[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 62 : Có Tổ chức thì cái gì cũng không sợ!

Người đăng: binh-hoi

.
Gió sớm ẩn chứa hơi sương li ti mang đến cảm giác nhẹ nhàng sảng khoái cho mọi người. Vương Siêu ngồi cả đêm trên xe lửa. Bảy giờ tối hắn xuất phát, đến ga Quảng Châu thì chỉ còn kém hai giờ nữa là cũng vừa vặn bảy giờ sáng. Trên xe lửa, ngay cả trên sàn tàu cũng chật ních người là người. Mùi mồ hôi, mùi giầy dép, mùi vị thức ăn, mùi tanh tanh hôi nồng sẵn có trên xe lửa, một đám mùi vị thất bát cổ quái khó ngửi tập hợp ở cùng một chỗ, quả thực làm cho người ta phát nôn mửa. Vất vả mới đến nơi, hắn không thể chờ hơn được nữa bèn nhảy qua cửa sổ xuống sân ga, hít thở không khí trong lành bên ngoài, cảm giác gan phổi đều dễ chịu đi rất nhiều. Trên đường ra khỏi nhà ga, Vương Siêu phát hiện địa phương này chỉ có thể nói là đại loạn. Lối đi nào chỉ hơi chút âm u một chút là đã có thể nhìn thấy đầu kim tiêm túm năm tụm ba rơi tán loạn ở dưới đất. Còn chưa tới phòng đợi, đã gặp phải ba bốn người nam nữ sồn sồn đến chèo kéo chỗ nghỉ ở khách sạn, nhà nghỉ... vv. Những người này thường thường cứ kéo hành lý và quần áo của người ta, so với cướp bóc không có gì khác nhau. May mắn là Vương Siêu thân cường lực mạnh. Mặc dù vác theo một bao hành lý to, nhưng cũng bình yên thoát khỏi đám đó. Tới bên phòng đợi, khắp nơi đều là người. Vương Siêu mắt nhìn tứ phía, tai nghe tám phương lập tức phát hiện ra mấy tên đạo chích đang móc túi người khác. “Mẹ kiếp, cái túi này chẳng có gì đáng giá.” Một kẻ móc túi rạch túi người ta xong nhìn thấy không có tiền, còn dám cất tiếng chửi. Vương Siêu thậm chí còn nhìn thấy một cô gái đi một mình bị bốn năm kẻ lưu manh nhằm vào. Chúng giật sạch đồ trang sức trên người cô, cướp sạch hành lý, chỉ để lại cô gái nằm thảng thốt đờ người trên mặt đất, đôi mắt đầy lệ. “Đây là cái dạng thành thị gì vậy? Xã hội loạn thành ra cái dạng này sao?” Vương Siêu trong lòng có chút tê dại. Đi ra chưa tới mười phút đã phát hiện vài vụ cướp bóc trộm cắp. Kể cả hắn muốn ra tay nghĩa hiệp cũng không thể kịp, với lại còn công việc đang gấp nữa. “'Đảng Ba lô, ta từng nghe nói tới. Nhưng ‘Khảm thủ đảng’ là cái gì chứ?” Vương Siêu quan sát một lát, thật sự không đành lòng đứng xem vì vậy vội vàng rời khỏi nhà ga tội ác vấy bẩn này. Bởi vì sát ý trong lòng hắn dâng lên rất cao, tận đến khi hắn ngồi lên xe Bus mới từ từ bình tĩnh trở lại. “Tội ác quá nhiều, lấy sức một mình ta, dù muốn đại khai sát giới cũng giết không hết a!” Trong lòng hắn thở dài. Hiện tại Vương Siêu một thân trang phục quê mùa, quần âu áo sơ mi xám, giầy da rách, vác theo một cái ba lô to đùng, giống hệt một nông dân tuổi trẻ ở quê lên "chợ người" tìm việc. Đến bốt điện thoại công cộng, Vương Siêu nhấc chiếc tay cầm cũ nát ra rồi bấm số điện thoại mà Tào Nghị đã đưa cho trước đó. Điện thoại nối thông xong, bên kia đầu dây đầu tiên là truyền đến tiếng thở dốc và rên rỉ của con gái, sau đó là một âm thanh nam giới thô lỗ chửi rủa rống lên: “Ai mà sớm như vậy đã gọi điện thoại rồi?” “Là Văn ca phải không? Ta được Cao đại ca giới thiệu bảo tới gặp đại ca để thu xếp đi đấu quyền.” Vương Siêu dựa theo tư liệu Tào Nghị đưa cho mà nói. Tào Nghị từng nằm vùng trong hắc đạo, dùng tên giả là Cao Đại Lâu. “Tên vương bát đản nào hả? À à à... Ta nhớ rồi, Cao Đại Lâu! Tên kia, cái gì mà đấu quyền...? A... Ngươi chờ chút...!” Trong điện thoại lại vọng ra tiếng thở hổn hển của nữ nhân tỏ vẻ không chịu, sau đó thanh âm thô lỗ đó bé đi rất nhiều: “Ngươi đang ở nơi nào?” “Vừa mới xuống xe lửa, đang ở nhà ga Quảng Châu. Cao đại ca nói ta tới Quảng Châu cứ gọi số điện thoại này.” Vương Siêu ra vẻ thành thật đáp. “Vậy hả? Ngươi đến cửa sân vận động Nhị Sa Đảo ở Quảng Đông chờ ta. Giữa trưa ta sẽ đến.” Điện thoại sau đó liền bị ngắt máy. “Hừm? Người này quả nhiên thích ra vẻ thần bí.” Từ Tào Nghị, Vương Siêu sớm đã biết kẻ này tên gọi là Lỗ Thành Văn, ngoại hiệu "Văn ca", một kẻ tiểu đầu lĩnh chuyên môn thu xếp đấu quyền ở địa hạ quyền đàn. Chỉ cần thông qua hắn là có thể rất nhanh chóng tiến vào sàn đấu của giới địa hạ hắc quyền. Chi tiết tính cách của Văn ca cùng thế lực thủ hạ của hắn, trước khi tới Vương Siêu thông qua tư liệu của Tổ chức đã tra xét rất rõ ràng. “Nhớ năm xưa khi Triệu Tinh Long kể về đấu quyền ở địa hạ quyền đàn ta đã từng muốn tới tham dự. Nếu là tới thật thì cũng chỉ là một kẻ trên răng dưới... hai hột giống hệt như bộ dáng cải trang hiện giờ của ta. Hiện tại có Tổ chức chống lưng, cái gì cũng biết rõ ràng chi tiết, cảm giác này quả thật là không giống bình thường.” Nói chuyện điện thoại với Văn ca xong, tiếp theo Vương Siêu lại nhận được tín hiệu từ chiếc điện thoại vệ tinh siêu nhỏ. Chiếc điện thoại siêu nhỏ này giống hệt một chiếc cúc áo đơm trên quần áo, là thiết bị công nghệ cao mà Tổ chức bố trí cho hắn. “Long Xà, long Xà...! Ta là Đại Thạch Đầu đây. Chúng ta đã tới Quảng Châu. Cậu đang ở đâu?” Vừa nối máy xong thì đầu kia truyền đến thanh âm của Tôn Lỗi. “Ta hiện tại phải đi sân vận động Nhị Sa Đảo.” Vương Siêu báo hướng đi gần nhất của mình để cho bọn họ đi an bài. Trước khi đến đây bọn họ đã thỏa thuận rõ ám hiệu. Vương Siêu tự đặt ám hiệu của mình gọi là “Long Xà”. Chiếc xe Bus chậm như rùa dừng lại ở Nhị Sa Đảo. Vương Siêu vác theo chiếc ba lô to đùng nhẩy xuống xe, ra bộ ngu ngơ đứng gần ở cửa sân vận động nhìn ngó xung quanh. Chỉ chốc lát ở bên cạnh có hai kẻ đột nhiên chạy tới giật lấy ba lô của Vương Siêu định chạy đi. “Hả?” Vương Siêu giơ chân đá vào trên đầu gối một tên. Tên đó lập tức ngã lăn ra đất ôm chân rên rỉ. Thân thể Vương Siêu đồng thời di chuyển xuất trảo túm lấy tóc tên còn lại kéo giật xuống dưới. Tên này giống như người rơm ngã vật xuống đất, hai tay ôm lấy đầu. “Không nên đánh nữa. Chúng ta là người do Văn ca phái tới đón ngươi, vừa rồi chỉ là thử xem thân thủ của ngươi thế nào thôi.” Hai kẻ đó thấy Vương Siêu định động thủ tiếp, lập tức kêu lên. “Thật là vô ý, vô ý.” Vương Siêu ra vẻ thành thật: “Ta tưởng bọn ngươi muốn cướp ba lô của ta cơ chứ.” “Hừ! Đi theo ta. Ta mang ngươi đi gặp Văn ca.” Hai nam tử đó hồi lâu mới đứng được lên, hung hăng lườm Vương Siêu vài lần. Vương Siêu không nói gì, ngồi ở phía sau, đi xe Bus một hồi hình như đã tới sát ngoại thành. Nhà cửa hai bên đường bắt đầu trở nên thấp bé cũ nát đi rất nhiều. Xuống xe đi bộ một hồi. Ba người đi tới một chỗ dường như là một xưởng sửa xe. Đầy đất đều là dầu mỡ. Không ít thợ sửa xe mặc quần áo bảo hộ đầy mỡ đang cầm kìm, mỏ lết lớn làm việc, dùng ánh mắt hung tợn đánh giá Vương Siêu. “Những kẻ này căn bản không phải là thợ sửa xe gì cả. Chẳng nhẽ có thợ sửa xe nào mà trên mặt đầy vết sẹo do bị đâm chém, cánh tay đầy hình xăm sao?” Vương Siêu vừa nhìn là biết những người này đều thuộc dạng quen ăn nói bằng nắm tay. Xuyên qua nhà xưởng đầy dầu mỡ đến một gian xưởng trống trải khác. Trong xưởng treo vài bao cát rất lớn. Có vài người toàn thân cởi trần, cơ bắp cuồn cuộn đang tập đá vào đó. Trước mặt chỗ đó đặt một chiếc ghế thái sư. Bên cạnh là một ấm trà lớn cùng với một chiếc quạt lá. Trên ghế đang ngồi một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi. Trên mặt nam tử này có một nốt ruồi đen to, từ đó mọc ra mấy sợi lông dài đen, nhìn qua rất ghê người. “Đây chắc là Lỗ Thành Văn.” Vương Siêu nhìn tướng mạo của hắn thấy phù hợp với ảnh Tào Nghị đã đưa cho xem. Lỗ Thành Văn vừa thấy Vương Siêu tiến vào, hai con mắt hình tam giác không ngừng nhìn hắn đánh giá. Đồng thời mấy người đang đá bao cát cũng ngừng lại. Trong ánh mắt nhìn Vương Siêu lộ rõ sự tàn nhẫn cùng khiêu khích. “Ngươi tên là gì? Là Cao Đại Lâu giới thiệu ngươi tới đây sao?” Lỗ Thành Văn nhìn từ đầu đến chân đánh giá Vương Siêu một chút, đồng thời liếc mắt ra hiệu. Hai tên đi đón Vương Siêu gật gật đầu, tỏ vẻ đã thử qua Vương Siêu. Vương Siêu tùy tiện dùng một cái tên giả, sau đó nói mình là cũng luyện quyền ở dưới đó, sau quen biết Cao Đại Lâu (tức Tào Nghị), nghe nói ở đây đánh quyền có thể kiếm tiền, nên tìm tới đây. Bởi vì đã có kế hoạch từ trước, Lỗ Thành Văn dù có vặn vẹo hỏi han ra sao thì Vương Siêu cũng không lộ ra chút sơ hở nào. “Tốt lắm, đến chỗ này của ta kiếm cơm, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Trước hết hãy ký hợp đồng cái đã!” Lỗ Thành Văn không thấy có gì sơ hở, liền búng đầu ngón tay. Một người bên cạnh từ đằng sau đưa ra một bản hợp đồng cùng bảng mực. “Thật là đen tối a!” Vương Siêu nhìn qua bản hợp đồng một chút. Trên đó có mấy điều khoản. Một là thi đấu bị thương thế nào, người đại diện đều không chịu trách nhiệm, hai là năm mươi phần trăm tiền thi đấu thắng phải nộp cho người đại diện, ba là trong vòng năm năm không cho phép rời đi. Còn lại mấy điều khoản khác cũng là vừa bá đạo vừa đen tối nghiệt ngã, mơ hồ hạn chế tự do thân thể trong đó. “Đọc xong rồi thì điểm chỉ vào!” “Cái này có thể kiếm được bao nhiêu tiền?” Vương Siêu hỏi. “Ngươi yên tâm đi, vài ngàn vài vạn không thành vấn đề, chỉ cần ngươi có thể thắng là được!” Cái nốt ruồi đen trên mặt Lỗ Thành Văn động đậy. “Được rồi!” Vương Siêu cầm lấy chuôi bàn mực mầu hồng lên. Hắn không thèm phải để ý cái hợp đồng này có thể có hạn chế gì với hắn. “Hiện tại ta là người của Tổ chức, đến thăm dò tình huống cụ thể của địa hạ quyền đàn. Bọn Đại Thạch Đầu ngay cả hỏa tiễn xách tay còn mang đến, chỉ cần ta ra lệnh hỏa tiễn thổi một cái là nơi này lập tức hóa thành đất bằng ngay! Ta còn phải cố kị cái gì chứ nhỉ?” Vương Siêu không hề có chút sợ hãi nào. “Tốt lắm!” Lỗ Thành Văn nhìn thấy Vương Siêu điểm chỉ xong, nhìn một nam tử vừa đá bao cát hừ một tiếng: “Đầu Rắn, lên thử xem thân thủ hắn thế nào!” Nam tử gọi là Đầu Rắn kia khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn, vuốt vuốt bả vai trần bóng loáng của mình, lắc cổ, bẻ đốt tay phát ra những tiếng cùng cục răng rắc liên tiếp. “Đầu Rắn, tên nông dân này đã ký hợp đồng rồi, ngươi có thể xuống hết tay mà đánh thỏa thích.” Một nam tử bên cạnh lộ ra nụ cười khát máu. “Không nên đánh vỡ nội tạng của hắn, chỉ cần bẻ gẫy vài khớp xương là tốt rồi. Ta rất thích nghe tiếng đầu khớp xương vỡ vụn.” Mặt quyền thủ khác cười như con cú mèo ban đêm. “Bình thường chúng ta huấn luyện đều là thực luyện!” Lỗ Thành Văn liếc mắt nhìn Vương Siêu: “Đã vào nghề này, phải theo quy củ.” “Đám nguời này đều là hung tàn thành tính.” Vương Siêu trong lòng hiện lên một tia sát ý. “Bắt đầu đi!” Lỗ Thành Văn đứng dậy. Tiếng nói vừa dứt, Đầu Rắn đột nhiên phát động, nhanh như sói lao vào Vương Siêu, một quyền móc vào cằm Vương Siêu, một quyền thủ ở trước ngực, đồng thời co gối thúc vào hạ bộ Vương Siêu. Vương Siêu như tia chớp xuất trảo ra. Một đòn Ưng trảo chuẩn xác bắt lấy quyền đầu của Đầu Rắn, đồng thời bàn tay phải nắm chặt lại đấm xuống, tựa như một đầu thương đâm vào đầu gối của Đầu Rắn. Răng rắc! Tiếng xương thịt vỡ tan vang lên. Đầu gối Đầu Rắn va vào nắm tay Vương Siêu không thể chống cự nổi đã bị đánh nát. “A!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Ưng trảo của Vương Siêu nắm lấy nắm tay kia của Đầu Rắn, vận Ám kình bóp vụn. Vương Siêu cũng không ngừng lại, tay phải vòng một vòng. Đơn chưởng mở ra thành Bổ quyền nện vào trán đối phương. Phanh một tiếng trầm đục. Tâm môn Đầu Rắn bị bổ trúng. Hắn như chiếc cọc gỗ ngã vật xuống. Máu phun ra từ miệng, mũi, tai. Hắn co giật đúng hai cái rồi tắt thở! Đối phó với kẻ tàn nhẫn phải tàn nhẫn hơn mới có thể trị được. Xôn xao! Toàn trường ầm ĩ xôn xao. Lỗ Thành Văn gay gắt nhìn chằm chằm Vương Siêu một hồi, con mắt láo liên chuyển động. Qua một lúc lâu sau hắn mới vung tay lên quát: “Đem Đầu Rắn nhét vào bao bố mang đi.” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang