[Dịch] Mũi Tên Đen
Chương 1 : Dick nêu câu hỏi
Người đăng: Lịch sử Việt Nam
Ngày đăng: 22:57 25-05-2020
.
Lâu đài Moat cách không xa con đường rừng. Đó là một toà nhà xây bằng đá đỏ sẫm hình chữ nhật, các góc của nó nhô cao lên với các tháp tròn có lỗ châu mai và tường răng cưa. Bên trong lâu dài có một dải sân hẹp. Một hào rộng gần bốn mét với cây cầu ngầm bắc qua. Nước chảy vào hào từ con kênh đào nối liền với một hồ nước giữa rừng, hồ này được bảo vệ bởi hai pháo đài phía nam. Đúng ra thì vẫn còn lại một hai cây có tán lá rậm, từ đó có thể bắn bằng cung vào những người bảo vệ lâu đài, nhưng nói chung thì việc bảo vệ lâu đài này có nhiều thuận lợi.
Dick nhìn thấy một vài chiến binh của đội đồn trú đang chuẩn bị cho việc phòng ngự, cau có bàn bạc với nhau việc liệu họ có giữ được lâu đài hay không. Người vót tên, người mài các thanh gươm đã từ lâu không dùng, vừa làm việc họ vừa ngờ vực lắc đầu. Tất cả đội ngũ của hiệp sĩ Daniel chỉ có mười hai chiến binh sống sót trở về từ bãi chiến trường, họ đã xuyên qua được khu rừng và có mặt tại lâu đài Moat. Nhưng ba người trong số họ bị thương nặng, hai người bị trong trận chiến đấu ở lâu đài của Risingham trong lúc rút lui hỗn loạn, còn một người bị thương trong rừng bởi các tráng sĩ của của John - trả - thù - cho - tất - cả.
Cùng với đội quân đồn trú của Hatch, Deniel và cậu Shelton trẻ tuổi, trong lâu đài hiện tại có hai mươi hai người có khả năng chiến đấu. Hy vọng dần dà còn có thể thêm ai nữa đó. Sự nguy hiểm như vậy là không chỉ ở số quân quá ít.
Quân bảo vệ lâu đài sợ những mũi tên đen "Thế giới đã kịp thay đổi trước khi tai hoạ sập xuống ". - Thời đó người ta hay nói như vậy. Họ hoang mang trứơc các ông bạn láng giềng trong rừng xanh. Dân cư trong vùng này không chỉ căm thù Daniel và các chiến binh của ông ta, những kẻ sử dụng quyền lực được pháp luật bênh che đã đối xử tàn tệ với tất cả. Những mệnh lệnh khắc nghiệt của Daniel và sự thực hiện tàn bạo của bọn dưới quyền, đã đưa tới thực tế là không một chiến binh nào ở đây không từng thực hiện khá nhiều việc cưỡng bức hoặc các hành động xấu xa. Giờ đây, sau trận thất bại nặng nề vừa xảy ra mà nhiều người trong số họ chưa phải tham gia, họ đang trở thành một nhúm nhỏ nằm dưới đáy giếng, bị bao vây trong cái lâu đài thảm hại, bằng vòng vây của đám đông dân chúng đang khao khát trả thù. Tất cả đều đã hiểu cái gì đang chờ đợi họ.
Trong khỏang thời gian từ chiều tối tới đêm có bảy con ngựa hoảng sợ với một kỵ sĩ phi đến cổng lâu dài với tiếng hí rền. Hai con thuộc toán quân của Selden, năm con khác thuộc đoàn của các chiến binh đi theo hiệp sĩ Daniel. Trước lúc trời sáng còn một chiến binh nữa lảo đảo đi tới hào, trên mình mang ba mũi tên. Anh ta hấp hối khi được đỡ vào lâu đài nhưng còn kịp kể rằng, tất cả các bạn đã cùng anh ta trở về đều bị đảng cướp giết hết ở trong rừng.
Ngay đến khuôn mặt rám nắng của Hatch cũng nhợt đi vì lo lắng. Khi Dick kể hết cho ông ta nghe về số phận của Sendel, ông ta ngã lăn ra ghế đá và rên rỉ. Những chiến binh đứng gác trên các bậc thang dãi nắng ở các góc lâu đài liếc nhìn ông ta với vẻ ngạc nhiên và lo lắng, nhưng không ai dám hỏi nguyên nhân ông ta khóc vì chuyện gì.
- Cậu Shelton, cậu có nhớ tớ đã nói gì với cậu không? - Cuối cùng Hatch bảo Dick - Tớ nói rằng tất cả chúng ta sẽ bị giết chết. Selden là một người khá và tôi yêu cậu ấy như em trai mình. Chúng giết cậu ấy là người thứ hai. Nhưng thôi, tất cả chúng ta rồi cũng đi theo cậu ta! Chúng nó viết như thế nào trong cái bài vè đểu cáng ấy về Mũi tên đen nhỉ? "Không bao giờ nó trượt, chẳng tha thằng nào hết" Hình như thế phải không? Thôi được rồi. Appleyard, Selden, Smith, và lão Humphrey đã bị giết chết. Còn trong lâu đài này thì John Carter bất hạnh, cái lão khốn khổ đầy tội lỗi ấy đang nằm và gọi linh mục. Dick lắng tai nghe. Ngang trên đầu cậu có một lỗ cửa con, từ đó vọng ra những tiếng rên rỉ và than khóc của Carter.
- Ông ta nằm ở đây à? - Dick hỏi.
- Ừ, trong căn phòng của ngươi gác cổng thứ hai - Hatch trả lời - Hắn ta đau khổ thể xác và tinh thần đến nỗi bọn mình không thể mang lão đi xa hơn được nữa. Mỗi bước đi hắn lại kêu lên rằng đang hấp hối. Bây giờ, tớ nghĩ rằng hắn đang trăn trở về sự giày vò của linh hồn. Hắn luôn luôn gọi linh mục, mà Olives thì tớ chẳng hiểu sao từ bấy đến giờ vẫn chưa đến chỗ hắn ta. Hắn phải được rửa tội từ lâu rồi cơ. Appleyard và Selden bất hạnh thì chết chẳng kịp rửa tội gì cả.
Dick khe khẽ đi đến chỗ cửa sổ và liếc nhìn vào. Căn phòng thấp lè tè rất tối nhưng cậu cũng nhìn thấy người lính già đang nằm rên rỉ trên chiếc nệm rơm.
- Carter! Chiến hữu khốn khổ ơi - bác cảm thấy người như thế nào - Cậu hỏi.
- Cậu Shelton - người bị thương trả lời bằng một giọng thầm thì lo lắng - vì tất cả các vị Thánh, cậu hãy dẫn linh mục tới đây cho tôi với! Than ôi, cái chết của tôi đến rồi! Tôi rất yếu, vết thương của tôi là vết thương tử vong. Cậu hãy tỏ rõ sự giúp đỡ cuối cùng với tôi đi. Hãy dẫn linh mục lại đây ... các người chẳng còn có thể làm điều gì khác cho tôi nữa đâu. Hãy vì sự cứu rỗi linh hồn tôi mà nhanh lên cậu. Trong lương tâm tôi có một tội ác, nó sẽ giày vò tôi vào hoả ngục.
Lão ta rên rỉ. Dick thấy lão nghiến răng ken két vì đau đớn và sợ hãi. Ngay lúc đó Daniel xuất hiện ở ngoài cửa, tay ông ta cầm một bức thư.
- Các bạn hữu, chúng ta bị đánh bại - ông ta nói - chẳng lẽ tôi lại chối cãi điều ấy sao? Không, chúng ta chẳng phủ nhận làm gì. Nhưng chúng ta đang cố gắng để mau chóng lại ngồi vững vàng trên yên ngựa. Vua già Harry VI đã bị lật đổ, nhưng thôi, chúng ta cứ việc phủi tay chuyện ấy. Giữa những người ủng hộ quận công York ta còn có một người bạn tốt, ông ta là Tể tướng Whensleydale. Ta đã viết cho ông bạn này một bức thư. Ta xin sự bảo trợ của ông ta và hứa hẹn sẽ trả ơn hào phóng cả về quá khứ và tương lai. Không nghi ngờ gì chuyện ông ta sẽ xử sự đầy thiện chí đối với yêu cầu của ta. Yêu cầu mà không có quà tặng thì chỉ như một bài ca không có nốt nhạc dẫn theo. Ta đã hứa hẹn nhiều với ông ta, các bạn ạ, rất nhiều của cải đủ các loại, ta không hà tiện gì trong việc hứa hẹn cả. Bây giờ thì ta còn thiếu cái gì?
- Ta sẽ không đánh lừa các bạn - ông ta tiếp tục chỉ sau nửa giây lấy hơi - Còn thiếu một điều rất quan trọng: chúng ta thiếu một ngừơi đưa tin để mang lá thư này tới nơi. Các khu rừng, như các bạn đã rõ, đầy những bọn muốn tặng điều ác độc cho chúng ta. Mà cần phải gấp lên. Nhưng thiếu sự thận trọng và mưu mẹo thì chả làm nên trò trống gì. Ai trong các bạn có thể đưa được lá thư đến cho Tể tướng Whensleydale và mang thư trả lời về đây cho ta?
Lập tức một chiến binh đứng lên:
- Tôi, nếu ngài cho phép - anh ta nói - Tôi sẵn sàng hy sinh bộ da này.
- Không đâu, Dicky Bower cung thủ ạ, ta không cho phép cậu đâu. Cậu tinh quái nhưng không linh hoạt. Cậu chạy tồi hơn cả bọn.
- Nếu vậy thì cho phép tôi, ngài Daniel - một người khác nói.
- Cũng không phải là cậu! - Nhà hiệp sĩ nói - Cậu chạy nhanh nhưng suy nghĩ thì chậm. Cậu lập tức sẽ húc vào trại của John - trả - thù - cho - tất - cả. Cả hai cậu là người can đảm, tôi cám ơn các bạn nhưng các bạn không thích hợp với công việc này.
Lần này thì chính Hatch đứng lên nhưng ông cũng bị từ chối.
- Cậu cần cho tôi ở đây Bennet ạ. Cậu là cánh tay phải của tôi - Deniel trả lời.
Cuối cùng trong số những người tình nguyện ông ta chọn lấy một người và đưa thư cho anh ta.
- Tất cả bọn ta phụ thuộc vào tính linh hoạt và trí thông minh của cậu - Deniel nói - Hãy mang về cho ta câu trả lời tốt đẹp và sau ba tuần, ta sẽ quét sạch khu rừng của ta cho hết bọn kẻ cướp bị truy nã này. Nhưng cậu hãy nhớ, Throgmorton ạ, công việc không dễ dàng đâu. Cậu hãy ra khỏi lâu đài vào ban đêm và hãy bò như một con cáo nhỏ ấy. Quả thật ta cũng chưa biết cậu sẽ vượt qua khu rừng như thế nào ... Chúng nó đang trấn giữ cả cầu và bến đò.
- Tôi biết bơi - Throgmorton nói, ngài đừng lo, tôi sẽ quay về an toàn.
- Hãy vào nhà ăn đi, anh bạn. Và đầu tiên, cậu hãy bơi trong rượu vang đi cái đã - Deniel nói với anh ta rồi ông ta quay ra, đi tới kho cỏ khô.
- Ngài Daniel có cái lưỡi thông minh - Hatch nói với Dick - Người khác ở cương vị ông ta đã nói dối nhưng ông ta thì luôn luôn nói sự thật cho các chiến binh. Đấy, ông ta nói, chúng ta đang bị đe doạ như thế nào, khó khăn gì đang đứng trước chúng ta và lại còn đùa cợt về chuyện đó. Thề có thánh Barbara, ông ta sinh ra để làm người chỉ huy! Ông ta biết cách động viên với từng người một. Cậu xem bọn họ bắt tay vào việc như thế nào.
Lời khen ngợi Daniel làm Dick nhớ tới một chuyện.
- Bennet - cậu nói - cha tôi đã chết như thế nào nhỉ?
- Cậu đừng hỏi tớ về chuyện ấy. Tớ không biết gì về cái chết của cha cậu mà cũng không muốn dông dài vô ích. Cậu Dick ạ. Một con người cần phải nói điều hắn ta làm, chứ không nên nói những chuyện nghe thấy từ người khác. Cậu hãy hỏi ngài Olives hoặc nếu cậu muốn thì hỏi Carter chứ đừng hỏi tớ.
Hatch đi kiểm tra các trạm gác, để Dick đứng lại với những suy nghĩ mông lung.
"Tại sao ông ta không nói gì cho mình biết? - Cậu nghĩ - Tại sao ông ta lại gọi ra Carter? Carter ... rõ ràng Carter đã tham dự vào việc giết hại cha mình ".
Dick đi vào lâu đài, đi ngang qua cái hành lang rải đá phiến có vòm mái thấp, rồi lọt vào căn phòng có người bị thương đang nằm rên rỉ. Carter tỉnh ra, lão ta nhìn lên Dick như chờ đợi.
- Cậu có dẫn linh mục tới không? - Hắn thốt lên.
- Chưa đâu. Tôi muốn nói với lão vài câu trước đã. Lão hãy trả lời câu hỏi của tôi: Harry Shelton, cha tôi, đã chết như thế nào?
- Tôi không biết - Lão già trả lời bướng bỉnh.
- Không, lão biết - Dick phản đối - và lão không đánh lừa ta được đâu.
- Tôi nói với cậu là tôi không biết - Carter lặp lại.
- Được rồi, nếu thế thì lão sẽ chết không được rửa tội. Ta sẽ đạt điều ta muốn biết, ta là người không chịu thua ai đâu. Linh mục sẽ không tới chỗ ngươi. Ăn năn rửa tội có ích lợi gì khi mà ngươi không muốn cứu vãn lại tội ác ngươi đã phạm? Rửa tội mà không ăn năn hối lỗi thì chẳng có ích lợi gì.
- Lời nói của cậu sao mà nông nổi vậy, cậu Dick - Carter nói thản nhiên - Đe doạ một cách ngốc nghếch người đang hấp hối, cái đó làm ô danh cậu. Cậu xử sự thật là tồi tệ, mà cậu chẳng đạt được cái gì cả. Cậu không muốn gọi linh mục thì thôi, tôi cũng chẳng cần. Linh hồn tôi sẽ sa xuống địa ngục, nhưng dù sao thì cậu cũng chả biết được gì đâu! Lời cuối cùng của tôi đấy.
Nói xong lão ta quay mặt vào tường. Thật sự mà nói, Dick cảm thấy hành động của mình thiếu suy nghĩ và cậu bỗng xấu hổ vì sự hăm doạ của mình. Nhưng dẫu sao cũng quyết định cố gắng lần cuối.
- Carter! Hãy hiểu đúng cho tôi. Tôi biết bác thực hiện ý nguyện của kẻ khác, người đầy tớ cần phải vâng lời ông chủ của mình. Tôi không buộc tội gì bác cả. Nhưng từ các nguồn tin khác tôi nghe nói rằng tôi - một người còn trẻ dại và chưa hiểu biết gì, đang đè nặng trên vai một món nợ lớn lao, đó là việc phải trả thù cho cha đẻ của mình. Tôi xin lỗi, bác Carter đáng quý ạ, bác hãy quên những lời dọa dẫm và hãy thuận lòng cùng với sự ăn năn chân thật, giúp đỡ cho tôi với.
Người bị tử thương im lặng. Dù Dick cố gắng đến đâu cậu cũng không moi được một lời.
- Thôi được - cuối cùng Dick nói - tôi sẽ dẫn linh mục tới cho bác, mặc dù bác có lỗi trứơc tôi và trước cha tôi, tôi cũng không muốn mắc lỗi với một ai, đặc biệt là trước một người đang hấp hối.
Người lính già nghe cậu nói, chăm chú và bất động, thậm chí hắn ta cũng không rên rỉ nữa. Trong khi bước ra Dick cũng cảm thấy tôn trọng sự cứng cỏi khắc nghiệt của hắn.
Cậu nghĩ "Sự cứng cỏi mà không có lí trí thì có ý nghĩa gì? Nếu như bàn tay hắn trong sạch thì hắn chẳng cần im lặng làm gì; cái im lặng của hắn đã làm lộ bí mật hơn mọi lời nói. Tất cả các chứng cớ đã hội tụ. Ngài Daniel, hoặc là chính tay, hoặc với sự giúp đỡ của người khác đã giết chết cha ta "
Dick dừng lại trong hành lang đá với trái tim trĩu nặng. Chẳng lẽ trong giờ phút này, khi mà vận rủi đang đến với Daniel, khi mà cả " Mũi Tên Đen" lẫn bè đảng chiến thắng của phe York đang săn đuổi vây hãm ông ta thì Dick cũng tiến đến sự chống đối ông ta, chống đối ngừơi giáo dục và bảo vệ mình? Sự thực sao mà tàn nhẫn!
"Cầu Chúa cho ông ta vô tội" Dick nghĩ ngợi.
Hành lang vang lên tiếng chân của ai đó rồi Olives dần dần đi tới chỗ cậu.
- Ngài đang rất cần thíêt cho một con người - Dick nói với ông ta.
- Mình vừa định đi đến chỗ anh ta đây, cậu Richard quý mến ạ! - Vị linh mục trả lời - con chiên Carter bất hạnh của Chúa, bây giờ thì chẳng còn thuốc men gì giúp đỡ được nữa rồi.
- Linh hồn của người ấy bị giày vò mãnh liệt hơn là thân thể - Dick nhấn mạnh.
- Cậu nhìn thấy ông ta à? - Olives hỏi và rùng mình.
- Tôi vừa ở chỗ người ấy ra.
- Ông ta nói gì? - Linh mục hỏi với sự tò mò thèm khát.
- Ông ấy chỉ gọi ngài một cách thảm thương, ngài Olives ạ. Ngài nên đi nhanh vì người ta đang bị giày vò ghê gớm.
- Tôi sẽ đi thẳng đến chỗ anh ta. Tất cả chúng ta đều tội lỗi và tất cả chúng ta đều đang hấp hối, cậu Richard ạ.
- Vâng, thưa cha, thật là tốt nếu như chúng ta trước cái chết không có gì phải ăn năn hối lỗi - Dick trả lời.
Vị linh mục cụp mắt xuống, thì thầm lời cầu nguyện và vội vàng đi tiếp.
" Ông ta cũng có lỗi - Dick nghĩ - Ông ta, người giáo huấn cho mình mọi điều tốt lành! Mình sống trong một thế giới kinh khủng làm sao. Tất cả những ngươi nuôi nấng và giáo dục mình lớn khôn đều có lỗi trong cái chết của cha mình. Sự trả thù khắc nghiệt! Than ôi, số phận ta sao mà bất hạnh. Ta cần phải trả thù tất cả những người bạn tốt nhất của mình "!
Trong suy nghĩ này Dick lại chợt nhớ Matcham, cậu mỉm cười khi nhớ tới thằng bạn lạ lùng. Matcham đâu nhỉ? Từ lúc hai người cùng vào lâu đài, cậu ta biến đâu mất. Dick rất muốn trò chuyện huyên thuyên với cậu ta lúc này.
Sau cuộc lễ thánh mà Olives đã kịp tổ chức lúc mười một giờ, mọi người đều gặp gỡ nhau trong phòng ăn trưa. Gian phòng này dài và thấp, sàn nhà đã kịp rải lớp sậy còn xanh, tường treo các bức thảm có hình vẽ các con thú hoang và bày chó săn đuổi. Khắp nơi là những cây giáo, cung tên và khiên mộc. Ngọn lửa bập bùng trong bếp lò to tướng, dọc theo tường là những ghế dài phủ thảm và dãy bàn đá bày sẵn bữa trưa ngon lành. Cả Daniel lẫn vợ ông ta đều không thấy có mặt trong bữa cơm, ngay cả Olives cũng vắng mặt.
Không nghe thấy một lời nào nói về Matcham cả.
Dick bắt đầu lo lắng. Cậu nhớ lại những lời tiên đoán ảm đạm của bạn mình. Quả thật không biết liệu có tai hoạ gì xảy ra với cậu ta trong lâu đài này không?
Sau bữa ăn trưa, Dick gặp bà Goody, vợ của Bennet Hatch, bà ta đang vội vã đến gặp công nương Brackley, vợ Deniel.
- Goody! Tiểu công tử Matcham ở đâu nhỉ. Tôi thấy bác dẫn cậu ấy đi, khi chúng tôi cùng vào lâu đài.
Bà vợ Hatch cười to:
- Ôi! Tiểu công tử Dick, sao mắt cậu tinh thế? - Bà ta lại cười.
- Nhưng cậu ta ở đâu chứ? - Dick gặng hỏi.
- Cậu không bao giờ thấy tiểu công tử ấy nữa đâu - Goody Hatch trả lời - Không bao giờ! Mà cậu đừng hy vọng nữa!
- Tôi muốn biết cậu ta ở đâu và tôi sẽ tìm được! Cậu ta tới đây không phải là do ý nguyện. Tôi là người bảo vệ cậu ta và tôi sẽ bắt mọi người phải đối xử thân thiện với cậu ấy! Quanh đây sao mà quá nhiều bí mật! Tôi chán đến cổ tất cả những bí mật ấy rồi ...
Dick chưa kịp nói hết thì có bàn tay của ai to nặng đặt lên vai cậu. Đó là tay của Bennet Hatch đã bất ngờ đi đến sau lưng cậu. Bằng ngón tay to khoẻ ông ta ra hiệu cho bà vợ đi nơi khác.
- Bạn Dick - ông ta nói khi chỉ còn lại hai ngươi. Cái đầu của bạn hình như không được nghiêm chỉnh lắm. Nếu như bạn không để cho sự vật yên tĩnh thì tốt hơn bạn hãy ra ngoài biển cả, mà đừng ở trong lâu đài Moat này. Bạn đã hỏi tôi, bạn đã bám chằng lấy Carter, bạn đã làm hoảng sợ vị thầy tu hài hước của chúng ta bằng những câu ám chỉ. Bạn hành động như một thằng ngu. Nếu ngài Daniel gọi tới thì mong bạn hãy khôn ngoan tốt lành mà trình diện trước ông ta với một bộ mặt dịu dàng. Ông ta sẽ đưa cho bạn những câu hỏi nghiêm khắc, đến nơi đến chốn. Mong bạn hãy trả lời và suy nghĩ từng câu một trước khi ngoáy cái lưỡi của mình.
- Hatch ạ, tôi cảm thấy ở đây đang bốc lên mùi xấu xa - Dick nói.
- Nếu bạn không trở nên thông minh hơn, thì bạn sẽ chẳng mấy chốc ngửi thấy mùi máu đấy - Bennet trả lời - Tôi cảnh cáo cho bạn biết. Kia, người ta đang đi tìm bạn.
Ngay lúc đó có người gọi Dick đến chỗ Daniel.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện