[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 87 : Ám kình điểm huyệt!

Người đăng: bachung

.
Đái Quân tuyệt đối không ngờ chiêu thức võ công của Vương Siêu quả nhiên lại âm độc tàn ác như vậy. Hơn nữa lực của chiêu công phu Ưng trảo này mạnh mà trầm. Hai ba lần Thốn kình các khớp xương liên tục phát kình như vậy, lần sau so với lần trước còn hung mãnh hơn, lực lượng ngắn, cân bằng, nhanh, mạnh mẽ, hung ác, cường hãn. Đái Quân vừa mới hõm bụng lùi người tránh né một trảo của Vương Siêu trí mạng đâm vào hạ bộ, định xuất ngôn ngừng trận đánh lại. Nào biết đâu rằng, trước mắt đã có vô số điểm đen rậm rạp như đàn ong lao tới, sau đó là tiếng thanh âm ong ong. Vương Siêu nắm cát ném ra, lực đạo hung mãnh. Lực ném mạnh mẽ này so với hạt sắt trong súng bắn đạn ghém bắn ra tuy kém hơn một chút nhưng nếu như ở khoảng cách gần không kịp tránh né cũng bị đánh nát da mặt, làm tướng mạo của người ta bị phá hủy. “Không tốt rồi!” Đái Quân nghe thấy tiếng gió lập tức biết không ổn. Nhưng dẫu sao hắn cũng là lão tướng dày dạn kinh nghiệm sa trường, đã gặp rất nhiều chiêu số âm độc, nên thật ra lâm nguy mà vẫn không loạn. Hài! Tay trái hắn nâng mạnh lên, ống tay tay áo cuồn cuồn phát ra thanh âm ba một tiếng, như một lá cờ bay phần phật. Toàn bộ số cát Vương Siêu đánh tới đều bị tay áo hắn gạt hết ra. Đồng thời tại thoáng vung tay áo lên, Đái Quân cong người lùi lại một bước, hữu quyền dán vào lồng ngực rồi từ trong đâm ra ngoài, chính là đâm vào hướng ngực Vương Siêu. Tim của hắn nhảy nên một cái, quyền đã bắn ra, lực lượng bộc phát ra uy mãnh không thể kháng cự, phảng phất một quyền này không phải dùng đến lực lượng của cơ thể, mà là dựa vào lực co bóp của trái tim mà bắn ra vậy! Một chiêu "Tồn thân trảo tước" của Vương Siêu bị Đái Quân né tránh, chiêu "Trảo địa dương sa" ném cát sau đó cũng bị chiêu “Hoảng kì” (phất cờ) của Đái Quân gạt đi. Hơn nữa Đái Quân lúc tránh né xong, tâm ý xuất ra quyền, lập tức ra chiêu “Liên tiêu đái đả” mãnh liệt phản kích trở lại. Công phu của vài đòn tay bột phát này của Đái Quân thật sự làm người khác khen ngợi hết sức, biểu hiện ra căn cơ vững chắc cùng kinh nghiệm thực chiến phong phú của hắn. Nhưng hắn dù sao vẫn đang bị Vương Siêu công kích liên tục, tuy có thể xuất chiêu “Liên tiêu đái đả”, kì thật cước bộ cũng đã hơi hơi tán loạn, hơi thở trên thân thể không còn bình thường được nữa, có một chút rối loạn. Nếu đối thủ đổi lại là một người chỉ hơi kém hơn một chút, khi thấy hắn đột nhiên xuất quyền phản đòn lại như vậy, sẽ vội vàng né tránh, như vậy hắn lập tức sẽ có thời gian hoán khí, điều chỉnh lại thân thể khí tức, khôi phục lại trạng thái đỉnh cao. Nhưng Vương Siêu là nhân vật bậc nào chứ? Ánh mắt Vương Siêu độc đáo lợi hại, tự nhiên không thể để cho Đái Quân có thể có thởi gian đổi khí lúc này. Đối mặt với một quyền bột phát từ tâm ý của Đái Quân, Vương Siêu không né không tránh, thân thể mạnh mẽ ép vào, một Bổ quyền ngạnh đỡ xuất ra, chính mặt va chạm với nhau. Ba! Lại một tiếng cơ nhục va vào nhau, nương theo sau là thanh âm các đốt ngón tay của Vương Siêu vang lên. Bổ trảo của Vương Siêu đã luyện đến tình trạng "Thần Hình kiêm bị" (đạt được cả thần lẫn hình), theo sau Hổ Hình tất nhiên sẽ là Ưng trảo. Một người luân phiên tiến công, khí thế kình lực đều liên tiếp dâng cao. Một người luân phiên ngăn cản chống đỡ, hơi thở rối loạn, cao thấp trong đó đã tự nhiên mà phân ra. Quyền phát ra của Đái Quân vừa đụng tới Hổ Hình Ưng trảo của Vương Siêu, lập tức cảm giác không thể chống lại. “Hổ Hình Ưng trảo của hắn đã luyện tới xuất thần nhập hóa, hung mãnh vô cùng. Nhất chiêu tiên, cật biến thiên. (Một chiêu chiếm được tiên cơ, là toàn trận chiếm được thiên thời)” Đái Quân biết không thể ngăn cản, vội vàng thu quyền, tiên cơ lại mất đi càng nhiều. Vương Siêu bổ trảo tiến công lên, Đái Quân cứ lui lại về phía sau. Khí thế kình lực càng ngày càng yếu! Vì vậy nhất thời làm cho Vương Siêu hoàn toàn phát huy ra lực lượng của mình, quả thật giống như hùng ưng mãnh hổ tấn công con mồi. Lực lượng trầm hùng, từ trên nhìn xuống, mạnh như thác đổ. Liên tiếp hai hiệp Đái Quân giống hệt như con cừu non giãy dụa né tránh trước mặt ác lang, thân hình liên tục thiểm động né nhanh về phía sau, tay chân luống cuống, nghiêng phải ngã trái. May mắn cho hắn là đang ở trên bờ biển trống trải, nếu ở trên lôi đài với diện tích có hạn thì hắn sớm đã lùi lại cũng không thể lùi được mà bị đánh chết. Cao thủ so chiêu, một chiêu yếu thế, lập tức sẽ bị công kích như cuồng phong bão táp của đối phương đánh ngã, căn bản không có cái gì mà người tới ta đi, thấy chiêu triệt chiêu chậm như rùa cả. Coi như ở nơi trống trải hiện tại, có đường thối lui, Đái Quân ở dưới công kích liên tục của Vương Siêu căn bản cũng không cầm cự được trong bao lâu. Bởi vì Vương Siêu một hơi liền mạnh mẽ đánh cho hắn đều không thể thở dốc. Chỉ cần hắn một hơi thở không nổi, một quyền của Vương Siêu sẽ lập tức đánh đến. Lấy quyền kình hiện tại của Vương Siêu, coi như là dù cho có lấy thân thể nổi tiếng cường tráng của Quyền vương da đen Mike Tyson đối kháng lại cũng phải cơ đứt xương gãy. “Người này thật sự thật là quá hung hãn! Quyền thuật cao siêu, đấu pháp kỹ càng. Nhưng ta thật sự không phục a! Ta không phục! Hà!” Ngay lúc này, Liêu Tuấn Hoa đã rút được hai chân bị chìm ngập ở trong cát ra. Hắn vừa mới nhảy người ra, xoay người nhìn thấy tình huống trong mắt lại làm cho hắn càng thêm thất kinh. Sư huynh Đái Quân của hắn hiển nhiên lại bị Vương Siêu đánh cho liên tiếp lùi lại, chỉ biết chống đỡ, hoàn toàn không có lực để hoàn thủ. Chỉ cần qua mấy chục giây, nhất định sẽ là kết quả thua trận bị thương hoặc bỏ mạng. Nghĩ không ra hai người sư huynh đệ đồng thời đến đây, bổn ý là áp trận. Trong lòng Liêu Tuấn Hoa đã suy tính cho dù võ công Vương Siêu có cao siêu tới đâu cũng không có biện pháp chiếm được tiện nghi của cả hai người. Nhưng là người tính không bằng trời tính, sự thắng bại trong cuộc luận võ cũng không phải là người có thể tính được. Liêu Tuấn Hoa biết trận luận võ này, nói như thế nào cũng đều là mình bị thua rồi. Hơn nữa cả hai người động thủ đều bị Vương Siêu đánh cho không còn lực mà hoàn thủ. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ giới võ thuật phải cười đến rụng răng. Rồi sẽ có người nói ngay cả sư phụ Chu Hồng Trí của bọn họ cũng đều đấu không lại người này. “May mắn chỉ là tư đấu (luận võ kín), không có công khai! Thế nhưng nếu tính là luận võ trên lôi đài, hoàn cảnh khi đó bất đồng, ta cũng chưa chắc sẽ rơi vào hạ phong.” Liêu Tuấn Hoa trong lòng không phục lắm, nhưng lúc này Đái Quân nguy cơ vạn phần, hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều, chút ý nghĩ trong đầu đó chỉ như tia chớp chuyển qua, theo sau đã nhảy người lên, một quyền hướng Vương Siêu đánh tới. Vương Siêu chính đang triển khai hai tay, hết bổ lại trảo. Tiếng ưng khiếu hổ rống chấn động, thanh âm phá lên tận trời, quay cuồng trên mặt biển, đánh cho Đái Quân vẻ mặt đỏ bừng, gân xanh bạo khởi, hô hấp khó khăn. “Không tới hai hiệp, ta có thể cho hắn ngã dưới đầu quyền! Chỉ là có nên hạ thủ hay không mà thôi?” Vương Siêu trong lòng vẫn còn chút hoài nghi. Ngay lúc này, kình phong từ bên trái truyền đến, hắn liền biết đó là công kích của Liêu Tuấn Hoa. Hống! Vương Siêu không còn nghĩ ngợi gì nữa, lại tiến lên một bước, dùng hết lực lượng toàn thân, một tay chém thẳng, một tay xuyên thẳng vào đánh về phía bụng Đái Quân. Lần phát kình toàn lực này, chân hắn giẫm trên cát, diện tích mấy mét vuông mặt cát xung quanh hắn đột nhiên mềm nhũn, như bị một cước của Vương Siêu toàn bộ đạp sụp vào vậy. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang