[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 46 : Kiếm thuật của võ quán Trung Ương Quốc Thuật!

Người đăng: binh-hoi

.
Kẹt! Ngay khi Vương Siêu vừa buông điện thoại thì cửa liền mở. Trương Đồng cầm một cái bình thủy đi vào, rồi quay sang đưa mắt ra hiệu với cô y tá trẻ. Cô em y tá dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Vương Siêu, như thể hắn là một tên mặt trắng được bao về, rồi mới nhấp nháy con mắt bỏ ra ngoài, khiến khoé miệng Vương Siêu co rúm lại, tựa hồ như muốn giải thích, nhưng ngẫm lại thì không cần, sau đó chỉ đơn giản nở một nụ cười mỉm. “Có khá hơn không? Một nhát đao đó trên lưng đệ, bác sĩ nói thiếu chút nữa là sẽ đả thương tới thần kinh cột sống rồi. Nếu tổn hại nghiêm trọng thì nửa thân trên bại liệt, cả đời sẽ nằm trên giường bệnh.” Trương Đồng ngồi xuống một cái ghế bên cạnh giường rồi mở nắp bình thủy. Trên bàn đặt mấy đĩa thức ăn cùng chén canh đang bốc khói nghi ngút. “Hiện giờ đã khá hơn nhiều rồi. Hơn nữa hôm qua đệ cũng không có xảy ra chuyện gì mà. Tóm lại bác sĩ thích khoa trương dọa người mà thôi. Sau đó lại kêu tỷ đóng thêm nhiều tiền. Không cần tin bọn họ là tốt nhất.” Vương Siêu ngồi dậy, hơi lay động thân người cùng cánh tay một chút, cảm thấy không còn đau đớn như lúc vừa tỉnh lại. “Vậy cũng được.” Trương Đồng lộ ra vẻ cười ôn nhu tao nhã, sau đó lấy ra đôi đũa đưa cho Vương Siêu: “Đây là món ăn bổ dưỡng do ta kêu người đặc biệt làm ra, có cả gà ác hầm nhân sâm. Thân thể của đệ vốn rất tốt, hẳn nhiên là không bị yếu nhược đến mức không chịu được đồ bổ chứ hả?” Vương Siêu vừa nghe được quả nhiên liền cảm thấy có chút đói bụng, rồi gật gật đầu, cầm đũa thử một chút: “Ài, mùi vị thật không tệ.” Sau đó hắn quét sạch sẽ như gió thổi mây trôi ba đĩa đồ ăn cùng một chén canh nóng đặt trên bàn. Sau khi Trương Đồng nhìn thấy Vương Siêu ăn xong, liền kêu y tá tiến vào thu dọn chén đĩa cùng chiếc bình thủy. “Được rồi, để đôi đũa lại nhé.” Trương Đồng đợi khi cô y tá thu thập xong mới suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói. Đợi khi cô y tá trở ra ngoài, Trương Đồng mới đi tới vòi nước bên cạnh, rửa sạch đôi đũa, tự mình giữ một chiếc, đưa cho Vương Siêu một chiếc. “Đây là ý gì vậy?” Vương Siêu ngạc nhiên một hồi, có chút nghi hoặc không hiểu. “Một người luyện quyền, nếu bị bệnh, nằm trên giường một thời gian dài không hoạt động, huyết mạch sẽ bị xơ cứng. Chưa đến vài ngày thì công phu sẽ thụt lùi ghê gớm lắm. Đệ chỉ bị vết thương nặng là một đao trên lưng, cánh tay không có vết thương gì lớn. Ta tới giúp đệ luyện công.” Trương Đồng dịu dàng cười, cứ như là một cô gái tinh nghịch nháy nháy mắt. “Giúp đệ luyện công?” Vương Siêu đang nhìn chiếc đũa trên tay của mình thì Trương Đồng đã ngồi xuống bên cạnh giường của hắn, rồi đột nhiên rung tay một phát, chiếc đũa đã như độc long xuất động, điểm nhanh tới cổ tay của Vương Siêu. “Nhanh lắm!” Vương Siêu cả kinh, chỉ cảm thấy chiếc đũa điểm tới của Trương Đồng nhanh như cao thủ xử kiếm, vừa độc lại vừa chuẩn. Hắn lập tức phản ứng, chiếc đũa trên tay liền xỉa lên trên ngăn trở. Lại không ngờ được chiếc đũa của Trương Đồng vừa quấn lấy cây đũa của hắn, đã đột nhiên bắn lên trên, cổ tay rung động, chiếc đũa như đang vùng vẫy trong dòng nước. Chiếc đũa của Vương Siêu bị quấn lấy thế này, không ngờ có chút xu hướng nắm giữ không được chặt. “Trò này khá lắm!" Vương Siêu tán thưởng một câu rồi năm ngón tay chợt nắm chặt lại. Lúc này mới có thể giữ chặt được chiếc đũa không bị rơi xuống đất. Nhưng cũng vì phải mất chút công phu, nên lại bị Trương Đồng liên tiếp điểm tới, đâm trúng cổ tay. “Ta đã sớm nói qua, ta và đệ sẽ đụng nhau trong kiếm thuật.” Trương Đồng cười cười: “Mười ba thế của kiếm thuật: trừu, đái, cách, kích, thứ, điểm, băng, giảo, tẩy, áp, phách… (rút, dẫn, chặn, chém, đâm, điểm, phạt, khuấy, đảo, chẹn, bổ). Ta vừa rồi dùng chính là phạt, xỉa, khuấy. Đệ chưa có luyện qua kiếm, thử một lần tự nhiên là không đỡ được.” “Ồ! Tỷ dùng là kiếm thuật phái nào vậy?” Vương Siêu nhất thời trở nên hứng thú. “Đây là kiếm pháp do Lý Cảnh Lâm của Nam Kinh Trung Ương Quốc Thuật võ quán khi đó truyền lại. Sư phụ của ta là một viên bộ hạ của Lý Cảnh Lâm. Sau khi Quốc Dân đảng sụp đổ, chạy tới Đài Loan, rồi lại đến Pháp quốc, truyền lại cho sư phụ ta, sư phụ ta lại truyền xuống cho ta.” Trương Đồng nói. “Lý Cảnh Lâm à!” Vương Siêu hồi tưởng lại. Lý Cảnh Lâm vào thời kỳ Dân Quốc, là Sư trưởng đệ nhất sư đoàn của lục quân Đông Bắc. Sau đó lại trở thành Giám sát quân vụ của vùng Trực Đãi (bao gồm Bắc Kinh, Thiên Tân, hầu hết Hà Bắc, Hà Nam và một phần Sơn Đông). Người này luyện được kiếm pháp Võ Đang, võ thuật cao cường. Sau này cùng với một số nguyên lão của Quốc Dân đảng thành lập võ quán Trung Ương Quốc Thuật. Lúc đó được tề danh với Tôn Lộc Đường trong võ lâm. Mọi người đều xưng tụng ông ta làm “Kiếm Tiên”. Lý Cảnh Lâm xây dựng Trung Ương Quốc Thuật quán, đệ tử cả đời đông không thể đếm xuể. Sau này Quốc Dân đảng tan vỡ, nhiều người liên quan đều lưu lạc tại hải ngoại. Vương Siêu cũng biết là sẽ đụng đầu kiếm thuật với Trương Đồng. Nhưng cũng chỉ nghĩ cô ta sẽ đùa giỡn tấn công bằng kiếm thuật hoa hoè hoa sói gì đó. Không ngờ kiếm thuật của cô ta lại có lai lịch lớn như vậy. “Khó trách tỷ thích xem người ta luyện võ như vậy. Thì ra chính mình cũng là một kẻ luyện võ chân chính.” Vương Siêu nghĩ tới quá trình kết giao với Trương Đồng, cũng chứng thật là đã quen biết nhau qua võ thuật tại Đài Quyền Đạo quán. “Ta không phải là kẻ luyện võ. Ta chỉ biết đấu kiếm, quyền thuật khác đều không có luyện qua. Nếu thật sự đánh nhau thì trừ phi có kiếm trong tay, bằng không sẽ đánh không lại người ta. Nữ nhân mà, trời sanh sẽ không đi liều mạng với người khác.” Trương Đồng lắc lắc đầu: “Sư phụ ta năm đó khi truyền lại cho ta, cũng tỏ rõ là muốn lưu lại kiếm thế, không muốn để nó bị mai một.” “Ai nói nữ nhân trời sinh sẽ không làm được như vậy chứ?” Trong đầu Vương Siêu loé lên hình ảnh của Đường Tử Trần. “Lại đây, bọn ta thử thêm một lần. Để đệ xem xem kiếm thuật của tỷ rốt cuộc có chỗ nào tinh diệu.” Trương Đồng cười cười: “Cổ tay của đệ không nên để ta đâm trúng đó.” Nói xong, chiếc đũa lại đâm tới. “Kiếm cũng như là một cây thương nhỏ, đều là dùng cách đâm tới để giết người.” Vương Siêu vội vàng ngăn cản, chiếc đũa liên tục lăn trở, sử dụng như là cây thương. Lần này có phòng bị, vì thế mà ngăn cản được thế công của Trương Đồng. Hai người kẻ xỉa người đâm, phản ứng đều vô cùng nhanh nhẹn. Nhưng rốt cuộc vẫn là thể lực Vương Siêu tốt hơn. Sau khi chiến đấu một hồi, Trương Đồng có chút kém sức, khuôn mặt đỏ bừng, cổ tay chậm lại một chút. Còn Vương Siêu đã tiến vào cơn trầm mê, chiếc đũa đột nhiên đâm tới, như Tiềm long thăng thiên (rồng ẩn mình phóng lên trời), một chiêu đánh rơi chiếc đũa của Trương Đồng. Trương Đồng kinh ngạc la lên một tiếng, thân thể không tự chủ được, tránh né để khỏi bị điểm trúng. Nhưng cô ta lại không để ý. Chỗ dưới chân vừa rửa đũa có rơi một vũng nước đọng, còn giày cô ta đang mang lại là giày cao gót. Vừa dẫm vào là bị trượt, thân người lập tức bị ngửa ra sau, xem ra sắp bị té ngã. Nhưng dù sao cô ta cũng đã từng luyện qua công phu, lập tức xoay người về trước, trong nháy mắt đã bổ nhào lên Vương Siêu ngồi trên giường. “Ồ á á! Ái ui!” Vương Siêu bị đè lên, toàn thân đau đớn gần chết, thiếu chút nữa là phải hét rống đứng lên. Ngay lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên. Cánh cửa nhanh chóng mở ra, một thanh âm truyền đến: “Vương Siêu, anh làm sao lại bị thương rồi, làm sao bị thương vậy. Dựa theo công phu của anh, vẫn còn bị thương sao?” Người tiến vào chính là Chu Giai. “Anh... các người... các ngươi làm gì vậy?” Chu Giai vừa nhìn kỹ màn này, mắt mở lớn như chuông đồng, miệng há hốc, ngón tay run rẩy chỉ về phía giường, dường như bị động kinh vậy: “Đây chính là lúc ban ngày ban mặt trong bệnh viện đó...” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang