[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 76 : Điếu Thiềm kình cùng Mãng Ngưu kình

Người đăng: bachung

Vù vù! Vù vù! Trần Ngải Dương di động song chưởng, hoặc vỗ hoặc xoa lên lưng Vương Siêu, mỗi một thủ pháp đều ung dung vô cùng, giống như hồ điệp xuyên hoa bay lượn trong không trung.. Mỗi một lần đánh ra, Vương Siêu đều cảm giác được mùi của cao sơn trà xuyên qua lỗ chân lông thẩm thấu vào trong phổi, cảm giác mát rượi từ từ vờn quanh phổi. Trần Ngải Dương động tác không ngừng nghỉ, liên tiếp đánh ra mười mấy phút. Vương Siêu chỉ nghe thấy hô hấp của hắn dần gấp gáp, thở dốc một hơi rồi lại một hơi. Nhất là trống ngực của đối phương rõ ràng đang tăng tốc, thịch! Thịch! Thịch! Mỗi nhịp đều nghe được rất rõ ràng, giống như thiết chùy gõ mạnh xuống. Hiển nhiên đây là một dạng vận dụng Ám kình, tim cùng thân thể của hắn có chút mệt nhọc. Mồ hôi từ lưng Vương Siêu chảy xuống ròng ròng. Đây không phải là mồ hôi của Vương Siêu, mà là của Trần Ngải Dương trong lúc bộc phát Ám kình, từ lỗ chân lông trong lòng bàn tay phun ra. “Giỏi thật, hắn ít nhất đã vỗ ba mươi chưởng, mỗi chưởng đều là nhu công Ám kình.” Mặc dù đã luyện đến phát ra Ám kình, thể lực tiêu hao cũng không đột nhiên mất mát quá lớn một cách bộc phát, nhưng nhu công Ám kình đối với sự khống chế tâm lực càng phải thêm chuẩn xác. Ngọn nguồn lực lượng của Ám kình chính là trái tim, không thể tiến hành khống chế chuẩn xác khi tim mình đang đập loạn, hết thảy không cần nói đến. Người bình thường muốn khống chế nhịp tim nhanh chậm, có thể thả lỏng ý niệm, toàn thân yên tĩnh, trái tim sẽ đập chậm. Ý niệm mà khẩn trương, trái tim sẽ đập nhanh. Nếu càng cấp bách thì sẽ "Thịch thịch thịch thịch" sau đó xuất mồ hôi toàn thân. Nhưng điều này cũng chỉ là đại khái khống chế mà thôi. Nội gia cao thủ võ công luyện đến đỉnh cao, lấy ý điều khiển tâm, tâm hoà ý hợp, đối với việc khống chế trái tim mình càng thêm chuẩn xác. Mỗi một phút đồng hồ, có thể đập bao nhiêu nhịp là được bấy nhiêu cái. Khi thong thả, thu liễm toàn bộ lỗ chân lông, Tinh Khí Thần. Nhịp tim đập so với người bình thường chậm hơn ba bốn lần. Mà khi bộc phát kình lực, thì nhịp tim đập nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Tim là ngọn nguồn động lực của tứ chi bách hài*, lục phủ ngũ tạng của cơ thể con người. Luyện võ luyện tủy, cốt tủy tạo huyết, máu là gốc rễ của động lực. Trái tim chính là động cơ của cơ thể người, còn máu chính là dầu mỡ. Công phu nội ngoại tiếp dẫn, sau khi thẩm thấu vào trong lục phủ ngũ tạng, nội tạng so với người bình thường cường đại hơn rất nhiều lần. Nếu như công phu chưa ngấm vào lục phủ ngũ tạng, vậy nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt tới cực hạn của tiềm năng bản thân. Khai phá cực hạn tiềm năng, gia tăng cực hạn tiềm năng. Thân thể Vương Siêu hiện tại đã tới cực hạn, cũng đã bước trên con đường luyện tủy, từ từ cải thiện thể chất bản thân, nhằm bộc phát lực lượng lớn hơn nữa. Thế nhưng chắc chắn rằng trên con đường này, Trần Ngải Dương so với hắn còn đi xa hơn. “Xong rồi! Ta đã dùng Ám kình đưa toàn bộ cao dược vào vị trí lá phổi bị thương của huynh đệ. Có điều còn phải tu dưỡng nửa tháng, nửa tháng này, huynh đệ không được động thủ với người khác, cũng không được nóng giận, tốt nhất ngay cả hít thở sâu cũng không được. Đi đứng, ngồi nằm cũng phải yên tĩnh, tâm tình thả lỏng. Nói cách khác, nếu động đến vết thương để nó lại vỡ ra, vậy phiền toái sẽ lớn rồi.” Nửa giờ sau, Trần Ngải Dương rốt cuộc đã ngừng lại. “Hảo công phu! Ám kình thật sự khiến người ta thán phục, vô cùng kì diệu!” Vương Siêu nhìn thấy sau khi tấm vải trắng dính đầy cao sơn trà được kéo xuống, không ngờ vẫn sáng bóng như mới! Mặt trên dính đầy thuốc cao nhưng một điểm cũng không nhìn thấy. Vốn ra vải trắng dính đầy dược cao, dùng nước tẩy cũng không nhất định có thể gột sạch bã còn sót lại. Nhưng thật sự dưới Ám kình mà Trần Ngải Dương đánh ra, toàn bộ đã rơi hết, không sót lại một mảnh vụn nào! Công phu như vậy, đừng nói là người ngoài nghề mà ngay cả người trong nghề như Vương Siêu, nhãn quang vừa mới đạt tới mức quyền thuật đại sư, cũng cảm giác được vô cùng kì diệu. Trần Ngải Dương cười cười, gọi người đưa một cái chậu rửa mặt tới rồi rửa sạch sẽ hết thảy. Sau đó kêu người bưng hai chén trà tới. Trong thư phòng còn lại hai người bọn họ, Triệu Tinh Long cùng với ba người vệ sỹ lính đánh thuê và Diêu Hiểu Tuyết đều đi ra ngoài tham quan phong cảnh khoang thuyền. “Tình hình giới võ thuật Nhật Bản hiện tại thế nào?” Vương Siêu thấy Trần Ngải Dương tán dóc đến chỗ này, cũng vui vẻ thảo luận với vị đại phú ông hải ngoại, cao thủ có thâm niên trong giới võ thuật này. Bưng cốc trà đỏ tươi lên, Vương Siêu uống một ngụm, liền cảm thấy một mùi thơm ngát êm dịu nơi cửa miệng, là loại lá trà ngon hiếm có. Cả bộ đồ trà toàn một màu đỏ tươi, là đồ sứ nổi tiếng và đắt tiền “Trung Quốc hồng”**. “Giới võ thuật Nhật Bản cùng Hàn Quốc giống nhau. Đều đã mang nhiều tính thương mại, biểu diễn. Nhưng bất đồng so với Hàn Quốc ở chỗ, Nhật Bản cũng có một nhóm đông võ thuật gia cao thủ coi trọng thực chiến. Dù sao, nội tình trong văn hoá, võ vật (Sumo) của Nhật Bản, một loạt những thứ đó, so với Hàn Quốc còn cao hơn không ít.” Trần Ngải Dương chỉ ngay ra vấn đề, làm cho Vương Siêu cảm nhận sâu sắc. “Liên minh Không Thủ Đạo Karate của Nhật Bản trong những năm 70 đã bắt đầu hưng thịnh, giống như Liên minh Đài Quyền Đạo của Hàn Quốc, phát triển tới các nơi trên thế giới, tại một số quốc gia Âu Mỹ chiếm thị trường rất lớn. Hàng năm tiền lời lãi tạo ra thành hàng trăm ngàn triệu. Điều này giới võ thuật người Hoa chúng ta không thể so sánh được.” Trần Ngải Dương thở dài: “Hiệp lấy võ phạm cấm. Đây cũng là việc không có biện pháp. Võ thuật người Hoa chúng ta đều không muốn biểu diễn, xuống dốc cũng là chuyện tất yếu.” Vương Siêu gật đầu: “Ngươi ta đã luyện đến cảnh giới trung tầng của quyền thuật, có thể nói là đang tiến dần từng bước. Với kiểu người như chúng ta, đích thật là không muốn lộ mặt trước sau người ta, làm xiếc bán nghề biểu diễn. Chỉ là cứ như vậy mãi, Quốc thuật sợ rằng cũng sẽ mai một trong dòng lịch sử, hậu nhân muốn biết tới nó, chỉ có thể thông qua sử thư.” Trần Ngải Dương đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ đồ trà "Trung Quốc hồng" mà mình sưu tầm được, biểu tình trên mặt giống như là một đứa trẻ đang chơi đùa với món đồ chơi mình yêu thích. “Đây không phải là việc huynh đệ hay ta có khả năng giải quyết. Trào lưu hiện đại đã xâm nhập sâu rộng, cho dù quyền thuật của huynh đệ có cao tới đâu, cũng uổng công. Lớp người như ta chỉ có thể giữ gìn điểm căn cơ cuối cùng này, tận lực lưu truyền lại. Dù sao, vô số tinh hoa vẫn còn trong người Hoa chúng ta, mặc dù truyền thừa rất ít rất ít.” “Được rồi, không nói những chuyện này nữa, hay là nói về tình huống cụ thể về giới võ thuật Nhật Bản đi. Ta luôn ở tại tỉnh S trong nội địa, giao lưu đối ngoại rất ít, lần này nếu không gặp phải vị Thái tử gia Triệu Quân gì đó, cũng sẽ không xuất hiện luận võ với người.” Tổ Chức mặc dù có rất nhiều tư liệu về giới võ thuật Nhật Bản, nhưng đều là hơn mười năm trước, hoặc là bảy tám năm trước, còn chưa kịp cập nhật. Vương Siêu sau khi nhìn thấy Liễu Sinh Tình Tử xong, đột nhiên cảm giác được chính mình sau này rất có thể sẽ phát sinh xung đột với giới võ thuật Nhật Bản, tri kỉ tri bỉ, bách chiến bách thắng. Phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện. Còn Trần Ngải Dương vẫn tích cực trên quyền đàn Đông Nam Á, ngạo thị quần hùng, cho nên hiểu biết đối với giới võ thuật Nhật Bản rõ ràng hơn ai hết. “Nhật Bản vô số, ngoại trừ Không Thủ Đạo Karate, Kiếm Đạo Kendo, Nhu Đạo Judo quen thuộc, hợp với một số môn phái, võ thuật thế gia cũng không ít, nổi danh nhất tự nhiên là Liễu Sinh gia, Cung Bổn gia, Thuyền Việt gia, Đại Sơn gia, Cung Thành gia, Y Hạ gia, mười mấy đại gia tộc v.v. Nhật Bản không trải qua cách mạng, thế gia có lai lịch từ xa xưa, mỗi đời phát triển truyền thừa, nhiều thế hệ tiềm nhập vào Trung Quốc thâu sư học nghệ, vô số kỹ xảo, các loại tinh hoa sớm đã phát triển đến cực kỳ hoàn thiện, thậm chí hiện tại giới võ thuật người Hoa chúng ta mất đi rất nhiều kỹ pháp cũng có thể tìm được tại đó. Giới võ thuật Nhật Bản hiện tại không hề kém so với giới võ thuật người Hoa chúng ta.” “Đích xác! Thế gia là một bộ phận của văn hóa truyền thừa. Thế gia tại Trung Quốc sớm đã không còn.” Vương Siêu gật đầu. Trần Ngải Dương kể lại tỉ mỉ: “Cao thủ Nhật Bản rất nhiều, đại đa số gia chủ gia tộc đều ở cấp độ Ám kình, như cha của Liễu Sinh Tình Tử là Liễu Sinh Thủy Minh, kiêm luyện Không Thủ Đạo Karate, Hợp Khí Đạo Aikido, Nhu Đạo Judo, hơn nữa sở trường về Hình Ý kiếm thuật, Đại Thành quyền, võ công so với Từ Chấn còn phải mạnh hơn một chút.” “Hình Ý kiếm thuật? Liễu Sinh Thủy Minh còn sở trường về Hình Ý kiếm thuật?” Vương Siêu kinh ngạc, phải biết rằng, hợp nhất về hai sở trường hoàn toàn bất đồng lại là một cảnh giới khác. Huống hồ lại từ miệng Trần Ngải Dương nói ra về sở trường này, vậy khẳng định là đã tới thượng tầng cảnh giới, mức lô hỏa thuần thanh. “Đúng vậy, từ năm vua Quang Tự thứ mười bốn triều Thanh, Hình Ý môn tông sư Xa Nghị Trai tại Thiên Tân dùng Hình Ý kiếm thuật đánh bại Nhật Bản kiếm đạo cao thủ Bản Sơn Thái Lang, được triều Thanh trao tặng 'Hoa linh ngũ phẩm quân công'. Vào lúc đó, giới võ thuật Nhật Bản đối với kiếm thuật Hình Ý môn cực độ thèm thuồng, tới thời Dân Quốc rốt cuộc đã học trộm được từ Trung Hoa võ sĩ hội Hách Ân Quang. Hiện tại chuyện đó đã trôi qua bảy tám chục năm, kiếm thuật đó sớm đã được truyền bá trong giới võ thuật Nhật Bản. Từ Chấn cùng Liễu Sinh Thủy Minh kết giao, một nửa là vì sinh ý mà lui tới, nửa kia chính là muốn học được một số tinh tuý trong Hình Ý kiếm thuật. Liễu Sinh Thủy Minh kia cũng muốn từ Từ Chấn học được Bạch Viên Thông Bối.” “Ồ. Nguyên là như vậy.” Luyện võ lúc ban đầu phải chuyên về một môn, phải thuần thục, đợi sau khi luyện được công phu, thì nhất định phải học những điểm mạnh của người khác, mới có thể không ngừng đề cao trình độ của mình. Vương Siêu đối với cách làm của Từ Chấn tự nhiên rất thông. “Trên tạo nghệ kiếm đạo, hiện tại trong giới võ thuật Nhật Bản, Cung Bổn Ngũ Hùng của Cung Bổn thế gia được xem như đứng đầu, có điều lão đã hơn bảy mươi tuổi gần tám mươi rồi. Thực chiến đã không được nữa, toàn bằng vào uy vọng lúc trung niên, nhưng thật ra gia tộc đó bồi dưỡng được mấy hảo thủ kiệt xuất, như Cung Bổn Dật Thừa, ba mươi tuổi, võ công đã tiến nhập Ám kình, kiếm thuật thân pháp cực giỏi như bóng với hình, giống như du long vậy. Về phần Liễu Sinh Tình Tử kia, cũng là người nổi bật nhất trong giới võ thuật trẻ tuổi Nhật Bản. Trình độ so với Tần Mậu không chênh nhau lắm.” Vừa nói, Trần Ngải Dương vừa đem một số tình huống trong giới võ thuật Nhật Bản mà mình biết nhất nhất nói ra, khiến cho Vương Siêu được mở rộng tầm mắt. “Giới võ thuật Nhật Bản hiện tại ngoại trừ uy vọng cao, thì không thể sánh được với thế hệ trước. Chính thức tích cực trên con đường này, thường xuyên luận võ thực chiến thì thanh niên, trung niên võ học đại sư cũng có khoảng ba bốn mươi người. Trong đó bách chiến bách thắng, chưa bao giờ nếm mùi thất bại chính là Y Hạ Nguyên, từ nhỏ luyện Bát Cực quyền, sau khi đạt thành lại học tập các loại võ học, hiện tại đã bốn mươi tuổi, nghe nói võ công người này đã tiến nhập Hóa kình, một đời khổ tu. Cũng không lấy vợ sinh con, là một người thuộc phái si tâm cầu đạo mẫu mực. “Huynh đã cùng hắn giao thủ chưa?” Vương Siêu theo tiềm thức hỏi một câu, rồi lại cảm thấy mình hỏi dư thừa. Nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Trần Ngải Dương đã biểu đạt rõ ràng, hai người chưa từng giao thủ. Trần Ngải Dương không để ý điều này, lắc đầu: “Ta chưa từng giao thủ với hắn, hắn là Huấn luyện viên võ thuật của Nhật Bản Thiên Hoàng thế giới, không dễ dàng xuất sơn.” Nhật Bản Thiên Hoàng thế giới hiện tại mặc dù không chấp chính nhưng uy vọng vẫn rất cao, cũng không có tiền, giống như một số hoàng thất các quốc gia như Anh quốc, Đan Mạch. Trung Quốc trải qua cách mạng, cái gì hoàng thất, thế gia, tất cả đều bị đánh cho tan thành mây khói. “Thế nhưng ta đã giao thủ với Thuyền Việt Nhất Lang của Thuyền Việt gia. Võ công của hắn cũng đã đạt tới thượng tầng cảnh giới, xếp trong mười thứ hạng đầu trong ba bốn mươi vị võ thuật đại sư Nhật Bản.” “Kết quả thế nào?” Vương Siêu lập tức rất hứng thú. “Nói ra thật xấu hổ.” Trần Ngải Dương tự giễu cười cười: “Chúng ta động thủ được mười phút, hắn mới bị ta dùng Thái Cực Đơn Tiên thủ đánh nát xương sọ.” Mười phút luận võ, thời gian đã rất dài, cao thủ luận võ chỉ trong sát na đã định sinh tử giống như quá trình liệp báo (loài báo gêpa) bộc phát vồ linh dương trong nháy mắt. Thái Cực quyền đấu pháp cương mãnh vô cùng. Như Pháo! Nện! Quất! Ba loại phát lực làm chủ. Mặc dù Thái Cực Quyền có nhu công "Thính kình", thuật "Tá lực đả lực". Nhưng cũng là phụ trợ. Trong thực chiến trong nháy mắt nắm được cơ hội lấy xảo phá lực mà thôi. Xảo kình dù sao cũng là xảo kình, như du kích đội tác chiến trong đại quy mô chiến tranh, vĩnh viễn không bằng binh đoàn quân chính quy quyết chiến giải quyết dứt khoát! Bản chất của quyền thuật đấu pháp vĩnh viễn là cương kình. Thái Cực "Tiên thủ" (tay làm roi) của Trần Ngải Dương, Vương Siêu mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng từ biểu hiện công phu Ám kình ra bên ngoài của hắn mà xét thì khẳng định là xếp vào cảnh giới không thể tưởng tượng nổi. Đánh nát sọ người, cũng là tất nhiên. Năm đó Dương Lộ Thiền dùng "Tiên thủ" quất cái cối xay làm từ đá, một roi quất xuống, cối xay nát bấy. Cương kình như thế, đương nhiên không thể không đẹp. Vương Siêu, Trần Ngải Dương hai vị quyền thuật đại sư sau khi đàm luận giới võ thuật Nhật Bản, lại đàm luận công phu tiếp, càng nói càng hợp ý nhau. Vương Siêu được Đường Tử Trần truyền thừa lại "Quốc thuật chân lục" cùng Hình Ý, Thái Cực, Bát Quái; lại lĩnh ngộ được không ít thứ ở chỗ Lý lão gia tử, luôn có kiến giải thấu triệt, ngay cả Trần Ngải Dương cũng gõ nhịp khen ngợi. Cuối cùng Vương Siêu đề cập tới "Luyện tuỷ chi pháp" thâm ảo và bí truyền nhất trong giới võ thuật, “Trong Hình Ý môn có Hổ Báo Lôi Âm, Bát Quái môn có tiếng 'Hừm Hà'. Thái Cực môn khẳng định có phương pháp luyện tủy. Nhưng trường phái Thái Cực quá nhiều, không biết huynh học là phái nào?” Trần Ngải Dương nói:“Vương Tông Nhạc là truyền nhân quyền thuật nhất mạch núi Võ Đang đạo gia, căn cơ Thái Cực của 'Luyện tủy chi pháp', là Điếu Thiềm kình bí truyền của Võ Đang Kim Thiền phái.” Vừa nói, Trần Ngải Dương làm mẫu một chút, toàn thân chấn động rất nhỏ, nhất thời phát ra cục cục cục cục. Những tiếng cục cục nặng nề, giống như ngưu rống, lại giống như là ếch lớn kêu to. “Bí quyết luyện tuỷ của Võ Đang đạo gia, có Điếu Thiềm kình cùng Mãng Ngưu kình, trong đó có điểm giống nhau.” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang