[Dịch] Ma Thần Thiên Quân - Sưu tầm
Chương 27 : Ta không thích sát khí
.
Bên trong tiểu lâu.
“Vũ Thiên...”. Ba vị thiếu nữ lập tức ghi lại cái tên này, thiếu niên kia đẹp đến yêu dị ah, không thể không nhớ.
“Ha ha, Vũ Thiên tiểu huynh đệ có thể hay không qua cùng chúng ta ngồi một bàn ah, dù sao ngồi một mình cũng không bằng nhiều người ah”. Vạn Vân Hào lại cười nói.
“Há! Ta đang đợi người, qua đó không tiện ah! Thành ý này ta nhận, dùng trà thay rượu ah”. Vũ Thiên Quân cười nói sau đó rót một chén trà nâng lên uống cạn rồi mỉm cười quay đi.
“Tiểu tử! Mời ngươi qua là để mắt ngươi, không muốn qua cũng phải qua”. Cái kia Quân huynh hừ lạnh nói, hắn chỉ là kiếm cớ sỉ nhục Vũ Thiên Quân mà thôi.
“Hắn đã không muốn thì thôi đi, cần gì làm khó hắn”. Tiểu Vân thiếu nữ tức giận nói, đến đây nàng còn không hiểu ba tên thiếu nữ nói chuyện làm cho Vũ Thiên Quân bị liên lụy nàng cũng quá ngu ngốc rồi.
“Hừ! Ta thấy cũng nên mời hắn qua đây”. Còn một vị nãy giờ chưa nói chuyện thiếu niên cũng nói.
“Ha ha, Tân huynh cũng là đồng ý với ta ah”. Thấy cái kia Tân huynh đồng ý với mình Quân huynh cười nói.
“Quân Vô Nguyên! Ngươi đừng có quá đáng!”. Tiểu Vân tức giận nói.
“Ta khi nào quá đáng? Chỉ là mời vị kia Vũ Thiên tiểu huynh đệ qua đây nói chuyện mà thôi”. Quân Vô Nguyên cười nhạt nói.
“Hừ! Để hắn đi”. Tiểu Vân lại nói.
“Tiểu Vân! Chúng ta chỉ mời hắn qua nói chuyện mà thôi, cũng đâu có làm gì ah”. Tân huynh kia lại lên tiếng.
“Nhưng...”. Tiểu Vân muốn nói lại thôi, tuy đều là tứ đại thế gia nhưng Tân, Vạn, Quân, Ngọc vẫn là lấy Tân gia làm đầu, ở đây chính là lấy Tân Thần làm chủ ah.
“Thật xin lỗi! Ta thật là đang đợi người! Qua đó lát nữa người đến e là không tiện!”. Lúc này Vũ Thiên Quân giọng nói vang lên, hắn thật hối hận vì đến đây ah, mấy cái muỗi vo ve không ngừng. Còn lại mấy nhóm người đang ăn kia thì là ngồi xem náo nhiệt ah.
“Ha ha, ở Quan Tinh thành không có người mà Tân Thần ta mời không được, ngươi vẫn là qua đây cho thỏa đáng ah”. Nói xong hắn hơi liếc mắt vị kia Tình Tình cô nương, cô gái này gia thế có chút bí mật thế nhưng cho dù là cha hắn cũng không muốn đắc tội nàng ah.
“Há, hóa ra là ngươi cũng biết chỉ có ở Quan Tinh thành ngươi mới có chút mặt mũi này ah! Bên ngoài ngươi đã đi sao? Cái này Lục ma tinh cũng không lớn ngươi đi được bao xa ah?”. Vũ Thiên Quân nhìn Tần Thần như bị đánh bại chán nản nói, mấy tên hoàn khố này suốt ngày một dạng ta là đê nhất không mệt ah.
“Hừ! Ngươi muốn chết!”. Tân Thần thẹn quá hóa giận nói thế nhưng vẫn không xuất thủ vì nghe cha hắn nói Tụ Phúc lâu hậu trường không đơn giản, ở cả Lục ma tinh này cũng chỉ là một cái phân bộ mà thôi.
“Ha ha, tiểu tử ngông cuồng, Lục ma tinh có bao lớn ngươi biết? Dám nói nó bao lớn? Nói khoác không biết ngượng”. Quân Vô Nguyên cười lớn.
“Há! Ngươi gọi Quân Vô Nguyên đi? Huh! Nể tình ngươi cùng tên với đại ca ta, tha cho ngươi một mạng!”. Vũ Thiên Quân nhàn nhạt nhìn Quân Vô Nguyên, lúc này hắn không muốn lộ diện cũng không phải là mấy cái tiểu yêu có thể không kiêng kị gì hắn mà nói.
“Chuyện cười! Ở Quan tinh thành lại dám nói giết ta? Ngươi có khả năng ah?”. Quân Vô Nguyên nhìn Vũ Thiên Quân như một cái người chết nói. Bọn hắn không dám ở Tụ Phúc lâu động thủ nhưng không có nghĩa là ở bên ngoài sẽ không động thủ ah.
“Há! Vậy mà có sát khí! Hắc hắc! Ta người này ghét nhất loại này khí tức!”. Vũ Thiên Quân nhìn Quân Vô Nguyên cười vô hại nói. “Ngươi thấy ta nên giết hắn ở đây hay là ngươi giúp ta giết hắn?”. Vũ Thiên Quân bất ngờ nhìn lên phía trên Tụ Phúc lâu nói, bên trên có một cái Thần cảnh nhất trọng đại năng tọa trấn, tùy thời xuất thủ nếu có xung đột xảy ra trong phạm vi Tụ Phúc lâu.
“Vị này tiểu ca! Tụ Phúc lâu ta làm ăn sinh ý trước nay dĩ hòa vi quý, không cần động sát niệm ah!”. Một giọng nói già nua vang lên sau đó một lão giả đột nhiên xuất hiện như hăn vốn đã ở đó. Hắn hiện thân là để cản vị này thiếu niên giết Quân Vô Nguyên, đơn giản là vì hắn nhìn không thấu vị này thiếu niên tu vi, nhìn như Khai mạch cảnh mà thôi, thế nhưng người này cho hắn cảm giác nguy hiểm! Một tên mười hai, mười ba tuổi thiếu niên làm hắn thấy nguy hiểm, đó là có bao nhiêu đáng sợ?
“Trần lão...”. Thấy lão giả xuất hiện, tất cả khách nhân đều đứng lên cung kính chào hắn, bao gồm cả bảy tên nam nữ kia, bọn hắn không hiểu vì sao chỉ một câu nói của vị kia Vũ Thiên thiếu niên mà vị này xuất hiện, nên biết hắn chính là Thần cảnh nhất trọng siêu cấp đại năng ah.
“Há! Vậy là ngươi không những không giúp ta giết hắn àm còn muốn cản ta?”. Vũ Thiên Quân không có chút nào áp lực rót một chén trà nói.
“Làm càn! Thấy Trần lão còn không vấn an...”. Có một vị khách nhân tức giận nói, có khi còn nhận được vị này Thần cảnh đại năng hảo cảm ah.
“Ha ha, trước mặt Trần lão còn dám nói ra chém giết ở Tụ Phúc lâu, hơn năm năm trước cái kia Thông thần đỉnh phong chính là bị Trần lão một tát chụp chết ah”. Quân Vô Nguyên cười lớn nói, Trần lão ra tay giết tên kia chuyện này cũng không liên quan đến hắn ah.
“Ah.. Ngươi mau rời đi ah, Tụ Phúc lâu quy tắc...”. Vị kia Tình Tình lo lắng nói. Cha nàng nói Tụ Phúc lâu hậu trường chính là một trong mấy vị kia ah, năng lượng vô cùng lớn.
“Câm miệng!”. Trần lão như lâm đại địch quát lên. “Tụ Phúc lâu ta làm ăn nguyên tắc không thể phá, mong lượng giải!”. Trần lão lúc này cắn răng nói.
“Cái này Tụ Phúc lâu xem ra hậu trường không yếu ah!”. Vũ Thiên Quân nhìn ra chút môn đạo chợt lại nhìn lên phía trên Tụ Phúc lâu. “Ngươi nói xem cái này Tụ Phúc lâu có gì đáng sợ sao?”.
Mọi người khách nhân cũng như Trần lão không hiểu tên này lại có cái gì trò chơi, thế nhưng rất nhanh Trần lão mặt đầy ngưng trọng.
“Không biết vị nào đạo hữu có thể hay không hiện thân tương kiến?”. Trần lão nhìn hư không nói.
“Chủ nhân! Cái này Tụ Phúc lâu hậu trường cũng rất mạnh, nếu không nhất thiết không cần chạm ah”. Một giọng nói cứng cáp vang lên. Sau đó đổi giọng nói. “Hừ! Ngươi còn chưa xứng!”. Phía sau Vũ Thiên Quân hư không thêm ra một cái trung niên. Là Võ Tử Hiên.
“Khục!”. Trần lão cũng như tất cả khách nhân như gặp trọng kích mặt đều tái nhợt thế nhưng thần kỳ là không có ai thổ huyết ah.
“Há! Vậy thôi, ra bên ngoài lại chém hắn!”. Vũ Thiên Quân nhàn nhạt nhìn Quân Vô Nguyên nói.
“Đa tạ lượng giải!”. Trần lão có chút run giọng nói, đây là cái gì cấp cường giả ah, e rằng Thần tôn còn chưa đến mức này, người đến ít nhất là Thánh thần đại năng, chủ nhân của hắn? Thiếu niên này là cái nào đại năng hậu nhân ah, e rằng không kém vị kia bí ẩn chủ nhân của Tụ Phúc lâu. Sau đó hắn quay lại nói với mấy cái khách nhân. “Đi thôi! Từ sau Tân gia cùng Quân gia người không cho phép bước vào Tụ Phúc lâu!”. Trần lão lạnh lùng nói, lấy vị kia vừa xuất hiện đại nawngm e rằng sau khi rời khỏi đây sẽ lập túc một kích lôi đình diệt đi Quân gia, Tân gia vị này thiếu chủ cũng đắc tội vị kia thiếu niên, e rằng cũng sẽ khoogn khá giả.
“Đây...”. Mọi người run sợ. Rút cục là vì cái gì ah, Tụ Phúc lâu quy tắc bị phá, Trần lão bị thương cũng không dám lên tiếng báo thù, ngược lại còn cự tuyệt sinh ý làm ăn với Tân gia cùng Quân gia, cái kia thiếu niên có năng lượng lớn như vậy? Đến đây mọi người ánh mắt thương hại nhìn Quân Vô Nguyên, đang yên đang lành ngươi đi chọc hắn, không những mất mạng, gia tộc còn có hể bị kéo theo ah.
Quân Vô Nguyên cũng được xem như tiểu thiên tài, ngay lập tức nhìn ra vấn đề, sau đó hắn run run nhìn sang Vũ Thiên Quân.
“Vũ Thiên thiếu gia, van cầu ngài tha cho ta một mạng ah, ta...ta cả đời này tuyệt không dám vi phạm một lần nào nữa...”. Quân Vô Nguyên như chó nhà có tang quỳ xuống cầu xin Vũ Thiên Quân.
“Há, ngươi một câu xin lỗi là xong sao? Đi ra Tụ Phúc lâu là ngươi tử kỳ, tốt nhất ngươi nên cả đời ở trong Tụ Phúc lâu đi. Ah! Ngươi không được phép vào Tụ Phuc lâu ah!”. Vũ Thiên Quân nhàn nhạt nhấm ngụm trà nói.
“Ta...”. Quân Vô Nguyên hoảng sợ không biết nói gì.
“Ngươi...Ngươi tha cho hắn ah”. Cái kia Tình Tình lúc này run run nói ra. Nàng xem ra là một cái lương thiện người ah
“Há! Ta với ngươi rất quen sao?”. Vũ Thiên Quân mở mắt ra nhìn nàng có chút đánh giá. Cũng đẹp nha!
“Ồ...”. Võ Tử Hiên có chút đánh giá rồi ngạc nhiên
“Có gì sao?”. Vũ Thiên Quân nghe ra hỏi.
“Có lẽ là một cái lão hữu hậu nhân..”. Võ Tử Hiên suy nghĩ chút nói.
“Vậy sao? Không quen! Các ngươi đi đi, ta còn phải dùng cơm! Uy uy, tiểu nhị kia đâu, ta đợi sốt ruột ah!” Vũ Thiên Quân ngáp ngáp nói.
“Ngươi...”. Tình Tình tức giận bỏ đi, nàng chỉ thuận tiện cầu chút thôi, bản thân cũng không thích tên kia Quân Vô Nguyên tính cách ah.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện