[Dịch] Lưỡng Quảng Hào Kiệt [Thần Châu Kỳ Hiệp]
Chương 6 : Trận đánh cầu Vạn Lý (phần 1)
Người đăng: 有希長門
.
Lúc này, trong miệng hố bên trong đình Nhất Công bỗng vang lên tiếng gõ mạnh.
... Đám người Khuất Hàn Sơn muốn xông ra ngoài nhưng miệng hố đã bị chặn.
...Cơ quan khống chế miệng hố này vốn ở bên ngoài chứ không phải bên trong.
... Khi Dư Khốc Dư xông ra đánh ngã Hoàng Viễn Dung cũng là Khuất Hàn Sơn khống chế cơ quan.
... Bây giờ đám người Khuất Hàn Sơn đang ở bên trong tự nhiên là cũng không mở được miệng hố.
... Bọn chúng có thể ra ngoài từ lối vào trong địa đạo, chỗ đó là phòng ngủ của Khuất Hàn Sơn, còn có Dư Khốc Dư và Giang Dịch Hải.
... Bọn chúng phải đi, phải đi mau!
Tám người tự nhiên là cũng nghĩ tới chuyện này, Mã Cảnh Chung hô lên:
- Đi!
Tả Khâu Siêu Nhiên hỏi:
- Giờ đi đâu?
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Tìm Mạnh sư thúc!
Mạnh sư thúc chính là “Hận bất tương phùng, biệt ly lương kiếm” Mạnh Tương Phùng, ông là sư đệ Tiêu Tây Lâu, cũng là một trong bảy đại danh kiếm võ lâm.
Mạnh Tương Phùng và “Thiên nhai phân thủ, tương kiến bảo đao” Khổng Biệt Ly được xưng thành “Đông đao Tây kiếm”, Mạnh Tương Phùng hùng cứ Quảng Tây, Khổng Biệt Ly như hổ nằm Quảng Đông, là một võ lâm Ngũ đại đao khách.
Mạnh Tương Phùng là người chủ trì của phân cục Hoán Hoa Quế Lâm, cũng là đầu não của ngoại Hoán Hoa kiếm phái.
Trợ trận cho ông ta còn có Tiêu Dịch Nhân, Tiêu Khai Nhạn, nghe nói chưởng môn trẻ nhất từ trước tới nay của Hải Nam kiếm phái Đặng Ngọc Bình cũng đang ở đó, còn cả Đường Bằng, Đường Cương và Đường Mãnh.
Muốn cứu nhà họ Tiêu Hoán Hoa, tất phải điều động hảo thủ của ngoại Hoán Hoa kiếm phái.
Họ thoát ra khỏi Tứ Xuyên, qua Quý Châu, vốn có sáu người chỉ còn lại năm, nhưng đi tới Quảng Tây lại có thêm ba vị cao thủ:
Văn Tấn Sương, Mã Cảnh Chung, Âu Dương San Nhi.
Khâu Nam Cố được sắp xếp chiếu cố cho Âu Dương San Nhi, cũng làm người tiếp ứng. Trước khi mấy người Tiêu Thu Thủy tiến vào đình Nhất Công đã dặn đi dặn lại, không đến thời điểm quyết định, Khâu Nam Cố không được ra tay.
Vì thế đến lúc quan trọng nhất, Khâu Nam Cố đã phát huy tác dụng lớn nhất.
Âu Dương San Nhi ở bên ngoài tìm đúng cơ quan mở rào sắt, Khâu Nam Cố thì phát động công kích, chẳng những thả được sáu người Tiêu Thu Thủy mà còn đánh đuổi Đồ Cổn và Bành Cửu.
Bây giờ họ muốn từ Lâm Quế thuận dòng Ly Giang tới Cổ Chi Lương Phong, rồi chuyển hướng đến Quế Lâm.
Sông núi Quế Lâm nổi tiếng khắp thiên hạ nhưng nơi đây không chỉ được biết đến với non sông mà còn là một danh thành quan hệ tới cả một giai đoạn hưng suy trong lịch sử.
Trong tấu chương thời hoàng đế Vĩnh Lịch có hai câu danh ngôn viết vể Quảng Tây: “Thời toàn thịnh nhìn lại Quảng Tây, thấy chốn ấy thật nhỏ, lấy Quảng Tây để khôi phục Trung Nguyên, lại thấy chốn ấy thật lớn!”(*) Thiệu Khang nhất Lữ, tam hộ vong Tần,(**) các đời danh tướng, nghệ nhân, chí sĩ, cũng có không ít người xuất thân từ chốn sống núi danh địa này.
Sông Tương Giang xuất phát từ núi Hải Dương, sông Ly Giang bắt nguồn từ núi Miêu Thố. “Tương Ly đồng nguyên” vốn chỉ là lời đồn không căn cứ, nhưng hơn hai ngàn một trăm năm trước, Tần Thủy Hoàng đã phái Ngự sử mộ phu khiển lính, đào kênh Linh Cừ thông cho tàu thuyền di chuyển, Tương Giang theo Linh Cừ chảy vào Ly Giang, sau hơn mười dặm mới nhập lại vào dòng Tương Giang cũ. Sở dĩ như vậy là vì địa thế Linh Cừ ở trên cao, dòng chảy Tương Giang lại yếu, không làm vậy thì không thể lưu thông được. Đường chia nước cao hơn trăm trượng, rộng ba bốn mươi trượng, là mấu chốt của kênh đào. Dòng Tương Giang rộng hơn kênh đào đến hai, ba lần, vậy mà nước sông vẫn ra vào được kênh đào một cách dễ dàng, có thể thấy thiết kế của cổ nhân tài giỏi đến mức nào!
Linh Cừ là một trong những kênh đào cổ xưa nhất trong lịch sử thế giới, cũng là một kỳ tích trong lịch sử, những di tích nổi tiếng “Tần đê xuân hiểu”, Tô kiều thu nguyệt”, “Phi lai thạch” đều nằm rải rác quanh đó.
Bát chủy là một công tình quan trọng khác của kênh đào, nó chia cắt nước sông Tương Giang đang ập thẳng tới, chia thành những phân lưu nhỏ. Công trình này là do Phục Ba tướng quân đời Hán xây dựng lên khi tu bổ Linh Cừ, tại đó có một tấm bia, trên khắc bốn chữ lớn “Phục Ba di tích”.
Hai đập đá lớn hình chữ bát (八) nối liền với bát chủy cũng được thiết kế để chia lượng nước từ Tương Giang chảy vào Ly Giang theo tỉ lệ ba, bảy, đây đều là kiệt tác trong những công trình thủy lợi thời cổ đại.
Sông núi Quế Lâm nổi tiếng khắp thiên hạ, lấy Ly Giang quanh co uốn khúc làm trung tâm, hình thành nên một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ nhân gian, núi xanh như ngọc, nước trong thấu đáy, bóng thuyền rẽ nước, phong quang vô hạn.
Giang sơn như vẽ, một đời có bao hào kiệt.
Tám người Tiêu Thu Thủy theo đường sông tới Lương Phong, qua Linh Cừ, lên bờ đến đình Quan Lan, qua cầu Tô Không, tới cầu Vạn Lý theo lời đồn là được Lý Bột đời nhà Đường xây dựng khi trùng tu Linh Cừ.
Chân trái Văn Tấn Sương từng bị kiếm vàng của Khuất Hàn Sơn làm bị thương. Liên tiếp kịch chiến mấy phen làm vết thương càng nặng, nhưng ông ta thành danh bằng Thoái tuyệt, vì thế suốt quãng đường đều cố gắng chịu đựng.
Tuy rằng nhẫn nhịn được nhưng mấy người Tiêu Thu Thủy dù sao cũng đều có thể nhìn ra.
Hai bên cầu Vạn Lý là nước sông Ly Giang, phía dưới là hàng liễu xanh mát.
Tiêu Thu Thủy mời Văn Tấn Sương ngồi xuống, sau đó sai Thiết Tinh Nguyệt cùng Mã Cảnh Chung đi mua thức ăn, Khâu Nam Cố và Tả Khâu Siêu Nhiên đi mua kim sang dược.
Ăn và chữa thương, không nghi ngờ gì đều quan trọng như nhau.
Tiêu Thu Thủy không dám phái Thiết Tinh Nguyệt và Khâu Nam Cố đi làm cùng một chuyện, có trời mới biết hai tên điên này ở cạnh nhau sẽ lại gây ra chuyện gì nữa.
Hai ngày qua Văn Tấn Sương cũng đã thay đổi hoàn toàn.
Cả đời ông ta chỉ có truy sát người ta, đến nay lại bị người truy sát.
Cả đời ông ta chưa từng xa cách với Hoàng Viễn Dung, Tất Thiên Thông, Diêu Độc Vụ, mà nay trong Tứ tuyệt chỉ còn lại một mình ông.
Hai ngày trốn đông tránh tây vừa qua là lần nhục nhã nhất trong suốt cuộc đời ông ta từ trước đến nay. Ông ta còn sống, có điều phải rửa sạch nỗi sỉ nhục này, hơn nữa còn phải báo thù rửa hận cho các anh em!
Vì vậy cho dù thế nào đi chăng nữa, ông cũng đều nhẫn nhịn.
Nhẫn nhịn lưu lại cái mạng tàn, triệu tập đồng đạo võ lâm báo mối đại thù.
Suốt dọc đường đều là vây cánh của Quyền Lực bang, họ không thể không cực kỳ cẩn thận.
Thiết, Mã, Khâu, Tả Khâu đã đi được khoảng nửa bữa cơm, mặt trời đang giữa trưa nhưng lại vì phong cảnh mà thanh mát, Âu Dương San Nhi kéo Đường Phương tới bên kia cầu, vừa đi vừa nói chuyện.
Phụ nữ lúc nào cũng có đủ loại chuyện nói không hết, bàn không xong.
Tiêu Thu Thủy gãi gãi mũi, tự nhiên là không tiện tới góp chuyện.
Trong mấy bóng râm gần cầu có mấy người mặc kình trang đang tập luyện võ nghệ, nhìn những thứ họ luyện đều là võ thuật phổ thông bình thường trên giang hồ, vì thế Tiêu Thu Thủy cũng không để ý lắm.
Văn Tấn Sương lại đang đăm chiêu suy nghĩ, ông ta đang tưởng nhớ tới anh em mình, còn cả Cố Quân Sơn... Tiêu Thu Thủy càng không dám quấy rầy.
Tuy hắn còn trẻ nhưng hắn thấu hiểu sự đau khổ đó.
Hơn hai mươi năm cuộc đời hắn đến nay, phần lớn đều là náo nhiệt, vui vẻ, sôi động, bay bổng.
Bởi vì hắn có những người anh em này mà hắn biết sự cô độc khi không có mọi người.
Phản đồ Thiếu Lâm hòa thượng Đại Đỗ, Điểu Ô đại sư, Vua rắm Thiết Tinh Nguyệt, Mồm sắt Khâu Nam Cố, Lâm công tử làm bộ phong lưu, Thụ Lâm trẻ tuổi mạnh mẽ, còn có Đặng Ngọc Hàm kiếm sắc người nhanh, Đường Nhu ám khí tinh kỳ, Khang Kiếp Sinh kiếm pháp lăng lệ...
Nhớ tới Đặng Ngọc Hàm, Đường Nhu, trái tim hắn lại co thắt, đau đớn.
...Ngọc Hàm! Ngọc Hàm! Đường Nhu! Đường Nhu!
... Tôi nhất định phải báo thù cho các cậu.
...Ôi
...Nghĩ đến Khang Kiếp Sinh, Tiêu Thu Thủy lại trào lên mội nỗi hận vô danh.
... Tả Khâu Siêu Nhiên còn từng niệm tinh anh em, tha cho hắn một lần.
... Khang Kiếp Sinh, cao gầy, mặt dài, bộ dạng cao ngạo kiêu căng, thường tay phải nắm kiếm, tay trái cử động theo lời nói, gặp chuyện cướp bóc, giết người không hề chớp mắt. Nghĩ đến đó, Tiêu Thu Thủy liền cảm cảm thấy một nỗi sỉ nhục vì bị lừa gạt!
... Nếu trong tay có kiếm, hắn nhất định phải rút kiếm múa lên!
... Đó lại làm hắn nhớ tới mấy thanh kiếm: Bạch luyện phân thủy kiếm của Khổng Dương Tần cùng Chuyên Chư thần kiếm của Tân Hổ Khâu đã chìm dưới thác Hoàng Quả.
... Cổ Tùng tàn khuyết, bội kiếm của Tiêu Đông Quảng, sau khi ông chết cũng rơi xuống Ô Giang trong chiến dịch Thiết Kỵ thần ma.
... Âm Dương kiếm của Trương Lâm Ý thì không biết tung tích ở đâu.
... Tiêu Thu Thủy lại nhớ tới ba thanh kiếm.
Ba thanh kiếm giả trang, lấy thanh thế dọa người, thực tế dùng phi đao đoạt mạng!
Bảo kiếm Đồ đao.
Danh kiếm Trường khiếu.
Cổ kiếm Vô sao.
Thiên Lang phệ nguyệt, bán đao tuyệt mệnh, Hồng đăng quỷ ảnh, nhất đao đoạn hồn, bốn anh em họ Sa ám sát Tiêu phu nhân trước Chấn mi các thất bại, ba thanh kiếm tốt đó đã đi đâu?
... Nếu bây giờ có kiếm thì tốt biết mấy.
... Dù sao thì Tiêu Thu Thủy cũng chuyên luyện kiếm.
Hắn lại chợt nghĩ tới Quảng Tây tam sơn.
... Cố Quân Sơn lấy thước sắt làm kiếm, so với kiếm phong còn sắc bén hơn.
... Khuất Hàn Sơn trong tay không kiếm, hễ xuất kiếm là trí mạng.
... Đỗ Nguyệt Sơn không ngờ lại có thể biến xích sắt khóa tay chân thành bốn thanh kiếm sống!
Kiếm tùy tâm sinh, kiếm do tâm phát, kiếm, trong tay nhất định phải có kiếm sao?
Tiêu Thu Thủy đang nghĩ đến mức nhập thần thì đột nhiên một bãi nước hắt thẳng vào mặt hắn.
Sau đó là mặt trời chói chang, lệ mang của mặt trời giống như đang chiếu sáng giữa sa mạc vô biên, nóng bỏng như thiêu, không thể nhìn thẳng.
Một tiếng hét lớn!
Tiêu Thu Thủy lập tức nhận ra tiếng hét phẫn nộ đó là của Văn Tấn Sương.
Mà ánh lệ mang như mặt trời vừa vụt bùng lên đó nhất định là Quan Nhật thần kiếm.
Chỉ Khang Xuất Ngư ra kiếm mới có thể tạo nên thanh thế như vậy!
Người của Quyền Lực bang lại tới rồi!
Nước là từ phía dưới cầu Vạn Lý hắt lên.
Đám nước biến thành một mảng bọt mù, Tiêu Thu Thủy chỉ thấy lớp màn vụt lóe sáng, không nhìn thấy kiếm phong!
Nhưng kiếm phong mới là trí mạng!
Kiếm! Kiếm đang ở đâu?
Kiếm ở sau lớp bọt nước!
Kẻ hắt nước muốn làm loạn tầm mắt hắn.
Hắn vốn đã không phải đối thủ của Khang Xuất Ngư, lại thêm nước hắt làm nhiễu loạn tầm nhìn, Khang Xuất Ngư tất có thể một chiêu lấy mạng hắn bên bờ sông.
Nhưng kẻ hắt nước cũng chắc chắn sẽ bị nước che phủ tầm mắt.
Cho nên đối phương chỉ có thể nhận định vị trí hắn đứng lúc trước để xuất kiếm!
Trong một sát na Tiêu Thu Thủy đã nghĩ tới điểm đó, hắn không thể nhìn, không thể đỡ, chỉ kịp vẻn vẹn dịch khỏi vị trí vừa đứng.
Đây là ván cược giữa lằn ranh sinh tử.
Chỉ cần đoán sai, kẻ hắt nước cũng có thể thấy rõ hắn rời chỗ, Tiêu Thu Thủy sẽ chết chắc.
Nhưng Tiêu Thu Thủy suy nghĩ trong chớp mắt liền hành động trong chớp mắt.
Có lúc dùng não quyết định còn nhanh hơn dùng kiềm phán đoán.
Hơn nữa còn càng hữu hiệu hơn!
Tiêu Thu Thủy không chết!
Tiêu Thu Thủy không ngờ lại tránh được một kiếm đó.
Kẻ đó đâm ra một kiếm, cũng không thấy có hiệu quả hay không, vừa cảm giác được đâm vào khoảng không, trong màn nước mịt mù lúc nào cũng có thể có phản kích vì thề lập tức hồi kiếm tự thủ, nhày lui ba thước.
Bãi nước rơi ào xuống đất, Tiêu Thu Thủy giận giữ quát:
- Khang Xuất Ngư...
Chỉ thấy ở bên cạnh, Văn Tấn Sương lực chiến Giang Dịch Hải và Đỗ Tuyệt, hoàn toàn rơi xuống hạ phong.
Âu Dương San Nhi cùng Đường Phương đang giằng co với Đồ Cổn.
Trong Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma, thoáng cái đã có bốn tên ma đầu cực kỳ khó đánh, khó dây xuất hiện.
Khang Xuất Ngư cực kỳ hận Tiêu Thu Thủy, cũng giống như Tiêu Thu Thủy vô cùng căm hận lão.
Khang Xuất Ngư mấy lần ám sát Tiêu Thu Thủy không thành, ngược lại còn bỏ lại tính mạng mấy tên đồng liêu, nghĩ đến bản thân mình cũng thiếu chút nữa thì mất mạng tại Thành Đô, Khang Xuất Ngư dần dần cảm thấy cảnh giác, cảm thấy sợ hãi với Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy còn trẻ mà đã như vậy, đến khi trưởng thành sẽ còn thế nào nữa?
Vì thế Khang Xuất Ngư quyết định không cần biết là sử dụng thủ đoạn nào cũng nhất định phải trừ bỏ Tiêu Thu Thủy trước.
Do vậy lần này lão không những đánh lén mà còn mượn nước che hình, đâm trộm một kiếm, không ngờ vẫn để cho Tiêu Thu Thủy dùng sự mẫn cảm hơn người, phản ứng nhanh chóng cùng sức phán đoán chuẩn xác, tránh thoát được.
Khang Xuất Ngư càng hận đến thấu xương, lão quyết tâm không để Tiêu Thu Thủy sống qua hôm nay.
Văn Tấn Sương đã bị thương ở chân, lấy một đánh hai đã cực kỳ khó khăn, Giang Dịch Hải cùng Đỗ Tuyệt hợp sức lại càng giống như một chiếc vòng sắt cùng một cây khoái đao, Văn Tấn Sương biến thành bò dê đợi chết.
Bò dê trước lúc chết, cũng sẽ giãy giụa.
Ong mật liều một nhát châm cũng đủ làm người bị thường, càng huống hồ Thoái tuyệt Văn Tấn Sương.
Đỗ Tuyệt và Giang Dịch Hải nhất thời vẫn chưa thể đắc thủ.
Ám khí của Đồ Cổn vốn ở trên Đường Phương, bây giờ có thêm một Âu Dương San Nhi, Đồ Cổn vẫn chiếm được thượng phong.
Nhưng hai ngày trước Đồ Cổn đã bị Khâu Nam Cố đánh trúng một chưởng, ngoài ra còn bị Văn Tấn Sương đá trúng một cước, nội thương chưa lành hẳn, công lực giảm mạnh, nhất thời cũng không thủ thắng nổi.
Tâm thần Tiêu Thu Thủy đặt vào ba người đang ngặp nguy cơ, Khang Xuất Ngư thấy rõ điểm ấy, lão muốn nhân lúc Tiêu Thu Thủy phân tâm thì một kích đoạt mạng.
Khâu Nam Cố, Tả Khâu Siêu Nhiên, Mã Cảnh Chung, Thiết Tinh Nguyệt, nếu có họ ở đây thì tốt quá!
... Tại sao họ còn chưa quay về.
Khang Xuất Ngư giống như đã nhìn ra được Tiêu Thu Thủy đang nghĩ gì, cười lạnh nói:
- Ngươi đang chờ cứu binh có phải không?
- Tốt nhất là chờ chết đi!
- Khâu Nam Cố và Tả Khâu Siêu Nhiên đã sớm bị Bành Cửu theo dấu, Thiết Tinh Nguyệt cùng Mã Cảnh Chung sợ rằng bây giờ đã chết dưới quạt của Liễu Thiên Biến rồi, còn có Hán Tứ Hải áp trận, bọn chúng chết là cái chắc.
- Ngươi cũng nộp mạng đi!
Tiêu Thu Thủy nghe mà cảm thấy huyết mạch căng phồng, gầm lên một tiếng, xông tới. Khang Xuất Ngư cười thầm trong lòng:
“…Đúng! Chính là như thế! Ngươi càng đánh mất lý trí, càng nhanh chết dưới kiếm của ta!”
Bấy giờ chợt nghe thấy một tiếng rên thảm, chân phải Văn Tấn Sương lại trúng một đao của Đỗ Tuyệt, máu tươi bắn tung, mạch môn đã bị Giang Dịch Hải bắt trúng, đang liều chết giãy giụa.
Lại nghe mấy tiếng quát tháo, hóa ra Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, Mã Cảnh Chung, Tả Khâu Siêu Nhiên đều đã chạy về, vừa lùi vừa đánh, đối thủ của họ chính là Bành Cửu và Liễu Thiên Biến.
--------------------------------------
(*)Hoàng đế Vĩnh Lịch cuối đời nhà Minh, theo thời gian thì ở sau bối cảnh trong truyện rất nhiều, ko hiểu sao Ôn tiên sinh lại đưa ra.
Đây là lúc Vĩnh Lịch bị quân Mãn Thanh truy đuổi, ở Quảng Tây đang phân vân giữa đánh và chạy. Cù Thức Tỷ dâng tấu sớ trong đó có đoạn:
"Hoàng thượng tại việt nhi việt tồn, khứ việt nhi việt nguy. Ngã thối nhất bộ, tắc địch tiến nhất bộ; ngã khứ tốc nhất nhật, tắc địch lai diệc tốc nhất nhật. Dĩ toàn thịnh thị việt tây, tắc nhất ngung tự tiểu; tựu việt tây khôi trung nguyên, tắc nhất ngung thậm đại. Nhược khí nhi bất thủ, ngu giả diệc tri củng thủ tống hĩ."
"việt tây" ở đây cũng là Quảng Tây, ý của đoạn này là "Hoàng thượng ở lại thì càng tồn tại, chạy đi thì càng nguy. Ta lùi một bước thì địch tiến một bước; ta chạy gấp một này thì địch đến nhanh một ngày. Thời toàn thịnh nhìn lại Quảng Tây, thấy chốn ấy thật nhỏ, lấy Quảng Tây để khôi phục Trung Nguyên, lại thấy chốn ấy thật lớn. Nếu vứt bỏ mà không thủ thì kẻ ngu cũng biết là đang chắp tay dâng lên cho giặc."
(**)Trong Sử ký phần Hạng Vũ bản kỷ có viết:
""Phu tần diệt lục quốc, sở tối vô tội. Tự hoài vương nhập tần bất phản, sở nhân liên chi chí kim, cố sở nam công viết: 'Sở tuy tam hộ, vong tần tất sở' dã."
Quân Tần diệt sáu nước, Sở là vô tội nhất. Từ lúc Hoài Vương đến Tần không về, người Sở thương xót đến tận bây giờ, vì thế Sở Nam Công nói: nước Sở dù còn ba hộ thì kẻ diệt Tần tất là từ Sở.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện