[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 56 : Võ lâm minh chủ hậu tuyển nhân

Người đăng: binh-hoi

.
Vừa mới cùng Trương Uy nắm tay, Vương Siêu lập tức cảm giác thấy cổ tay da dẻ đau đớn. Ám kình của đối phương bừng bừng phấn chấn, ẩn ẩn mơ hồ thấu xạ bắn đi ra, hiển rõ đối phương là một cao thủ có tu vi đã đạt tới cảnh giới thượng thừa. Nhưng mà Ám kình của đối phương khi phun ra thu lại còn xa mới có thể linh hoạt như của Lý lão gia tử. Ám kình của Lý lão gia tử phát ra như sóng nhấp nhô đều đặn, giống như độc xà thổ tín, co dãn tự nhiên. Còn Ám kình của Trương Uy lại là một cỗ toàn bộ phun ra, không lưu lại đường rút, hiển nhiên là do khả năng khống chế tâm lực và kình chưa tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, xuất thần nhập hóa. Hai người nắm tay, Ám kình va vào nhau, đều bị đánh không nhẹ. Vương Siêu thì toàn thân bị kích thích, lỗ chân lông mở ra tiết khí. Trạng thái của Trương Uy không ai biết, nhưng ngẫm lại chắc cũng không tốt hơn, bằng không đối phương cũng sẽ không vội vã bỏ đi. Có điều song phương lần đầu tiên thử dò xét, Vương Siêu lập tức biết Trương Uy là một kình địch. Thật ra công phu của Trương Uy giỏi như vậy, hắn cũng không thấy gì kì quái. Đối phương được xưng là một trong Quảng Đông Tam Hổ, uy danh hiển hách, tung hoành trong giới võ thuật Quảng Đông rất nhiều năm. Thanh danh đó không phải là hư danh, nếu một chút công phu như vậy đều không có, hắn đã sớm bị người ta đánh chết rồi. “Nếu cùng người này luận võ, quả thật sẽ là sinh tử đả đấu.” Song phương đều luyện thành Ám kình, chỉ cần để chạm vào người kết quả lập tức chính là cơ đứt xương gãy, nội tạng bị nghiền nát, tuyệt đối không có khả năng lưu thủ. Hoặc là ngươi chết, hoặc là ta tử, chí ít cũng là tàn phế. Vương Siêu không ngờ mình vừa mới luyện thành Ám kình xong đã đụng phải đại cao thủ. Hơn nữa trận này còn là một trận đổ đấu cá cược, chính mình tuyệt đối không thể thua. Nhưng hắn lại không thể không chấp nhận. Không nói đến uy hiếp của Triệu Quân, kể cả không có Triệu Quân, được đấu với một đại quyền sư trong Quảng Đông Tam Hổ như vậy cũng là một cơ hội chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu đích cơ hội, hắn thế nào cũng đều không thể bỏ qua. Vương Siêu hít vào một hơi thật sâu, đi tới bên cạnh cầm chiếc khăn lông lau khô mồ hôi trên người, rồi quay sang nói với Tào Nghị: “Tào Cục trưởng, cháu muốn biết tư liệu về Trương Uy này.” Tào Nghị lúc này cũng đại khái đoán ra chuyện giữa Triệu Quân cùng Vương Siêu, trên mặt hiện ra một nét cười không thể phát hiện: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Triệu Quân nói gì với ngươi?” “Một trận đổ quyền một triệu đồng để giải quyết tranh cãi. Nếu cháu thua, chẳng những bị táng gia bại sản, còn phải bồi thường hai tay, so với việc mất mạng cũng không sai biệt lắm.” Vương Siêu đem đại khái tình huống nói ra một chút. “Triệu Quân thừa nhận chuyện đã sai người chém cháu. Bác là Phó Cục trưởng Công an tỉnh chẳng lẽ lại không quản sao?” Tào Nghị vẻ mặt khó khăn giơ hai tay nói: “Cháu cũng biết, cảnh sát chúng ta đều phải nói bằng chứng cớ. Lại nói ngày ấy tại sao cháu không trình báo? Hiện tại thời gian đã quá lâu, muốn điều tra lại là việc tương đối khó khăn. Nếu không bây giờ cháu theo ta đến Cục Công an lập án rồi chúng ta chậm rãi tìm chứng cớ? Đem Triệu Quân đưa ra công lý thế nào?” “Thôi bỏ đi.” Vương Siêu không biết nên khóc hay nên cười. “Triệu Quân lần này là muốn quang minh chính đại đưa đệ vào chỗ chết. Còn đệ lại không thể cự tuyệt.” Trương Đồng nghe xong lời Vương Siêu vừa mới kể lại nói: “Tập đoàn Triệu Khoa của Triệu Quân ta cũng biết sơ qua. Tập đoàn mới thành lập hai năm gần đây, tổng bộ tại Quảng Đông. Ngoài sáng là kinh doanh bất động sản, vận chuyển, công nghiệp giải trí, dược phẩm, điện tử,... vv, quy mô đại khái hơn trăm triệu, nhưng âm thầm trong bóng tối có thể còn làm buôn lậu, sòng bạc ngầm... vv, có liên hệ mật thiết không thể chia cắt với hắc đạo. Bất quá tư liệu cụ thể của hắn ta không có. Như vậy đi, cho ta ba ngày ta có thể giúp đệ điều tra rõ ràng.” Vương Siêu trong lòng khẽ máy động gật đầu đáp: “Cám ơn tỷ.” Trương Đồng cười ưu nhã. Tào Nghị ngoéo một đầu ngón tay hướng Vương Siêu: “Chúng ta có thể nói chuyện riêng không?” Vương Siêu vốn vẫn cảm giác thấy Tào Nghị có thân phận thần bí, thầm nghĩ: “Lão Tào rốt cuộc xuất đồ trong hồ lô ra rồi. Ta thật muốn nhìn xem.” Trong một trà lâu u tĩnh, chiếc ấm trà Long Tỉnh Tây Hồ đặt trên đĩa cát nóng tỏa ra mùi thơm tĩnh lặng. Hào khí chung quanh rất an tĩnh. Đây là phòng khách VIP. Tào Nghị cùng Vương Siêu ngồi đối diện nhau. Phụt! Bật lửa sáng lên, Tào Nghị rít một hơi thuốc thật sâu rồi thở ra thành từng vòng tròn trên không trung. Sau đó lão nhấp một ngụm trà, hắng giọng cho thanh rồi mới cất lời. “Thành thật mà nói, đổ quyền giải quyết tranh chấp ở vùng duyên hải là một quy củ đã có từ rất lâu. Tư liệu của Quảng Đông Tam Hổ tổ chức của chúng ta cũng sớm đã lập hồ sơ, thậm chí các quyền sư nổi danh ở quốc nội, hải ngoại chúng ta đều có tư liệu chi tiết rõ ràng, thậm chí lịch họp hàng năm, chi tiết sự tích, sư phụ là ai, luyện loại quyền gì..., đều biết rõ cả.” “Tổ chức của các người...?” Vương Siêu nghe ra từ miệng Tào Nghị điều gì đó không đơn giản. “Không sai, ta trừ bỏ thân phận ở Cục Công an, vẫn thuộc về một tổ chức khác của quốc gia. Nói vậy cháu cũng có thể đoán ra ít nhiều.” Tào Nghị nhàn nhã hút vào một hơi thuốc. “Tổ chức của bác là gì?” Vương Siêu nói xong liền cảm thấy là mình đã hỏi hơi quá đà. “Người tuổi trẻ, điều này không phải chuyện cháu nên hỏi.” Tào Nghị cười cười: “Thế nhưng ta có thể tiết lộ một điểm với cháu thế này. Quốc gia chúng ta mặc dù thành lập được gần trăm năm, nhưng cũng không phải luôn yên ổn như vậy. Luôn luôn có một số nhân vật đặc thù không phục sự quản lý của chính phủ. Điều này ở thời đại nào cũng có. Một trong những nhiệm vụ của tổ chức chúng ta là giám thị nhất cử nhất động của những người đó, có thể thu phục thì thu phục, không thể thu phục ít nhất cũng phải khống chế ở trong tay.” “Những người này chính là đám luyện võ chúng ta sao? Ngày xưa còn gọi là nhân sĩ võ lâm?” Vương Siêu hỏi: “Người luyện võ có công phu trong người, không cam chịu sống tầm thường, rất nhiều đều là những kẻ giết người cướp của, sử dụng võ lực để làm việc. Chẳng qua triều đại ngày xưa chỉ có vũ khí lạnh còn khó đối phó, chẳng lẽ hiện tại vũ khí nóng vẫn không thể đối phó sao?” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang