[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 45 : Cáp mô dữ thiên nga tương xử đích ác quả
Người đăng: binh-hoi
.
Một chiếc xe màu đỏ xuất hiện rất nhanh trong tầm mắt của Vương Siêu, chiếc xe tại giao lộ chần chừ một chút, hiển nhiên là người lái đang quan sát, sau đó phát hiện ra Vương Siêu. Chiếc xe bổng chốc tăng tốc, nhanh như chớp chạy lại chổ này, rồi bất chợt dừng ngay lại, biểu hiện trình độ điều khiển của người trên xe vô cùng thành thạo.
Cửa xe mở, Trương Đồng bước ra.
“Đệ như thế nào thành ra như vậy, mau lên xe!” Liếc mắt một cái nhìn thấy trên người Vương Siêu máu đã đọng lại thành từng mảng loang lổ, Trương Đồng kinh hãi, sau đó phát hiện tinh thần của hắn vẫn còn tỉnh táo, tựa hồ đã có chút nhẹ nhõm.
Vương Siêu hiện tại đầu choáng váng mắt hoa lên, toàn thân như nhũn ra, đầu óc nặng trĩu mê man, hận không thể nằm trên đất mà ngủ một giấc. Đây là do mất quá nhiều máu, dẫn tới kiệt sức, chính hắn cũng biết nếu nhất thời nằm xuống rất có thể sẽ vĩnh viễn không đứng dậy nổi.
Bị bọn người kia chém bốn đao vào sau lưng, hai cánh tay và bả vai, vết đao vừa dài lại vừa sâu. Hơn nữa bây giờ đang là mùa đông, tuyết rơi đầy trên mặt đất. Cho dù hắn có thể lực cực tốt cũng có chút không cầm cự nổi.
“Được!” Thanh âm Vương Siêu khàn khàn, cố gắng chống đỡ, điện thoại bỏ vào chỗ cũ trên người cô gái, sau đó nhặt lấy một ít tuyết vỗ vỗ lên mặt của nàng, cái cô gái bị dọa ngất đi này liền phát ra một tiếng rên rỉ, dần dần mở mắt.
Vương Siêu thấy cô ta đã tỉnh dậy, lập tức leo lên xe Trương Đồng. Trong xe cực kỳ ấm áp, điều hòa nhiệt độ rất thích hợp, còn có một mùi hương nhàn nhạt, so với con đường tuyết lạnh như băng ở bên ngoài phân biệt thành hai cái thế giới bất đồng.
Vốn tinh thần có chút khẩn trương bổng chốc hạ xuống, Vương Siêu sinh ra một cảm giác may mắn khi tìm được đường sống trong cái chết.
“Bá!” Trương Đồng thấy Vương Siêu đã lên xe, cũng lập tức lên xe nhấn mạnh ga.
“Còn chống đỡ được không?” Trương Đồng một mặt lái xe, một mặt lo lắng hỏi.
“Không có vấn đề.” Vương Siêu thở ra một hơi dài, khi nói ra bốn chữ, toàn thân không ngờ ngay cả một đầu ngón tay cũng đều không thể nhúc nhích. Trương Đồng nhìn thấy tình hình như vậy, cũng không hỏi nữa, tập trung tinh thần nắm chặt vô lăng, xe chạy như bay, chỉ chốc lát dừng lại trước cửa một bệnh viện lớn.
Lúc này trước cửa bệnh viện đã sớm có ba tên lính đánh thuê vệ sĩ của nàng đứng đợi, cùng với một trung niên nam tử đeo gọng kiếng mạ vàng. Vương Siêu nhận ra nam nhân này chính là Chu tiên sinh, đại luật sư của công ty Trương Đồng.
Trừ bốn người này, bên cạnh còn có mấy y tá và bác sĩ mặc đồ trắng đẩy xe chuyên chở bệnh nhân đang đứng chờ ở nơi đó.
Vừa thấy xe mở cửa, nhóm người này nhanh chóng xông tới, mấy y tá chỉ đạo ba người vệ sỹ, nhẹ nhàng đem Vương Siêu từ trong xe ra. Đặt nằm trên xe chuyên chở, lập tức đẩy tới phòng cấp cứu.
Vương Siêu đối mặt với tình cảnh thế này, có chút dở khóc dở cười, hắn hiện tại ý thức vô cùng thanh tỉnh, chỉ là do mất quá nhiều máu, thể lực tiêu hao kịch liệt dẫn tới tạm thời thoát lực, còn chưa đến mức độ cấp cứu khẩn cấp.
Có điều hiên tại hắn cũng nghĩ không nên hoạt động, nếu đã là không có nguy hiểm, cũng để mặc cho những người này sắp đặt.
Lúc này, khi đem Vương Siêu đặt lên xe đẩy đám bác sĩ cũng phát hiện những điểm khác thường trên người hắn, không khỏi nổi lên nỗi nghi hoặc. Chứng kiến tình cảnh như vậy, Chu luật sư kia lập tức từ trong áo lấy ra mấy cái hồng bao, nhét vào túi áo mấy người bác sĩ. Nhóm bác sĩ lập tức cả người nhẹ nhõm đi rất nhiều, vẻ mặt nghiêm túc, dường như xem Vương Siêu là một bệnh nhân cấp cứu bình thường.
“Trương Đồng thế lực quả nhiên thật là lớn, ta gọi điện cho nàng còn chưa tới một giờ đồng hồ, đã đem mọi thứ an bài tốt đẹp. Hôm nay lại nợ nàng một ân tình, sau này không biết đến bao giờ mới có thể báo đáp.”
Khi gọi điện thoại kêu bạn bè giúp đở, Vương Siêu cũng đã trải qua cân nhắc.
Hắn tại tỉnh thành bạn bè cũng có mấy người, Lý Vạn Cơ là lão bản, không tính vào, chính mình bị người ta chém, tự nhiên cũng không thể gọi điện thoại cho nàng.
Mà Triệu Tinh Long cùng đám người Diêu Hiểu Tuyết, gọi điện cũng không hữu dụng, ngược lại còn đem sự việc ầm ĩ lên. Dù sao lúc xông ra khỏi con hẻm, đã liên tiếp chém chết mười mấy người, nếu dính vào cảnh sát thì rất là phiền toái.
Tào Nghị đang ở thành phố C, vừa là Cục trưởng Công an, thân phận thần bí, thâm sâu khó lường, Vương Siêu cũng không đem lão cân nhắc vào bên trong. Về phần Chu Giai, hắn cũng cảm giác được là không nên cùng vị tiểu thư con cán bộ Lãnh đạo cao cấp này quá thân mật, miễn cho thiên hạ khỏi nghị luận Cóc ghẻ đòi ăn thịt Thiên nga. Dù sao dựa vào quan hệ với nàng mà phát tài là một chuyện, cùng nàng quan hệ mập mờ lại là một chuyện khác.
Như vậy phù hợp điều kiện tất nhiên chỉ còn lại Trương Đồng.
Sau khi vào phòng cấp cứu, đám bác sĩ bắt đầu bận rộn, vừa tiêm thuốc tê, vừa rửa vết thương và sát trùng, khâu lại vết thương, vừa truyền máu, dùng thuốc.
Liên tục bận rộn vài tiếng đồng hồ rồi cũng xong, cuối cùng đem Vương Siêu vào một phòng bệnh cao cấp, an bài bên người một y tá cao cấp suốt đêm túc trực ở bên ngoài.
Đãi ngộ như vậy, Vương Siêu cảm giác mình như là thần tiên, trong căn phòng bệnh yên tĩnh ấm áp, quần áo mặc rất thoải mái đã chìm vào giấc ngủ.
Sang ngày hôm sau bên ngoài sắc trời sáng rỡ, Vương Siêu từ trong giấc ngủ tỉnh lại, chỉ cảm thấy trên các vết thương thuốc tê đã biến mất, hơi hơi động đậy cảm thấy lâm râm đau nhức, nhất là ở phía sau lưng ngay cả động đậy thân thể một chút cũng cảm thấy khó khăn.
“Xem ra thương thế còn nặng hơn so với sự tưởng tượng của mình, may mà mũi đao không bén nhọn, chỉ có thể chém, không thể đâm, nếu không thì mình phiền phức lớn.”
Vương Siêu cũng biết, bình thường hắc bang khi đánh nhau lớn đều sử dụng khảm đao giống như vậy, chỉ cần đem đối phương chém trọng thương, hoặc tàn phế, vì đánh nhau bị thương so với gây án mạng là một khác biệt cực lớn.
Còn có một nguyên nhân, là tạo nên khó khăn cho đối phương, bởi vì người tàn phế phải khắc phục hậu quả so với người chết thì phiền toái hơn rất nhiều. Đây cũng là những gì trên báo chí thường nói, có tài xế vô lương tâm, sau khi gây tai nạn giao thông đụng vào phía sau người đi đường, lại một lần nữa cán lên nghiền đè cho chết hẳn. Tình nguyện đâm chết người, không để đụng chạm gây thương tích nặng.
“Xem ra những người này là muốn ta cả đời tàn phế?” Vương Siêu vô duyên vô cớ bị chặn lại trong con hẻm chém giết, chuyện đã qua, tất nhiên đang suy nghĩ là ai làm.
“Ta là đắc tội với thần phật phương nào? Sao lại chú ý đến ta? Lại có thể điều động một đội ngũ cầm khảm đao chém giết có tố chất, có tổ chức kỷ luật? Sự việc khá nguy hiểm, nếu không đem người này điều tra ra, giải quyết đi, cuộc sống sau này rất không tốt!” Vương Siêu xem xét kiểm tra những sự việc cùng với những người có thù oán với mình.
“Lý Phong trong hội quán Đài Quyền Đạo ư?” Người thanh niên này không có năng lực lớn như vậy, nghe Lý Vạn Cơ nói, hình như là đã quay về Hàn Quốc tiếp tục huấn luyện. Hay là Trần Vũ Dương người của Trần Thị tập đoàn, hoặc là bọn phỉ tặc buôn lậu thuốc phiện đông như rừng? Hình như cũng không phải, Trần Vũ Dương là Tào Nghị giết chết, cái bọn phỉ tặc kia là bị Tào Nghị dẫn quân tiễu trừ, như thế nào cũng không có dính đến ta. Cuối cùng là ai muốn chém ta…?”
Nghĩ đi nghĩ lại, một khuôn mặt chợt lóe qua trong đầu Vương Siêu, hình ảnh bữa tiệc nửa năm trước dừng lại như một cuốn phim, Nhị công tử Triệu Quân con trai của vị Chủ tịch tỉnh họ Triệu.
“Chẳng lẽ là hắn? Chu Giai lấy ta làm bia đỡ đạn thật là có kết quả thảm hại? Khá lắm, quả nhiên là có thù phải trả, chuyện đã qua nửa năm mới động thủ chém ta, chắc qua thời gian vừa rồi đã âm thầm điều tra thân phận của ta? Sợ ta có thân phận và lai lịch lớn không dám ra tay. Lập mưu hành động, thật ra cũng có chút ẩn nhẫn thâm độc.”
Tự mình ngẫm lại nửa năm qua bởi vì mải lo làm ăn, thỉnh thoảng cùng Chu Giai tiếp xúc thường xuyên. Như vậy tự nhiên lọt vào mắt của kẻ hữu tâm.
Nghĩ tới đây trong lòng Vương Siêu đã xác định tám mươi phần trăm bọn cầm khảm đao lần này cũng với cái gã Triệu Quân có liên quan.
“Chu Giai ơi Chu Giai, ta đây dù là cóc cũng không hi vọng muốn ăn con thiên nga ngươi, thế nhưng vẫn phát sinh ra sự tình!” Vương Siêu trong lòng suy nghĩ một chút: ”Có phải Triệu Quân hay không, cần phải xác minh lại một chút, ta cần điều tra kỹ càng tài liệu về hắn. Chu Giai là người mà hắn thích, ta phải hướng nàng hỏi một câu.”
Nghĩ tới đây Vương Siêu gọi y tá vào, nhờ nàng mang điện thoại đến trước mặt mình. Sau đó chống thân ngồi dậy, bấm số điện thoại của Chu Giai.
“Alo! Chu Giai phải không? Ta là Vương Siêu, ta hiện tại đang ở nằm ở bệnh viện…Có chuyện gì xảy ra hả? Sự việc này trong một lúc không giải thích nhanh chóng được, nhưng mà có thể có liên quan tới cô, nếu không có việc bận gì cô có thể tới đây sớm một chút được không?”
Sau khi Vương Siêu buông điện thoại, thở ra một hơi thật dài. Trong lòng thầm nghĩ: ”Nếu xác định được việc này cái gã Triệu Quân kia làm, ta cũng cần phải có một kế hoạch chi tiết để đáp trả lại.”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện