[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 44 : Dĩ cao vi thương huyết chiến trường hạng Hạ
Người đăng: binh-hoi
.
Cây sào tre bị chém thành từng khúc, hai tay Vương Siêu lập tức tách ra, như hổ nhảy vào bầy sói cắn giết, tay cầm hai đoạn ống tre chỉ chuyên môn hướng vào mặt người mà xỉa tới.
Đầu các đoạn tre này bị vỡ vụn thành rất nhiều mảnh nhỏ như bàn chải giống như cái chổi tre, một nhát quét lên trên mặt, lập tức găm vào con mắt và lổ mũi. Nhất thời lại có hai gã cầm đao bị đánh ngã trên mặt đất, khuôn mặt bị chổi tre đâm thủng, máu thịt bầy nhầy.
Trong lúc này, bộ pháp của Vương Siêu bắt đầu di chuyển, thân thể linh hoạt, tránh né đường đao chém tới, cố gắng hết sức xuyên qua, nhưng trên mặt đất một tên bị đánh trúng tưởng chừng trăm phần trăm đã chết không thể gắng gượng được đã đột nhiên một phát ôm được chân của Vương Siêu.
Bị chụp trúng chân, bộ pháp của Vương Siêu lập tức tán loạn, thân hình bị kiềm hãm, bên ngoài hai cây đao từ phía sau bổ xuống vai. Thấy tình thế không ổn, hai tay hắn giơ hai đoạn sào về phía sau đón đở, ngăn hai đao chém tới, nhưng vì vội vàng dùng đoạn sào tre đón đỡ, nên đều bị chém rơi trên mặt đất.
Hiện tại trên tay hắn đã không còn vũ khí. Dùng sức tung một cước vào thẳng mặt của gã đang kéo chân hắn, gã đó đầu trúng cước phát ra một tiếng kêu lớn, máu tươi chảy ộc ra nơi miệng và mũi, nhuộm đỏ cả mảng tuyết bên dưới.
Một cước đá chết kẻ này, rút chân ra, phía trước lại có một đạo đao quang nhằm ngay đầu hắn bổ xuống.
Vương Siêu ứng biến nhanh chóng, phanh! Một chiêu “Lão hùng đụng thụ” (Gấu già húc cây) lao vào giữa thân kẻ kia, tay phải xuất ra một chiêu cầm nã, đem cổ tay của đối phương trụ lại, đoạt lấy thanh đao hạ xuống, đồng thời dùng bả vai dụng lực đem gã này hất văng lên.
Nhưng việc vừa rồi làm hành động bị trì hoãn, ở phía sau đao lại chém tới.
Xoẹt xoẹt! Một đường đao dài kéo nghiêng xuống, đao phong lóe sáng cắt rách chiếc áo len và áo trong, lưu lại trên lưng của Vương Siêu một đường máu dài.
Chỉ cảm thấy nơi bị chém trúng mát lạnh, sau đó là nóng rát và đau đớn, một chất lỏng vừa nóng vừa ẩm ướt chảy xuôi bên hông mình, theo bắp đùi nhỏ xuống đất, Vương Siêu biết chính mình đã bị thương chảy máu.
“Hư!” Một đao chém trúng thân thể, bị đau đớn kích thích, khí lưu của lỗ chân lông toàn thân Vương Siêu tiết ra, không thể không một lần nữa thở ra một hơi, lại một lần nữa điều hòa.
Ngay lúc này, bên ngoài ba lưỡi đao lại chém tới, không cho Vương Siêu cơ hội nghỉ xả hơi.
Vương Siêu vừa thấy máu, kích thích bộc phát hung tính trong người, cước bộ đạp nghiêng, thân thể trượt đi tránh qua ba đao, sau đó lấy đao thay cho bàn tay, mũi đao đâm về phía trước, hướng về bộ vị quả thận trên thắt lưng một kẻ đâm tới.
Máu tơi bắn ra, cái gã kia bị một đao xuyên thắt lưng, khí lực lập tức hư thoát, giống như bị rút gân thân thể mềm rũ xuống.
Bái Quái chưởng vốn chính là đao pháp phát triển mà thành, dùng tay thay đao, hiện tại Vương Siêu vừa mới đoạt được một cây đao, dùng Bát Quái chưởng công thi triển, như hổ thêm cánh, uy lực tăng gấp đôi, một chiêu đâm này, mặc cho là ai cũng đều phải chết.
Chẳng qua đây là khảm đao, mũi đao không sắc bén, cũng không có mở huyết tào (rãnh máu), Vương Siêu mặc dù đâm đao vào, nhưng mà dụng lực rút ra một chút, không thể ngờ chỉ có máu tươi bắn ra, đao giống như bị mắc lại, không thể hoàn toàn rút ra được.
Lúc này các động tác chém giết hơn nhau chỉ ở một bước công phu, biến hóa phi thường nhanh, sinh tử tranh đấu, Vương Siêu hoàn toàn đem hết thể lực của mình có được trong luyện tập phát huy ra hết.
Không thể không nói, chém giết kịch liệt như thế này, Vương Siêu là lần đầu tiên gặp phải, hoàn toàn khác biệt so với khi đối địch luyện quyền cước, bất kể chiêu thức nào, đấu pháp gì đều không sử dụng được, chỉ dựa vào thân thể linh hoạt, thể lực sung túc, tránh né và đồng thời tìm kẻ yếu mà đánh.
Ngay khi Vương Siêu chuẩn bị một lần nữa rút đao ra, bên ngoài còn lại vài tên hung hãn nhào tới, chém tới hai cánh tay, bả vai và đầu của hắn.
Vương Siêu bất chấp lại một lần nữa dụng lực cố gắng rút đao, hai tay rút mạnh một cái, lập tức bị tuột ra ngoài. Lại vừa nhìn thấy có một cây đao trên mặt đất, một cước đá lên, chộp vào trong tay.
Lúc bắt đầu dùng sào tre đã đâm chết bảy người, lại dùng đầu tre tõe hình bàn chải quét chết hai người, đánh bay một người, đâm chết một người, lúc này ở mặt sau vẫn còn lại ba người, đám bên kia mặc dù có mười hai người đang chạy tới đây, nhưng vẫn còn cách xa hơn mười thước.
“Không được, bọn bên kia xông lên, ta nhất định bị loạn đao chém chết trong con hẻm này!” Vương Siêu cầm chặt thanh đao, tay đã có chút ê ẩm tê dại, hơn nữa lúc vừa mới nhảy ra, cước bộ hình như có một chút nhũn ra, đứng trên mặt tuyết đã không còn được bình ổn như lúc đầu, mà giống như đứng trên một cây bông vải, lung lay không ổn định.
“Đây là do thể lực tiêu hao quá nhiều, không thể kéo dài, mới vừa rồi bị vây giữa làn đao, ta đã nhụt chí.”
Một đao vừa rồi, phá vỡ sự khép chặt của lỗ chân lông trên thân thể Vương Siêu, cũng khiến cho khí tức nén lại trở nên phát triển mạnh mẽ. Hiện tại chém giết mãnh liệt, thể lực chống đở không được. Nhưng trước mắt còn có ba người tạo thành một bức tường nhất quyết không cho mình vượt qua, gắt gao che ở trước mặt.
Ba người đồng thời xuất đao chém tới.
Vương Siêu đưa đao lên trước ngực, động thân mà lên, thân thể xoay chuyển một vòng, chống đỡ được ba đao.
Ba đường máu vừa sâu vừa rộng xuất hiện ở bả vai và trên cánh tay của hắn.
Cánh tay xoay ngược như một nét thoáng hiện, ánh đao như tia chớp xẹt qua cổ của hai tên, yết hầu bị cắt, máu từ khí quản phun ra như suối. Vương Siêu gắng gượng chịu đựng ba đao để thu được kết quả, chém đứt cổ của hai tên.
Không thể không nói, sinh tử tranh đấu làm con người trưởng thành, một kẻ nhát gan sau một lần chiến đấu, chỉ cần không chết, cũng có thể trở nên to gan lớn mật bằng trời. Như bây giờ dùng đao chiến đấu kịch liệt, đã tương đương như chiến trường, Vương Siêu dùng đao thi triển Bát Quái chưởng chém người, càng cảm thấy rất như ý.
Liên tiếp giết mười mấy người, mắt của Vương Siêu đã đỏ ngầu.
Đối mặt với khí thế bạt đao mạnh mẽ của Vương Siêu, tên còn lại rốt cuộc cũng có chút sợ hãi, liên tiếp vội vã lui về phía sau vài bước, mở ra ở phía trước một con đường
Mắt Vương Siêu sáng lên, một lần nữa lấy lại tinh thần, cướp đường chạy như điên. Lúc này ở phía sau hơn mười hai tên cầm đao đã chạy lên, vẻn vẹn thiếu một bước, chỉ kém một bước là có thể một lần nữa đem Vương Siêu vây lại chém giết.
Chỉ cần cái gã cầm đao còn lại không sợ hãi, tiến lên liều mạng tranh thủ vài giây thời gian, cũng có thể giữ được Vương Siêu lại.
Từ việc này cũng có thể thấy được, bọn người cầm đao này tố chất còn chưa huấn luyện đến mức đối với sinh tử không sinh ra sợ hãi, so với những tên lính đánh thuê hạng hai được Trương Đồng mời tới làm vệ sĩ còn cách một khoảng xa.
“Đáng chết!” Nhìn Vương Siêu một mạch chạy như điên ra khỏi con hẻm, ngoài mong đợi là bọn người này không có đuổi theo. Dù sao bên ngoài là đại lộ, xe cộ qua lại, đèn giao thông nơi ngã tư đường còn có camera điện tử, một đám người đuổi chém một người, trăm phần trăm là gặp phải phiền toái lớn.
Vương Siêu một hơi chạy vội ra, cũng không có lựa chọn lộ tuyến, chính là chạy loạn xạ, cũng không biết đã qua bao lâu, hai chân như nhũn ra, thể lực tiêu hao cực độ, lúc này mới ngừng lại.
Hắn chỉ cảm thấy hai đầu cánh tay nâng lên không được. Máu nhuộm đỏ cả quần áo.
Nhìn thấy phía sau cũng không có người đuổi đến, Vương Siêu mới thở ra một hơi dài, nhưng toàn thân chỉ còn lại một chút khí lực, nếu như còn không kịp cầm máu, không quá vài dặm đường, sẽ phải ngã xuống.
Hình dáng bây giờ cũng không thể gọi taxi. Vương Siêu sờ sờ trên người, điện thoại di động đã rớt lại trong khi chém giết.
Nhìn tình cảnh bốn phía một chút, tuyết đã ngừng rơi, con đường này hình như là một đường cũ kỹ, hai bên là những cây nhãn cao lớn, đèn đường mờ mờ, trên đường không có bóng người nào.
Ngay tại lúc này, đột nhiên trên đường một cô gái đi ra, hình như là từ bên trong một quán cafe Internet đi ra ngoài. Vương Siêu bước nhanh tới. Cô gái này bị dọa hét lên một tiếng chói tai.
Vương Siêu giơ tay che miệng của nàng ta, giơ đao ngang lên: ”Có điện thoại di động không? Cho ta mượn dùng một chút!”
Cô gái này hai mắt trợn trắng, liên tục gật đầu, đột nhiên hôn mê bất tỉnh. Vương Siêu lập tức sờ soạng trên người nàng một chút, lấy ra một chiếc điện thoại xinh xắn, gọi ngay cho Trương Đồng
“Đệ bị mấy chục người đuổi chém trong con hẻm nhỏ, giết hết mười mấy người mới chạy ra đây, trên người trúng đao, không có phương tiện di chuyển!” Điện thoại vừa thông, Vương Siêu lập tức nói rõ tình huống của mình.
“Cái gì? Bị người chém? Bây giờ đệ đang ở đâu?” Bên kia Trương Đồng lấy làm kinh hãi.
“Đường Đại Hưng cũ.” Vương Siêu nhìn bốn phía xem tên đường.
“Được, đệ chờ một chút, ta lập tức đến đón ngay!”
Vương Siêu cúp điện thoại, cảm thấy toàn thân một chút khí lực cũng không còn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện