[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 47 : Đồng môn Bát Quái môn phái!

Người đăng: binh-hoi

.
Vương Siêu cảm thấy hắn chết thật là oan uổng không công bằng. Vừa mới thử tay cho đã một lần, không ngờ lại biến thành trò mập mờ thế này. Không những thân thể bị đè đau không thể tả, hơn nữa lại còn để cho Chu Giai tiến vào nhìn thấy. “Chẳng lẽ con nhỏ Chu Giai này là sao chổi sao? Ta vừa gặp là bị xui xẻo à?” Hắn liền nghĩ ngay đến chuyện mình bị người ta chặn trong hẻm rồi rượt chém, trong lòng Vương Siêu liền có chút nghi hoặc. Lúc này Trương Đồng cũng biết là mình thất lễ, liền vội vàng đứng dậy: “Ở dưới đất trơn quá, vừa rồi mới bị ngã thôi. Ta là bạn làm ăn của Vương Siêu, là Giám đốc phân phối tiêu thụ mỹ phẩm Trương Đồng của nhãn hiệu Chanel tại địa khu Hoa Nam. Vị này là…?” Cô ta không hổ là người xuất thân lão luyện trên đại thương trường, vừa ra tay là đã che dấu được sự thất lễ của mình, thần thái đã trở lại bình thường. “Vị này là Phát thanh viên chính của Đài truyền hình thành phố C, là bạn của đệ.” Vương Siêu cử động nhẹ thân thể một chút, phát hiện không có bị Trương Đồng đè bẹp, liền thở mạnh một hơi, mặt không đỏ, tim không đập mạnh, lên tiếng giới thiệu. “Trương Đồng? Cô chính là Trương Đồng à?” Chu Giai cả kinh, dường như là nhận thức ra được về Trương Đồng. “Chuyên mục về các nhà tài phú của Đài truyền hình tỉnh đã từng phát tin về cô bao nhiêu lần rồi.” Trong lòng cô ta ngấm ngầm giật mình: “Nghe nói đời sống tư của vị Trương Đồng này rất là bình đạm, tác phong tốt đẹp, thích võ thuật, chính bản thân cũng là cao thủ Đài Quyền Đạo. Khẳng định là đã quen được Vương Siêu từ Đài Quyền Đạo quán. Nhưng hai người sao lại trở nên thế này? Hơn nữa Vương Siêu cũng không phải là thứ người đó. Chẳng lẽ là ta thật sự hiểu lầm, hay là vừa rồi bị hoa mắt?” “Cô khoẻ không, khoẻ không? Ta chính là quý khách VIP của nhãn hiệu Chanel bọn cô. Mỗi tuần đều đi làm đẹp một lần.” Bởi vì sự mẫn cảm ký giả của Chu Giai, nên dường như rất có hứng thú đối với thân phận của Trương Đồng. “Ồ! Chi nhánh công ty của chúng tôi gần đây trong Hội Triển lãm thời trang nghệ thuật tại Paris có thiết kế ra một bộ y phục mới nhất, thích hợp cho mùa xuân, rất là vừa cho các nữ nhân viên chuyên nghiệp. Cô có muốn thử không?” Trương Đồng khôi phục lại bản sắc người làm ăn của chính mình. Hai cô gái này dường như hoàn toàn quên bẵng sự tồn tại của Vương Siêu, bắt đầu chuyện trò rôm rả. Nào là thời trang, nước hoa, mặt nạ làm mặt, cách nuôi dưỡng và bảo vệ da, thiết kế kiểu tóc,… vân vân các thứ, bàn tán không ngừng. Cứ thế liên tục mười mấy phút, Vương Siêu không hề nói xen vô tiếng nào, nghe đến muốn ngủ gục, không khỏi ngáp dài một tiếng. Tiếng ngáp dài này làm kinh động tới hai cô nàng đang bàn tán sôi nổi. Cả hai quay đầu lại mới chợt nhớ ra, sau đó hiểu ý nhìn nhau cười. “Được rồi, công ty của ta còn có một số chuyện, cần phải đi trước. Lần sau mời cô đến công ty của bọn ta, trực tiếp tìm ta. Đây là một tấm thẻ hội viên Kim Cương, bất cứ phục vụ gì cũng đều được ưu đãi 20%.” Trong quá trình đàm luận mười mấy phút qua, Trương Đồng đã khai thác được chút ít nội tình của Chu Giai. Trực giác nhạy bén cho biết cô nữ ký giả này có tiềm lực để khai thác rất lớn. Cho nên mới bắt đầu thả dây dài câu cá lớn. Vương Siêu nhìn thấy thế chỉ tắc lưỡi, rồi đột nhiên trong lòng nảy sinh một ý tưởng: “Trương Đồng không phải là cũng thấy mình có tiềm lực khai thác nên mới thả dây dài để câu sao. Nhưng mặc kệ là gì, cô ta dù sao cũng giúp đõ mình nhiều rồi, thì cứ coi như là trả lễ mang tính thương nghiệp đi, cũng nên theo lễ mà lui tới. Bằng không về nhân tình và bổn phận cũng sẽ bị áy náy. Chỉ hy vọng chuyện mà cô nữ Giám đốc này trong tương lai cần ta giúp đỡ không quá phiền phức là được.” Trong lòng Vương Siêu đột nhiên cảnh giác, phát hiện bản thân mình đã lọt sâu vào trong màng lưới ân tình. “Thái tử Đan và Kinh Kha. Thái tử Đan và Kinh Kha...” Trong đầu Vương Siêu chợt loé lên lưới ân tình kinh điển nhất thời xưa. “Ngươi rốt cuộc như thế nào rồi?” Đợi Trương Đồng đi khỏi, Chu Giai mới nhìn Vương Siêuthấy hắn bị thương tới tình trạng này, trong lòng âm thầm kinh ngạc một hồi. Vương Siêu kể lại chuyện đã xảy ra một lần, từ lúc mình ban đầu bị chặn trong hẻm, sau đó một mực bị rượt chém, dùng sào tre điểm vào yết hầu và mắt của người ta, lấy đao chém cổ người ta. Chu Giai nghe xong liền hít một hơi lạnh, tinh thần trở nên khẩn trương, trên trán toát mồ hôi. “Chuyện chính là như vậy. Ta ở đây đã có suy luận qua, cho nên mới nói có khả năng là liên quan tới cô.” Vương Siêu nói ra suy luận của mình, đoán rằng người ra độc thủ phía sau là Triệu Quân: “Cô cùng Triệu Quân là người trong cuộc. Cô nói xem, nhân phẩm của hắn ta còn có phương diện nào khác lạ không? Tính mạng của ta hiện giờ như chỉ mành treo chuông, không thể không phòng hờ.” “Đáng chết mà!” Chu Giai nghe xong, trở nên rất phẫn nộ, hung hăng dậm chân xuống đất. “Khẳng định là cái tên gia hỏa này. Tên gia hỏa này chẳng phải là người tốt gì. Nghe nói khi du học ở ngoại quốc có quan hệ thân mật với thế lực xã hội đen ở nước ngoài. Sau khi về nước cũng học đòi theo kiểu nước ngoài này nọ. Ta nghe nói, tên gia hỏa này ở Bắc Kinh theo đuổi một cô gái, rồi cho người đánh tàn phế bạn trai của cô ta.” “Thì ra là như vậy sao? Ngay cả hiện trạng trong nước cũng còn không thông hiểu à? Định học đòi theo thế lực xã hội đen nước ngoài sao? Cái tên gia hỏa này có thể khi đi du học đã xảy ra vấn đề rồi, là một nhân vật dễ đối phó thôi. Ta xem ra sớm muộn thì ông già Chủ tịch tỉnh của hắn cũng bị hắn liên lụy.” Sau khi Vương Siêu nghe xong, căn bản là đã có tính toán, chút lo lắng cùng khẩn trương trong lòng đã tan biến rất nhiều. Dựa theo tình hình hiện tại trong nước, tình trạng hướng ngoại của đám bố già, mafia, yakuza, Hắc Long hội các loại băng nhóm xã hội đen sẽ không xuất hiện. Chưa nói tới vị lãnh tụ cách mạng vĩ đại, chỉ nói tới gần đây thôi, Chủ tịch Quốc hội đã ra nghiêm lệnh: “Trảo nhất phê, quan nhất phê, sát nhất phê” (Bắt cả đám, nhốt hết, giết sạch). Chín chữ này đã đủ để diệt tan tành đám xã hội đen của Trung Quốc thời đại mới. Vị nhị công tử của Chủ tịch tỉnh này không chịu đi đường chính, muốn phát triển xã hội đen, vừa đi bạch đạo, vừa đi hắc đạo. Cái này gọi là đùa với lửa. Đối với đám con nhà nhung lụa phú quý, mặc dù Vương Siêu so với hắn thì thế lực cách biệt quá xa, nhưng cũng không cần sợ. “Ta bị cô đưa ra làm lá chắn rồi. Cô nói xem hiện giờ phải làm sao? Từ xưa đến giờ dân không đấu với quan. Ta chỉ là giới thảo dân, mạng sống như rơm rác, dù có bị người chém đầu cũng như là nhổ cỏ mà thôi, không hề nghe tiếng.” Vương Siêu thở dài hai tiếng với Chu Giai. “Đừng, anh đừng có như vậy. Ta lúc đó chỉ là vì tình thế cấp bách, không muốn tiếp xúc với đám con nhà nhung lụa phú quý, nên mới thuận tay kéo anh làm lá chắn thôi.” Chu Giai có chút áy náy: “Hay là ta đi tìm hắn nói cho rõ ràng. Kêu hắn sau này đừng kiếm anh để đối phó nữa?” “Ặc ặc!” Vương Siêu thiếu chút nữa là bị lên cơn nhồi máu cơ tim, nhìn chằm chằm lấy Chu Giai, dường như cô ta là một con điên từ bệnh viện thần kinh đi ra. Chu Giai cũng cảm thấy đề nghị của mình có chút ngớ ngẩn, vẻ mặt đỏ ửng lên, sau đó suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên ánh mắt sáng ngời. “Ta đọc rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp, trong đó có nói tới tình hữu nghị đồng môn. Anh luyện không phải là cái gì Bái Quái à… Bát Quái chưởng gì đó sao? Ta có một vị can gia (ông nuôi), hiện đang ngụ tại Bắc Kinh. Ông ta có mặt mũi dữ lắm, là một vị cách mạng tiền bối lão thành. Nếu anh muốn nhận đồng môn với ông ta, sau này bảo đảm cái tên Triệu Quân kia sẽ không dám động tới một cọng lông chân của anh nữa!” Chu Giai hưng phấn nói. “Cao thủ Bát Quái chưởng lão thành à?” Vương Siêu vừa nghe, thiếu chút là nhảy dựng lên. Hắn hiện tại đang khổ là không có cao thủ chân chính để rèn luyện trao đổi. Cho nên sau khi luyện thành thượng tầng công phu Minh kình, vẫn chưa có thêm tiến bộ. Tự nhiên buồn ngủ lại gặp chiếu manh, đây là chuyện quá tốt đẹp. Đột nhiên Vương Siêu càng nhìn càng thấy Chu Giai hợp nhãn. Cái cảm giác sao chổi tai ương trước đó đã bị quét sạch. “Nhanh lên, bây giờ dẫn ta đi Bắc Kinh đi!” Vương Siêu có chút nôn nóng. “Anh đó, trước tiên lo nằm ở đây đi. Để vết thương lành rồi mới nói! Lại nữa, mấy ngày nay ta còn có tiết mục truyền hình cần phải làm. Sang năm phải thuyên chuyển sang làm cho Đài truyền hình CCTV () rồi. Hiện giờ chính là đang chuẩn bị. Thế này đi, đợi nửa tháng sau, vết thương của anh khá lại thì chúng ta cùng nhau đi Bắc Kinh. Ta dẫn anh đi ra mắt vị can gia kia.” Chu Giai cười nói. Vương Siêu hiểu chuyện này không thể nôn nóng. Chính những vết thương của hắn vẫn còn chưa lành, nếu vội vàng tìm người thử tay nghề, công lực phát huy sẽ bị suy giảm. “Được rồi. Ta sẽ chờ nửa tháng nữa.” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang