[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên

Chương 46 : Bắt đầu từ lúc này

Người đăng: Diego

Chương 46: Bắt đầu từ lúc này Trên con đường lớn, có một chiếc xe ngựa đang chạy chầm chậm. Tám kỵ sĩ mặt lạnh như băng hộ tống quanh chiếc xe ngựa. Xa phu là một lão già có bộ tóc muối tiêu, trên tay cầm một chiêc roi ngựa đang híp mắt hờ hững nhìn về phía trước. Theo từng tiếng roi ngựa thanh thúy vang lên, chiếc xe ngựa cứ chậm rãi mà đi, bỏ lại đằng sau một lớp bụi dày. Ngồi bên trong xe là một lão già có gương mặt gầy gò đang cau mày suy nghĩ điều gì đó. Lão già này chính là người được xưng đệ nhất thần y - Đỗ Thế Tình. Chuyến đi lần này chính là lão đi từ đế quốc Đại Triệu tới Thiết Vân. - Đỗ tiên sinh, lần này đi đến Thiết Vân, ngài chỉ có một sứ mạng. Đó là dùng khả năng diệu thủ hồi sinh của mình, giúp hoàng đế Thiết Vân sống sót thêm một thời gian ngắn nữa, ngàn vạn lần không được để cho hắn chết quá sớm. Đó là những lời nhắn nhủ của tể tướng Đệ Ngũ Khinh Nhu đã nói với Đỗ Thế Tình trước khi lên đường tới Thiết Vân. Còn tại vì sao phải để hoàng đế Thiết Vân sống thêm một thời gian nữa, Đỗ Thế Tình cũng hiểu. Hiện tại Thiết Vân quốc tuy là do thái tử chấp chính, nhưng thái tử dù sao vẫn chỉ là thái tử, mà không phải là hoàng đế chính thức. Một số việc vẫn là danh bất chính, ngôn bất thuận. Chỉ cần vị hoàng đế Thiết Vân này có thể kéo dài được một hơi thở thôi, Thiết Vân quốc sẽ vĩnh viễn không thể bền chắc như thép được. Thiết Bổ Thiên mặc dù là kỳ tài ngút trời, nhưng chỉ cần hắn còn chưa giết cha mình để lên ngôi hoàng đế, việc này hắn cũng không thể nào giải quyết được. Thiết Thế Thành chỉ cần kéo dài chút hơi tàn trong một tháng, Đại Triệu còn có thể tranh thủ thêm được một tháng thời gian. Cứ như vậy, chỉ cần việc này có thể kéo dài tới khi mọi việc đã được chuẩn bị ổn thỏa, đến lúc chiến tranh bộc phát. Tới lúc đó, thái tử Thiết Vân dù sao cũng không phải là Hoàng đế để nắm giữ hoàn toàn quyền lực, đến lúc đó tất cả các mâu thuẫn sẽ hoàn toàn hiện ra. Nhưng nhiệm vụ này quả thật là vô cùng gian nan, và cũng chỉ có Đỗ Thế Tình mới hiểu được nhiệm vụ này khó khăn đến như thế nào! Đỗ Thế Tình cười khổ một tiếng, thở dài. Năm đó Thiết Thế Thành đang độ tuổi sung mãn nhất, đã tham gia chiến tranh cùng với đế quốc Đại Triệu trên chiến trường. Khi đó, Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn chỉ là một gã Đại Học Sĩ giữ chức vụ một giám quân trong quân ngũ, hắn đã bỏ một số tiền lớn thuê thiên hạ đệ nhất tiễn thủ đi ám sát Thiết Thế Thành. Trong lúc hỗn loạn, đã bắn một mũi tên trúng ông. Mà trên mũi tên này lại chứa kịch độc. Tuy là khi đó ông được một thị vệ lao ra cản giúp, nhưng mũi tên đó đầu tiên xuyên qua ngực của thị vệ này, rồi lại tiếp tục đâm vào người ông. Khi đó lực sát thương đã giảm bớt đi rất nhiều, nhưng kịch độc lại khiến cho ông suýt nữa mất mạng. Chính Đệ Ngũ Khinh Nhu đã bỏ ra một số tiền lớn để thuê sát thủ, vì đế quốc mà ám sát Thiết Thế Thành, nhưng cuối cùng lại quyết định trị thương giúp ông. Trong cả cuộc đời hành nghề y của mình, điều duy nhất Đỗ Thế Tình hổ thẹn với lương y của mình là: Phải chữa trị hết độc tố trong cơ thể của Thiết Thế Thành, sau đó lại cho vào cơ thể ông một loại độc khác không có thuốc giải. Những năm gần đây, kịch độc vẫn đang từ từ ăn mòn thân thể Thiết Thế Thành, giống như đế quốc Đại Triệu từ từ ăn mòn Thiết Vân vậy. Làm thương tổn hắn, nhưng lại không để cho hắn chết đi, tuy rằng có thể chiếm lấy nhưng lại không làm. Trong những năm này, lợi dụng chiến tranh với Thiết Vân quốc, Đệ Ngũ Khinh Nhu đã không ngừng lập công, không ngừng gia tăng kinh nghiệm, không ngừng gia tăng vốn liếng cùng ảnh hưởng của mình. Mặc kệ là trong quân đội hay chính trị, cống hiến của Đệ Ngũ Khinh Nhu hắn đều là số một, là đệ nhất! Đến giờ, trong đế quốc Đệ Ngũ Khinh Nhu đã là nhân vật phong vân, dưới một người mà trên vạn người. Hắn một mực lập công, một mực chinh chiến, nhưng lại luôn để cho Thiết Vân một chút lực lượng nhất định đủ để phản kháng, để không bị tiêu diệt toàn bộ. Hắn đã biến Thiết Vân thành nơi tạo chiến công cho mình. Cho đến hiện tại, hắn mới chính thức giải quyết Thiết Vân, bởi vì hắn đã có đủ lực lượng, hắn đã ở trên đỉnh cao. Với quyền thế hiện tại của Đệ Ngũ Khinh Nhu, đối với hắn, cái hoàng đế trên cao kia đã chả làm gì được hắn. Đối với Đệ Ngũ Khinh Nhu, vận dụng thủ đoạn cùng âm mưu hắn đã có thể vận dựng đến xuất thần nhập hóa rồi. Với tình trạng hiện giờ, Thiết Thế Thành đã không còn loại thuốc nào có thể chữa trị được nữa, chỉ còn có thể dữ lại một chút sinh mệnh mà thôi. Nếu không phải có sự tài giỏi của thái tử Bổ Thiên, chỉ sợ Thiết Vân hiện giờ đã trở thành một phần trên bản đồ của Đại Triệu đế quốc rồi. - Nhân hôm nay quả ngày mai, ngày trước mình đã làm nên sự tình này, thì hiện tại mình vẫn nên là người đi kết thúc nó. Đỗ Thế Tình thở dài một hơi. Đường dài đằng đẵng. Sở Dương đứng trên ngọn núi, mượn rừng rậm che lấp đi tung tích của mình, lặng yên nhìn về đội kỵ mã đang chậm rãi đến từ phương xa. Hắn sử dụng chút lực lên lòng bàn tay, có một mẩu giấy nhỏ bên trên viết “Thần y đệ nhất thiên hạ Đỗ Thế Tình đang tiến về Thiết Vân thành, sáng sớm ngày mùng chín sẽ đi qua Ác Hổ lĩnh.” Bàn tay bóp nhe một cái làm cho mẩu giấy nát bấy, phiêu tán theo gió. Sau đó hắn không dừng lại chút nào, thân ảnh giống như một ngôi sao băng xuyên qua rừng cây, hướng thẳng xuống dưới chân núi. Đây là con đường do hắn vạch ra từ trước. Đỗ Thế Tình chính là một mắt xích quan trọng nhất. Muốn đi vào Thiết Vân, nghịch chuyển vận mệnh, thì không phải chỉ đến Thiết Vân là xong. Mà quan trọng nhất là, sau khi vào đến Thiết Vân, phải làm sao cho họ coi trọng, không chỉ có trọng mà cần có cả tín nhiệm, có tín nhiệm thì mới có được quyền lực. Những bước này, phải được hoàn thành trong thời gian ngắn nhất. Chậm nhất là trong hai năm, hắn phải hoàn thành con đường phấn đấu cả đời của một sĩ tử bình thường phải đi. Nhiệm vụ của Sở Dương, không thể nói là không gian nan. Nhưng hắn đã quyết định làm thì sẽ không chùn bước. Mà Đỗ Thế Tình chính là bước khởi đầu cho kế hoạch của hắn. - Hí hí hí hí... Thớt ngựa hí dài rồi dừng bước. Trước xe ngựa xuất hiện một vị thiếu niên. Trên người hắn mặc bộ quần áo màu đen, khuông mặt anh tuấn biểu lộ sự bình tĩnh và mang theo một tia kích động, nóng bỏng mà nhìn vào xe ngựa. - Người nào? Tám gã kỵ sĩ đồng thời ghìm cương đứng lại. Ba thanh kiếm, năm thanh đao cùng lúc rời khỏi vỏ. - Ngồi trong xe có phải là đệ nhất thần y Đỗ Thế Tình, Đỗ lão gia? Thiếu nên mặc quần áo đen ánh mắt kích động, trên mặt tràn đầy cảm kích và kích động, nhìn vào trong xe, dường như không có chú ý tới đao kiếm sáng loáng đang chĩa thẳng vào mình. - Ngươi là ai? Đội trưởng đội kỵ sĩ quắc mắt lạnh lùng nhìn hắn, không hề buông lỏng cảnh giác một chút nào. Những kỵ sĩ còn lại đều nhìn chằm chằm vào vị thiếu niên này, không một tiếng động nào di chuyển theo một phương vị nhất định, đem cỗ xe ngựa bảo vệ nghiêm mật. - Có đúng hay không? Thiếu niên lại tiến lên một bước, thái độ cực kỳ vội vàng. - Phải hay không, liên quan gì tới ngươi! Đội trưởng đội kỵ sĩ lạnh lùng nói: - Lùi lại ! Hắn cũng nhìn ra được, thiếu niên này dường như không có ác ý, nhưng chuyến đi này rất quan trọng, không thể không cẩn thận. - Nếu là Đỗ tiên sinh, xin mời ngài ra nói chuyện một chút! Thiếu niên nhất quyết không buông tha, cố chấp nói. - Làm càn! Một tiếng quát lớn, ba thanh đao sáng như tuyết đồng thời bổ ra, chém về phía người thiếu niên. Thiếu niên áo đen có vẻ giật mình, rồi đột nhiên trên mặt lộ ra tia giận dữ, thân thể gập lại, tránh né ánh đao. Ánh đao như thác nước không một khe hở, nhưng hắn vẫn an toàn di chuyển trong đó. Hắn bất ngờ xuất thủ, hai tay như ưng trảo đánh tới. - Keng Một thanh trường đao đã rơi trên mặt đất. Bàn tay đội trưởng đội kỵ sĩ tê rần, đại đao trên tay xém chút nữa thì bay đi. Hắn không khỏi hoảng sợ, liền xoay người nhảy xuống ngựa quát to một tiếng: - Kết trận nghênh địch! Bảy kỵ sĩ khác đồng thời cũng xuống ngựa, bày trận sẵn sàng nghênh đón địch nhân, ánh đao ẩn hiện, trông rất là sinh động. - Chậm đã! Đỗ Thế Tình ngồi trong xe, khẽ quát một tiếng, rồi nói một cách bình thản: - Vị tiểu công tử này, lão hủ đúng là Đỗ Thế Tình, không biết tiểu công tử có chuyện gì mà đến tìm ta? Nói xong, lấy tay nhấc lên tấm màn che, lộ ra gương mặt của mình. - Đỗ tiên sinh coi chừng! lai lịch người này không rõ, bụng dạ khó lường! Hai thị vệ lập tức thủ hộ trước xe ngựa, bầy trận đón địch. - Quả nhiên là Đỗ thần y! Thiếu niên mặc áo đen quá mức kích động mà trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng, đột nhiên bỏ qua đao quang kiếm ảnh ở trước mặt, hai mắt thẳng tắp nhìn về phía Đỗ Thế Tình, cứ như vậy mà bước đi, không để ý bất kỳ điều gì xung quanh. Đi được hai bước, thân thể đã chạm phải lưỡi đao. Đội trưởng đội kỵ sĩ cũng không có ý định thu đao, cứ để im như vậy. Thiếu niên kia cảm thấy thân đao đâm vào da thịt, có một cảm giác đau đớn. Hắn cúi đầu xuống xem xét, bất ngờ mỉm cười rồi khom lưng thật sâu chào Đỗ Thế Tình. Hành động kỳ quái này khiến cho mọi người đều kinh ngạc và khó hiểu. - Đỗ tiên sinh, ngài còn nhớ không, tám năm về trước, tại Ác Hổ lĩnh này khi hai nước còn đang giao chiến, Đỗ tiên sinh người tậm địa thiện lương đã giúp chăm sóc những người bị thương. Khi ngài đi hái thuốc đã ghé qua một thôn miền núi rồi tiện tay cứu giúp một đôi vợ chồng người miến núi? - Ah? Đỗ Thế Tình nhíu mày, cả đời ông trị bệnh cứu người đâu chỉ có ngàn vạn người? Làm sao có thể nhớ rõ được như vậy, khi nào cứu những ai? Chỉ là trong trí nhớ thì đúng là ông đã từng chữa bệnh ở vùng này. -----------------------o0o----------------------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang