[Dịch] Ma Thần Pháp sư (quyển 1, chương 16)

Chương 3 :  Sơ Ngộ Lão Đầu

Người đăng: gianghoaingoc

đệ nhất quyển đệ tứ chương Sơ Ngộ Lão Đầu Tác giả : Tử Dạ Khô Đăng Dịch giả : Giang Hoài Ngọc - Ma pháp sư đại nhân, lần này có thể thỉnh được Ngài đến , chúng ta thật sự vinh hạnh vô cùng a. Đây, ta kính Ngài một chung. Nhìn qua song cửa, Giác Phi nhìn thấy một đám quân quan cấp biệt không thấp, trong đó có một kẻ say sưa đang kính tửu. Là dạng người nào mà có thể khiến đám quân quan ngày thường không xem ai vào đâu phải cúi đầu ? Giác Phi càng thêm hiếu kỳ. - Nói hay lắm, có ta ở đây ai dám động đến các ngươi phân hào a ? Đến đây, uống ! Giác Phi có chút cảm giác, cảm giác lão đầu này mười phần là kẻ lừa gạt, còn là loại đặc cấp ! Một kẻ có thực lực làm sao lại nói cái giọng đó ? Giống như du ngâm thi nhân miệng nói tuyệt thế anh hùng cứu vãn cả Thần Ma đại lục, khiến cho ngàn vạn thiếu nữ sáng nhớ chiều thương, ngàn vạn anh hùng hảo hán ngưỡng vọng - Tử Dạ Khô Đăng người ta còn chưa như thế (hỗn đản, đó gọi là ẩn thế ! - lời Tử Dạ Khô Đăng), tử lão đầu này quá khoa trương a ? - Là giả … Giác Phi thầm nói. - Ai ? Kẻ nào có mắt không tròng dám phá nhã hứng của ma pháp sư đại nhân. Gã quân quan vừa rồi mới vỗ mông ngựa đã phát hiện động tĩnh, giáo huấn người khác còn không quên lão bản. Người ta có phải chuyên nuôi ngựa a ? Phát hiện không hay, Giác Phi cấp tốc đào tẩu. - Lão bản, các ngươi làm ăn vậy sao ? Chỗ bao rồi mà còn có người chạy loạn vào a ? Tần lão bản ở dưới lầu điên cuồng chạy lên, nhìn thấy Giác Phi trên cầu thang, không quên trừng mắt nhìn hắn. - Quân gia, tiểu hài tử không hiểu chuyện, Ngài đại nhân đại lượng, xin bỏ qua cho. Lão đầu kia lại xen vào : - Tính làm sao đây ? Quân nhân … quân nhân trọng yếu nhất là gì ngươi có biết không ? Là tôn nghiêm ! Để một gã tiểu mao hài tùy tiện chạy loạn, tôn nghiêm của người ta làm sao đây ? Bao nhiêu tiền ngươi có biết không ? Trên thế giới quý nhất là gì ? Tôn nghiêm ! - Gia, bữa ăn này tiểu nhân mời được không ? Tặng cho Ngài thêm hai bình hồng bồ đào tửu ? Tần lão bản kinh khủng giọng nói càng lúc càng nhỏ. - Hai bình ? Tôn nghiêm của quân nhân chúng ta chỉ đáng giá hai bình tửu ? Chí thiểu phải ba bình ! Xem ra lão đầu đã có điểm say sưa. - Đúng, ba bình ! Một đám người không quản tôn nghiêm của mình chỉ đáng giá ba bình tửu, rống lên. - Hảo hảo, tiểu nhân lập tức gọi người đưa lên cho các vị. Các vị từ từ uống. Tần lão bản cố nhịn cười, chuyển thân đi xuống lầu. - Nào, ma pháp sư đại nhân, chúng ta tiếp tục uống ! … - Nguy hiểm, thiếu chút nữa bị người xé xác rồi. Về trường thôi, lát nữa thế nào Tần lão bản cũng ghé nhà cáo trạng, để phụ thân, mẫu thân biết ta không lên lớp, cái này … Giác Phi có trách nhiệm cáo tố bản thân, như quả ba ba hắn nổi giận, kết quả sẽ rất nghiêm trọng. Ai bảo một tháng tập chạy là vô dụng ? Giác Phi Dạ lúc này chạy rất nhanh, chốc lát đã đến học hiệu. Tại Á Lạp thực hành nghĩa vụ giáo dục 6 năm, tiểu học 3 năm, trung học 3 năm. Ở trường chủ yếu học tập tri thức và vũ kỹ, ban đầu khi thiết lập, quốc gia đặt tri thức làm trọng điểm, đã từng nói “Tri thức chính là lực lượng”. Chỉ là đi theo sự phát triển của xã hội, ngày lại ngày qua, loại lực lượng lâu dài đó tự hồ nhìn không thấu, các học hiệu đều đem vũ kỹ đưa lên hàng đầu – ở thế không đưa lên hàng đầu không được. Vì thế Giác Phi thông minh của chúng ta, văn hóa chiếm 40% lần nào cũng lấy trọn, nhưng 20% còn lại, mỗi lần đều phải cố gắng lắm mới lấy đủ. Giác Phi Dạ vừa đến cửa trường học, chưa kịp đi đến phòng học đã bị các bạn đồng học đang diễn luyện trên thao trường nhìn thấy, đặc biệt là vị “anh vũ” đại ca. - Báo cáo lão sư, ta nhìn thấy Giác Phi Dạ. “Anh Vũ” giành nói trước. Giác Phi thầm kêu một tiếng không may : - Báo cáo lão sư, hôm nay ta không được khỏe. - Úc ? Không khỏe sao lại đến trường ? Lão sư rõ ràng không tin quỷ thoại của Giác Phi. - Đúng thế, lão sư đừng bị hắn lừa gạt, lần trước hắn nói gia gia hắn bệnh hắn phải chiếu cố, nhưng chúng ta căn bản chưa từng biết hắn có gia gia ! Ký ức lực của “anh vũ” cũng không tệ. Đối với chuyện lần trước, Giác Phi đã giải thích như sau - mặc dù gia gia ta không ở bên cạnh ta, nhưng ta vẫn có gia gia đúng hay không ? Gia gia niên kỷ lớn rất dễ sinh bệnh đúng hay không ? Gia gia rất dễ sinh bệnh cần có con cháu chiếu cố đúng hay không ? - Lão sư a, hôm nay ta thật sự không khỏe, mẫu thân ta bảo ta không nên đến trường, nhưng ta cứ nghĩ đến hôm nay lão sư có buổi dạy chúng ta, ta liền cố gắng đến đây, không phải vì chuyện gì khác, chỉ nhân vì buổi dạy của lão sư a ! Mặc dù đến hơi trễ, nhưng đối với một người bệnh như thế đã rất không dễ dàng a ? Nói thêm nữa, nếu ta thật sự muốn trốn học làm sao lúc này lại đến đây ? Không phải là cáo tố người khác ta trốn học à … Đối với vị lão sư tứ chi phát triển này, Giác Phi tự tin có thể qua ải được. Quả nhiên … - Học sinh Giác Phi Dạ nói không sai, mọi người nên học tập theo tinh thần ham học này, hy vọng mọi người sau này đều không trốn học, đương nhiên, tối trọng yếu là không trốn học buổi dạy của ta. Ta là vũ kỹ cao cấp giáo sư của tiểu đảo a, không nghe giảng là rất đáng tiếc đó. Quên cáo tố độc giả, tại tiểu đảo này tổng cộng có 11 vị vũ kỹ giáo sư, trong đó có 5 vị là đặc cấp giáo sư, còn lại 6 vị, trừ một vị ham đánh bạc thành tính bị thủ tiêu tư cách giáo sư, đều là cao cấp giáo sư. - Nhưng mà lão sư, hắn … “Anh vũ” không cam tâm để Giác Phi thoát nạn lần này. - Học sinh Đông Nam, ta biết ngươi muốn học tập theo tinh thần ham học của học sinh Giác Phi là rất đáng khen, nhưng hiện tại đang là giờ học, có gì muốn nói chờ sau khi học xong hãy nói. Hảo, chúng ta tiếp tục học. Lão sư tứ chi phát triển nói. “Anh vũ” tức đến trợn trừng mắt, nhân vì hắn nhìn thấy Phỉ Phỉ ánh mắt nhu hòa đang nhìn Giác Phi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang