[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên
Chương 1 : (b) Nếu có kiếp sau nguyện cùng nàng múa dưới bầu trời (Tiếp theo và hết)b
Người đăng: Diego
.
Ầm ầm.. bịch bịch bịch..., hàng loạt tiếng va chạm vang lên, tất cả binh khí xung quanh người hắn đều đã bị chém đứt đoạn!
Tất cả mọi người vội vàng lui về phía sau, ánh mắt hoảng sợ nhìn vào nửa đoạn binh khí hoàn chỉnh dưới chân Sở Dương . Trên lưng chúng, mồ hôi lạnh đã chảy xuống ròng ròng. Không thể tưởng được rằng, uy lực một kích của Cửu Kiếp Kiếm lại khủng bố như thế!
Bọn chúng vốn cho rằng Sở Dương đã sắp chết đến nơi rồi, không còn sức phản kháng nữa. Vào thời khắc mà bọn chúng đã bắt đầu yên tâm, lá gan mỗi tên cũng bắt đầu lớn ra, khi trong lòng mỗi người đều đang tính toán, sau khi Sở Dương chết thì Cửu Kiếp kiếm nên xử lý thế nào? Cướp đoạt thế nào? Nếu rơi vào tay mình thì sẽ phải thoát thân ra sao? Cả một đám đang khẩn trương suy nghĩ đối sách thì Sở Dương lại đột nhiên xuất ra một kiếm! Hơn nữa uy lực lại lớn như vậy!
Ngoài dự liệu! Vượt xa ngoài dự liệu!
Cả người Sở Dương đẫm máu, cầm kiếm mà đứng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt. Ánh mắt hắn nhìn vào ai, kẻ dó không tự chủ được mà toàn thân run lên một cái.
Bọn chúng cảm thấy, trong ánh mắt này là sự bi thống vô hạn, là nỗi tuyệt vọng vô tận, là sự phẫn nộ vô cùng và còn cả .... sát khí vô biên!
Sở Dương nhìn qua một vòng, đột nhiên nhẹ nhàng hỏi:
- Các ngươi muốn Cửu Kiếp kiếm ư?
Không đợi bất cứ kẻ nào trả lời, hắn nở một nụ cười lạnh lẽo, chậm rãi nói:
- Được! Ta cho các ngươi xem Cửu Kiếp kiếm!
Hắn đột nhiên nhảy lên!
Hắn vốn đã chịu vô số vết thương tới trí mạng nhưng giờ ngờ lại nhảy lên được! Trên không trung, vết thương khắp người phun đầy máu nhưng hắn vẫn không có chút cảm giác. Sắc mặt hắn trầm xuống, lạnh lùng quát:
"Cửu kiếp kiếm, hào quang vạn trượng!” (*)
Cửu Kiếp kiếm vung lên, một bắn ra hóa thành một đạo hình vòng cung! Theo đường cung ấy, ngàn vạn đạo hàn mang dâng lên! Nghìn vạn đạo hàn mang này như mang theo nỗi niềm thê lương mà xa xưa nhất trong thiên địa.........
Cửu Kiếp Kiếm! Cửu Trùng Thiên kiếm pháp! Đệ nhất kiếm!
Cửu Trùng Thiên là tên của đại lục này. Xưa nay tất cả kiếm pháp đều không dám dùng ba chữ này để đặt tên. Nhưng kiếm pháp của Cửu Kiếp Kiếm này lại được dùng chính cái tên "Cửu Trùng Thiên" này!
Tự cổ chí kim cũng chỉ có một bộ này!
Sở Dương mặc dù không thể phát huy uy lực chân chính của Cửu Kiếp kiếm pháp nhưng hắn đã lĩnh ngộ những thức kiếm này rất lâu rồi. Uy lực của những kiếm này tuy không lớn như trong tưởng tượng nhưng vẫn vượt xa kiếm pháp của thế tục.
Hơn mười vị cao thủ ở bốn phía thấy một kiếm này thì không thể không xuất ra bổn sự áp đáy hòm của mình để cố gắng chống lại công kích! Thân thể mỗi người đều loạng choạng, cảm thấy sắp không cầm nổi binh khí trong tay mình rồi!
"Cửu Kiếp Kiếm, diệt tuyệt thiên hạ đã làm sao!"
Chiêu thứ nhất chưa xong, chiêu thứ hai đã đằng đằng sát khí phủ xuống! Ánh sáng trào dâng như thủy triều ngoài biển khơi, sát khí ngập trời ùn ùn kéo đến bạo phát mãnh liệt! Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hơn mười vị cao thủ đủ để độc bá một phương đồng thời không còn sức ngăn cản, toàn thân đẫm máu chật vật lui về sau!
Giờ khắc này, trong lòng mỗi người đều có một ảo giác: Sở Dương hiện tại tuyệt đối không hề bị thương! Tuyệt đối đang ở trong trạng thái đỉnh cao!
Bọn chúng lại không biết rằng, bọn chúng đã cắt ngang hồi ức của Sở Dương, cắt ngang vũ điệu, cắt ngang bài ca của Mạc Khinh Vũ, khiến Sở Dương hoàn toàn nổi giận, hoàn toàn phát huy tất cả tiềm lực của mình! Đây là sức mạnh của sinh mệnh, sự giận dữ từ tận linh hồn! Sức mạnh này thậm chí còn vượt xa thời kì đỉnh cao của hắn!
“Cửu Kiếp Kiếm, tụ hội phong vân, chính là vương!” (**)
Sở Dương cười điên cuồng, đầy thê lương. Trong lúc thôi phát Cửu Kiếp Kiếm không ngờ lại hiện ra một chiếc vương miện thật lớn! Uy áp vô tận bao trùm trời đất! Nơi kiếm quang đi tới, tiếng kêu thảm thiết liên miên, từng dòng máu phun lên, đầu của cả một đám người lăn xuống trông như những trái dưa hấu đổ từ trên xe xuống.......
Vương giả hàng lâm, thương sinh thiên hạ mặc ta tàn sát! Tùy tâm sở dục, ta thích thì lấy, không thích thì phá!
“Cửu Kiếp Kiếm, kiếm khách đa tình đoạn hồng trần!” (***)
“Cửu Kiếp Kiếm, núi thây biển máu truyền vạn thế!” (****)
Ba chiêu cùng xuất, làm mặt đất vốn đã bị máu tươi thấm đẫm lại một lần nữa biến thành Tu La địa ngục! Tất cả hơn mười người tiến lên vây công cũng không ngoại lệ, đều ngã vào trong vũng máu!
Sở Dương hạ xuống, cả người hơi loạng choạng! Ánh mắt hắn ngạo nghễ khinh thường nhìn chung quanh. Khu vực hơn mười trượng xung quanh hắn giờ đã không còn đứng một người nào! Những người này đã từng là cao thủ, đã từng huy hoàng, đã từng rất vinh quang nhưng dưới lực lượng như trời đất của Cửu Kiếp Kiếm cũng đều đã biến thành những thi thể!
- Muốn Cửu Kiếp kiếm à? Các ngươi.... cũng xứng sao?!
Nhưng sau khi trải qua lần bùng nổ này Sở Dương đã hoàn toàn là một chiếc đèn hết dầu!
-Khinh Vũ, mặc kệ là ở trên trời hay dưới đất, không kẻ nào có thể cản trở đôi ta đoàn tụ được!
Hắn dừng kiếm lại thở hổn hển, hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại. Hắn đang hy vọng bài hát kia lại xuất hiện. Nhưng, không có!
Sở Dương bỗng nhiên mở mắt, gầm nhẹ:
- Vì sao? Vì sao lại không có? Khinh Vũ...
Ở đằng xa, từ ba phương hướng khác nhau đồng thời hiện ra ba đạo hào quang, trong không trung liền biến thành ba cái bóng màu vàng. Ánh sáng chói mắt mang theo sự ngang ngược bá đạo không ai bì nổi.
Ảo ảnh màu vàng đại biểu cho cấp bậc Vương giả!
Cái này đại biểu cho việc đã có ba bị võ giả Vương cấp gia nhập chiến trường!
Con ngươi Sở Dương co rút lại, hắn cười khổ một tiếng mà vô lực nhìn ba cái bóng màu vàng trên bầu trời, trong lòng lạnh lẽo. Không ngờ sát chiêu chính thức của đối phương đến lúc này mới tung ra!
Mình chỉ là một Võ Tôn, tuy rằng chỉ còn kém Vương Cấp có một bậc, nhưng một bậc này lại chênh lệch như trời với đất vậy!
Ba vị Vương Cấp! Thật là bạo tay!
- Hảo kiếm pháp, quả nhiên không hổ danh là Độc Kiếm Võ Tôn! Chẳng qua là ở trên Thượng Tam Thiên này cũng không phải là nơi mà ngươi có thể dương oai!
Một người hòa hoãn nói:
- Chỉ tiếc là ta không thể đánh một trận công bằng với ngươi, thật là đáng tiếc!
Theo tiếng nói, hai người còn lại cũng cùng hiện thân. Ba người đều áo bào rộng, tay áo phiêu dật theo gió, dáng vẻ tiêu sái, sắc mặt thong dong.
Ánh mắt Sở Dương đã hơi mơ hồ:
- Ba vị Vương giả các ngươi cũng muốn Cửu Kiếp Kiếm ư?
- Không, chúng ta cũng không muốn nó. Cái chúng ta muốn chính là ngươi phải chết!
Ba người đồng thời mỉm cười, trông rất trang nghiêm:" Chẳng qua là tiện tay thu lấy Cửu Kiếp Kiếm, cũng coi như là một thu hoạch ngoài ý muốn. Đại thu hoạch!"
Sở Dương cười lạnh, sống lưng thắng tắp ngạo nghễ nói:
- Chỉ tiếc là các ngươi không hiểu được Cửu Kiếp Kiếm! Các ngươi vĩnh viễn cũng không chiếm được nó đâu!
Ánh mắt hắn chợt trở nên dứt khoát, kiên quyết!
Hiện giờ hắn đã không còn sức để chiến đấu nữa!
Nhưng hắn vẫn còn có thể phát ra một kích cuối cùng! Hủy diệt!
Hủy diệt bản thân! Hủy diệt Cửu Kiếp Kiếm! Hủy diệt kẻ địch!
Ánh kiếm lóe lên, Sở Dương mạnh mẽ đảo ngược Cửu Kiếp Kiếm đâm thẳng tim mình! Đôi mắt không hề có chút tình cảm nào nhìn lên ba người trên không, quát:
- Lấy máu tim ta, hủy vạn kiếp! Cửu Kiếp kiếm chủ, điên đảo Càn Khôn!
Đây là một kiếm duy nhất hắn có thể phát huy ra toàn bộ uy lực. Trước đó khi nhìn thấy kiếm quyết hắn đã biết một kiếm này mình có thể thi triển. Nhưng một kiếm như vậy lại cần thiêu đốt sinh mệnh của bản thân để thôi động!
Kiếm pháp như vậy có ai dám dùng?
Người thi triển ra một kiếm này chắc chắn sẽ chết!
Cửu Kiếp kiếm đột nhiên lóe sáng chói mắt, cả thanh kiếm giờ như một mặt trời xuất hiện giữa khoảng không, kiếm khí sắc bén đột nhiên trở nên cuồng bạo, lực lượng mạnh mẽ không ngờ nâng toàn thân Sở Dương lên giữa không trung!
Đây là một chiêu cuối cùng của Cửu Kiếp Kiếm! Dùng máu trong tim mình, hiến tế linh hồn của bản thân để kích phát kiếm hồn! Đây tuyệt đối là chiêu thức đồng quy vu tận với kẻ địch! Một chiêu này thậm chí có thể chém giết đối thủ cao hơn mình cả vài cấp!
Chính là kiếm hồn của Cửu Kiếp Kiếm tự chủ giết người, hủy diệt tất cả!
- Lui mau!
Ba vị cao thủ Vương cấp kinh hãi, đồng thời nhanh chóng chạy trốn! Tốc độ chúng rời đi lúc này so với vẻ thong dong lúc mới tới thật sự là cách nhau tới mười vạn tám ngàn dặm! Và cái khí độ ung dung tiêu sái kia cũng đã biến mất, trở nên rất chật vật !
Chúng thật sự là trăm triệu lần không ngờ tới, vị Độc Kiếm Võ Tôn này vậy mà có thể xuất ra một chiêu như vậy!
Ầm một tiếng, một đạo kiếm quang sáng lên,sáng chói khiến cả bầu trời biến thành một màu trắng bạc! Ba vị vương giả giống như ngay cả ngăn cản cũng không kịp, mà còn không kịp kêu lên một tiếng đã tan thành tro bụi!
Thậm chí, kim ảnh mà lực lượng Vương Cấp của bọn họ huyễn hóa ra vẫn còn đang thoáng hiện trên không trung, nhưng tính mệnh của bọn họ đã về với cát bụi!
Một kích của Cửu Kiếp Kiếm Hồn, trong phạm vi sức mạnh của nó thì ngay cả thiên địa cũng có thể bị hủy diệt huống chi chỉ là ba vị Võ giả Vương cấp?
Đột nhiên Sở Dương nghĩ thấy hơi buồn cười. Hắn cười khổ, chẳng lẽ bí mật vô địch thiên hạ của Cửu Kiếp Kiếm lại là ở chỗ này? Như vậy, thần vật đệ nhất đại lục này còn giá trị gì?
Nhưng hắn như đã cảm thấy rằng, bí mật đó hẳn không phải chỉ có như vậy. Song bí mật chân chính của Cửu Kiếp Kiếm mình đã không có cơ hội để tìm ra rồi......
Sở Dương thở dài một tiếng, đang ở giữa không trung, ánh mắt hắn tùy ý liếc một cái, hắn phát hiện ra một kẻ mà hắn cho rằng tuyệt đối không nên xuất hiện tại đây.
Xa xa, một người mặc áo trắng đang chết lặng nhìn sang bên này, khuôn mặt hắn đầy vẻ ngỡ ngàng!
- Mạc Thiên Cơ!?
Ánh mắt Sở Dương nhìn thẳng về hướng đó, hắn rốt cục đã hiểu vì sao mình hành động bí ẩn như vậy mà vẫn bị người mai phục, vì sao tất cả công kích của mình đều bị người phán đoán chính xác mà chặn hết đường!
Thì ra là hắn, Thần Bàn Quỷ Toán Mạc Thiên Cơ!
Chẳng trách mình thất bại thảm hại như thế!
Sở Dương muốn cười thảm, muốn tự giễu, muốn.... nhưng cái gì hắn cũng không thể làm được nữa, hắn đã mất đi tất cả sức mạnh, hắn cũng không kịp tự hỏi...
Thân hình Sở Dương chậm rãi hạ xuống, chầm chậm ngã xuống, trông tựa như một chiếc lá khô phiêu dạt cuối thu. Hắn ngã xuống, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt mà ấm áp, thì thào: "Khinh Vũ, nếu có kiếp sau, nguyện cùng nàng múa dưới bầu trời!
Nếu cái chết là không tránh khỏi vậy hãy đón lấy cái chết bằng lòng nhiệt tình lớn nhất, bằng khát khao mạnh mẽ nhất! Bởi vì nơi ấy có người phụ nữ mình yêu!
Trong cõi u tối, tựa hồ trên mặt đất trắng xóa mênh mông bát ngát, trên trời cao tuyết rơi lả tả, đại địa khoác lên mình một màu bạc lung linh, một bóng hồng duyên dáng đang nhẹ nhàng khiêu vũ ở đó, tựa như đón chào hắn, cũng lại như đang vì Sở Dương mà lo lắng. Dù thấy không rõ mặt nàng nhưng ánh mắt thâm tình, ôn nhu lưu luyến không oán không hối đó lại hiện lên rõ ràng như vậy... Điệu múa uyển chuyển đó càng lúc càng nhanh, múa thẳng tới cửu thiên cửu địa nhưng lại thê lương lãnh diễm như những giọt máu đào...
Nơi trái tim Sở Dương, mũi Cửu Kiếp Kiếm đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, huy hoàng chói mắt!
Sở Dương đã nhắm mắt nhưng hắn tựa như nghe được một thanh âm lúc ẩn lúc hiện trong u tối, mang theo sự mệt mỏi cùng niềm vui sướng, tựa như đã như trút được gánh nặng khi phải đợi chờ đã quá lâu:
“Cửu kiếp hóa không, ung dung sinh tử; Trời xanh còn vá được, đâu cần đợi kiếp sau...Ài, rốt cục cũng đã đợi được rồi...”
Trong giọng nói ấy, chỉ hai mươi chữ ngắn ngủi nhưng không ngờ lại như đã trải qua vô số bể dâu, mịt mờ tới không thể lại gần...
Tiếp theo, ánh sáng chói mắt bắn ra từ nơi trái tim hắn , lóe lên không trung, sau đó đột nhiên tỏa ra chói mắt khắp trời,chiếu rọi thiên địa, khiến tất cả những người chứng kiến dù mở to mắt nhưng cũng chỉ như một thằng mù!
Chỉ chợt lóe lên như vậy, vút thằng lên chín tầng trời sau đó trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh...
Trên Phong Lôi Đài, tiếng gió nghe như đang nghẹn ngào, như đang lặp lại câu nói kia của Sở Dương: Nếu có kiếp sau... nếu có kiếp sau... nguyện, cùng, nàng, múa, dưới, bầu, trời...
-------------------o0o----------------------
(*) Nguyên tác:
"Cửu kiếp kiếm, nhất điểm hàn quang vạn trượng mang!"
(**) Nguyên tác:
"Cửu Kiếp Kiếm, nhất tụ phong vân tiện thị hoàng!"
(***), (****) Nguyên tác:
"Cửu kiếp kiếm! Trảm đoạn hồng trần đa tình khách!"
"Cửu kiếp kiếm! Thi sơn huyết hải tuyên cổ hương!"
----------------------o0o---------------------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện