[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 81 : Thiếu tá hải quân

Người đăng: bachung

.
“A!” Cung Thành Phản Thần nhìn thấy tình cảnh như thế này, kinh ngạc kêu lên một âm thanh chói tai giống như tiếng nữ nhân sắp bị cưỡng dâm. Sáu ngày trước cùng Vương Siêu luận võ thất bại, mấy ngày đầu hắn cũng không có cảm giác gì khác thường. Chỉ là khi tiểu tiện có một chút đau đớn. đồng thời ở vị trí hai bên thắt lưng khi nhìn vào có dấu vân tay mờ mờ. Vốn dĩ sau khi Vương Siêu cùng Trần Ngải Dương giao lưu, đối với việc anh ta luyện tập Ám kình Thái Cực Quyền đạt tới cương nhu kết hợp rất là bội phục. Vốn đã ngấm ngầm quan sát, lĩnh hội được rất là nhiều thứ. Bốn tháng gần đây lại bế môn ở bên trong tu luyện, hắn “Đan luyện phách trảo" (Một mình luyện tập phách trảo) do Hổ Hình cùng Ưng Hình kết hợp với nhau, lại quan sát mặt trời mọc và lặn, hiểu được quy luật vận động của âm dương. Ở khắp mọi nơi biến hóa. “Khinh xuất trọng thu” (xuất thủ thì nhẹ nhàng, thu quyền thì mãnh liệt)” trong luyện tập, Ám kình bùng nổ trong quyền trảo của hắn đã không còn chỉ là một mặt cương phương mạnh mẽ dũng mãnh nữa mà vừa cương vừa nhu. Tuy nhiên Vương Siêu là lần đầu tiên cùng với thân thể người thử nghiệm. Cung Thành Phản Thần thật không may là người đầu tiên trở thành vật thí nghiệm, vật hy sinh của hắn. Ám kình luyện đến mức vô cùng nhu hòa. Có thể thông qua những lỗ chân lông rất nhỏ trên cơ thể người đâm vào sâu bên trong nội tạng. Hơn nữa mặt ngoài lại không để lại một chút dấu vết nào. Lúc Vương Siêu nắm lấy bên hông Cung Thành Phản Thần đã lưu lại bên dưới một vết ngón tay, do Ám kình vẫn còn chưa hoàn thiện, chưa đến mức nhu hòa tuyệt đối. Nếu Ám kình luyện đến trình độ cao nhất là vô cùng nhu hòa, chỉ cần nhẹ nhàng hướng tới thân thể địch nhân kề bên, lập tức có thể đâm vào bất cứ nơi đâu bên trong cơ thể của hắn. Đồng thời trong khoảng khắc khi đâm vào địch nhân sẽ không cảm giác được bất cứ đau đớn nào, hơn nữa sau đó trên da cũng không có một chút vết thương. Vài ngày sau tình trạng vết thương trong nội tạng mới bắt đầu tồi tệ, lúc này người đã không thể cứu chữa được nữa. Cho dù có thể chữa trị kịp thời vào lúc này cũng đành phải phế bỏ hơn phân nửa, trở thành phế nhân. Bậc thầy châm cứu tài giỏi khi dùng kim đâm vào da, người bị đâm cũng không có một chút cảm giác gì, không cảm nhận được. Ám kình và châm cứu vốn là cùng một nguyên lý. Ám kình nhu công, đả thương người trong vô hình, làm người ta không có một chút đề phòng trong tình huống trúng chiêu, sau khi trúng chiêu một thời gian cũng không biết rõ. Đây là thủ đoạn ám toán người đệ nhất. Tuy nhiên nếu đối phương là cao thủ toàn thân trong ngoài cảm giác vô cùng linh mẫn, công phu có thể thẩm thấu vào lục phủ ngũ tạng thì ám toán bằng Ám kình nhu công cũng không có tác dụng. Nhưng mà rất là đáng tiếc, Cung Thành Phản Thần không phải là người như vậy. Nếu gã biết được sự lợi hại của Ám kình, thời điểm đầu tiên phải xem xét nơi vết tích trên hông, lập tức trở về tìm người chữa trị thì không đến nỗi chuyển biến trầm trọng như bây giờ. Bây giờ đã đến mức tiểu ra máu (niệu huyết), đúng là hai quả thận bắt đầu hư thối rữa nát. Tình trạng vết thương đã phát ra thần kinh trên da. Cơ quan cảm giác ở bên trong nội tạng vốn là nhỏ yếu đáng thương, con người nếu như bị nội thương, cảm giác rất đau đớn, nội thương ấy đã đến mức độ vô cùng nghiêm trọng. Cung Thành Phản Thần mặc dù xuất thân là võ học thế gia, luyện tập Không Thủ Đạo Karate cương nhu lưu chuyển, kiêm luyện rất nhiều nội gia công phu. Thân thể đã đạt tới đỉnh cao của Minh kình, chỉ là tính cách của gã hung ác tàn nhẫn, vẫn không thể khống chế tốt tâm tình, đương nhiên là vẫn không thể đẩy trạng thái tình cảm tới bộc phát tâm lực phát ra Ám kình. Không thông Ám kình, đối với việc tiến lên một bước Ám kình nhu công gã lại càng hiểu biết nông cạn, không biết được sự lợi hại. Lần này gã nhất định chuốc lấy kết cục bi thảm rồi. Nhưng mà Cung Thành Phản Thần là một đệ tử của Nhật Bản Cung Thành thế gia, Vương Siêu dùng Ám kình phế đi hai thận của gã, cơ bản là đã tạo nên thâm cừu đại hận. Vương Siêu đối với việc kết oán tất nhiên cũng có tỉnh ngộ, nếu đối phương tìm tới cửa, còn có Triệu Tinh Long bị ba chổ gãy xương. Dù tình dù lý, tất nhiên đều phải hạ chiêu số âm độc để đối phó với gã. “Sao lại như thế này, tại sao lại tiểu tiện ra máu?” Đột nhiên lúc này nước tiểu xuất ra có màu đỏ sậm tanh hôi mùi máu, là người đều chịu không nổi. Huống hồ Cung Thành Phản Thần từ nhỏ có một thân thể sức khỏe phi thường tốt, không bệnh vô tai. Hai bên hông đau nhức như kim châm, kể cả đường niệu đạo của gã cũng giống như có rất nhiều kim châm đâm chích hỗn loạn. Nửa hạ thân của gã cơ hồ đau đớn làm cho bị mất đi tri giác. “A!” Âm thanh tiếng thét vang lên chói tai, gã ngã nhào trên mặt đất. Làm cho rất nhiều người bên trong phi trường đổ xô tới xem. Những người này nhìn thấy trên người gã toàn là máu, hạ thân bốc lên mùi hôi thối kinh khủng, đều cảm thấy kinh hãi trong người. Đúng lúc này mấy người bạn của gã cũng phát hiện có điều dị thường, chạy vào WC, phát hiện tình huống như vậy lập tức đều hoảng sợ giật nẩy người, liên tiếp la lên. “Nhanh lên, mau ôm Cung Thành đưa vào bệnh viện!” “Trời! Thế này là sao vậy? Sau khi xuống máy bay vẫn còn tốt kia mà!” Giữa những âm thanh tiếng Nhật ồn ào, Cung Thành Phản Thần được đưa lên xe cứu thương. Bên trong khuôn viên một bệnh viện lớn ở Tokyo Nhật Bản. Cung Thành Phản Thần toàn thân hôn mê, ống dẫn xuyên vào giữa hai bên thắt lưng, nằm ở trên giường bệnh vẫn không nhúc nhích, chỉ có điện tâm đồ ở bên trái giường phát ra sóng gợn chứng tỏ hắn vẫn còn sống. Hai quả thận đã hoàn toàn bị thối rữa. cho dù tìm được quả thận thích hợp và phẩu thuật ghép thận thành công, sau này công năng của cơ thể cũng cực kỳ hạ thấp, với lại đã không còn khả năng có năng lực sinh dục. Một bác sĩ phụ trách chữa trị đeo kính trắng dùng ánh mắt tôn kính đang dè dặt nhìn người đàn ông trung niên Nhật Bản uy phong ở phía trước. Sau đó cố gắng dùng ngữ khí ôn hòa nói rõ bệnh tình của Cung Thành Phản Thần. Sắc mặt người đàn ông trung niên Nhật Bản càng nghe càng từng chút một u ám xuống. Lúc cuối cùng khi nghe rõ không thể có năng lực tình dục, rốt cuộc không khống chế được lửa giận. “Khốn nạn!” Nam nhân trung niên Nhật Bản phát ra một tiếng mắng chửi, vung ra một cái bạt tai. Kính đeo mắt của người bác sĩ phụ trách lập tức bị đánh văng trên mặt đất, nếu như làm bằng thủy tinh, thì bây giờ đã bị đâm mù hai con mắt rồi. "Cung Thành tiên sinh, Cung Thành tiên sinh, chúng tôi sẽ tận lực chữa trị, tận lực chữa trị...!" Nhìn thấy bác sĩ phụ trách bị đánh, một người lãnh đạo bên trong bệnh viện vội vàng chạy lại, cúi đầu nghiêng mình thi lễ. Không có biện pháp nào cả. Gia tộcCung Thành tại Nhật Bản là một đại gia tộc, gia tộc tập đoàn làm ăn buôn bán, tài sản hùng hậu không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa người đang đứng ở trước mặt này, Cung Thành Trạch Minh, là một người lãnh đạo cao cấp ở bên trong tổ chức hắc bang Sơn Khẩu. Chỉ cần một lời nói của người này, ngay trong đêm nay sẽ mang những bác sĩ này ra cho người giẫm thành tương thịt, vứt vào cống thoát nước. Hắc bang ở Nhật Bản thậm chí có thể ảnh hưởng tới chính trị và quân sự. “Trạch Minh, không nên đánh người!” Ngay lúc này một âm thanh già nua truyền tới. Cung Thành Nhật Minh quay đầu nhìn lại, lập tức thu lại vẻ mặt phẫn nộ của mình. Đi đến là người mặc ki-mô-nô, là một lão nhân Nhật Bản cầm trong tay một cây quải trượng bằng gỗ. Đi theo phía sau lão nhân còn bốn người có vẻ mặt lãnh khốc, ánh mắt ảm đạm không có một chút biểu tình, những nam tử to cao này giống như là người chết. “Bá phụ, sao người lại tới đây?” Đi đến là người hiện giờ giữ chức gia chủ của Cung Thành Thế gia, Cung Thành Long Thái Lang, là nhân vật trong thập niên bảy mươi có uy danh hiển hách tại giới võ thuật Nhật Bản. “Trạch Minh, võ công của ngươi vẫn một mực trì trệ không tiến, hiện tại tu dưỡng tâm linh cũng lạc hậu đi rất nhiều, đây không phải là một chuyện tốt.” Long Thái Lang thở dài một hơi. “Nhưng mà cái này cũng bởi vì ngươi xử lý việc làm ăn của gia tộc, phân tâm vì nhiều nguyên do. Tốt lắm, dẫn ta đi xem Phản Thần một chút.” “Thưa vâng!” Ở trước mặt Long Thái Lang, Cung Thành Trạch Minh có biểu hiện hết sức lo sợ. Hai người tiến vào phòng bệnh. Long Thái Lang đi đến trước mặt Cung Thành Phản Thần nhìn vào thắt lưng của gã, sau đó mắt lão sáng rực! Lóe ra tinh quang bức người. Ánh mắt như lợi đao, gay gắt tập trung vào mấy vết ngón tay lờ mờ ở hai bên hông. Nhìn một lúc lâu, vẻ mặt của Long Thái Lang không có một chút biểu tình, giọng rất là bình tĩnh: "Đứa nhỏ Phản Thần này, là nhân tài võ học của Cung Thành gia chúng ta, nếu mà tôi luyện một chút tính khí, thì trước ba mươi tuổi có thể tiến vào cảnh giới nhất lưu cao thủ. Đến lúc đó, trong gia tộc chúng ta có thể sinh ra một võ thuật đại sư chống đỡ môn diện. Nhưng mà hiện tại thì không được, cho dù chữa trị tốt thì sau này cũng không thể, gây ra thương thế cho hắn là một cao thủ." Giọng nói của Long Thái Lang càng bình tĩnh, trong lòng Cung Thành Trạch Minh lại càng khiếp sợ, từ lúc còn nhỏ hắn đã biết rõ vị bá phụ này lúc nào mà bình tĩnh thì chính là lúc nổi lên sát tâm. "Giới võ thuật Nhật Bản chúng ta, từ bốn năm năm qua, vẫn giữ hòa bình cùng giới võ thuật Trung Quốc, hiện tại không có mở rộng trao đổi giao lưu. Bây giờ cũng là một lần nữa gây ra ân oán. Trạch Minh, ngươi đi điều tra một chút. Giết chết Phản Thần như thế này phải là một cao thủ, đúng là một cao thủ. Không phải loại người vô danh đâu." Long Thái Lang căn dặn đường lối. "Nhưng mà... Bá phụ, Phản Thần cũng không có bị giết chết, còn có hy vọng được y học cứu sống mà." "Hả?" Long Thái Lang xoay người lại, hai mắt nhìn thẳng Cung Thành Trạch Minh làm hắn run rẩy kinh hãi, trong lòng đầy nỗi bất an. "Cung Thành gia chúng ta, trên con đường truy cầu võ học, cho tới bây giờ thất bại chỉ có một con đường mà thôi." Vừa nói, Long Thái Lang một tay tạo thành trảo. Đột nhiên chụp lên trên yết hầu của Cung Thành Phản Thần, một âm thanh răng rắc vang lên, điện tâm đồ liền ngừng nhảy. "Ngươi không phải là người kế thừa võ học Cung Thành Gia, cho nên ta đối với ngươi khoan dung, Cung Thành Gia là một gia tộc kiêu ngạo, tuyệt đối không chấp nhận một kẻ thất bại suốt đời nằm trên giường bệnh xuất hiện." Long Thái Lang giết chết Phản Thần- kẻ sỉ nhục của dòng họ Cung, xong quay người đi ra. ************** Tỉnh S. Mặc dù biết chính mình dùng Ám kình làm tổn thương Cung Thành Phản Thần khẳng định sẽ kết thành thù oán, thế nhưng Vương Siêu ngược lại không hề lo sợ. Hiện tại quyền thuật của hắn càng trở nên tinh tiến. Chính là đang muốn tìm người thử tay nghề! Cung Thành Phản Thần kia ở trong mắt của hắn ngay cả làm nóng người cũng không có trình độ. "Trên Tổ Chức bây giờ quyết định, cậu đi đến Sơn Đông mở võ quán." Vương Siêu từ khi luận võ cùng Trương Uy trở về, thật vất vả có được nửa năm thanh nhàn. Khi mùa đông tới, quay về trong nhà mình ở thành phố C, sau đó lại cầm tiền mua tiếp một cái nhà rộng một trăm hai mươi mét vuông tại một tiểu khu bằng phẳng có cảnh vật tốt, sau khi sửa sang, mời cha mẹ chuyển chỗ vào đây. Mấy năm nay, cha mẹ đã dần dần tiếp nhận sự thật hắn ở bên ngoài làm ăn buôn bán kiếm được không ít tiền. Rất vui mừng chuyển đến nhà mới. Vương Siêu còn để lại mấy chục vạn đồng. khiến cha mẹ từ bỏ công việc, ở trong nhà dưỡng lão. Cha mẹ thấy rất là thích hợp, sau khi chuyển đến nhà mới, rất nhanh cùng hàng xóm chung quanh kết thành một khối, cả ngày ở trong nhà, đi tản bộ, đánh mạt chược, trồng hoa cắt cỏ, nuôi cá vàng đùa ô quy (rùa). Cuộc sống trôi qua thảnh thơi nhàn rỗi. Vương Siêu cũng cùng ở trong nhà, tâm tình hoàn toàn buông lỏng xuống. Đột nhiên cảm giác được cuộc sống bình yên nhàn nhã thế này rất là tốt. Nhưng mà cuộc sống của cha mẹ mặc dù trở nên rất tốt, nhưng lại có một cái sự tình luôn đọng ở trong lòng. Đó chính là sự tình Vương Siêu cần lập gia đình. Dựa theo đạo lý của họ, hiện tại Vương Siêu sự nghiệp thành công, thì cần phải nhanh nhanh cùng một bạn gái lập gia đình, sinh tiểu hài tử nối dõi... Vương Siêu đối với việc này từ đông sang tây đều không có nghĩ tới. Mỗi lần nghe được cha mẹ lẩm bẩm, chỉ là cười một cái mà cho qua. Rất nhanh đã đến cuối năm. Vương Siêu bây giờ là một thanh niên hai mươi hai sắp sang tuổi hai mươi ba. Luyện tập võ nghệ từ lúc mới trưởng thành. Ròng rã suốt bốn năm lẻ ba tháng. Trong hơn bốn năm này, các hành động đi đứng ngồi nằm của hắn hầu như đều là luyện công. Tương đương với thời gian một kẻ thông thường luyện tập gấp hai ba lần. Nếu dùng võ hiệp tiểu thuyết mà nói, Vương Siêu bây giờ cũng có hơn mười năm công lực. Tháng ba, xuân qua hoa nở. Cuối cùng, thời kì nhàn nhã của Vương Siêu cũng đã kết thúc. Hôm nay, hắn nhận được điện thoại của Tào Nghị! Lập tức chạy tới phòng làm việc của Sở Công an tỉnh C. Tào Nghị vừa thấy mặt hắn tức thì tuyên bố nhiệm vụ của thượng cấp trên Tổ Chức. "Đi Sơn Đông?" Vương Siêu đối với việc này có chút kinh ngạc. "Không sai, chính là đi Sơn Đông." Tào Nghị gật gật đầu, giải thích: ”Sơn Đông cùng Hàn Quốc và Nhật Bản chỉ có một biển chia cách. Hơn nữa bên trên Đông Bắc lại nối liền với nước Nga! Nước Nga chính là một thế lực hắc ám! Địa hạ đổ quyền rất nghiêm trọng, đã dần dần từ bên kia tiến vào. Tình hình nơi đó hết sức phức tạp. Sau khi cậu tới, đầu tiên là bắt tay tiến vào giới võ thuật, một mặt thăm dò rõ ràng hướng đi của tất cả thế lực hắc đạo, ngoài phương diện yêu cầu tạo uy phong, còn phải xây dựng tên tuổi. Ta nghe nói cậu ngày đó tại đạo quán Đài Quyền Đạo đánh chết Cung Thành Phản Thần của Cung Thành gia tộc trong giới võ thuật Nhật Bản. Lần này phiền toái không nhỏ. Mặt khác, cậu phải cẩn thận coi chừng, vùng Đông Bắc Sơn Đông hiện tại một bộ phận là địa bàn của hắc quyền, do bè đảng của một người gọi là 'Thái tử đảng' Liêu Tuấn Hoa kiểm soát cùng với thế lực hắc đạo Liên Bang Nga, Nhật Bản, Hàn Quốc đều có cấu kết. Lần này, vẫn như ngày trước là bọn Đại Thạch Đầu đi theo cậu. Một bộ phận trở thành học đồ của võ quán cậu. Mặt khác một bộ phận giấu trong bóng tối. Khi chiến tranh trong hắc bang mở rộng, cũng có người tiếp ứng. Mặt khác, cậu đối với tình hình thương nghiệp ở nơi này một điểm cũng hoàn toàn mù tịt. Còn bọn Đại Thạch Đầu cũng chỉ am hiểu tác chiến, phá hoại, xâm lấn. Bởi vậy Tổ Chức cấp trên điều phái cho cậu một trợ thủ có chuyên môn." Ngay lúc này, cửa phòng hội họp bị người mở ra, tiến vào là một người mặc quân phục, quân hàm ở bên trên bả vai có hai gạch một sao: một nữ quân nhân mang hàm thiếu tá. "Chào đồng chí Lâm Nhã Nam!" Thấy nữ quân nhân này vừa tiến đến, Tào Nghị vội vàng đứng dậy chào hỏi. Hiển nhiên, địa vị của người nữ quân nhân này là ngang vai vế với lão. "Chào Cục trưởng Tào Nghị." Nữ sĩ quan thiếu tá cũng cùng Tào Nghị bắt tay một cái! Ánh mắt rõ ràng lại nhìn tới Vương Siêu. "Cho ta giới thiệu một chút, vị này chính là đại sư Bát Quái Hình Ý Quyền Vương Siêu sư phụ." Tào Nghị vội vàng cao giọng giới thiệu. "Chào sư phụ. Ta là thiếu tá hải quân Lâm Nhã Nam!" Lâm Nhã Nam tự giới thiệu bản thân. "Hy vọng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ!" Hải quân? Chẳng lẽ sau này muốn điều động tàu chiến ở trên biển đánh nhau? Vương Siêu nghe thấy hai chữ "Hải quân" này, lập tức có chút sửng sốt. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang