[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 96 : Kết Thù Hoàn Toàn
.
Nhìn thân thể không có hơi thở của Diệp Huyền bây giờ, đồng tử mất đi ánh quang, chỉ còn một màu trắng tang thương, Vương Siêu ngửa mặt lên trời thở ra một hơi thật dài, chỉ thấy chân tay mình trở nên lạnh lẽo, gân cốt và các lỗ chân lông thả lỏng ra, cả người đầm đìa mồ hôi, quần áo ướt đẫm nước.
Đánh trận này với Diệp Huyền, tinh thần và thể lực hắn gần như bị vắt cạn. Trận chiến này mặc dù không dài, chưa đến mười phút đồng hồ ngắn ngủi, nhưng mà trong trận này, điện quang hỏa thạch, phút giây cận kề sinh tử, tính ra cũng không ít hơn một trăm lần!
Có thể nói, trong mười phút quyết chiến đó, Vương Siêu đã hơn trăm lần bồi hồi bên trên lằn ranh sinh tử.
Trận chiến này, có thể nói là trận gian khổ nhất mà hắn từng đánh từ trước tới nay.
Thậm chí áp lực còn lớn hơn rất nhiều so với trận đấu cùng Trương Uy. Cùng Trương Uy so tài, chỉ liên quan tới sinh tử của cá nhân hắn. Nhưng mà, đấu trận này với Diệp Huyền, ngoài sinh tử của bản thân mình, còn có kì vọng của Tổ chức, và trách nhiệm đối với giới võ thuật Trung Hoa.
Trương Uy tái xuất giang hồ gần như là sự bất đắc dĩ, ngay từ đầu duệ khí của hắn cũng đã lụi. Về sau dù bản lĩnh thâm hậu được thể hiện ra, nhưng cuối cùng là do ý trời, thua ở vận khí!
Thực ra Diệp Huyền tuổi trẻ khí thịnh, lại đang ở thế như chẻ tre. Đặc biệt là, thiếu niên này tâm trí kiên định rất đáng sợ. Ngay cả lúc hắn bị đá cho máu thịt tơi bời, cũng gắng nhẫn nhịn chờ cơ hội, tung ra đòn phản kích tiên thối sắc bén .
Quan trọng hơn chính là, võ công của Diệp Huyền, còn cao hơn võ công của Trương Uy .
-Vào thế kỉ trước, vào lúc Hoắc Nguyên Giáp lâm trận trên lôi đài, có lẽ sự tình diễn ra cũng giống như hôm nay thôi.
Trong lúc tất cả người xem trên lôi đài đồng lọat ca vang khúc “Vạn Lý Trường Thành vĩnh viễn không đổ”, Vương Siêu cảm thấy người mình như bị lấp đầy bởi một cỗ khí của thiên địa rất mãnh liệt, làm cho tinh thần hắn bừng bừng phấn chấn.
Chính cái phút giây hưng phấn này, khiến hắn thi triển ra chiêu ‘Hồi mã thương’ và chiếm thế thượng phong sau đó, Hổ hình bổ kình liên tục được xuất ra, đánh cho khí thế của Diệp Huyền hòan tòan mất hẳn, đến cuối cùng không đủ lực hòan thủ, và kết quả sẽ đến đã đến, bị chiêu cuối đánh gục!
Trong lúc xuất ra chiêu quyền sau cùng, kì thật Vương Siêu đã kích phát tòan bộ tiềm lực của mình, chân đạp bát bộ, như muốn nghiền nát lôi đài bên dưới, khí thế như ánh mặt trời chiếu sáng, dũng mãnh tinh tiến.
Luận võ không thể để thua thế, thế một khi đã thua, tâm sinh ra yếu nhược, ý mất linh. Ý mất linh, thân sẽ không thi triển được.
Chính người xem ở đây đã cấp cho hắn một khí thế không thể địch nổi.
Vương Siêu cuối cùng hiểu ra được rằng, vào thế kỉ trước, khi đất nước lâm vào cảnh núi sông bị chà đạp, tại sao lại có nhiều hào kiệt đứng ra đưa tay tương trợ như vậy. Chính là do ở trong tâm của họ, xuất hiện lọai tinh thần này. Có lẽ vào những lúc bình thường, chính mình không phát hiện ra được luồng tinh thần này, nhưng ở vào thời khắc then chốt, nó sẽ tự nhiên mà phun trào ra, ngưng tụ thành một dòng.
Đây được gọi là “tinh thần của rồng”.
Một tấc non song một tấc máu.
-Sao lại có thể, sao lại có thể như vậy…
Liễu Sinh Tình Tử đang ngồi quan sát từ trên khán đài nhìn thấy cảnh này xảy ra, đầu óc trở nên rối lọan lung tung, hoài nghi mắt mình có nhìn nhầm hay không.
Trong mắt nàng, Diệp Huyền từ trước đến nay là người vĩnh viễn bất bại, không thể bị đánh gụp, là một tông sư trẻ tuổi, thần cản sát thần, phật cản sát phật.
Nhưng tông sư trẻ tuổi này giờ đây lại chết yểu trên lôi đài, bị người ta bóp chết.
Một thần thoại võ học đã bị tiêu tan, và đây cũng chính là dấu hiệu cho thấy một câu chuyện thần thọai của một thần thoại võ học khác được sinh ra.
-Hay!
Cả đấu trường bộc phát trong những tiếng kêu gào long trời lở đất, trông giống như cái cảnh tại Thế Vận Hội, Trung Quốc vừa giành được một tấm huy chương vàng!
Đấu lôi đài mặc dù tàn khốc, nhưng cũng thật dễ dàng kích thích nhiệt huyết của con người, nhất là khi được xem người đại diện cho chính dân tộc mình đọ sức cùng người đến từ quốc gia khác. Mặc dù chỉ là giao đấu dân gian tổ chức tự phát, nhưng khi được chứng kiến nó, bất luận là hắc hay bạch, trước mỗi trận tranh tài của dân tộc mình, đều có chung một tâm trạng như vậy.
Vào thời bình, lọai nhiệt huyết của con người này không hề mất đi, mà chỉ ẩn giấu vào sâu bên trong mà thôi.
-Hay! Đánh hay lắm! Ngươi đúng là đại sư quyền thuật! Ta cùng Đái huynh tâm phục khẩu phục!
Ngay sau khi Vương Siêu đánh chết Diệp Huyền, Liêu Tuấn Hoa là người đầu tiên hồi phục sự tỉnh táo, chứng kiến cái loại hào khí này, hắn cũng bị ảnh hưởng. Nhưng hắn dù gì đi nữa cũng đã lâu là người có chức có quyền, tỉnh táo hơn nhiều so với mọi người, khi tĩnh táo lại, lập tức mang người đi xuống.
Đái Quân tuy thân là một trong Quảng Đông Tam Hổ, từng trải qua trăm trận đấu, kinh nghiệm tang thương. Hơn nữa còn là một võ giả vẫn còn khí chất, do đó khi nhìn thấy Vương Siêu chiến thắng, nhãn thần hắn chứa đầy vẻ bội phục.
Khi hai người vừa xuống tới nơi, lập tức vây Vương Siêu vào giữa, đề phòng xảy ra bất cứ tình huống ngòai ý muốn nào.
-Thật là một chàng trai kiệt xuất!
Một người trung niên nam tử thân hình cao lớn, khí vũ hiên ngang, mặc bộ quần áo thường phục cùng mười mấy người cước bộ vững vàng bước đến.
Bước đi của họ rất nghiêm chỉnh, cẩn thận kĩ lưỡng, hiển nhiên là quân nhân.
-Vị này chính là đại tá Từ của quân khu Cát Lâm.
Liêu Tuấn Hoa giới thiệu, Vương Siêu đáp lại bằng cách gật đầu mỉm cười.
-Đúng là một Hoắc Nguyên Giáp! Hôm nay thật hả lòng hả dạ!
Từ Đại Giáo hưng phấn như một đứa trẻ:
-Năm đó, ở chận quyết chiến bóng đá tranh cúp Châu Á, Trung Quốc gặp Nhật Bản, tòan bộ mọi người trong Quân khu chúng ta trước màn hình TV đã cùng nhau hát bài Quốc ca để cổ vũ bọn họ. Đáng tiếc! ***, bọn ‘rùa con’ đó thi đấu không có chút tinh thần nào, cuối cùng thua! Không nghĩ tới hôm nay lại hát khúc Vạn Lý Trường Thành vĩnh viễn không đổ này. Cuối cùng cậu lại thắng, thật sự là sảng khóai mà! Cậui thật không phải người? Ta mời cậu làm khách của quân khu chúng ta!
-Thật sảng khoái!
Tại địa hạ đấu trường nơi đâu, vị quan lớn của quân khu, vứt bỏ đi bộ mặt và khí chất hàng ngày của mình, ăn nói trực tính cởi mở, xem ra có vài phần thô lỗ tục tằng.
-Đây là quán trưởng của Thanh Đảo Lao Sơn nội gia quyền quán, Vương Siêu sư phụ. Đại sư về ‘Hình Ý Bát Quái quyền.’
Liêu Tuấn Hoa gật đầu mỉm cười giới thiệu.
Tại nơi này, có rất nhiều người quen với Liêu Tuấn Hoa chợt ào tới quây quanh bọn họ, yêu cầu được nói chuyện cùng Vương Siêu. Trong tích tắc, Vương Siêu tự nhiên trở thành một nhân vật nổi tiếng như là một ngôi sao điện ảnh.
Nhìn đám người nhiệt tình này, chính là bọn họ vừa rồi đồng ca bài hát cổ vũ hắn, cảm hóa bản thân hắn. Trong nháy mắt đó, đã làm cho tinh thần hắn được khích lệ mãnh liệt, tiềm lực cuối cùng tòan bộ cũng đã bộc phá ra. Trong cảm động truy tìm lực lượng.
Những người này, quan chức có, ông chủ có, nhân viên công chức trí thức thành thị cũng có. Dù cho trong cuộc sống đời thừơng, có người làm giàu bất chính, có người tham ô, có người nhận hối lộ, nhưng tại thời khắc này, tòan bộ đều bị ca khúc này cảm hóa.
-Đi! Chúng ta đi uống rượu! Hôm nay uống cho thật thống khóai nào! Quả thật không thể kìm nổi nữa rồi!
Liêu Tuấn Hoa phân phó thuộc hạ của mình xử lý vài chuyện bên dưới. Sau đó lôi kéo Vương Siêu, vẻ mặt hết sức hưng phấn.
Vương Siêu đánh chết Diệp Huyền, không đơn giản là chỉ giúp cho hắn tránh được tổn thất về mặt tài chính. Căn bản là hắn không quan tâm đến chuyện Diệp Huyền lấy đi bao nhiêu, cho dù tòan bộ khu vực này có bị đánh cho suy sụp, cũng không tính là gì. Điều làm hắn cao hứng chính là, Vương Siêu đánh ra khí thế, đánh ra tinh thần, dẫn động được cả hào khí!
-Uống rượu cái gì, không cho hắn nghỉ ngơi một chút sao chứ?
Chu Giai lúc này đi tới, lườm mắt nhìn Liêu Tuấn Hoa tỏ vẻ không hài lòng. Sau đó lấy ra cái khăn tay cẩn thận lau đi những giọt mồ hôi trên mặt Vương Siêu. Nhìn giống như là hai người đã thừa nhận mình là một đôi tình nhân vậy.
-Ngươi ngươi ngươi…. Ngươi giết Diệp Huyền….. Ta phải giết ngươi.
Ngay tại lúc này đây, Liễu Sinh Tình Tử đang ngồi trước mặt Diệp Huyền, có vài tay Nhật Bản đang nhấc thân thể hắn lên, mỗi người sắc mặt ngưng trọng. Nhưng thật ra, không người nào trong bọn họ để ý tới Diệp Huyền đã chết kia.
Có lẽ, một tiếng trước đây, Diệp Huyền đại triển thần uy, liên tục hạ gục từng tay quyền thủ một, người xem trên khán đài, bất luận là hân thưởng hắn hay hận hắn thấu xương, tòan bộ mọi ánh mắt đều tập trung trên người Diệp Huyền.
Nhưng hiện tại, hắn đã thua. ,Người cũng chết, tòan bộ giá trị đều bị mất đi, những ánh mắt đó đều chuyển đi nơi khác.
Sinh tử thành bại, nó vừa trực tiếp vừa chân thực!
Một đời thiên tài đã chết đi, hắn sẽ không là Thiên tài, trong lúc ma luyện giữa sinh và tử, có thể sống sót được, mới đích thực là thiên tài!
Liễu Sinh Tình Tử đầu tiên là ánh mắt thừ ra, theo sau nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn về hướng Vương Siêu.
Đột nhiên, nàng dường như phát điên xông tới.
Liễu Sinh Tình Tử cũng là cao thủ kiệt xuất trẻ tuổi của gia tộc Liễu Sinh, tinh thông Hình Ý kiếm thuật, Hình Ý quyền thuật. Cũng đã luyện qua Thông Tý quyền, Không Thủ Đạo vũ kĩ, bản thân từng trải qua khổ luyện từ nhỏ, đến khi hai mươi lăm tuổi, cuối cùng cũng tự mình khai phá được tòan bộ tiềm lực, đem Minh Kình luyện tới đỉnh cao. Tuy không là lọai thiên tài như Diệp Huyền kia, nhưng thành tích này cũng cực kỳ kinh khủng.
Chát chát! Hai tiếng vang lên. Hai người đứng chắn trước người nàng đã bị nàng dùng chân đá bay, rên rĩ nằm dài trên mặt đất.
Thân thể Liễu Sinh Tình Tử trông như rắn đang luồn lách. Luồn qua lách lại, sau khi đá bay hai người, thóang cái đã chui ngay vào đám đông, tiến gần đến trung tâm, xông thẳng vào Vương Siêu một cách rất mãnh liệt.
-Hây!
Liễu Sinh Tình Tử lúc này trông giống như Ninja, ẩn giữa đám đông, đột nhiên nhảy dựng lên, tay trái hóa thành Trảo, chụp thẳng vào yết hầu Vương Siêu.
Nhãn thần Vương Siêu chợt lóe lên, nâng tay lên để ngăn cản.
Nào biết đâu rằng mục tiêu chính thức của nàng không phải là hắn, chiêu này của nàng chỉ là hư chiêu, khi còn cách tay hắn một khỏang, người nàng lập tức chuyển sang ngang, hai tay trái lại hướng tới người của Chu Giai đang đứng cạnh Vương Siêu mà đánh tới.
Hai tay nàng hiện ra như cái mỏ chim. Trực tiếp mổ thẳng vào huyệt Thái Dương của Chu Giai.
Chiêu ‘Song Phong quán Nhĩ’ này mạnh mẽ vô cùng, Chu Giai lại không có luyện qua võ công, còn Vương Siêu thì vừa trải qua đại chiến, thể lực tiêu hao nghiêm trọng. Tình hình thật hết sức nguy ngập!
Tung ra đòn này, Liễu Sinh Tình Tử dĩ nhiên đã cân nhắc kĩ càng tình hình của Vương Siêu hiện giờ, đóan chắc hắn sau trận đại chiến kia, thân thể mồ hôi thóat ra, tất nhiên mất đi khả năng ứng chiến. Nhìn vào góc độ Đái Quân đang đứng mà nói, cũng thật khó lòng để ra tay cứu viện.
Hai người tuy ở hai tổ chức khác nhau nhưng nhiệm vụ lại giống nhau, do đó Liễu Sanh Tình Tử dễ dàng cảm nhận được Vương Siêu chính là một tay ‘Đại Sát Thủ’, muốn đắc thủ phải ra tay thật nhanh. Lần đổi hướng công kích Chu Giai này cũng là một hư chiêu, chỉ chờ Vương Siêu giải cứu, nàng sẽ tung một kích trí mạng vào hắn.
-Ngươi muốn chết!’-
Sắc mặt Liêu Tuấn Hoa trong phút chốc trở nên cực kì rét lạnh, đúng lúc này đột nhiên hắn co người lại, rồi vụt bắn lên. Trông giống như chó vàng đi tiểu. Bịch! Một cước sắc bén tung ra trực tiếp trúng ngay vào bụng của Liễu Sinh Tình Tử.
-A!
Liễu Sinh Tình Tử tuyệt đối không ngờ tới, Liêu Tuấn Hoa cũng là cao thủ trong cao thủ. Bị một cước này đạp xéo tới, trực tiếp xẹt qua đỉnh, đá văng thân thể nàng ra xa ba bốn thước, như mũi tên rơi thẳng trên mặt đất, đầu lệch ngang bên, hôn mê đi!
Cũng không thể trách nàng điều gì, vì Liêu Tuấn Hoa là lọai người thâm tàng bất lộ. Ngay cả Vương Siêu cũng không biết được điều này từ tin tức tình báo của tổ chức.
-Một cước này của ta, xem ra đã kết thù kết óan với giới võ thuật Nhật Bản rồi! Sau này e rằng, chuyện lành –đữ không biết sẽ như thế nào.
Liêu Tuấn Hoa thở ra một hơi thật dài.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện