[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 65 : Đảng viên mà sợ xã hội đen sao?
Người đăng: binh-hoi
.
“Không phải ta không nương tay. Chỉ là Minh kình của ngươi đã luyện đến đỉnh cao, Viên hình thân pháp lại quá linh hoạt. Nếu như cứ tiếp tục kéo dài đi xuống, Ám kình của ta đánh hụt, hươu chết về tay ai cũng không biết được.”
Lực Ám kình một đòn Hổ Hình của Vương Siêu lớn đến mức nào!
Lồng ngực Tần Mậu Giao trúng một đòn đó, xương ngực lập tức toàn bộ nát bấy, Ám kình lại đánh thẳng vào nội tạng, khiến cho tim, phổi toàn bộ nát bét, đương tràng tử vong, coi như là thần tiên đều cứu không được.
Kì thật thân pháp và công phu của hai người sai biệt không nhiều, Vương Siêu chỉ là nhiều hơn một chút Ám kình mà thôi.
Nếu Tần Mậu Giao trước đó biết rõ Vương Siêu, giữ tâm linh tỉnh táo, khôn khéo né tránh, dùng thân pháp linh hoạt mà phòng thủ và công kích, Vương Siêu muốn đánh bại hắn, cũng là phi thường khó khăn.
Chỉ tiếc Vương Siêu đối với tình trạng màu sắc võ công của hắn rõ như lòng bàn tay, mà hắn đối với Vương Siêu thì một chút cũng không biết. Tri kỉ tri bỉ, mới có thể bách chiến bách thắng. Không biết rõ về địch nhân, tám chín phần mười sẽ bị thua thiệt.
Hai mươi sáu, hai bảy tuổi, đúng là thời kỳ hoàng kim của nhân sinh. Đáng tiếc, một sinh mệnh tươi đẹp cứ như vậy mà biến mất ở trên lôi đài.
Nhìn thi thể của Tần Mậu Giao, Vương Siêu không khỏi nhớ tới Lâm Lập Quân chết ở đầu súng, cũng một đôi mắt trợn trừng thật to, đến chết cũng không nhắm mắt.
“Ngươi không phải chết ở đầu súng. Người luyện quyền, chết ở dưới quyền coi như là cái chết có ý nghĩa.” Yên lặng cảm thán một chút, Vương Siêu giống như hồi trước kia ngồi xổm xuống vuốt lại hai mắt giúp Tần Mậu Giao.
“Có thể có một ngày như vậy, ta cũng sẽ chết trên lôi đài như thế này.”
Ngay khi người của Ban tổ chức tuyên bố kết quả đổ quyền, đồng thời phía dưới kêu loạn xạ xông lên bốn năm nam tử hung tợn mặc complet đen, dùng ánh mắt oán độc nhìn Vương Siêu.
“Nơi này có quy củ, không cho phép tranh chấp phát sinh, có chuyện gì đi ra ngoài sau này chính mình giải quyết.” Người của Ban tổ chức hình như đã thấy chuyện này diễn ra nhiều rồi, sắc mặt trở nên lạnh như băng.
Bị đánh chết trên lôi đài, dựa theo quy củ là không được phép trả thù.
Cùng lúc đó, cửa vào hội trường bị một nhóm lớn bảo vệ cầm dùi cui điện, lá chắn bằng nhựa trong tay ùa vào, chợt nhìn tựa như cảnh sát chống bạo động chính quy.
“Đi nhanh lên một chút, chuyện còn lại cứ để chúng ta giải quyết.” Ngay lúc này, Lỗ Thành Văn dẫn theo mấy kẻ thủ hạ cũng đã xông lên lôi đài, bao bọc bảo vệ lấy Vương Siêu định đưa đi.
Thân phận của Tần Mậu Giao không phải là chuyện đùa. Mặc dù hắn bị đánh chết ở trên lôi đài nhưng hậu quả không phải là nhỏ.
Hiện tại trong mắt Lỗ Thành Văn, Vương Siêu đã thành một cây thần tài hái ra tiền. Nói gì cũng phải trước tiên bảo vệ an toàn cho hắn rồi mới tính tiếp.
“Sao? Bạch lão bản, Thiên Tín các người thua không phục sao?” Con mắt hình tam giác của Lỗ Thành Văn lóe ra chút tinh quang, hả hê nhìn một nam nhân trung niên từ dưới lôi đài đi tới: “Ngươi hôm nay ra ngoài không có thắp hương thần tài thổ địa, thua cũng là đáng đời!”
Nam nhân trung niên đó là Bạch Dũng, đại lão bản của công ty Thiên Tín. Công ty Thiên Tín cùng tập đoàn Đại Hưng đều là dạng công ty nửa trắng nửa đen, tranh đoạt sinh ý đấu đá với nhau cũng không phải một lần hai lần.
Lần này bởi vì Ngô Dĩnh Đạt vị "Thái tử" bên trên lên tiếng không cho phép đại chém giết, mà dùng phương thức đổ quyền để giải quyết tranh chấp, vì vậy Bạch Dũng bỏ ra một trăm vạn mời Tần Mậu Giao, đồ đệ của Từ Chấn đến ra tay. Vốn tưởng rằng chuyện mười phần chắc chín nên hắn còn cược thêm ba trăm vạn nữa.
Ai ngờ không biết từ đâu xuất ra một cao thủ không biết tên này đem Tần Mậu Giao đánh chết. Quả thật đúng là đã tuyết rơi còn thêm có sương mù, chẳng những sinh ý của hắn sau này cướp đoạt không được, còn phải mất theo một đống tiền rất lớn. Quan trọng hơn là sư phụ của Tần Mậu Giao chính là Từ Chấn. Mình mời đồ đệ của hắn lại bị người khác đánh chết, không biết phải ăn nói thế nào.
Lỗ Thành Văn vô cùng minh bạch tình cảnh hiện tại của Bạch Dũng, bị thua thiệt mà còn vui được mới là lạ.
“Tên Văn bẩn thỉu kia, ngươi không nên đắc ý quá sớm. Đúng rồi, vị cao thủ này sau này đi đứng cũng cần phải cẩn thận một điểm, đừng để bị ngã nhé!”
Trường đấu này thuộc về một thuộc hạ dưới trướng của Thái tử gia Ngô Dĩnh Đạt, quy củ nghiêm khắc. Bạch Dũng cho dù gan lớn như trời, cũng không dám gây sự bát nháo ở chỗ này. Tài sản của công ty Thiên Tín mặc dù có vài trăm triệu, nhưng so với Thái tử gia Ngô Dĩnh Đạt này như là kiến so với voi. Có thể nói Ngô Dĩnh Đạt chỉ cần hừ một tiếng, không tới ba ngày là công ty của hắn phải phá sản ngay, thi thể của hắn cũng bị nhét túi chìm xuống dòng Châu Giang.
Ở chỗ này, Bạch Dũng cũng chỉ có thế nói vài lời dọa dẫm, sau đó ra ngoài tính kế báo thù sau.
“Đem thi thể theo. Chúng ta đi.” Bạch Dũng phát ra lời dọa dẫm xong, cũng không đứng lại mà lập tức bỏ đi. Hiển nhiên là muốn trở về thật nhanh để mưu tính việc trả thù.
“Chúng ta cũng mau đi thôi, có chuyện gì trở về rồi lại nói.” Lỗ Thành Văn biết Bạch Dũng là người âm hiểm tàn nhẫn giống mình, thuộc loại có thù tất báo. Trì hoãn lâu chỉ sợ mình trên đường về có thể bị hắn bố trí giết chết.
Sau khi song phương đã rời khỏi trường đấu này thì dù cho có xảy ra chuyện gì Ngô Dĩnh Đạt cũng có thể mặc kệ.
“Chậm đã!” Ngay lúc Vương Siêu xuống lôi đài định rời đi, một giọng nữ trong trẻo cất lên.
Lỗ Thành Văn nhìn theo, chỉ thấy Trần Bân đang ngồi ở đó, dùng ngón tay trắng nõn nà tinh tế gõ gõ vào mặt bàn thủy tinh.
“Trần tiểu thư.” Vừa nhận ra người lên tiếng là Trần Bân, Lỗ Thành Văn cố gắng rặn ra một nụ cười trên mặt: “Không hiểu có chuyện gì? Tiểu thư cũng biết rằng chúng ta phải quay về gấp. Bạch Dũng này tâm tàn tay cứng...”
“Đước rồi, các ngươi ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói với hắn.” Trần Bân nhướng mày, tự nhiên toát ra một cỗ khí thế sắc bén, thật giống như quan uy của đại quan, vừa nhìn đã biết do nàng ở vị trí trên cao đã lâu mà tích thành.
“Chuyện này...” Lỗ Thành Văn cũng không dám đắc tội với vị công chúa Hắc đạo này. Tập đoàn Trần Thị ở Singapore, tại Đông Nam Á hùng mạnh đến độ bất khả tư nghị, cơ hồ là bá chủ ở bề nổi của Hắc đạo. Quảng Đông này mặc dù là địa bàn của Ngô Dĩnh Đạt, Trần Thị ảnh hưởng không nhiều, nhưng gần đây nghe tin đồn, Thái Tử Đảng ở duyên hải đã có hợp tác cùng với tập đoàn Trần Thị.
Huống hồ ở phương diện cá nhân, Thái Cực đại sư Trần Ngải Dương quan hệ với Ngô Dĩnh Đạt phi thường tốt, thường xuyên lui tới với vị muội muội này của hắn.
Cao quan quyền quý bình thường đều thích gặp gỡ cùng vũ giả, nhằm học tập bí thuật rèn luyện thân thể. Đây là chuyện có thật từ xưa đến nay.
Lợi hại hơn chính là vị muội muội này của Trần Ngải Dương cũng là một cao thủ Thái Cực quyền.
Vô luận thế nào, Lỗ Thành Văn cũng không dám đối kháng với Trần Bân, thậm chí ngay cả mở miệng phản đối cũng không dám.
“Chúng ta ra ngoài trước. Ngươi lần này phát tài rồi, nói chuyện với Trần tiểu thư xong lập tức đi ra, trở về ta sẽ tính tiền luôn cho ngươi.” Lỗ Thành Văn đưa mắt liếc Vương Siêu rồi cùng thủ hạ đi ra ngoài.
“Quyền thuật của ngươi không ngờ đã tới cảnh giới Ám kình, coi như đã là cao thủ một phương. Tại sao lại suy bại đến đánh mức phải đánh hắc quyền kiếm tiền?” Trần Bân nhìn thẳng vào mắt Vương Siêu một hồi lâu sau đó mới cất lời hỏi.
Vương Siêu biết Trần Bân là công chúa của tập đoàn Trần Thị ở Singapore, là muội muội của Trần Ngải Dương, nên cũng rất có hứng thú với nàng. Tập đoàn Trần Thị và Thái Tử Đảng đều là đối tượng Tổ chức muốn điều tra.
Huống hồ hắn cũng nhìn ra được da dẻ Trần Bân tinh tế nhu hòa sáng bóng như dương chi mỹ ngọc hơn nữa huyệt Thái dương bị tóc mai phủ vẫn lộ ra dấu hiệu gồ cao. Điều này là dấu hiệu chứng tỏ công phu nội gia của nàng cũng đã luyện đến cảnh giới thượng tầng.
“Nếu là nam nhân chỉ cần tới bắt tay một cái là biết công phu của hắn tới mức độ nào. Đáng tiếc đây lại là một người con gái.”
Bắt tay thử kình là thủ đoạn phân cao thấp người luyện võ thường dùng, không hung hiểm như việc luận võ. Nhưng hiện tại Trần Bân lại là một cô gái, Vương Siêu tự nhiên sẽ không thể tùy tiện đi tới bắt tay.
“Quyền không phải là cơm mà ăn được.” Vương Siêu hàm hồ trả lời một câu.
“Ngươi nói đúng. Ngươi chắc từ nội địa đi tới. Nội địa vẫn có ẩn giấu một số cao thủ.” Trần Bân gật gật đầu: “Thế nhưng ngươi có biết ngươi hôm nay đã tạo ra phiền toái vô cùng lớn, giữ được tính mệnh hay không cũng còn là vấn đề, còn có cơ hội đánh quyền kiếm tiền sau này sao?”
“Ta biết thân phận người này không tầm thường, nhưng một khi đã động thủ nếu lưu thủ thì ta sẽ chết. Đây cũng là chuyện bất khả kháng.”
“Nơi này nói chuyện không tiện, ngươi hãy đi theo ta!” Trần Bân vừa nói vừa đứng dậy.
“Trần tiểu thư, tiểu thư có việc gì cần phân phó?” Một người phụ trách vội vàng đi tới.
“Có phòng nghỉ ngơi nào không?”
“Có. Ta dẫn tiểu thư tới.”
Người phụ trách khom lưng dẫn đường ở phía trước, chốc lát đã mang Trần Bân tới một căn phòng nghỉ ngơi an tĩnh trên lầu hai. Phía sau Trần Bân vẫn có bốn người cận vệ đi theo.
Vương Siêu phát hiện ra bốn người cận vệ này mặc dù hung tợn, nhưng rõ ràng không có luyện qua công phu nội gia.
“Các ngươi canh ở cửa.”
Giữa phòng nghỉ có một bộ ghế saloon da rất lớn, trang hoàng lộng lẫy đường hoàng. Trần Bân đi vào ngồi xuống xong, ra lệnh cho cận vệ canh giữ ở bên ngoài, nhìn thấy Vương Siêu đang đưa mắt đánh giá đám vệ sỹ của nàng, không khỏi cười cười.
“Bọn họ là người luyện súng. Mỗi người đều là thần xạ. Xã hội hiện đại, võ công cao tới đâu, quyền thuật dù lợi hại cũng chỉ có thể dùng để tập luyện sức khoẻ và đánh bạc. Chính thức dùng để giết người vẫn phải là hỏa khí.”
Mỗi một lời nói, cử chỉ của Trần Bân đều rất có khí chất, không nhanh không chậm, ôn tồn hoà nhã, chỉ là ngẫu nhiên vẫn toát ra khí thế cao quý của người ở địa vị trên cao.
Vương Siêu đột nhiên phát hiện khí chất của nàng có phần gần giống với Đường Tử Trần. Có điều cẩn thận quan sát vẫn là khác biệt rất nhiều.
Khí thế Đường Tử Trần toát ra là tự nhiên và ôn hòa. Ở cùng nhau, nàng chẳng khác một đại tỷ thương yêu đệ đệ của mình. Mà khí thế ôn hoà của Trần Bân, rất hiển nhiên có dấu vết của tu dưỡng và tạo hình, ngẫu nhiên vẫn để lộ ra thần khí bức người.
Võ công muốn tu thành Ám kình, tất nhiên cần phải bình tâm tĩnh khí, lời nói cử chỉ phải ôn hòa, tính tình phải nội liễm thâm trầm. Nói nội gia quyền thay đổi khí chất con người chính là như vậy.
Tính cách hoặc là cao ngạo, hoặc là mạnh bạo, hoặc là nhu nhược, hoặc là xấu xa đều không thể luyện đến công phu thượng tầng.
Thế nhưng cao ngạo chỉ là ngạo khí, mà không phải là ngạo cốt. Người có thể không có ngạo khí, nhưng không thể không có ngạo cốt.
“Quyền thuật chỉ có thể dùng để luyện sức khoẻ cùng đánh bạc...” Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Vương Siêu cũng hiểu sâu sắc được lời Trần Bân nói đúng là sự thật thiên kinh địa nghĩa.
“Ngồi đi.” Trần Bân chỉ chỉ chiếc ghế saloon bên cạnh, sau đó chậm rãi rót một cốc nước lọc đưa tới.
Vương Siêu vội vàng cảm ơn, đưa tay tiếp lấy.
Đột nhiên, trong ánh mắt Trần Bân lóe ra một tia quang mang trêu chọc, chờ sát na Vương Siêu đón lấy chiếc cốc, người bị chuyển dời trọng tâm trong nháy mắt, lập tức ngón tay giữa của nàng thẳng ra như kiếm, đâm vào cổ tay Vương Siêu.
Đòn này của nàng có thể nói vừa nhanh vừa độc hiểm, hơn nữa trước đó không có một chút dấu hiệu phát động nào, lỗ chân lông của Vương Siêu thậm chí cũng không nghe được bất cứ chút động thế nào của nàng. Trần Bân là muội muội của Thái Cực đại sư Trần Ngải Dương, bản thân mình cũng là một cao thủ Thái Cực quyền! Dùng kình xảo diệu, gân cốt mềm mại, phát lực tự nhiên, bạo phát cực mau.
“Ồ! Quả là rất nhanh!” Vương Siêu trong lòng thậm chí ngay cả tự hỏi cũng không kịp, cổ tay thoáng lắc một cái, dùng ngón cái cùng ngón trỏ cầm chiếc cốc, ngón giữa theo sát bên cốc mà bắn ra.
Băng! Sấm sét nổ ra thoáng lúc hai ngón tay chạm nhau.
Ngón trỏ giữa của Vương Siêu duỗi cong bắn ra, phát ra tiếng bạo liệt khẽ giống như thanh âm bóp vỏ lạc.
Hồi trước hắn bị người của Triệu Quân dùng khảm đao chém bị thương, ở trong phòng bệnh cùng Trương Đồng dùng đũa làm kiếm đâm đấu với nhau, học được kiếm thuật của “Kiếm Tiên” Lý Cảnh Lâm năm đó là Phó quán trưởng của Quốc thuật quán.
Tại đoạn thời gian trầm tư này, Vương Siêu chẳng những căn cứ mười ba thế kiếm thuật mà quán thông được sự ảo diệu của ba môn quyền thuật Thái Cực, Hình Ý, Bát Quái, mà còn đem công phu quyền thuật biến thành kiếm quyết luyện tập đến mười đầu ngón tay.
Ngón giữa bắn ra kèm theo tiếng vang đánh vào ngón tay của Trần Bân, ngón tay Trần Bân lập tức cong gập lại, thu nhanh về.
“Kiếm quyết Tiễn nhất đao?”
Càng ngày càng tò mò về Vương Siêu, Trần Bân cũng không dừng lại, xương sống nhẹ nhàng thẳng lên một chút, cánh tay vừa dụng kình ra đòn chợt uốn ngược trở về.
Cánh tay của nàng thật giống như một cây thương cực kỳ đàn hồi, cong vào xong đến lúc bắn ra, lực phản hồi càng lớn hơn ban đầu.
Nắm tay của nàng khom lại, như một cái truỳ rỗng ruột, cánh tay bắn ngược lại nhẹ nhàng xé rách không khí, phát ra tiếng vang thanh thuý.
“Thái Cực Chùy kình!”
Vương Siêu nháy mắt đã nhận ra. Đây là Chuỳ pháp trong Thái Cực quyền. Bởi vì hắn theo Đường Tử Trần học võ đầu tiên là học qua Phiết thân chùy.
Trong “Quốc thuật thật lục” Đường Tử Trần có ghi chép về Thái Cực Chùy pháp, nhưng Vương Siêu chỉ là hiểu rõ một chút, cũng không có tập luyện.
Công phu quan trọng cần phải tinh thuần, trọng tinh chứ không trọng đa. Hai môn công phu Bát Quái và Hình Ý này Vương Siêu tự thấy chưa đạt tới tình trạng xuất thần nhập hóa. Mười hai Hình của Hình Ý, hiện tại hắn cũng chỉ am hiểu Long, Xà, Hổ, Mã, Ưng, Hầu. Còn mấy Hình như Kê, Yến, Hùng... vv hắn mới chỉ luyện được tương đối thuần thục mà thôi.
Ăn nhiều dễ nghẹn, đạo lý này hắn chính là hiểu được.
Một chuỳ bắn ngược lại này của Trần Bân, trong nhẹ nhàng ẩn chứa sự hung mãnh, chứa cả âm dương, hết sức khó ngăn chặn. Vương Siêu cũng không cố chấp cố giữ chiếc cốc trên tay nữa, cánh tay đột nhiên duỗi ra, lấy Hoành quyền kình mà đỡ.
Phanh! Chiếc cốc thủy tinh rơi xuống sàn nhà vỡ nát bấy. Đồng thời tại lúc tiếng vỡ vang lên, cánh tay hai người cũng ở cùng một chỗ va vào nhau.
Thân thể Vương Siêu ngửa lên, mười ngón chân phải mạnh mẽ bám trụ vào mặt đất mới mới có thể trụ được cơ thể ổn định.
Mà chiếc ghế saloon Trần Bân đang ngồi cũng vang lên tiếng kẽo kẹt liên hồi, tụt về phía sau vài cm. Chân ghế ma sát với sàn nhà, phát ra thanh âm sắc nhọn chói tai.
Cánh tay hai người vừa chạm đã nhận ra đối phương quả là kình địch. Thế nhưng bọn họ đều không phát ra Ám kình. Ám kình phát ra sẽ không còn là luận bàn, mà là đánh nhau sinh tử.
Vừa va chạm xong, Trần Bân cũng chống tay từ ghế saloon đứng bật lên. Vương Siêu cũng nhấc mông lên khỏi ghế, nửa đứng nửa ngồi thành tấn chống lại.
Hai người vừa quấn vào nhau, lập tức trở thành bộ dáng đấu quyền tỉ thí.
Trần Bân liên tiếp nghe kình phát kình, lớp lông măng nhỏ trên cánh tay nàng liên tiếp dựng lên hạ xuống.
Vương Siêu toàn thân gân cốt thả lỏng, làn da lại căng chặt lên.
Thôi thủ (đưa tay đẩy) trong Thái Cực, Tha thủ (chạm tay) của Hình Ý đều là công phu thủ đoạn "Nghe kình". Trần Bân chính là đang muốn thử xem công phu của Vương Siêu đã tới tầng mức gì. Đồng dạng Vương Siêu cũng rất có hứng thú đối với công phu của Trần Bân.
Ngươi tới ta đi. Hai người đưa đẩy ba hiệp đều không mò ra được động thế của đối phương. Trần Bân thu tay tỏ vẻ dừng lại. Vương Siêu cũng rất phối hợp mà thu tay theo.
“Quyền thuật của ngươi rất không tồi, không hề dưới Quảng Đông Tam Hổ. Khó trách Tần Mậu Giao không phải là đối thủ của ngươi. Chẳng qua quyền thuật cho dù tốt thế nào cũng phải sợ súng ống. Ngươi hôm nay gây ra phiền toái, sau này vẫn phải cẩn thận một chút. Nếu như ngươi thật sự không chống nổi, có thể gọi số điện thoại này. Hắc quyền, hắc quyền, đầu tiên vẫn là một chữ Hắc (đen), sau đó mới là chữ quyền. Mặc cho ngươi quyền thuật tốt thế nào, cũng vẫn phải sợ cái chữ ‘Hắc’ này.”
Trần Bân lấy ra danh thiếp đưa cho Vương Siêu: “Chỉ cần ngươi nếu gặp phiền toái cứ gọi cho ta đến trợ giúp, cam đoan ngươi không có việc gì.”
Rất hiển nhiên là Trần Bân có ý chào mời. Có điều tập đoàn Trần Thị quá hùng mạnh, đối ngoại luôn giữ thể diện nên Trần Bân cũng không lập tức dùng thủ đoạn chiêu hiền đãi sĩ đối với Vương Siêu.
“Trước hết cứ để cho hắn nếm chút đau khổ ở Hắc đạo, biết nguy hiểm, mới có thể thật tâm mà đầu nhập.” Trần Bân trong lòng tính toán như vậy.
Nhìn bóng lưng Trần Bân bước đi, cho đến lúc không thấy nữa Vương Siêu mới cười khẽ, xoay xoay chiếc danh thiếp mạ vàng trong tay, dùng thanh âm chính mình cũng không nghe được mà nói: “Quan... Phỉ... Ta hiện tại là quan, các ngươi là phỉ... Quan mà phải sợ phỉ sao?”
“Huống chi ta còn là đảng viên nữa. Đảng viên mà lại sợ xã hội đen sao?”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện