[Dịch] Mũi Tên Đen

Chương 1 : Dưới biển quán trọ "Mặt trời" ở Kettley

Người đăng: Lịch sử Việt Nam

Ngày đăng: 21:27 14-09-2019

.
Daniel và các chiến binh của ông ta thu xếp đêm đó ở Kettley và các vùng ven, trong những ngôi nhà ấm áp được canh gác cẩn mật. Nhưng hiệp sĩ Tunstall vốn là một trong những người không một phút nào ngừng săn đuổi đồng tiền nên thậm chí lúc này, vào đêm trước của cuộc hành quân, mà một là ông ta sẽ thắng hai là sẽ chết, ông ta vẫn ngồi dậy vào lúc một giờ đêm để moi tiền của các vị láng giềng nghèo túng. Ông ta thu được rất nhiều lợi lộc trong các cuộc tranh giành của cải giữa những người thừa kế. Thường thì hiệp sĩ Daniel hay mua quyền thừa kế của một anh chàng tấp tểnh nhưng ít hy vọng được chia hơn cả, sau đó với sự giúp đỡ của các cận thần thế lực xung quanh nhà vua, ông ta đạt được một quyết định sai trái nhưng có lợi cho mình. Nếu công việc đó có quá nhiều lôi thôi rắc rối, ông ta sẽ chiếm tài sản tranh chấp bằng sức mạnh của vũ khí, rồi với sự giúp đỡ của nhà thờ và Olives, một linh mục có tài xoay các đạo luật sao cho thuận tiện với chủ, để cuối cùng ông ta giữ chắc lấy lãnh địa đã chiếm cứ. Bằng phương pháp như thế mà mới gần đây thôi, ông ta đặt được móng vuốt lên làng Kettley. Ở đây ông ta luôn gặp sự chống đối của nông dân; để đè bẹp đám dân chúng còn cứng đầu cứng cổ, Deniel đã dẫn đoàn quân của mình đi qua theo đường này. Vào hai giờ sáng, Daniel ngồi trong quán rượu ở cạnh bếp lò vì quanh địa hạt Kettley đêm đêm rất giá lạnh bởi đầm lầy. Cạnh cùi tay là một cốc vại rượu mạnh có pha thêm gia vị, ông ta nhấc chiếc mũ sắt có mặt nạ che mặt và ngồi gục cái đầu hói xuống cánh tay, người toàn da với xương, ngăm ngăm đen, quấn trong chiếc áo choàng màu đỏ máu. Trong góc xa là chiến binh của ông ta - khoảng mười hai người. Một người trong số họ đang đứng gác, số còn lại ngủ trên những chiếc ghế dài, còn ở sàn nhà có một cậu bé khoảng mười hai mười ba tuổi nằm trên tấm áo choàng. Chủ quán trọ "Mặt trời" đang đứng trước ông chủ của mình. - Hãy vâng theo các mệnh lệnh của ta, ông chủ quán - Hiệp sĩ Daniel nói - Ta luôn luôn sẽ là ông chủ tốt bụng của nhà ngươi. Ta mong muốn Adam Emor được bầu làm người quản lý theo đúng quy định để quan tâm đến vấn đề này. Nếu các người bầu kẻ khác thì sẽ chẳng hay ho gì đâu. Ta còn chưa buông thả các ngươi, cả bọn ngươi đều có tội với ta vì đã nộp thuế cho Walsinghams. Cả nhà ngươi cũng đã nộp cho hắn, chủ quán thân mến ạ. - Thưa ngài hiệp sĩ quang vinh - chủ quán nói - tôi sẵn sàng thề với cây thập tự Hollywood rằng tôi nộp thuế cho Walsinghams là vì bị bắt nộp mà thôi. Thưa ngài hiệp sĩ đáng quí, tôi không yêu mến gì cái bọn Walsinghams khốn kiếp ấy đâu! Bọn chúng nghèo nàn rách rưới như mấy thằng ăn cắp, thưa ngài. Tôi cần một cận thần có thế lực như ngài kia. Ngài cứ hỏi bất cứ ai mà xem, mọi người đều nói rằng tôi luôn luôn ủng hộ dòng họ Brackley. - Cũng có thể vì vậy mà mi sẽ phải đóng thuế gấp đôi người khác đấy - Daniel trả lời khô khan. Bác chủ quán rượu cau có mặt mày, nhưng những tai hoạ như vậy chẳng hiếm hoi gì trong cái thời cuộc bất yên này và trong bụng ông ta rõ ràng là vui vẻ, vì đã thoát nạn với một giá rẻ như thế. - Mang lão già vào đây Selden! - Nhà hiệp sĩ gọi. Một trong những chiến binh dẫn vào một cụ già nhăn nheo rách rưới, mặt trắng bệch như ngọn nến và đang run rẩy vì cơn sốt rét của miền đồng lầy. - Lão tên gì? - Daniel hỏi. - Dạ, thưa ngài nhân hậu, tôi tên là Condall, Condall người Shoreby. Được đại nhân ban ân phép ạ. - Người ta kể cho ta nghe rất nhiều điều xấu xa về mày. Người ta đang nghi ngờ mày về tội bội phản, thằng khốn kiếp! Mày không chịu nộp thuế. Người ta tố cáo mày đã giết chết nhiều người. À, ra mày là thế đấy, người anh hùng đấy hả? Mày đừng lo, tao sẽ trị mày như con cừu ghẻ bây giờ. - Dạ thưa đại nhân đáng trọng đáng kính - Cụ già lắp bắp - Ở đây có điều gì lung tung nhầm lẫn ấy ạ! Tôi là một người khốn khổ, tôi chưa bao giờ xúc phạm ai cả, thưa đại nhân. - Ngài thẩm phán toà án đã nhận xét về mày nhiều điều xấu xa - "Hãy trao cho tôi cái thằng Tyndal người Shoreby". Ông ta ra lệnh thế đấy. - Tôi tên là Condall, thưa đại nhân đáng kính của chúng tôi - cụ già bất hạnh đáp. - Condall hay Tyndal cái đó cũng như nhau cả thôi - Daniel nói một cách lạnh lùng - Mày toi rồi lão già ạ. Tao hết sức ngờ vực cái ngay thẳng của mày. Nếu như mày muốn cứu cái cổ khỏi bị đong đưa trên sợi dây, thì mày hãy viết ngay lập tức là mày chịu nộp cho tao hai mươi pound. - Hai mươi pound, thưa ngài! - Condall bật kêu lên - Điều ấy thật là điên rồ! -Tất cả những gì mà tôi có cũng không đáng giá đến bốn pound đâu ạ, thưa đại nhân! - Condall hay Tyndal - Daniel cười khẩy- Tao sẵn sàng áp dụng mọi thứ với mày. Hãy viết nhận nợ ngay hai mươi pound. Tao sẽ nhận đủ của mày những gì mà tao có thể nhận được. Sau dó tao sẽ có lòng tốt để nguyên vẹn cái cổ cho mày. -Than ôi, tôi lại không biết viết, thưa đại nhân - lão Condall nói. - Thế hả, thế thì mày còn làm gì được nữa. Tao cũng rất muốn tha cho mày nhưng lương tâm không cho phép. Selden! Mi hãy nhã nhặn đưa thằng ăn trộm già này tới cây du gần nhất, và hãy treo cổ lão thật nhẹ nhàng vào để cho tao nhìn thấy được khi tao đi ngang qua đó… Chúc lên đường may mắn nhá, lão Condall danh tiếng, khọm già Tyndal đáng yêu! Lão sẽ phi thẳng lên thiên đường ngay mà. Chân cứng đá mềm nhá! - Ôi, thưa đại nhân. Trò đùa vui của ngài thật là tuyệt diệu! - Lão Condall khốn khổ trả lời nịnh nọt và cố rặn ra một nụ cười - Ngài xứng đáng được đòi hỏi, còn tôi thì xứng đáng phải vâng lời. Vì vậy dù rằng tôi hết sức ngu dốt, tôi cũng cố thử viết xem sao. - Này, anh bạn - Daniel nói - Bây giờ anh sẽ viết số bốn mươi pound. Thế thôi! Anh thật là láu cá và tài sản của anh không phải chỉ đáng giá đến bốn pound đâu… Selden! Cậu hãy theo dõi để thằng láo toét ấy viết cho cẩn thận, và chữ ký của nó đúng với quy định của toà án nhé. Rồi ngài Daniel, ngài hiệp sĩ vui tính nhất trên toàn nước Anh, tợp một ngụm rượu rum, vừa cười to vừa ngả người ra cái ghế dài đằng sau lưng. Cậu bé nằm dưới sàn nhà cựa quậy, ngồi đậy và sợ hãi liếc nhìn quanh phòng. - Bước đến đây xem nào! - Hiệp sĩ Daniel nói và khi cậu bé vâng theo mệnh lệnh dứng dậy, chậm bước tiến đến thì ông ta lại ngả người ra cười to - Thề có cây thánh giá - ông ta kêu lên - Thằng bé cứng cáp làm sao! Cậu bé đỏ mặt vì giận dữ, trong đôi mắt thầm long lanh ánh lửa căm thù. Bây giờ, lúc cậu đứng dậy, khó mà xác định được tuổi. Khuôn mặt cậu trẻ trung như một đứa bé con nhưng nét biểu hiện của khuôn mặt thì không phải là trẻ dại. Thân hình cậu thanh mảnh một cách khác thường và đi lại hơi có vẻ vụng về. - Ngài đã gọi tôi, ngài Daniel, để mà cười diễu trước hoàn cảnh không may của tôi đấy hả? - Cậu bé nói. - Sao mà không cười cơ chứ? - Nhà hiệp sĩ nói - Cậu hãy tốt bụng cho phép tôi cười một tí nào. Nếu mà cậu có thể nhìn thấy mình, cậu sẽ là người cười ha ha lên đầu tiên. - Khi mà ngài phải trả nợ cho mọi chuyện, ngài sẽ phải trả cả cho sự giễu cợt này của ngài - Cậu bé nói, mặt đỏ bừng tức giận. - Còn bây giờ thì ngài cứ cười bao nhiêu tuỳ ý! - Cậu đừng nghĩ rằng tôi giễu cợt cậu, cậu bé tốt bụng ạ - Daniel trả lời, đã thôi cười - Đó chỉ là đùa vui thôi, hoàn toàn được phép giữa bạn bè và những người gần gũi. Tôi sẽ tổ chức cuộc hôn nhân cho cậu, sẽ nhận vì công việc đó một nghìn pound và sẽ hết sức yêu quí cậu. Đúng là tôi đã giành giật cậu với ít nhiều thô bạo, nhưng chẳng còn cách nào khác… Có điều từ nay tôi sẽ phục vụ cậu với tất cả tấm lòng. Cậu sẽ trở thành phu nhân Shelton. Không, công nương Shelton. Thề có trời đất, cậu bé này sẽ còn đi xa. Nhảm nhí! Không có gì ngượng ngùng trước tiếng cười trung thực, tiếng cười sẽ xua đuổi u buồn. Kẻ xấu xa không bao giờ cười, người anh em quý mến ạ… Ông chủ quán đáng kính ơi, hãy cho người anh em của tôi ăn tối một chút gì đó, cho cậu tiểu chủ Jhon… Ngồi xuống, bạn thân mến, và ăn đi. - Không, tôi sẽ không ăn đâu - Jhon nói - Ngài đã đẩy tôi vào tội lỗi và tôi cần phải nghĩ đến linh hồn mình… Bác chủ quý hoá, bác làm ơn mang cho tôi một cốc nứơc sạch đi. Bác sẽ làm ơn cho tôi nhiều với sự giúp đỡ của bác đấy. - Cậu sẽ nhận được sự tha thứ cho mọi tội lỗi. Ma quỷ ở đâu chứ! - Lão hiệp sĩ quát lên - Cậu sẽ xưng tội và xong việc. Đừng có lo lắng gì về điều đó. Ăn đi! Nhưng cậu bé vốn bướng bỉnh. Cậu ta uống cạn một cốc nước trong, quấn cái áo choàng vào người, lại ngồi xuống góc nhà và âu sầu suy nghĩ. Lúc mờ sáng trong làng ồn ào hẳn lên, nghe rõ tiếng gọi giật của lính gác, tiếng vũ khí chạm nhau leng keng, tiếng vó ngựa. Đội ngũ các kỵ sĩ hành quân đến cửa quán cơm và Richard Shelton, người bám đầy bụi, bước qua ngưỡng cửa vào nhà. - Cầu trời ban phúc cho ngài, ngài Daniel! - Dick nói - Thế nào! Dick Shelton đấy à? - Daniel bật dậy. Cậu bé ngồi trong góc nhà nghe thấy tên Dick tò mò ngẩng đầu lên - Thế Bennet Hatch đâu? - Đây là thư của ngài Olives gửi cho ngài. ngài hãy đọc những điều ông ta viết và ngài sẽ biết mọi việc - Richard trả lời và đưa lá thư của vị linh mục cho Daniel - Xin ngài hãy gấp lên vì cần phải phi hết tốc độ đến ngay chỗ ngài Risingham. Trên đường đi chúng tôi gặp người đưa tin, phóng vụt như điên với các bức thư. Anh ta báo cho chúng tôi rằng ngài Risingham đang bị vây hãm trong lâu đài và đang chờ cứu viện của ngài. - Cậu nói thế nào? Bị vây hãm trong lâu đài à? - Daniel ngắt lời - Không, chúng ta sẽ ngồi hết tốc lực ở đây, cậu Richard đáng quý ạ. Trong Vương quốc Anh khốn khổ của chúng ta, kẻ nào thong thả sẽ đi xa hơn cả. Người ta nói là muộn mằn thì hiểm nguy nhưng theo ta, nguy hiểm hơn cả là vội vàng. Hãy nhớ kĩ điều ấy Dick ạ! Nhưng trước hết hãy để ta xem cậu lùa bày gia súc nào tới đây đã. Selden, mang đuốc lại đây! Hiệp sĩ Daniel đi ra đường làng xem xét toàn bộ đội quân mới tới dưới ánh sáng của cây đuốc. Ngừơi ta không yêu ông ta như một người hàng xóm, không kính trọng ông ta như một ông chủ, nhưng những ai đã chiến đấu dưới danh hiệu Daniel đều rất quý ông ta như một thủ lĩnh quân sự có tài. Tính cả quyết, lòng can đảm đã trải qua thử thách, sự quan tâm đến nhu cầu của binh lính, thậm chí các câu đùa thô kệch của ông ta đều làm vừa lòng những người can đảm mang áo giáp và mũ sắt. - Thề có cây thánh giá - Ông ta kêu lên - Nhữg con cún thảm hại gì thế này! Một số gò lưng như cây cung, bọn khác thì gầy đét như cây giáo. Các bạn hữu, vào cuộc chiến ta sẽ thả các bạn đi phía trước, những người như các vị chẳng đáng giữ gìn làm gì. Cho ta xem cái lão ngốc cưỡi trên "con nghẽo" què kia tí nào! Một con lừa hai tuổi cưỡi trên lưng con lợn ỉ còn giống anh lính hơn là lão… A, Clipsby! Cả cậu cũng ở đây à, con chuột cống già kia? Cậu chính là người mà tớ hoàn toàn chẳng quý giá gì? Cậu sẽ đi trước tất cả, mà trên ngực cậu sẽ được vẽ các vòng bia để cho bọn cung thủ bên nó bắn khỏi bị trượt. Thế nhá, quyết định rồi đấy: cậu sẽ phi đầu tiên và chỉ đường cho ta. - Tôi sẽ chỉ cho ngài bất kì con đường nào, ngài Daniel ạ. Chỉ có điều không phải con đường dẫn đến sự phản bội thôi. - Clipsby trả lời không hề sợ hãi. Daniel cười ha ha. - Nói được đấy! Mày có cái lưỡi ngó ngoáy nhanh đấy. Quỷ bắt mày đi! Tao tha cho câu nói vui vẻ của mày… Selden, cho người và ngựa ăn đi! Nhà hiệp sĩ lại quay vào quán: - Nào bạn Dick, bắt đầu di. Đây là rượu vang nổi tiếng, còn thịt lợn đây, ăn đi trong khi ta đọc thư - Ông ta mở phong bì, đọc thư và cau mày lại. Ông ta ngồi trầm ngâm suy nghĩ, vài phút sau đó chăm chú nhìn cậu con nuôi của mình. - Dick! Cậu đã đọc mẩu thơ đốn mạt này chưa! - Daniel hỏi. Cậu bé trả lời đọc rồi. - Trong đó có nhắc đến cha cậu và một thằng điên nào đó đã buộc tôi vị linh mục không may của chúng ta về việc đã giết cha cậu. - Ngài Olives phản đối điều đó - Dick trả lời. - Phản đối à? - Deniel giật giọng thốt lên - mà cậu đừng có nghe ông ta, ông ta có cái lưỡi không xương. Hắn ba hoa như con ác là. Một lúc rỗi rãi nào đó ta sẽ kể cho mà nghe, Dick ạ. Trong việc giết hại cha cậu, người ta cho là do một thằng Duckworth nào đó. Nhưng lúc đó thật là mù mịt và chúng ta đã không đạt được sự phán quyết công bằng nào cả. - Người ta giết cha tôi ở lâu đài Moat? - Dick hỏi và tim cậu đập rộn lên. - Ở giữa lâu đài Moat và Hollywood - Daniel trả lời hết sức bình thản nhưng lén lút nhìn một cách nghi ngờ vào mặt Dick. - Nào, ăn nhanh lên đi. Cậu sẽ đem thư của tôi về Tunstall - Ông ta nói thêm. Dick hết sức buồn rầu: - Tôi yêu cầu ngài, ngài Daniel, ngài hãy cử một người nông dân nào khác. Ngài hãy cho phép tôi tham gia vào trận đánh. Tôi sẽ chiến đấu một cách can đảm, thưa ngài. - Ta không nghi ngờ điều đó - Daniel trả lời và ngồi xuống viết thư - Nhưng Dick ạ, không phải là một cuộc chiến đấu danh dự đang chờ chúng ta đâu. Ta sẽ ngồi ở đây, ở Kettley cho tới khi tình hình đã rõ ràng ai thắng trong cuộc chiến tranh này, lúc đó ta sẽ hợp nhất với bên thắng lợi. Dick ạ, cậu đừng cho đấy là sự hèn nhát, đó là sự thông minh. Đất nước khốn khổ của chúng ta đang bị dày xéo bởi các cuộc nổi loạn. Nhà Vua lúc trên ngai vàng, lúc ngồi trong ngục tối, và chẳng có ai biết được ngày mai sẽ ra sao: bọn RỖNG TUYẾCH và NÔNG NỔI thì chiến đấu ở phe này hay phe kia, còn quý ngài MINH MẪN thì phải ngồi và chờ đợi. Vừa nói những lời này, Daniel vừa quay lưng lại và bắt đầu viết thư. Câu chuyện về Mũi tên đen làm ông ta rất lo lắng. Trong lúc đó cậu Shelton trẻ tuổi đang chén một cách say sưa. Bỗng có một người nào đó động vào vai cậu và vẳng bên tai cậu tiếng thì thào: - Đừng để lộ ra vẻ rằng cậu đang nghe nói nhé, tôi van cậu đấy! - Một giọng của ai đó thì thầm - Cậu hãy giúp tôi, hãy nói cho tôi biết con đường nào có thể đến nhanh được Hollywood. Tôi van cậu đấy, cậu bé tốt bụng, cậu hãy giúp đỡ một người không may rơi vào hoạn nạn. Cậu hãy chỉ giùm đường thoát cho tôi với. - Hãy đi ngang qua cối xay gió - Dick cũng thì thầm trả lời - Con đường mòn sẽ dẫn anh tới bến đò qua Till. Đến đấy người ta sẽ cho anh biết đi tiếp ra sao. Dick thậm chí không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục ăn, nhưng bằng một khoé mắt cậu nhận thấy rõ cái thằng bé mà người ta gọi là "cậu chủ Jhon" thận trọng luồn ra khỏi căn phòng. "Nó chẳng lớn hơn mình chút nào - Dick nghĩ - mà nó dám gọi mình là cậu bé đáng mến! Ồ, giá mình biết được một thằng nhãi dám nói với mình như thế, mình sẽ nhanh chóng xách cổ nó lên, hơn là chỉ đường cho nó." Nửa giờ sau hiệp sĩ Daniel giao cho Dick lá thư và hạ lệnh cho cậu phải phóng như bay về lâu đài Moat. Rồi quãng nửa giờ sau khi Dick đã rời khỏi quán thì một người mang thư hoả tốc của quan đại thần Risingham, mặt mũi đỏ bừng bay như một mũi tên vào trong quán. - Ngài Daniel. Ngài đang để mất một cơ hội tuyệt vời để phục vụ cho sợ nghiệp vinh quang. Sáng tinh sương hôm nay cuộc chiến đã bắt đầu. Chúng tôi đã phá tan quân tiền vệ và làm tan rã cánh phải của chúng, sắp sửa là trận chiến đấu quyết định cuối cùng. Chỗ các ngài còn xung lực mạnh mẽ và ngài có thể tống bọn chúng xuống sông. Ngài sẽ nói sao, ngài hiệp sĩ! Chẳng lẽ ngài lại là người xuất hiện cuối cùng! Điều đó sẽ thoá mạ danh dự của ngài đấy. - Tôi vừa ra lệnh xuất quân xong! - Hiệp sĩ Daniel bật dậy - Selden, nổi tù và lên đường tức khắc! Thưa ngài, tôi sẽ đi theo cùng ngài ngay lập tức. Bộ phận lớn của chúng tôi vừa mới đến được hai giờ trước đây. Biết làm thế nào được thưa ngài? Con ngựa mà bị thúc giục quá nó sẽ chết khô ngài ạ. Nào nhanh lên, các bạn trẻ của tôi đâu! Tiếng tù và rúc vang vui vẻ trong bầu không khí ban mai. Các chiến binh của Daniel chạy từ khắp mọi phía đường chính và xếp thành đội ngũ trước quán trọ. Họ đã ngủ với vũ khí trên tay, không thả ngựa và cởi yên. Chỉ sau mười phút thì một trăm kiếm thủ và cung thủ, ăn mặc sạch đẹp và đầy kỉ luật đã đứng thành hàng, sẵn sàng vào vị trí chiến đấu. Hầu như tất cả đều mặc theo màu sắc của hiệp sĩ Daniel - màu đỏ thắm và xanh - làm thành một đội ngũ đẹp mắt. Những ai ăn mặc và trang bị đẹp nhất đứng ở phía trước còn đằng sau tất cả, ở cuối đội hình mới sắp xếp vào đó cái đội tăng viện thảm hại vừa xuất hiện đêm hôm trước. Hiệp sĩ Daniel tự hào ngắm nhìn đội ngũ của mình - Với các chàng trai này anh sẽ không bị mất mạng! - Ông ta nói. - Ngài nói dúng, đây là những chiến binh tuyệt vời - Người đưa tin trả lời - Khi nhin thấy họ tôi càng buồn rằng tại sao ngài lại không xuất kích sớm hơn. - Ăn cỗ đi trước, lội nước đi sau ngài ạ. - Daniel nói và phốc lên mình ngựa - Nào, Jhon! Joanna! - Ông ta gào lên - Thề có cây thánh giá, con bé đâu rồi? Chủ quán, con bé con đâu? - Cô bé con, thưa ngài Daniel? - Chủ quán hỏi lại - Tôi chả thấy một cô bé nào cả, thưa ngài. - Ừ, thì thằng bé, đồ ngu! - Chẳng lẽ mi không thấy rằng đó là một đứa con gái à? Nó mặc cái áo choàng màu đỏ thẫm. Nó đã vi phạm tuần ăn chay, uống nước của mi đưa cho. Nhớ không, thằng khốn! Con bé đâu? - Cầu các vị Thánh ban phúc cho tôi! Ngài gọi cô gái là cậu chủ Jhon - Chủ quán nói - Mà tôi thì không đoán ra… Nó đi rồi, tôi nhìn thấy cậu… cô ấy, tôi nhìn thấy cô ấy trong chuồng ngựa một giờ trước đây. Cô ấy thắng yên cho con ngựa xám. - Thề có cây thập tự chứ, con bé ấy sẽ mang lại cho ta được tới năm trăm đồng pound vàng, nếu không nói là hơn thế - Deniel bực bội thốt lên. - Ngài hiệp sĩ, trong khi ngài đùa cợt ở đây về năm trăm pound, thì vấn đề ai sẽ nắm giữ Vương quốc Anh đang được giải quyết - Viên tín sứ rầu rĩ nói. - Nói hay đấy. Này Selden, hãy lấy theo mi sáu cung thủ với nỏ thép, tìm đuổi và bắt bằng được con bé ấy lại. Nó đáng giá bao nhiêu không liên quan đến ta, nhưng muốn rằng khi ta quay về thì nó có mặt ở lâu đài Moat. Mi phải lấy đầu ra để trả lời cho việc đó với ta đấy!... Còn bây giờ thì lên đường đi! Đoàn chiến binh phóng nước kiệu, còn Selden và sáu chiến sĩ ở lại Kettley, xung quanh là những cặp mắt tò mò của bà con nông dân bản hạt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang