[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên
Chương 49 : Một kiếm phong tình
Người đăng: Diego
.
Chương 49: Một kiếm phong tình
Dịch: metallicamu
Biên: ntv
Vị Cao lão đầu này rõ ràng là có hình dáng của nhân loại, làm sao lại có khả năng khống chế lửa của Thánh Tộc được nhỉ?
Chẳng lẽ vị hộ vệ này của Đỗ Thế Tình lại có lai lịch không hề đơn giản như biển hiện bên ngoài?
Còn nữa, chuyến đi này có vẻ quá yên bình.
Sở Dương còn đang suy tư thì Cửu Kiếp kiếm đang ở trong đan điền bỗng xao động mãnh liệt. Một cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng, ngay lập tức tóc gáy hắn dựng đứng cả lên.
Ánh mắt Sở Dương trở nên lạnh lẽo, thậm chí không cần quay đầu lại nhìn mà lăn tròn một vòng, rồi ngay lập tức bắn người lên không trung.
Hắn lắc mình thật nhanh di chuyển đến đằng sau một thân cây ngay gần đống lửa, tốc độ nhanh đến khó có thể tin được.
Ngay sau đó, một tiếng bén nhọn vang lên, một khối đá rộng chừng vài trượng bỗng từ trên trời rơi xuống, nhắm thẳng tới vị trí của Đỗ Thế Tình mà rơi xuống. Hướng đi của khối đá đã được tính toán cực kỳ chính xác.
Vị trí của Đỗ Thế Tình chính là ở trung tâm phạm vi sát thương của khối đá!
Cao lão đầu gầm lên một tiếng, thân hình già nua bỗng trở tráng kiện, nhanh nhẹn như một con báo, lão bay vọt tới nhưng đã không kịp nữa rồi...
Đúng vào lúc này, Sở Dương bất ngờ xuất hiện bên cạnh khối đá một cách quỷ dị. Một thanh kiếm lăng không xuất hiện trong tay, Sở Dương phóng ra một kiếm quỷ dị như một con độc xà phá không đâm tới.
Vị trí của mũi kiếm, giống như một con Độc Long nghiêng nghiêng đâm vào bên ngoài khối đá.
Đinh…!
Khối đá vốn đang xoay tròn mà rơi xuống, nhưng vị trí mà mũi kiếm đâm tới lại vừa vặn trúng vào vòng xoáy của nó, khiến cho tốc độ rơi xuống của khối đá này chậm đi một chút.
Giống như một ngọn núi lớn rơi trúng vào mũi nhọn của cái đòn bẩy. Cái cảm giác vi diệu này, thật khó có thể nói thành lời.
Ngay lập tức lực phản chấn từ khối đá như Lôi đình bộc phát mạnh mẽ, trong tay Sở Dương vẫn đang cầm chắc thanh kiếm, thân thể như bị cả khối đá đánh trúng. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, lăng không lộn một vòng trở về chỗ cũ.
Nhưng cuối cùng thì hắn đã tạo ra được một chút thời gian. Cho dù chút thời gian này rất ngắn ngủi, thậm chí còn không đủ để cho một người bình thường nháy mắt mấy cái.
Nhưng cũng chỉ cần một chút thời gian như vậy thôi đã là quá đủ rồi, Cao lão đầu nhanh như thiểm điện lao thẳng tới chính giữa khối đá. Hắn gầm lên giận giữ, một quyền phá không, mạnh mẽ đấm tới. Trên nắm tay hắn ánh lên một vầng sáng màu trắng, khối đá nặng mấy ngàn cân đã bị đánh cho nát bấy, những mảnh đá vụn bay tứ tung tựa như trời đang đổ một trận mưa đá vậy.
Đỗ Thế Tình vẫn bình yên vô sự!
Sưu, sưu, sưu…
Những mũi tên đen xì từ trên đỉnh núi bắn xuống như trút, như một tấm lưới bao phủ cả bốn phương tám hướng.
- Bày trận, nghênh địch!
Đội trưởng đội hộ vệ hét lớn một tiếng.
Tám người đồng thời lăn mình trên mặt đất, nhanh nhẹn quay một vòng, nhanh như chớp lao đến chiến mã của mình ở gần đó. Chỉ sau một khoảnh khắc, trên tay mỗi người đã cầm một chiếc lá chắn.
Tuy né tránh với tốc độ nhanh như vậy, nhưng vẫn có một hộ vệ bị trúng tên đồng thời vào bả vai và bắp chân. Mũi tên thép mang theo thịt và máu tươi xuyên qua cơ thể, bay ra ngoài.
Hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, còn chưa kịp ngã ngựa đã có đồng bạn xung quanh ba mặt đưa lá chắn nên kịp thời bảo vệ toàn thân hắn.
“Soạt, soạt, soạt…” những mũi tên thép liên tục bắn tới kín kẽ tựa như một tấm lưới sắt.
Phốc, phốc…
Tiếng mũi tên bắn lên trên nền đất như tiếng mưa rơi trên đống cát. Trên mặt đất xung quanh mười trượng cắm chi chít những mũi tên, trông như một bộ lông nhím.
Cao lão đầu rít lên một tiếng, thân thể xoay tròn hóa thành một cơn lốc màu xám, hai ba mươi mũi tên còn chưa kịp rơi xuống đất đã bị hắn bắt được, nắm lấy trong tay. Cánh tay ông khẽ run lên, hơn mười mũi tên như hóa thành những tia chớp bay ngược trở lại.
Lão cũng không thèm để ý xem kết quả thế nào, không hề dừng lại, hai tay dang ra ôm lấy Đỗ Thế Tình, nhìn như một đám sương mù màu xám, chợt lóe lên một cái đã lao đến bên cạnh chiếc xe ngựa. Ngay sau đó, Đỗ Thế Tình đã được đưa trở về thùng xe ngựa một cách an toàn.
Những tiếng ba ba vang lên, các mũi tên lập tức thay đổi phương hướng, thi nhau bắn lên chiếc xe ngựa. Lực bắn của những mũi tên này cực mạnh làm cho chiếc xe ngựa cũng phải nghiêng ngả. Nhưng không có một mũi tên nào có thể lọt được vào trong thùng xe.
Cỗ xe ngựa này, quả nhiên đã được đặc chế lại.
Bên trong khu rừng âm u, những mũi tên do Cao lão đầu phản kích trở lại vang lên những tiếng soạt soạt, đi kèm theo đó là những tiếng kêu ngắn ngủi, thảm thiết.
Cao lão đầu lách mình đi ra, trên mặt như lão bao phủ một màu xanh. Phản ứng đầu tiên của lão không phải là giết địch, mà liếc nhìn một cái thật sâu về phía Sở Dương. Chỉ có lão mới biết được, một kiếm kia của Sở Dương khó như thế nào.
Nếu như không có một kiếm đó từ bên ngoài đâm vào khối đá, thì hậu quả như thế nào quả thật là không thể lường được.
Bất kể là thời cơ, vị trí, lực dùng thế nào, hay lựa chọn vị trí né tránh lúc ban đầu, tất cả đều cực kỳ khó! Một kiếm kia quả thực là “bút tích như thần”.
Thiếu niên này có tu vi chỉ là Vũ sĩ, còn khối đá to như vậy rơi từ trên đỉnh núi xuống cho dù là Vũ sư đỉnh phong đi chăng nữa thì chỉ với một kiếm cũng không thể làm được gì. Nhưng Sở Dương lại chỉ dựa vào một kiếm kia mà cản trở được khối đá trong một lát.
Mặc dù chỉ là trong một sát na, nhưng dù sao thì cũng đã có được một chút thời gian.
Sau khi xuất ra một kiếm như thế, cái giá lớn nhất mà hắn phải trả cũng chỉ là phun ra một búng máu mà thôi, thậm chí thanh kiếm bình thường của hắn còn không bị một chút tổn hại nào. Điều này quả thật là không thể tưởng tượng được.
Thời gian mà đối phương chọn để tập kích cũng cực kỳ quỷ dị, hiện tại đã tiến vào lãnh thổ của Thiết Vân, suốt một hành trình đều bình an vô sự, vậy mà không ngờ lại bị tập kích ở đây. Hơn nữa đối phương không chọn tập kích lúc nửa đêm mà lại chọn vào lúc hoàng hôn.
Tất cả mọi chuyện đều xuất hiện một cách đột ngột, khiến cho người ta cảm giác như là một toán cướp chuyên nghiệp bất ngờ phát hiện ra dê béo mà quyết định làm thịt vậy. Đến như Cao lão đầu là cao thủ đã lăn lộn giang hồ cả đời mà cũng không có chút phòng bị nào.
Nhưng ngay trong lúc nguy cấp đó, Sở Dương vẫn có thể đâm ra một kiếm như vậy, một kiếm vô cùng thần bí và quỷ dị, dường như một kiếm này đã được luyện tập nhuần nhuyễn hàng trăm hàng ngàn lần vậy.
Nhưng Cao lão đầu lại biết rõ, không có bất cứ ai luyện tập như vậy cả. Cái này không phải là trùng hợp mà cũng chẳng phải là cố ý.
Ngay khi nhìn về vị trí mà Sở Dương vừa mới đứng dậy, lão kinh hãi phát hiện, mới vừa rồi Sở Dương còn lăn lộn quay cuồng dưới đất để đến đó nhưng chỉ mới chớp mắt mà hắn đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tám hộ vệ hợp thành một tấm lá chắn lớn, chậm rãi di chuyển tiến dần về phía xe ngựa, sau đó vây quanh, bảo vệ cẩn thận chiếc xe ngựa.
Vốn Cao lão đầu muốn truy kích, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, lão cũng không truy kích nữa. Lão chỉ huy xe ngựa chậm rãi hướng ra phía ngoài mà rút lui. Hai con ngựa kéo xe lúc này đã biến thành hai tấm gai sắc cực lớn. Ngựa của tám gã hộ vệ cũng bị bắn chết hơn một nửa.
Cao lão đầu khẽ lắc người, những tiếng phanh phanh vang lên không ngớt, những con ngựa chết bị lão ném lên, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, lão đã dùng những con ngựa chết tạo thành một bức tường lũy che mắt địch nhân từ bên trong rừng nhìn ra ngoài. Sau đó song chưởng đặt trước ngực, tập trung toàn bộ tinh thần cẩn thận đề phòng, ánh mắt cảnh giác nhìn ra bốn phía, từng bước lui lại phía sau.
Nhiệm vụ của bọn hắn là bảo vệ Đỗ Thế Tình chứ không phải là giết địch.
Vào thời điểm lão làm tất cả những việc này, những kẻ địch đang ẩn nấp trong rừng cũng không hề có chút phản ứng nào.
Những kẻ tập kích cho đến tận lúc này vẫn không phát ra một âm thanh nào, ngoại trừ hai tiếng kêu thảm thiết lúc đầu, tất cả giống như đang diễn một màn kịch câm.
Mưa tên cứ thế im bặt mà dừng lại, tất cả trở về vẻ yên tĩnh vốn có, như chưa hề xảy ra bất kỳ sự việc nào. Từ lúc kịch liệt nhất đến lúc yên tĩnh tận cùng này không hề có bất kỳ thời điểm giảm xóc nào.
Theo màn mưa tên biến mất, ngay lúc này bóng hoàng hôn cũng buông xuống. Trong trời đất bất ngờ tràn đầy áp lực nặng nề khiến ai cũng không thở nổi.
Địch nhân đến tấn công, chắc chắn không chỉ có chút thủ đoạn như vậy, trong lòng mọi người đều hiểu rõ điều này.
Nhưng địch nhân là ai? Là người của thế lực nào? Là Đại Triệu? hay là Thiết Vân? Hay thậm chí là của Vô Cực? Hoặc cũng có thể là của một thế lực nào khác? Hết thảy đều ẩn dấu trong lớp sương mù.
Nhưng bất kể là thế lực nào đi nữa thì việc này hẳn là đã được mưu đồ từ rất lâu rồi.
Khi đoàn người lui về phía sau được mười trượng, trong rừng mới có phản ứng. Sau những tiếng trát trát quỷ dị, một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, một bóng đen giống như Nộ Long, từ trong rừng bắn ra. Nó mang theo cảm giác bá đạo không thể chống đỡ trong chớp mắt đã lao thẳng đến trước xe ngựa.
Không khí đằng sau bóng đen bị lực lượng cường hoành này xé rách, co rút run rẩy.
Một mũi tên!
Nhưng thân của mũi tên này lại dài những ba trượng! Như từ địa ngục đi ra, tràn đầy khí tức tử vong. Từ trong màn đêm, hung hăng bắn về phía xe ngựa.
Đầu mũi tên hướng đến chính là thùng xe ngựa. Chỉ cần có người ngồi trong xe, chỉ cần mũi tên này bắn trúng mục tiêu, thì tuyệt đối sẽ không có chuyện may mắn mà thoát khỏi cái chết!
-----------------------o0o-----------------------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện