loang lổ trên khóe miệng của nó càng giống như là đang hấp hối vậy.
Nếu chỉ có một người như vậy dám đi ra mà nói, chỉ sợ sau một khắc là đại đao, trường kiếm đã bay tới ào ào. Nhưng người mà hắn đang cắp trong tay lại để cho mọi người hiểu rõ, tên gia hỏa này tuyệt đối không phải là đang giỡn.
Tuy hắn đang kịch liệt thở dốc nhưng kiếm trong tay thì vẫn không động một chút nào, ánh mắt ngập tràn sát ý!
- Thả hắn ra!
Kẻ bịt mặt cầm đầu lập tức nhận ra người mà Sở Dương đang vác trên vai, hắn không khỏi vô cùng phẫn nộ mà gầm lên một tiếng! Ngay lúc này, trong lòng hắn thậm chí còn nổi lên một cảm giác giống như đang nằm mơ!
Sao lại có thể như thế?
Không phải tướng quân đang được bảo vệ nghiêm mật ở bên trong à?
Trong một trăm tên tử sĩ thiết huyết có tám gã Vũ Sư, hai mươi vị Vũ Sĩ; còn tất cả những người khác cũng đều là Vũ Đồ! Kẻ có tu vi thuộc hàng yếu nhất cũng có phẩm giai!
Chưa kể là còn có nỏ công thành cùng với năm mươi tên thần tiễn thủ!
Lực lượng mạnh mẽ đến như thế, gần như là phải rút sạch cả một chi bộ đội mới có thể gom góp nổi. Tất cả đều cho rằng việc lần này thật đúng là giết gà bằng dao mổ trâu, chỉ thoáng cái là vị thần y đệ nhất này phải thịt nát xương tan ở đây.
Nhưng vì sao mà tướng quân lại bị rơi vào trong tay chúng?
Tại trong đêm tối nơi rừng rậm, hơn nữa tướng quân lại ở vị trí trung tâm được tất cả mọi người ở mọi phương vị giao nhau bảo vệ! Làm cách nào mà hắn lại có thể xuất hiện ở đây?
- Thả hắn à?
Sở Dương thở hổn hển, cười hì hì:
- Đổi lại là ngươi, ngươi có thả không?
- Tiểu tử ngươi chỉ bắt được một tiểu nhân vật không quan trọng trong chúng ta mà thôi, chỉ dựa vào tên đó mà cũng đòi muốn uy hiếp chúng ta? Buồn cười!
Tuy nội tâm hắc y nhân cầm đầu đang lo lắng, nhưng giọng nói của hắn đã trở lại bình tĩnh.
- Tiểu nhân vật?
Sở Dương cười ha ha:
- Thì ra hắn chỉ là một tên tiểu nhân vật?
Đột nhiên hắn đảo tay đâm thẳng mũi kiếm vào bờ vai người này, lập tức máu tươi phun xối xả.
- Ngươi!
Ánh mắt mấy gã hắc y nhân bịt mặt lộ ra vẻ kinh hãi, một người trong đó lại càng là gấp gáp đi từng bước về phía trước.
- Ngươi muốn gì?
Hắc y nhân bịt mặt cầm đầu giận dữ.
Sở Dương cầm kiếm liếc mắt nhìn hắn, giọng ảo não:
- Nghe ngươi nói hắn là tiểu nhân vật làm cho ta cảm thấy rất buồn! Cầm kiếm cũng không ổn nữa. Hơn nữa, hắn đã chỉ là một tiểu nhân vật, vậy thì các ngươi cứ tiếp tục đi. Ha ha, chúng ta cứ xác định rõ ràng một chút: Các ngươi giết ông ấy, ta sẽ giết hắn.
Nói xong, trường kiếm trong tay hắn đã xoay vòng, mũi kiếm đi chậm chạp nhưng kiên quyết đâm vào cánh tay người này. Trong ánh mắt Sở Dương tràn đầy vẻ trêu tức cùng khiêu khích nhìn gã hắc y nhân bịt mặt phía đối diện, mặc cho máu tươi kia đang dọc theo mũi kiếm chảy xuống người mình.
- Chậm đã!
Hắc y nhân bịt mặt rốt cục không nhịn được nữa, hắn tiến lên một bước, hỏi:
- Nói yêu cầu của ngươi đi!
- Đơn giản thôi, các ngươi rút hết đi, để cho chúng ta đi qua.
Sở Dương không còn thở dốc nữa, hắn chậm rãi kéo đại hán trong tay dậy, vừa lắc hắn vừa nói:
- Chỉ cần chúng ta an toàn, ta sẽ thả ra cái tên "tiểu nhân vật" này. Hi hi...
Lúc nói đến ba chữ "tiểu nhân vật" kia, hắn cố ý nhấn mạnh thêm một chút, ngữ điệu chậm rãi đầy vẻ trào phúng.
- Ngươi ... Ngươi cứ thu kiếm trước đã rồi nói sau!
Gã hắc y nhân cầm đầu căng thẳng, cả giận nói:
- Tra tấn người khác như vậy còn gọi gì là anh hùng hảo hán?
- Ta vốn không phải là anh hùng gì, hảo hán cũng chẳng phải!
Sở Dương chậm rãi rút kiếm ra, nói lạnh lùng:
- Hiện tại, ta chỉ có một mục đích: Đó là bình an, có thể yên lặng tiến về thành Thiết Vân! Những điều khác ta không cần biết!
- Ta đồng ý!
Hắc y nhân cầm đầu rất dứt khoát, giọng sảng khoái:
- Nhưng làm sao để ta có thể tín nhiệm ngươi? Tin ngươi bằng cách nào bây giờ?
Sở Dương nói lạnh lùng:
- Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng tháo khăn che mặt của hắn ra. Điều này còn chưa đủ hay sao?
Gã cầm đầu nghe vậy thì chấn động, nói:
- Đúng vậy, như thế là đã đủ rồi.
Việc không tháo khăn che mặt của con tin này đã chứng minh đối phương cũng không muốn làm rùm beng việc này lên, để lại đường lui cho cả hai phía. Sự việc này cũng vì thế mà còn đường cứu vãn. Nếu như hắn tháo khăn che mặt của người này ra, với thân phận tướng quân của ông ấy thì thật khó mà tránh khỏi sẽ bị đối phương nhận ra. Khi đó thì cũng chỉ còn một con đường duy nhất là phải giết người diệt khẩu mà thôi.
Tính mạng của tướng quân rất quan trọng, hơn nữa quan trọng nhất là: Chỉ cần vị Liệt Hỏa Đao Tông- Cao Vị Thành này muốn đi, bên mình chắc chắn sẽ không ai có thể cản nổi. Đỗ Thế Tình được thái tử Bổ Thiên của Thiết Vân khẩn khoản mời đến đây, đã được Đại Triệu cho phép rồi.
Chỉ cần sau khi Cao Vị Thành trốn đi rồi công khai tin tức này ra, vậy thì xong rồi! Đây là việc có khả năng gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến quan hệ ngoại giao giữa hai nước, hơn nữa toán quân của mình còn trở thành phản đồ của Thiết Vân!
Hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được.
-----------------------o0o-----------------------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện