[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 50 : Chia xẻ cảm xúc của người!
Người đăng: binh-hoi
.
“Người trẻ tuổi quả nhiên là luyện công phu chính tông Bát Quái môn. Bộ pháp quả thật vững vàng, một người bình thường không có sáu bảy năm công phu thì sẽ không luyện ra công phu hạ bàn ổn định như vậy.” Ông lão mặc dù không có dùng toàn lực, nhưng khi vừa quăng Vương Siêu ra ngoài, nhìn thấy hắn nhanh chóng lăn người nhảy bật dậy, trong lòng đã biết ngọn nguồn.
“Được rồi, được rồi Vương Siêu. Anh vừa gặp mặt đã liền động thủ rồi.” Chu Giai dùng giọng trách cứ nói với Vương Siêu. Một già một trẻ vừa gặp mặt đã đọ sức, coi như không có ai bên cạnh. Cô ta không thể trách móc ông lão, chỉ có với Vương Siêu mới nói như vậy thôi.
“Ha ha ha ha!” Ông lão nghe giọng điệu của Chu Giai liền cười ha hả sảng khoái. “Cháu quả nhiên đã dẫn một người thanh niên khá tới tìm ta. Ta đã lâu năm rồi không gặp qua một người trẻ tuổi luyện Bát Quái chưởng thuần thục tới mức này. Được rồi, không cần thử sức nữa, chúng ta đi vào nói chuyện đi.”
Vương Siêu cũng không nói gì, lẳng lặng gật đầu, tâm tư xoay chuyển, giải quyết mớ thu hoàch vừa có được sau lần đọ sức: “Võ công ông lão này quả nhiên cao cường. Chỉ dùng một chiêu Hồi Thân chưởng là đã quăng ta ra ngoài rồi. Cách dùng kình lực thật xảo diệu, trên ta xa quá. Đây còn là vì ông ta đã lớn tuổi rồi, thể lực đã giảm đi rất nhiều, thua xa tình trạng đỉnh điểm của thời tráng niên.”
“Quyền phạ thiểu tráng.” (Quyền thuật sợ thiếu niên trẻ tuổi cường tráng)
Cọp già cũng sợ nghé tơ
Võ to cũng sợ trẻ thơ lực cường
Một người chuyên cần luyện võ, thời kỳ đỉnh cao cả đời là hai mươi, ba mươi, bốn mươi, năm mươi, bốn đoạn thời gian mười năm này. Nếu đã qua sáu mươi tuổi, vô luận là người gì đi nữa, tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng của tuổi tác, mà chân tay không còn được linh hoạt, các bộ phận phủ tạng trong thân thể cũng bắt đầu suy thoái. Thời kỳ đỉnh cao qua đi, sẽ dần dần đi vào con đường xuống dốc. Ông lão đã được chín mươi tuổi rồi, mà còn có thể đánh được tới thế này, thật sự là công phu năm đó đã luyện thuần thục đến cực điểm.
Đây cũng chỉ là tính nội gia công phu, những người có thể dưỡng khí thôi. Mấy cao thủ quyền Thái nước ngoài, huấn luyện tàn khốc, dùng cước đá cây dừa, dùng cùi chỏ đánh bao cát, thiết bản,... vân vân, luyện cho đến toàn thân trở nên cứng chắc, sức lực cực mạnh. Nhưng cũng vì thế mà làm tổn thương tới thân thể cũng tới mức không tưởng tượng nổi. Mặc dù có dùng thuốc men để xoa bóp vào, nhưng bất kể là thuốc gì đi nữa, cuối cùng cùng có một số ít chất thuốc không bài tiết hết qua đường thận được. Tích lũy dược tính qua một thời gian lâu dài, vô cùng tổn hại cho thận.
Cho nên thời kỳ đỉnh cao của những người này thường là vào lúc trên hai mươi tuổi. Thêm được ngắn ngủi vài năm thì sẽ suy thoái ghê gớm. Cuối cùng thậm chí là bị đoản thọ. Không hề giống như người luyện nội gia công phu dưỡng khí, đỉnh cao cơ hồ xuyên suốt cả thời kỳ hoàng kim của đời người.
Nhưng Vương Siêu hiểu rõ trong lòng, ông lão mặc dù bị ảnh hưởng của tuổi tác, thể lực gân cốt đã suy thoái, nhưng cũng chỉ là tương đối thua sút so với thời kỳ đỉnh cao mà nói thôi. Đối với người bình thường hoặc một người luyện võ tầm thường thì sức lực của ông ta vô cùng cường đại và khủng bố.
“Ta cực khổ vì không có cao thủ chân chính để giao lưu. Hiện giờ ông lão trước mắt này đã từng là vệ sĩ cho Chủ tịch nước cùng với Thủ tướng, hơn nữa đã từng xông pha chém giết trên chiến trường, kinh nghiệm chiến đấu càng khẳng định là phong phú không thể tưởng tượng nổi. Mình cần phải thỉnh giáo ông ta phương pháp đối phó với vây công, để khỏi bị người ta chặn đường chặt chém, khiến cho mình trở tay không kịp.”
Ba người đi qua khỏi cảnh vệ trước cửa, tiến vào trong Trụ sở Quân khu.
Vừa tiến vào Trụ sở, Vương Siêu có chút đánh giá tình hình chung quanh. Phòng ốc bốn bề cũng không cao lớn lắm, nơi nào cũng lộ vẻ đơn giản mộc mạc bình dị. Trong Trụ sở thật sự rất rộng rãi, tĩnh mịch, có vài toà nhà lầu tường hồng ngói đỏ, đứng ngất ngưởng dưới bóng mát của rừng cây.
Phòng của ông cụ ở nằm tại tầng ba, phòng 371. Vừa tiến vào phòng thì thấy bên trong rất là ngăn nắp. Ngoại trừ một số ít đồ dùng trong nhà bằng chất liệu gỗ trông cổ xưa kia, còn phần lớn đều là sách vở. Sách mới có, sách cũ có, quyển nào quyển nấy xếp chỉnh tề trên giá sách.
“Anh tuổi trẻ ngồi chơi nhé?” Ba người vừa tiến vào phòng, ông cụ ra ý bảo Vương Siêu ngồi xuống. Chu Giai lập tức khôn khéo đi pha trà.
“Dạ!” Vương Siêu trả lời một tiếng rồi cũng không hề nói thêm lời dư thừa nào.
“Chúng ta vừa rồi đọ sức với nhau, thì đã thử ra được công phu của cháu rồi. Nhưng ta vẫn còn muốn xem cháu có thể luyện hết một pho quyền Bát Quái chưởng hoàn chỉnh cho ta xem không? Không biết có được không?” Lời nói của ông lão rất ư khách khí, không hề dùng đến thân phận tiền bối để xử sự.
“Đương nhiên là có thể ạ.” Vương Siêu đúng dậy, đi đến ngay giữa phòng khách rộng rãi, chuẩn bị tư thế, từ từ bắt đầu diễn luyện. Từ Song Hoán chưởng, Đan Hoán chưởng, một mạch luyện cho tới Ma Thân chưởng, Nhu Thân chưởng, luôn cả các thế tay đẩy, nắn, đè, uốn trong đó. Thân pháp xoay chuyển, bước chân không hề bị ngưng trệ, cứ như nước chảy róc rách, liên miên bất tuyệt, lộ rõ pho quyền tiêu chuẩn do danh sư chỉ điểm, uốn nắn mà luyện ra.
Luyện xong pho Bát Quái chưởng này, hai tay Vương Siêu nâng tới mi tâm, ấn đè xuống ngang bụng rồi mới thu về, thở mạnh một hơi. Khí tức tại ngay ngực vang vọng, phóng ra khỏi yết hầu, phát ra âm thanh vô cùng trong trẻo.
“Xin mời tiền bối chỉ điểm.”
Ông lão nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi thêm một hồi nữa mới cảm khái nói: “Sư phụ của cháu thật là một nhân vật tột đỉnh. Pho quyền kín đáo chính khí như vậy, không chút sơ sót. Ta xem không thấy được chỗ nào không hợp theo quyền lý. Cái này chính là hiếm hoi có được. Cháu đã lĩnh ngộ được tinh túy trong Bát Quái quyền, chỉ là hiện giờ công phu còn chưa đủ tinh thuần mà thôi, chắc là vì do thời gian luyện tập còn quá ngắn. Đối với luyện pháp, ta đã không thể chỉ điểm thêm cho cháu được gì nữa rồi.”
Nghe được mấy lời này, Vương Siêu lại nhớ tới lúc luyện công một năm trước của bản thân, Đường Tử Trần ở bên cạnh nhìn không hề chớp mắt. Chỗ nào hơi chút không đúng là sẽ ra tay gíúp hắn chỉnh sửa lại.
Cho nên hiện giờ hắn mới có thể thi triển chính xác tiêu chuẩn như vậy. Từng động tác, từ đầu, đến ánh mắt, đến cổ, cột sống, cánh tay, ngón tay, eo bụng, bộ pháp dụng kình đều cực kỳ đúng mực. Đây đều là thành quả do Đường Tử Trần không biết phí bao nhiêu thời gian để huấn luyện ra.
Nghe được ông lão nói rằng cách luyện pháp đã không còn gì để chỉ điểm, vậy chứ Vương Siêu thật sự không hề hoài nghi.
Nếu ông lão nói rằng hắn luyện rất sai lầm, giúp hắn chỉnh sửa lại pho quyền này, thế sẽ khiến Vương Siêu không khỏi hoài nghi tới cách nhìn cùng động cơ của đối phương.
“Vậy làm sao mới có thể từ Minh kình luyện đến trình độ của Ám kình được?” Vương Siêu hỏi.
“Chuyện này cần phải từ từ tích lũy qua thời gian, tất nhiên là giai đoạn bỏ công tự nhiên sẽ đạt được thành quả. Không thể nóng lòng được, cứ từ từ đi. Từ Minh kinh luyện đến Ám kình, là một bước nhảy vọt trong quyền thuật. Có người luyện quyền cả đời cũng không rờ tới trình độ này. Ám kình là Tâm hợp Ý, Ý hợp Khí, Khí hợp Lực, là kết quả vận hành của ba thứ Nội Tam Hợp này. Tâm và Ý là ngọn nguồn của lực lượng Ám kình, cho nên luyên Ám kình trước tiên cần luyện ý chí của mình và cần phải hiểu rõ tâm của bản thân.” Ông lão vừa nói, vừa suy nghĩ, dường như đang tư lự xem làm sao mới có thể biểu đạt ra ý tứ cho thật là ngắn gọn, đơn giản, rõ ràng.
“Cháu biết đạo lý của Nội Tam Hợp. Ám kình thì cháu cũng biết là như thế nào, nhưng cụ thể làm sao để luyện ý chí cùng với minh tâm thì cháu hy vọng từ kinh nghiệm ban đầu của ông để có được chút gợi ý.” Giọng nói Vương Siêu trầm tĩnh đầy sức lực.
“Làm sao luyện ý chí cùng minh tâm à? Kinh nghiệm của ta...” Ông lão lại nhíu mày, dường như đang hồi tưởng, cũng không biết là ông ta đang suy ngẫm bay bổng tới thời kỳ nào đó rồi.
Cả căn phòng trở nên yên tĩnh. Vương Siêu không hề mở miệng nói. Sau khi Chu Giai pha trà xong, cũng dường như không có hứng thú tới cuộc chuyện trò của hai người, liền đi tới một căn phòng khác đọc sách.
“Hai người Lý gia gia cùng với Vương Siêu này không hổ là đồng môn. Vừa gặp mặt, ngay cả tên họ cùng không hỏi tới, mà đã nói chuyện hợp ý như vậy rồi.” Chu Giai một mặt tuỳ tiện lật xem sách vở la liệt đủ loại, một mặt thầm nghĩ trong lòng: “Cũng không biết một già một trẻ này còn cần bao lâu nừa. Không cần cả một buổi tối là tốt nhất. Bản tiểu thư không muốn bồi tiếp bọn họ đến phát điên như vậy. Hiện giờ đã sắp mười giờ tối rồi, hay là đi cho rồi, ngày mai quay lại.”
Nghĩ đến đây, Chu Giai liền tiến trở ra: “Lý gia gia, chúng con cần phải đi rồi. Người nghỉ ngơi sớm chút đi. Chúng con ngày mai lại tới thăm người. Vương Siêu, chúng ta đi thôi, không nên quấy rầy Lý gia gia nghỉ ngơi.”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện